Chương 22: Bắt Cóc Phượng Nguyệt Sương

Một lão già khoác hắc y từ dưới đất chui lên, quét mắt một vòng sau đó nhanh chóng lắc mình bay đến bên cạnh tiểu công chúa, thấy nàng không bị gì hết liền thở nhẹ ra một hơi, gặn hỏi:

-Sương nhi, đây rốt cục là chuyện gì, vì sao nơi này lại thành ra như vậy?

Lão đầu này là Trần Trác Nhiên, một thành viên của tộc Hắc Phượng, cũng chính là ông ngoại của nàng công chúa nhỏ, vốn dĩ lão bế quan tiềm tu ở sâu dưới lòng đất, mặt khác là bí mật bảo vệ Phượng Nguyệt Sương, ban nãy nghe động tĩnh của vụ nổ lớn, lật đật phá quan nhảy ra ngoài, Sương nhi trong miệng lão chính là Phượng Nguyệt Sương hiện tại đang ngơ ngác, không biết trời đất gì nữa, chỉ có thể ấp úng hai, ba từ:

-Chuyện này...con...con cũng không biết nữa, chỉ thấy con gà...con gà kia...

Hiện nàng vẫn còn đang thất thần, chưa kịp hoàn hồn nên trả lời một cách vô thức, Trần Trác Nhiên định mở miệng hỏi lần nữa thì chợt nhíu mày, đột nhiên lão cảm thấy rợn gáy, sống lưng lành lạnh, toàn thân rung rẩy, ngó trước ngó sau, như đang cố tìm kiếm thứ gì, vừa lúc bên tai lão vang lên hai tiếng:

-Bên này nè!

Không biết thì thôi, vừa quay mặt qua, đối diện lão là một hình thể cực lớn, con mắt màu vàng đầy rẫy kim văn đang chậm rãi quan sát lão, chậm rãi đánh giá, cái đầu chà bá với ánh mắt sắc bén, chiếc mỏ dài cong quắp đang cọ cọ sát người Trần Trác Nhiên, lúc này lão chỉ biết đứng im, thân thể già nua đang run sợ, hai con mắt đục ngầu mở lớn, áp lực, đây là áp lực đè nặng trên đầu lão, bất giác lão thụt lùi lại, che chắn trước người Phượng Nguyệt Sương, muốn bảo vệ nàng.

...

-Khà khà, không tệ, mặc dù sợ hãi nhưng không bỏ mặc người thân, một con hắc phượng có tu vi Linh Vương tầng chín đỉnh phong, chắc không bao lâu nữa sẽ đột phá bước vào cảnh giới Linh Tôn a, cái tên trốn chui dưới đất lúc trước là ngươi ấy hả?

_

Trần Trác Nhiên nghe những lời trên thì kinh sợ không thôi, không ngờ người ta đã phát hiện ra mình từ lâu, chỉ có mình là mê muội không hay biết gì, nội tâm lão khẩn trương cầu nguyện, không biết từ đâu nhảy ra cái tên bá đạo này a, con đại bàng này ngay cả cảnh giới gì lão cũng nhìn không ra, đừng nói cảnh giới, ngay cả diện mạo rõ ràng của nó lão cũng không thấy, chỉ có thể mờ mờ nhìn sơ sơ bề ngoài.

-Vâng thưa tiền bối, chẳng qua lúc trước là tại hạ đang bế qua chứ hoàn toàn không có trốn.

Dường như nỗi sợ hãi đã qua đi, dù gì Trần Trác Nhiên cũng là một lão già sống không biết bao nhiêu năm, có hoàn cảnh gì mà chưa từng gặp qua, gió tanh mưa máu cũng đã từng trải, rất nhanh ổn định lại tâm thần, trấn định che chắn cho cháu gái!

-Hê, đừng khẩn trương, ta nhìn ra ngươi và nàng huyết mạch tương liên, hẳn là có huyết thống với nhau, ngươi yên tâm, mặc dù nàng hơi chanh chua, xốc nổi nhưng còn chưa đến mức ngu ngốc, ta sẽ không để ý tới...chỉ có điều, bảy tên lúc trước phạm ta ắt phải chết!

Nói đến đây ánh mắt dữ tợn của nó khẽ liếc về phía xa, nơi có mười mấy con Phong Linh Đại Bàng đang khống chế một nhóm người, nó bỗng cất bước đi thẳng về nơi đó, không quên cảnh cáo hai ông cháu Trần Trác Nhiên một câu:

-Hai người các ngươi ngoan ngoãn đứng im ở đây chờ ta, đừng có ngu ngốc chạy loạn!

Vứt lại một câu đe dọa, sau đó biến mất, lúc này tới phiên Phượng Nguyệt Sương, mãi đến giờ nàng mới hoàn hồn lại, chắc là do uy áp của “con gà” kia quá lớn, hiện tại áp lực vừa đi khỏi nên nàng mới bình thường lại, ai bảo tu vi nàng quá thấp, chỉ mới có Linh Suất tầng hai, đúng là rất rất thấp, đến ngay cả ông ngoại nàng, chỉ cách một bước nhỏ nữa là đột phá Linh Tôn, vậy mà vẫn không chịu nổi uy áp của tên kia, đủ biết uy áp cỡ đó, đáng sợ nhường nào.

...

Kim Cang Đại Bàng quay lại nhanh chóng, sau đó ném bảy cái đầu phượng hoàng còn đang tích tách máu xuống trước mặt hai ông cháu bọn họ, cất tiếng:

-Bảy tên này ỷ vào thân phận là Phượng tộc chân chính, cho rằng bản thân không lai tạp, cho rằng màu lông đỏ sẫm là cao quý, kêu ngạo bất chấp, đấy, ta cho chúng nó đỏ thẫm luôn, phụt!

Vừa nói nó vừa khịt mỏ, phun một bãi nước miếng xuống đất, lại nói tiếp:

-Lời đồn đại rằng tộc Phượng Hoàng các ngươi có thể Dục Hỏa Trùng Sinh, bản thân tu luyện Trùng Sinh Quyết gì gì đó, sau khi chết sẽ niết bàn sống lại từ trong dục hỏa, ta nói có đúng không?

Hai ông cháu Trần Trác Nhiên chỉ biết cúi đầu im lặng.

-Hừ, không thừa nhận? Không ngại nói cho hai ngươi biết, linh hồn của bảy tên này đã bị bổn tọa nuốt sống rồi, ngay cả bản thể của chúng ta cũng nhai sống, thử coi bọn chúng làm sao trùng sinh, đừng nói trùng sinh, từ nay e là tư cách đặt chân vào luân hồi cũng không có, khà khà khà!

Trần Trác Nhiên lẳng lặng cuối đầu, chỉ có đều đang rung rẩy, ánh mắt lão nhìn mũi giày toát ra sợ hãi tột độ, từ trong lời nói của đối phương làm lão ngờ ngợ ra điều gì đó, giọng điệu chắc chắn không có xạo, tên trước mắt này không ngờ lại có thể cưỡng ép không cho linh hồn đã chết đi vào cõi luân hồi. Phượng Nguyệt Sương thì không giống như lão, nàng nhìn bảy cái đầu của bảy vị tuần tra nằm lộn xộn dưới đất, hai chân mềm nhũn ra muốn khụy xuống đất, trên khuôn mặt tinh xảo không còn một giọt máu, xám như tro, ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía cuộc chiến, mấy ngàn thành viên của Phượng tộc lúc này chật vật không thôi, tên thì gãy cánh, tên thì gãy chân, rụng lông,...tình trạng thảm thiết vô cùng, cuộc chiến đã sớm dừng lại, hiện tại bọn họ đang bị đám Phong Linh Đại Bàng bao vây, không ai dám vọng động, chỉ một chiêu thần thông lại có thể chế trụ mấy ngàn tên phượng tộc, phải biết mấy ngàn tên đó cũng không phải ăn chay a, chúng đều là tinh anh trong tinh anh được phượng tộc điều đi tôi luyện, ma sát với thế giới bên ngoài,...nhưng tất cả những tên này đâu có hay biết, chẳng qua là Kim Cang Đại Bàng còn có vài cấm kỵ nên ra tay toàn là tiểu xảo, chỉ dùng hai thành uy lực, lo sợ một khi ra tay quá đà sẽ dẫn động quy tắc của tiểu thới giới, đến lúc sẽ bị quy tắc một giới trói buộc, đá văng ra khỏi đây, sự tình đã hứa với Phật Tổ và Đạt Ma sẽ không làm được, thành ra sẽ không có Bồ Đề quả để ăn a!

...

Đến bây giờ nàng mới biết mình ngu ngốc cỡ nào, lúc trước còn nghe theo tên bảy tên này, bị bọn chúng xúi giục nhục mạ “con gà” kia, lại còn khiêu khích người ta, giờ thì hay rồi, không những bảy tên đó đều bị giết chết, bọn chúng còn kéo theo mấy trăm tên tộc nhân chết chung a, chuyện thành ra như này, nàng biết ăn nói như thế nào với người trong tộc đây, biết làm sao với người nhà của họ đây? Nàng thật sự rối loạn.

...

-Này làm cái gì mà đơ ra đó vậy hả, bọn chúng phạm ta, lúc trước còn đòi làm thịt ta, ta giết chúng là đúng rồi!

Nó ngưng lại một chút, sau đó quay sang nói với Trần Trác Nhiên.

-Này lão hắc, đưa ta mượn con nhóc này đi chơi chút xíu, vài ngày sau sẽ đem nó trả lại cho tộc các ngươi, yên tâm, ta sẽ hộ tống nó an toàn, tuyệt không hư hao cộng lông vũ nào đâu, hahahaha!

Không đợi Trần Trác Nhiên tỏ thái độ, phong linh lực cuồn cuộn trào ra, cuốn lấy Phượng Nguyệt Sương bên cạnh lão bay đi.

-Không! Thả nàng....

Trần Trác Nhiên khẩn cấp hóa thành bản thể, hiện ra một con phượng màu đen tuyền, định sải cánh đuổi theo nhưng vừa vỗ cánh liền cảm thấy nghẹt thở, một luồng uy áp cường đại từ phía trên phủ xuống, chớp mắt không gian sụp đổ, mặt đất nứt toác ra...

-Ầm!!!

Bản thể khổng lồ của lão bị đập lún sâu xuống đất, nằm im re ở đó, bất động.

...

Ngay lúc đó Phượng Nguyệt Sương bỗng thét lên một tiếng kinh hoàng:

-Ông ngoại!!!

Nàng vùng vẫy cố gắng thoát khỏi lợi trảo của Kim Cang Đại Bàng, linh lực hùng hậu với hai màu trắng, đen từ trên người nàng phát ra, vặn vẹo đưa nàng trượt khỏi móng vuốt của đại bàng. Điều này khiến đại bàng hơi bất ngờ.

-Ồ, đây là...không ngờ nàng lại là biến dị thiên phượng, hả, từ màu sắc, hình thái này chẳng lẽ là...Âm Dương Thiên Phượng, haha, có trò hay ho rồi đây, phải công nhận Phật Tổ đưa ta hạ phàm đúng là một chủ ý hay, hahaha!

Chăm chú ngắm nhìn Phượng Nguyệt Sương đang hóa thân, Kim Cang Đại Bàng thầm tấm tắc khen ngợi, quả thật là tuyệt sắc, dáng dấp hình người của nàng đã đã, hóa ra bản thể lại càng đẹp hơn a, một cánh đen, một cánh trắng, thân hình màu xám, trên đầu còn có một chùn lông vũ dựng đứng, đúng là vừa độc, vừa lạ, chuẩn một chữ “dị”!

....

Tiếng phượng hót lanh lảnh vang lên trong không trung, nghe sao mà thư thoát, tiếng hót chưa vang xa, bất chợt lại có tiếng quát thập phần kiều mị nối đuôi:

-Tên ác ôn, ngươi đã làm gì ông ngoại ta, ta liều mạng với ngươi!

Nói rồi nàng lao như điên, đâm thẳng vào Kim Cang Đại Bàng, bộ dáng, thần thái thật đúng là liều mạng, không thể đùa được, bao quanh phượng thể khổng lồ là lực lượng âm dương thần bí hòa hợp với nhau, thật không ngờ lại có thể gạt bỏ uy áp cuồng bạo của Kim Cang Đại Bàng.

-Ta đã làm gì lão ư? Bộ nàng không thấy sao, là ta đã đánh lão, đánh lão a, đánh đến nỗi lão dính dưới đất luôn a, hahaha!

Một đám từ ngữ càn rỡ mang tính chất trêu chọc, kích thích hung tính được thả ra từ cái mỏ cong cong của Kim Cang Đại Bàng, những từ này càng chọc cho Phượng Nguyệt Sương phát điên thêm.

-Aaaa, ta liều mạng với ngươi, đồ ác ma, khốn kiếp!

Đột nhiên phía dưới cái hố, nơi Hắc Phượng Trần Trác Nhiên đang nằm bỗng lóe sáng, chỉ thấy bản thể khổng lồ của lão thu nhỏ lại hóa thành hình dáng nhân loại, quát một tiếng:

-Nha đầu, ngươi dễ bị kích động quá, bình tĩnh lại đi, ta không sao, thật ra là Kim Cang tiền bối đang giúp ta a!

Nói rồi lão phóng lên không trung, bày ra tư thế ngồi xếp bằng, nhanh chóng nhập định, không quên nói lời cảm tạ Kim Cang Đại Bàng. Lúc này linh lực trên người Trần Trác Nhiên hỗn loạn ba động rất mạnh, yêu khí quanh thân lão cuộn tròn xoay vòng nhanh chóng tạo thành lốc xoáy, trợ giúp lão tăng tốc độ thu nạp yêu khí binh thiên trong Yêu giới.

...

Trần Trác Nhiên vốn chỉ còn cách cảnh giới Linh Tôn có nửa bước, dù vậy lão bế quan mấy trăm năm vẫn không có cơ hội đột phá, không ngờ hôm nay đối diện với uy áp của Kim Cang Đại Bàng, yêu linh lực vốn bình ổn, tĩnh lặng trong người lão bỗng nhộn nhạo, ba động, sau khi bị đại bàng đập cho vài cái kiền triệt để cuồng bạo, có dấu hiệu đột phá, điều này khiến lão mừng như điên, hận không thể để cho tên kia đập thêm vài cái, tuy nhiên lão cũng không có gan đó, sợ tên kia lỡ tay đập quá đà thì mạng nhỏ của lão coi như tiêu!

...

Bọn “thương binh” của tộc phượng đằng xa thấy lão có dấu hiệu đột phá liền hâm mộ không thôi, ao ước một ngày nào đó cũng đạt được cảnh giới như lão. Kim Cang Đại Bàng thì nhàn nhạt liếc Trần Trác Nhiên, khuôn mặt đại bàng đầy linh tính ngập tràn tiếu ý.

...

Phượng Nguyệt Sương lúc này đã bình tĩnh lại, biến lại thành hình dáng nhân loại, ánh mắt len lén nhìn về phía Kim Cang Đại Bàng không khỏi lộ ra vài phần xấu hồ, rốt cuộc cũng nhận ra bản thân quá nóng nảy, không nhìn ra được chủ ý của tên kia, nếu hắn muốn tổn thương ông ngoại của nàng thì ngay từ lúc đầu đã động thủ, chứ cần gì phải lãi nhải một hồi rồi mới ra tay, bất giác nàng lè lè lưỡi, mỉm cười híp mắt, bộ dạng khả ái, đáng yêu vô cùng, nào có còn bóng dáng đanh đá, chanh chua gì đâu, đây hoàn toàn là hình dáng thiên thần a!

_

Kim Cang Đại Bàng lúc đầu còn ngó lơ, đến khi thấy nàng lè lưỡi làm bộ dáng ngượng ngùng đáng yêu thì không tránh khỏi đứng hình thật lâu, tim đập thình thịch, thình thịch, thầm nghĩ: “chu choa, phen này phải cảm tạ Phật Tổ a, nhờ ngài mà Kim Cang có thể ngắm nhìn bóng hình xinh đẹp này, thật không uổng công ta hiện nguyên hình, haha, dùng dáng dấp đại bàng của ta đi cua gái hẳn không thành vấn đề a”! Rồi có ai đó đang thầm ảo tưởng sức mạnh!!!

...

Mọi chuyện tới đây coi như xong, tạm thời hòa giải, yên ổn, tất cả đều tập trung nín thở, thấp thỏm quan sát Trần Trác Nhiên hấp thu yêu khí, chuẩn bị nghênh đón lôi kiếp tẩy rửa, ngay lúc này phía chân trời xuất hiện bốn đóm đen, cấp tốc xé gió bay tới.

...

Kim Cang Đại Bàng đang si mê ngắm nhìn Phượng Nguyệt Sương thì bỗng yêu khí toàn thân nó toán loạn, yêu linh lực ba động, nhấp nhô lúc yếu lúc mạnh, hỗn loạn vô cùng.

-Nguy rồi, sao ta lại quên mất, hiện tại chỉ có thể biến thân trong vòng một canh giờ, hết thời gian sẽ trở lại thành hình dáng con gà mờ kia, chết tiệt, tất cả đều là tại chủ ý khốn nạn của lão Đạt Ma kia, ta hận, hận, hận a!

Hiện tại nó nào có còn tâm trạng để ngắm gái nữa, một khi trở lại thành gà ắt sẽ không chạy thoát được mấy tên ở đây, ban nãy lỡ tay đánh bọn chúng thê thảm, ai biết lát nữa để cho chúng bắt được...chắc chắn chúng sẽ trả thù a...!

Bỗng nó ngóc đầu lên, nghiêng mắt nhìn về phía xa, thấy có bốn điểm đen đang lao nhanh về phía này, càng lúc càng gần, điều này khiến nó hơi hốt hoảng, mắng thầm: “con mẹ nó, thiệt là xui xẻo, sớm không tới, trễ không tới mà ngay lúc này lại chạy đến tận bốn tên có tu vi Linh Đế, hừ hừ!

...

Hai ba, hai ba, hai ba chạy. Một cơn gió nhẹ thổi qua cuốn lấy Phượng Nguyệt Sương, nàng bất ngờ, muốn hét lên nhưng cảm thấy thân thể mềm nhũn ra, không có một chút sức lực, ngay cả mở miệng cũng không có sức, kim quang lóe lên, nàng và đại bàng nhanh chóng biến mất, chớp mặt một cái không còn thấy bóng dáng, cũng không một ai để ý đến, tất cả ánh mắt đều đang đổ dồn về Trần Trác Nhiên lấp ló trong lốc xoáy do yêu khí hình thành.