Chương 21: Tam Hoàng Kê Hiện Thế

Xong cuộc tranh chấp, theo thứ tự từ lớn đến bé, Chí và Như là đại ca, đại tỷ, Danh là nhị ca và em út là Thanh, kết quả đã quá rõ ràng, lúc này “em út” của bọn họ đang ủ rũ lê lếch tấm thân tàn theo đuôi anh chị chạy trong đêm, rời xa làng Vũ Đại.

...

“Bà nội cha tụi nó, không lẽ bố mày lại đứng ra hét lên một tiếng...thật ra ta mới là người lớn tuổi nhất a, bố đã gần bốn mươi rồi đấy nhé”!

Đây là dòng suy nghĩ bất chấp nhất trong đầu Thanh hiện tại, đến hắn cũng không ngờ mọi chuyện lại như vậy, một thằng già khú đế lại phải gọi dăm ba đứa trẻ là đại ca, đại tỷ, nhị ca, thiệt là quá mất mặt đi chứ hả!

-Hừ hừ, tạm thời anh nhường cho bọn bây cục tiện nghi lớn này, mai sau có dip sẽ đòi lại gấp chục, à không, phải là gấp vạn lần, hehehe! Xíu nữa thì quên mất, chẳng phải là ta còn có công pháp kì lạ và vật thể lục giác bí ẩn kia sao, một khi ta khám phá đầy đủ...khà khà, tụi bây chờ đi!

Thanh lảm nhảm thì thầm, nét ủ rũ trên mặt hắn đã biến mất, thay vào đó là sự thỏa mãn, tự tin mà trước đây chưa từng có.

Bốn người lưu loát chạy như bay trong đêm đen, theo đường mòn tiến thẳng đến chân núi, rất hiển nhiên, nơi đây là địa bàn do tam đại môn phái chiếm giữ, cho nên rất an toàn, trong rừng nhỏ ngoại trừ một ít dã thú thì không có một con yêu thú nào, càng không có giặc cướp, sơn tặc ẩn náu, có thể nói là an toàn vô cùng. Giờ này chắc chuyện Bá Kiến “mất tích” hẳn đã lộ ra, người nhà của lão chắc chắn sẽ kiếm tìm, bốn người lo sợ nên gấp rút rời khỏi nơi đây, tiến về nơi chiêu mộ đệ tử của tam đại môn phái diễn ra trăm năm một lần. Bọn họ không hề hay biết, cái chết của Bá Kiến đã sớm rùm beng khắp làng Vũ Đại, hiện tại đã truyền tới tai người của ba đại phái và con quái vật khổng lồ...đại gia tộc họ Bá.

....

Trên một ngọn núi của hơn một ngàn ngọn núi trực thuộc Thiên Sơn, trong căn phòng ngầm dưới đất đang diễn ra một cuộc họp đen, có hơn năm mươi người, xếp thành hai hàng dài ngồi dọc theo hai bên vách tường, mặt tiền chính giữa đặt một cái ghế tựa lớn, một trung niên tuổi tác chừng năm mươi đang ngồi đó, kết cấu vị trí của mọi người ngồi thành hình chữ “U”, hình dáng chiếc ghế tuyệt đẹp, chỉ có điều một bên chỗ đặt tay đã bị gõ nát bấy, bên còn lại có năm dấu tay sâu hoáy, bầu không khí ngập tràn sự căng thẳng.

-Rầm!!!

_

-Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào lớn gan lớn mật đến vậy, dám làm loạn phân nhánh của gia tộc ta, tốt nhất đừng để ta bắt được nếu không thì...rốp, rốp.

Trung niên ngồi ở chủ vị mặt mày đằng đằng sát khí, tay phải lão báu mạnh vào tay vịn khiến chiếc ghế phát ra âm thanh rắc rắc. Bỗng dãy bên trái có người lên tiếng:

-Gia chủ xị hãy bình tĩnh, chuyện này người bên dưới đanh cấp tốc điều tra, e là sẽ sớm có kết quả, dù gì người cũng đã chết rồi, chẳng phải chỉ là một phân nhánh thôi sao, theo ta thấy cứ cho một tên dòng dõi nào đó trong tộc xuống tiếp quản là được!

...

Ý kiến này vừa nêu ra, chúng trưởng lão lập tức xôn xao, thì thầm bàn tán, có hơn phân nửa gật đầu tỏ vẻ đồng ý nhưng lại có một số sắc mặt âm trầm, liếc xéo tên vừa nêu ý kiến, ngay cả lão gia chủ vốn đang tức giận hầm hầm cũng trầm mặt ngó xuống. Phân nhánh đó chính là địa bàn của Bá gia a, là một nơi hết sức phồn vinh, mặt khác cái tên Bá Kiến vừa chết đang chấp mệnh thi hành nhiệm vụ bí mật trong người, chuyện này vốn chỉ có gia chủ, đại trưởng lão và một vài người khác biết mà cái nhiệm vụ đó...chính là truy tìm tung tích của Cổ Đồng Chiến Phủ, thật không biết đó là dạng pháp bảo lợi hại cỡ nào lại có thế khiến cho Bá gia bất chấp, điên cuồng đến vậy!

...

Lúc này mọi người trong phòng cũng nhận được sự khác lạ của một vài người, đột nhiên xuất hiện một lão nhân lóe lên sau lưng gia chủ, nhìn chằm chằm vào tên trưởng lão vừa phát biểu qua loa kia.

...

Một lát sau ngoài sân có tiếng hét thảm vang lên làm cho chúng trưởng lão trong phòng tái mặt.

...

.

.

...

Lão nhân tóc bạc trắng từ ngoài sân bước vào, vẻ mặt thản nhiên như chưa có gì xảy ra...

-Hừ, đó chính là cái giá của kẻ bốc đồng, loại không có não suy nghĩ như hắn...xứng đáng nhận lấy cái chết, chư vị trưởng lão cũng nên xem xét noi theo a!

Nói rồi lão phất tay, biến mất. Lão nhân tóc bạc trắng kia có thân phận gì, ai ai cũng biết a, một trong số tám người có tu vi cao nhất Bá gia – Bá Kiệt đại trưởng lão, một thân tu vi Linh Vương tầng bảy, nghe đồn lão đảm nhiệm chức vụ đại trưởng lão đã được hai đời rồi, là bậc người như thế nào mới có thể gánh vác được trọng trách này, vấn đề này mọi người đều rõ.

Thật ra cái tên Bá Kiến vừa chết không lâu chính là cháu trai thứ tư của Bá kiệt, kẻ rất được lão và gia chủ tín nhiệm, vì vậy mới dám giao cho nhiệm vụ quan trọng kia, rất thích hợp, nếu không đột nhiên từ Bá gia chạy ra một tên linh vương đến làng Vũ Đại tọa trấn, ắt sẽ khiến cho các gia tộc khác nghi ngờ, từ đó sẽ lộ ra một số chuyện không nên lộ, sẽ đem lại hậu quả lớn cho Bá gia.

...

-Vốn đang đau lòng vì thằng cháu bị giết chết, vừa lộ mặt để họp lại nghe được kẻ khác có thái độ thờ ơ với việc trọng đại của gia tộc, còn không quan tâm đến cái chết của cháu lão, dù gì Bá Kiến cũng là tộc nhân của Bá gia a, lập tức Bá Kiệt nổi giận lôi đình, xách cổ tên trưởng lão kia ra ngoài hành quyết, thấy gia chủ không nói gì, lão càng ra tay tự do hơn, đây cũng là một bài học cho chúng trưởng lão.

...

-Bá Kiến bị giết bất ngờ, Chí Phèo thì mất tích, mọi thông tin Bá Kiến nắm được bao năm qua cũng đi theo lão xuống địa ngục, đến lúc này kết hoạch dàn dựng mười mấy năm của Bá gia sụp đổ, sụp đổ hoàn toàn, chuyện này nhất thời làm cho những lão quái âm thầm lên kế hoạch bỗng hụt hẫng, không kịp trở tay, tâm trạng của đám người này hiện rất không được tốt cho lắm, nhất là tên gia chủ của Bá gia – Bá Ngạo. Vì vậy nên Bá Ngạo để mặc cho đại trưởng lão hành quyết cái tên trưởng lão không có đầu óc kia.

...

Cuộc họp tiếp tục diễn ra, tạm gác lại cái chết của Bá Kiến, chuyển sang bàn về vấn đề thu nhập, phân phối tài nguyên của gia tộc trong những năm qua, số trưởng lão của Bá gia hơi đông cho nên ít đi một tên cũng không sao mà nhiều thêm một tên cũng không có gì lạ, không một ai lên tiếng thắc mắc về cái chết của tên xui xẻo kia, trong căn phòng này toàn là mấy lão quái đấu đá lẫn nhau a, đôi khi còn mừng thầm khi thấy “kẻ cạnh tranh” bị giết, thật nhẫn tâm.

...

.

.

...

Tin tức Ma tộc xuất hiện nhanh chóng được truyền đi, dĩ nhiên đây là mật tin truyền ngầm với các đầu lĩnh, thế lực lớn, thế lực ngầm,...chỉ có người cầm đầu và người có chức vụ cao mới có tư cách biết được, một khu vực nhỏ của Xích Quỷ bắt đầu xuất hiện mất trật tự, mạch nước ngầm chậm rãi vận hành, rối loạn,...

...

Nhân giới bên này vừa xao động, Yêu giới bên kia cũng không kém, sự tình e rằng còn nghiêm trọng hơn cả nhân giới.

_

Ai cũng biết hiện tại Yêu giới do hai tộc Long - Phượng cai quản, thống trị, ngoại trừ mợt số cấm địa ra, còn lại hoàn toàn là địa bàn của hai tộc trên, các Yêu tộc nhỏ bé khác đều phải nương nhờ địa bàn mà sống, tôn Long tộc cùng Phượng tộc làm chủ, hàng năm dâng nộp cống phẩm,...

...

Vốn trật tự của Yêu giới đang ổn định, bỗng trời xui đất khiến ở đâu ra xuất hiện một con gà, đúng, là một con gà ba màu, trụi lông đuôi, hôm đó nó từ trên trời rớt xuống ngay lãnh địa cai quản của Phượng tộc phân nhánh, bị vài tên tuần tra bắt lấy, đánh đập một phen, nể tình nó cũng thuộc loài yêu linh cầm, giống chim nên tha cho nó một mạng, sau đó đuổi khỏi Phượng tộc. Ai ngờ con gà đó thù dai vô cùng, chỉ vì bị đánh đau vài cái mà đã ghi hận, với lại lá gan nó cũng lớn lắm, một thân bản lĩnh cũng phi phàm.

...

//Tua ngược thời gian lại ba tháng trước, thời điểm Tam Hoàng Kê trả thù//.

...

Mấy tháng sau nó lại xuất hiện trước cửa của Phượng tộc, tự xưng đại danh là Tam Hoàng Kê, lần này không có xông loạn nữa mà đứng trước đại trận phòng hộ yêu cầu kẻ cầm đầu nơi này ra xin lỗi nó, chuyện này coi như bỏ qua, nếu không sẽ huyết tẩy toàn bộ phân nhánh này, sau đó giết thẳng đến chân chính Phượng tộc, không tha một mạng nào. Thử nghĩ, một con gà đứng la ó om sòm trước đại trận, e là đang làm trò cười cho quần yêu xung quanh, đúng, mấy đội tuần tra đi ngang qua nghe con gà này nói như vậy liền ôm bụng cười lăn lóc, cộng thêm ưu điểm sau khi hóa hình, bọn này không khác gì con người cho mấy, từ hình dáng, cử chỉ, giọng nói tất cả đều giống, chúng cười đã đời sau đó châm chọc Tam Hoàng Kê đang gào thét ngoài đại trận nhưng rõ ràng, bọn họ mặc dù cười nhạo nhưng lại không dám mở đại trần phòng hộ ra, lỡ đâu con gà kia có đồng minh mai phục phía bên ngoài thì coi như xong đời, sợ là khó giữ mạng lại khi ăn nói với thủ lĩnh, ai ngờ tin tức này lấy tốc độ nhanh chóng truyền tới tai thủ lĩnh nơi này, mà vị này chính là công chúa nhỏ nhất của phượng tộc, do quá bướng bỉnh, đanh đá, lại bị nuông chiều lâu ngày nên hư hỏng, hiện nàng đang bị phạt trấn thủ nơi này một ngàn năm, coi như tạm thời đuổi khỏi tộc, không cho phép ở trong thánh địa của tộc để tu luyện, càng không được nhận bồi dưỡng từ tộc, cũng nhằm tạo điều kiện cho nàng tiếp xúc với bên ngoài, tôi luyện tâm tính.

...

Chuyện khiêu khích vừa tới tai công chúa, vốn có sẵn máu tăng động trong người, hiếu thắng, ngay lập tức nàng xuất hiện, coi thử tên tiểu yêu nào dám ngông cuồng không sợ chết đến vậy. Nào ngờ nàng vừa hiện thân, nói ra thân phận của bản thân, cũng thừa nhận là người cầm đầu ở đây, đứng trong đại trận phòng hộ hai tay chóng nạnh, phù mang trợn má nhìn con gà ở phía ngoài, nhất quyết không thèm xin lỗi.

...

Tuy nhiên, bên ngoài bất chợt phát sinh một hiện tượng lạ khiến nàng và nhóm thuộc hạ phải trợn mắt há miệng, con gà đang gào thét ngoài kia bỗng dừng lại, ánh mắt nó lạnh lùng nhìn nàng, toàn thân bắt đầu tỏa sáng, biến lớn, kim quang vô lượng lóe sáng chiếu rọi một vùng trời, chớp mắt cái, một con đại bàng kim quang sặc sỡ với bản thể khổng lồ đang đứng trước đại trận, dùng ánh mắt của kẻ bề trên, khinh thường quan sát cô công chúa nhỏ của Phượng tộc, rồi dần dần chuyển sang nhóm người lúc trước đánh đập nó, thét dài:

-Cục tác, cục...cục...cục tác!

“Í chết mịa, làm gà lâu quá cái quên bà nó hung âm rồi, thiệt là mất mặt quá đi”! Kim Cang Đại Bàng mắng thầm, hơi chút xấu hổ nhưng vẻ xấu hổ nhanh chóng biến mất đi, thay vào đó là sát khí, là hung tợn. Vù một tiếng, không khí ngập tràn phong linh lực, một bóng đen khổng lồ xuất hiện che đi phần lớn ánh sáng mặt trời, sải cánh một cái liền che trời, từ trên trời cao lao thẳng xuống, giương cặp móng sắc bén ra chụp vào đại trận phòng hộ màu đỏ, lớp màng năng lượng ngay lập tức bị đánh lõm vào, móp méo biến dạng, từng vết nứt xuất hiện, lan tràn như mạng nhện.

-Ca...ca...crắc...crắc.....ầm!!!

Vài tiếng nứt vỡ, rồi tiếng đùng ầm vang lên, đại trận khổng lồ không chịu nổi một kích, bị đánh vỡ nát, gợn sóng năng lượng tản ra thổi bay đất đá, cây cối, nhà cửa, tất cả bị cuốn đi hết, rất nhanh, vụ nổ này liền kinh động toàn bộ yêu tộc trong phân nhanh này, mấy ngàn thành viên của phượng tộc xuất hiện, lăng không giá ngự trên nền trời, ngay cả công chúa cũng vậy, những yêu thú thuộc chi linh cầm, loài chim có ưu thế trời sinh, không cần tu vi đạt tới cảnh giới linh suất vẫn có thể phi hành trên không trung (nói cách khác là chúng có cánh, có thể tự do phi hành a, haha, không cần phải tới linh suất mới có thể phi hành! Đùa chút cho vui đấy).

...

Một đám yêu quái đang lơ lửng trên trời hai mắt trừng thật lớn, nhìn cảnh tượng xung quanh, nhìn tàn trận,...sau đó liền nháo nhào lên, kêu gào hỏi tên nào to gan đến thế, bắt được phải bằm thây,...vân vân và mây mây.

...

-Ây da, sao yếu thế, ngay cả một trảo của ta cũng không gánh được, đáng tiếc, quá tệ hại!

Cái đầu to lớn của đại bàng gật gù, đang định nói gì nữa thì chợt ánh mắt nó liếc sang đám đông đang bàn tán xôn xao, đòi bắt kẻ to gan dám đánh vỡ đại trận, lột da,...

-Ồ, đám nhóc kia hung hăng quá, lúc trước có một đám đụng tới ta, dám đòi làm thịt ta, thái độ cũng y hệt các ngươi a, khà khà, phải nhanh chóng thôi, ta cảm thấy có vài đạo khí tức lợi hại đang chạy tới đây a!

Thu lại nét tiếu ý, Kim Cang Đại Bàng lại một lần nữa dang cánh, lần này nó không đùa nữa, trực tiếp vận dụng thiên phú tiểu thần thông, điều hành phong linh lực trong không khí hóa thành thực chất, tạo thành ngàn vạn con đại bàng nhỏ màu trắng, hung hãn lao vào đám đông đang lộn xộn kia, còn bản thân Kim Cang Đại Bàng đã sớm có mục tiêu, mà mục tiêu đó không ai khác chính là cô công chúa nhỏ của phượng tộc, cục diện hai bên phút chốc trở nên rối loạn, từng con, từng con phượng hoàng to lớn hiện ra, bản thể khổng lồ, màu sắc sặc sỡ, có Xích Phượng, Hắc Phượng, Bạch Phượng, Lam Phượng,...có thể dùng bốn chữ “trăm hoa đua nở” để hình dung, có một số ít bị tiểu đại bàng bằng phong linh lực làm cho bị thương, lông vũ rơm rớm máu, lộng lẫy vô cùng.