Chương 20: Kết Bái

Trong khi nhóm bốn người đang trò chuyện rôm rả trong sơn động hoang vắng thì một địa địa điểm cách đó không xa phát sinh dị tượng. Chỉ thấy từ chân trời bay tới một đạo thanh hồng sau đó đáp xuống một ngôi nhà lá, không xa lạ gì, đây chính là căn nhà của Chí Phèo.

...

Linh lực thu lại, hồng sắc chi khí tản đi lộ ra bên trong là một người trung tiên tứ tuần, người này mặc trang phục màu lam, mày rậm, mắt sắc như mắt chim ưng, khuôn mặt uy nghiêm, khía cạnh. Trên y phục của hắn thêu một thanh cự kiếm màu đen và đồ án sơn hà sắc nét, hoa văn sặc sỡ,...

Từ khí độ, y phục có thể nhìn ra người này hẳn là người của tam đại môn phái giá ngự trên đỉnh Trường Sơn, khí chất này, thái độ ung dung, ánh mắt cao ngạo này chắc chắn là nhân vật bậc cao, có địa vị lớn trong tông môn.

...

- Hừ, ban nãy ta đã cảm nhận được rõ ràng là ở đây, tốc độ nhanh lắm, thật không ngờ lại có ma tu dám cả gan lộ diện tại địa bàn của chính phái, lại còn dám giết người, phi tang chứng cứ, hừ hừ!

Trung niên nhân lẩm bẩm đôi lời, xong lại tiến về phía trước, cẩn thận đánh giá xung quanh khuôn viên nơi này. Sau đó y ngồi xổm xuống, đưa tay hốt một nắm tro đưa lên mũi ngửi ngửi.

-Hừ, đáng hận, quả nhiên là tro cốt của con người, lại còn vừa chết không lâu,...

Y vừa ngửi vừa trầm mặc, nhìn chằm chằm tro cốt, mãi một lúc sau mới lên tiếng:

-Hai người, có tới hai mạng người chết, tu vi lại không cao, không biết họ đã đắc tội gì mà lại dùng thủ đoạn ác thật, thiêu đốt luôn cả linh hồn, xóa tên khỏi vòng xoay luân hồi, vĩnh viễn không được siêu sinh!

Người trung niên từ từ đứng dậy, thở hắt ra, sau đó lật tay lấy ra một cái hủ bằng sứ, thu hết đống tro cốt dưới đất lại, cất đi.

-Chuyện này không thể lơ là được, từ hiện trường có thể nhìn ra đây không phải là ma tu, ma tu không có lá gan này, nếu đổi lại là Ma tộc thì,...không được, ta phải mau chóng tìm hiểu tình hình rồi quay về báo cáo cho chưởng môn, Ma tộc, Ma tộc...bao nhiêu năm qua...

(• Ma tu: là nhân tộc do cơ duyên xảo hợp có được ma huyết hoặc Ma công sau đó dung nhập vào cơ thể, tu luyện,...gọi là ma tu ).

(• Ma tộc: là chân chính Ma tộc, không phải Nhân tộc, Ma tộc có bản thể khổng lồ, chân thân cường hãn, lại có thể biến hóa thành hình dáng của Nhân tộc, đây cũng là điều để Nhân tộc tự hào, không chỉ riêng Ma tộc, mà tất cả mọi chủng tộc trên đời này điều muốn biến hóa thành hình dáng của nhân tộc, nguyên do sâu xa là vì năm xưa khi vị Chí Tôn kia đăng cai, lực áp quần hùng, ra lệnh cho tất cả các chủng tộc phải noi theo Nhân tộc mà học hỏi, nói trắng ra là phải bắt chước theo, đều phải hóa thành hình thái Nhân tộc, học ngôn ngữ, phong tục, ăn mặc,...của Nhân tộc, dần dà cũng thành một thói quen, bách tộc đều tán thành, mãi cho đến khi vị Chí Tôn Ác Ma kia bị tru diệt, các chủng tộc vẫn giữ nguyên thói quen này, không bác bỏ, thành ra tràng diện như hiện tại ).

Ma tu nếu đem ra so sánh với Ma tộc thì ma tu yếu kém vô cùng, đơn giản là không có ưu thế trời sinh, chuyển hóa lộn xộn nên rất kém Ma tộc chân chính, trừ một số ma tu có cơ duyên, thiên phú đặc biệt,...

...

Quay trở lại hiện trường.

Ánh mắt trung niên bỗng co rút, hoảng sợ như vừa liên tưởng đến chuyện gì đó rất khủng khiếp, y nhanh chóng thi pháp dò xét khắp hiện trường một lần nữa, sắc mặt ngưng trọng, sau đó bay nhanh vào làng Vũ Đại.

...

Ngay từ đầu Thanh và Chí cũng không lường trước được sự việc sẽ nghiêm trọng đến mức này, đây là tai họa a, nếu biết trước ắt hẳn hai tên đó sẽ không mạo hiểm như vậy, rõ ràng là nhóm bọn họ không biết được mối quan hệ mâu thuẫn giữa các tộc, chuyện này một khi lộ ra, trên địa bàn nhân tộc sẽ tiến hành điều tra quy mô lớn, e ràng sẽ xảy ra tình trạng thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Thật sự là tai họa!

...

.

.

.

...

Lơ lửng trong mây mù bạt ngàn, ba ngọn núi lớn dần hiện ra, lấy tam đại cự sơn làm trung tâm, xung quanh chúng là các ngọn núi lớn nhỏ đủ kiểu, còn có các ngọn núi lớn kết hợp lại thành dãy trải dài, số lượng chắc hơn ba ngàn núi lớn nhỏ, lạ lùng, tất cả núi lớn, núi nhỏ đều lơ lửng trên không trung, tren ngút trên trời cao như những hòn đảo nổi.

...

Tất cả các tiểu sơn, phụ sơn đó đều lấy tam đại cự sơn làm chủ, mà tam đại cự sơn cũng chính là nơi cư ngụ của tam đại môn phái uy danh lừng lẫy trong Xích Quỷ quốc. Theo tên gọi, phân biệt là Thiên Sơn Cự Kiếm Môn, Phật Sơn Kinh Tự Môn và Cổ Sơn Bách Tịch Môn.

...

Quay trở lại sơn động nơi bốn người Chí Phèo hội tụ.

...

-Chuyện hôm nay thật sự là do thiên ý, hay là chúng ta nhân dịp này kết bái huynh đệ, các ngươi thấy sao hả?

Chí Phèo bỗng đưa ra một chủ ý lạ, Thanh, Danh ngơ ngác nhìn nhau, xong lại nhìn chằm chằm Chí, ngay cả Huỳnh Như đang nép sau lưng hắn cũng kinh ngạc không thôi.

...

-Chuyện này...có phải kỳ quặc quá hay không, chúng ta mới quen chưa đến hai ngày a!

Danh cười cười nói, ánh mắt đảo loạn không ngừng, Thanh thì im lặng không lên tiếng.

-Không có gì là kỳ quặc hết, nói thật ra thì ta thấy mấy người chúng ta hợp nhau, có cùng chí hướng, đơn giản chỉ vậy thôi, ta rất hứng thú a!

_

-Được, nếu Chí huynh đã nói như vậy, bọn ta mà từ chối thì cũng khó xử, nào nào, cùng quay mặt ra, hướng thiên địa cúi đầu, đời này cho dù có xảy ra chuyện gì...chúng ta cũng mãi là anh em!

Ánh mắt Thanh sáng rực, đồng ý cái rụp, nhanh gọn lẹ, không kèo nài, trốn tránh. Điều này khiến ba người còn lại phải đánh giá hắn cao thêm một bậc a, quá thẳng thắng, quá hào sảng!

_

-Hahaha, Thanh huynh đệ làm ta thật cao hứng! Nào, chúng ta cùng ra trước cửa động, bái thiên địa!

Chí Phèo cười ha hả, dắt tay tình nhân bước đi trước, Thanh thấy vậy cũng bước theo sau.

...

-Nè nè, ta nói cho ba người các ngươi nghe, sao không thèm hỏi ý kiến của ta chút nào vậy hả, xem thường ta ư?

Thích Vô Danh lật đật chạy theo, bô bô cái họng chất vấn.

-Chẳng phải lúc nảy ngươi đã bày tỏ ý kiến rồi ư?

Ba người Chí, Như, Thanh nghe vậy phắt cái quay đầu lại dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn hắn làm cơ mặt Danh khẽ co giật.

-E hèm, thôi được rồi, lúc này là ta không đúng, ta đồng ý kết bái, có điều...ta sẽ không làm tiểu đệ nhỏ nhất đâu a, bổn thiếu gia dù gì cũng...

Không đợi Danh nói hết, một bàn tay bỗng thò ra, vả vô miệng hắn...

-Bốp!!!

Một cái tát vang dội không gian!

-Câm mồm, còn lãi nhãi nữa coi chừng tao xé mỏ mày!

Thanh vẫn giữ nguyên động tác giơ tay hướng về phía trước, thở hổn hển, mắt trừng lớn nhìn Danh, tên kia hiện tại trên mặt hồng hào như tố son đánh phấn, má trái in dấu bàn tay rõ năm ngón!

-Mày...mày...mày dám đánh tao?

Danh mếu máo, run run môi, ngón trỏ chỉ thẳng mặt Thanh.

-Hừ, có gì mà không dám!

...

-Ây da, ây da, ta nói này hai vị, dù gì chúng ta cũng sắp thành huynh đệ rồi a, huống chi lúc trước hai vị đã sớm quen biết nhau, cần gì phải chấp nhặt nhau như vậy, dễ tổn thương hòa khí lắm a!

Chí Phèo thấy tình hình có vẻ căng thẳng, vội vàng tiếng lên khuyên giải, vuốt vuốt ngực hai con trâu điên chuẩn bị húc nhau. Không đợi hai tên điên mở miệng, Chí lại bồi tiếp một câu:

-Mọi người chuẩn bị chỉnh tề, trang nghiêm phát thệ!

Rồi hắn đưa tay vào ngực áo, móc ra một bó nhang, mồi lửa và một bình rượu nhỏ, đây rõ ràng là có tính toán từ trước, nếu không sẽ không chuẩn bị đầy đủ như vầy.

...

.

.

.

...

Trước sơn động, bốn người xếp thành một hàng ngang, mùi khói nhang thơm phức lảng vảng trong gió đêm, mỗi người cầm một cây, chắp tay cùng phát lời thề:

-Hà Minh Chí.

-Phạm Huỳnh Như.

-Thích Vô Danh.

-Nguyễn Thế Thanh.

...

-Ngày này, tháng này, năm này tao ngộ số phận an bài, gặp nhau tại làng Vũ Đại là duyên nợ đã định trước, thiên ý sắp đặt, bốn người chúng ta nguyện hướng thiên, hướng địa, nguyện kết bái làm huynh đệ với nhau, mặc kệ là phúc hay là họa, cũng đều sòng phẳng chia nhau mà hưởng, người nào trái lời, trời tru đất diệt, chết bất đắc kì tử, đời này cho dù có bất trắc gì xảy ra, chúng ta vẫn mãi là anh em,...xin hứa, xin hứa, xin hứa!!!

Bốn người đồng thanh khấn, bốn loại chất giọng khác nhau đều đều vang lên, không trước không sau, không vấp, không dừng, chân thành. Từ đây có thể cảm nhận thật sự là từ tâm mà ra, không hề lừa dối, lợi dụng lẫn nhau, một lời nhứ bốn, bốn lời như một!

...

-Hahaha, đại hứng, đại hứng, nào dùng rượu thôi huynh đệ,

Chí Phèo cầm bình rượu đã pha với máu của bốn người đưa lên, chợt rưới một nửa xuống chỗ cắm nhang.

-Phần rượu này xin kính thiên địa!

...

Hắn quay lại nhìn ba người, định đưa bình rượu lên môi, ai ngờ bị Danh cản lại.

-Ây da, khoan đã, khoan đã, rượu có thể từ từ dùng a, kết bái cũng đã xong, có phải nên phân chia thứ tự trên dưới không chứ hả, đã là huynh đệ thì phải có tôn ti trật tự a!

_

-Hắc hắc, ta nói này chú em, đương nhiên là dựa vào tuổi tác để phân chia rồi, hahaha, khoan hãy nói không phục, trong bốn người chúng ta thì Huỳnh Như là người lớn tuổi nhất đúng không?

Chí Phèo nắm tay nàng khẽ giật nhẹ, miệng thì hướng về Thanh, Danh hỏi.

-Đúng vậy!

Thanh, Danh cùng đáp.

-Ờ thì đúng vậy, nàng ta lớn nhất nên được gọi là đại tỷ, hai ngươi thấy có hợp lí không?

_

-Hợp lí, rất hợp lí

Hai tên nhóc lại cùng đáp, dường như chưa nhận ra được âm mưu của Chí Phèo, chợt cả hai thấy Huỳnh Như đang nheo mắt cười tươi, trong nụ cười còn ẩn ẩn nét thẹn thùng, e ngại.

-Hihi, vậy đại tỷ xin nhận thành ý của hai vị tiểu đệ, hi hi hi!

Quả là mỹ nhân đang tuổi đôi mươi, cười một cái cũng làm lộ khí chất phong tình, quyến rũ. Thanh và Danh thầm nuốt nước bọt cái “ực”, sau đó lại “ực” thêm một cái. Quá đã!

...

-Hê hê, vậy là hai vị đệ đệ chấp nhận gọi nàng một tiếng đại tỷ rồi a, hehe, hehehe...

Nụ cười của Chí Phèo càng lúc càng gian xảo, ma ranh. Lúc này Thanh cùng Danh thầm kêu không ổn, chết cha rồi, bị thằng Chí lừa cmnr, vòng qua vòng lại, cố ý nói dài dòng là để phân tán tư duy, cho bọn hắn công nhận nàng trước...mối quan hệ của tên kia và Huỳnh Như...là vợ chồng, vợ chồng á nha, chết cmnr ông giáo ạ!

...

Dường như đã phát hiện ra, lại đuối lý không thể cãi láo, cả hai thở dài thường thượt...

-Hehe, nếu hai ngươi đã gọi nàng một tiếng đại tỷ, ca đây cũng không ngại nhận một tiếng đại ca a, hehe, tiện nghi, tiện nghi nha!

“Vô sỉ”, hai tên nhóc mắng thầm, đồng thời cũng ân cần hỏi thăm vài đời ông bà nhà họ Hà, mặc dù giận vì bị lừa nhưng vẫn biết trên biết dưới, nhẹ hướng Chí lễ phép:

-Đại ca!

_

-Haha, được, được, hai tiếng đại ca này ta nhận, hahaha!

Hắn khoái chí, phất tay một cái, đột nhiên cảm thấy dưới eo hơi nhói nhói, nhìn xuống mới thấy một bên eo bị bàn tay ngọc ngà đang vặn, vặn, và vặn mạnh.

-Aaaa!

Chí Phèo hét thảm, vội nhảy tưng tưng, mếu máo xin tha!

-Hừ, đây là cho chừa cái tội lừa gạt hai vị đệ đệ!

Mặc dù ngoài miệng cảnh cáo nhưng trong lòng nàng ngọt ngào không thôi, chồng tương lại đích thân đề nàng làm đại tỷ trước mặt hai đệ đệ a, vừa thẹn thùng nàng lem lém nhìn Chí, không khỏi cảm thấy nam nhân của mình càng nhìn càng vừa mắt, cảm thấy yêu thêm vài phần.

...

-Hây, bây giờ thì tới phiên hai vị đệ đệ a, vẫn còn một chức “nhị ca” á, hehehe!

Chí Phèo có lòng tốt nhắc nhở một câu, sau đó vội vàng ôm eo, né sang một bên, cảnh giác nhìn “vợ hiền” phía sau lưng.

...

-Ta mười ba tuổi!

_

-Ta cũng mười ba tuổi!

Thật không ngờ Thanh và Danh lại bằng tuổi nhau.

...

-Nói láo, rõ ràng ngươi nhỏ hơn ta, thân thể cũng thấp, ốm hơn, chắc là nhỏ tuổi hơn a, thôi chấp nhận làm “út” đi, haha!

Danh chỉ chỉ Thanh, quát một tiếng, sau đó lại vênh mặt lên, đắc ý.

-Con mợ nó, cái thằng khốn nạn này...như vậy cũng ráng nói cho được, bộ dáng dấp nhỏ thì tuổi cũng nhỏ sao?

Thanh nóng nảy, xắn tay áo lên lao vào động thủ ngay lập tức.

...

-Chà chà, muốn so tu vi ư, hehe, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa thấy “zdú” xệ chưa hết hồn mà!

Danh nham hiểm cười thầm, hai mắt híp sâu, sẵn tiện trả thù cái tát lúc nãy, khà khà!

Thanh chắc là do nóng nảy quá mà đã quên, tên trước mắt hắn có tu vi Linh Sĩ tầng chín đỉnh phong a, chỉ cách một bước ngắn là tới linh sư, phen này chắc ăn đau khổ nhiều rồi, haha!

...

Cản ơn đh Healanz09 đã ủng hộ 20 tlt.