Tờ mờ sáng, tại dưới chân núi Trường Sơn bỗng tụ hợp rất nhiều người, già, trẻ, lớn, bé đều có nhưng trong đó trẻ nhỏ từ năm tuổi đến mười lăm tuổi chiếm phần lớn, đứa nào cũng nhao nháo ngó đông ngó tây, mặt mày háo hức, tò mò ngập tràn hưng phấn.
...
Hôm nay chính là ngày tam đại môn phái tu tiên đứng đầu trong Xích Quỷ Quốc tổ chức đại hội tuyển chọn đệ tử, chiêu mộ môn đồ.
...
Trên trời cao, tại một ngọn núi lơ lửng trong không trung, lúc này có từng đạo hào quang xanh tím bay qua bay lại, hết sức khẩn trương, trung tâm ngọn núi là một cái bình đài có đường kính vài chục cây số, bằng phẳng một vùng, giữa bình đài dựng ba cây cột đá khổng lồ, điêu khắc tinh xảo, bắt mắt vô cùng, theo hình dạng phân biệt là: một thanh hắc sắc cự kiếm, một cây thiền trượng kim sắc, riêng cây cột cuối cùng là kì lạ nhất, trên thân cột điêu khắc đủ thứ hình thù, vũ khí, thú vật, hòa lẫn trong hoa văn, cổ tự thần bí, gây tò mò mạnh đối với người nhìn. Ba cây cột đá chính là biểu tượng đại diện cho tam đại một phái: Cự Kiếm Môn, Kinh Tự Môn và Bách Tịch Môn.
...
Bỗng nhiên ba cột đá ầm ầm rung động, bắt đầu xê dịch ra xa nhau, thành một hình tam giác, đối xứng. Một cỗ khí tức tang thương, cổ xưa phả ra, lấy vị trí ban đầu của ba cột đá, ầm ầm bạo phát.
.
.
.
-Ồ, khí lưu mạnh quá,...
...
-Mau mau nhìn xem, trên thân những cột đá kia đang phát ra hào quang a, khí tức này...thật là xa xưa,...
....
Động tĩnh vừa rồi khiến cho chúng nhân đang tụ cách đó không xa nháo nhào hẳn lên, từng người tụm ba tụm năm, hướng phía bên này xì xào bàn tán. Ở một góc nhỏ hẻo lánh hấp tấp chui ra bốn bóng người, lúc này tám con mắt đang tỏa sáng, tò mò đánh giá ba cây cột đá thần bí.
-Khà khà, khổ cực nấy lâu, rốt cuộc cũng đến được đây a!
Vô Danh miệng nhỏ cười toe toét, quơ tay múa chân tùm lum, mặt khác còn có đôi “tình nhân trẻ” đang dắt tay nhau, mặt đối mặt mỉm cười tràn đầy hạnh phúc:
-Phong cảnh thật hữu tình, đúng là nơi ở của tiên nhân, cảnh vật đẹp đến động lòng người.
Chí và Như cùng đồng thanh như hét lên, chợt một tiếng càu nhàu xuất hiện, đánh vỡ sự lãng mạn tình ý kia:
-Hừ, cái gì mà cảnh đẹp, hữu tình này nọ chứ, ta thấy chốn này ồn ào khiếp vía, người đông như kiến, cây thì vặn vẹo, già cỗi, cỏ thì um tùm, vàng úa,...xung quanh toàn côn trùng sâu bọ, lấy đâu ra cảm xúc mà động với chả lòng!
.
.
-Binh!!!!
Không biết từ đâu bỗng thò ra một cái chân trắng nõn mang giày đỏ có thiêu hình con thiên nga màu trắng, thình lình tung một cú đá khiến cái tên vừa càu nhàu bay mất hút.
-Bộp...bộp...bộp...
.
.
-Thật đúng là tên mù đáng ghét, phong cảnh nơi đây đẹp như tiên giới, không ngờ lại bị hắn miêu tả như một đám rừng tàn lụi, hừ hừ, đồ nhà quê, quê mùa,...
...
Bóng hình xinh đẹp dần dần hiện ra, một thân áo dài tím nhạt ôm trọn thân thể mảnh mai, vai gầy,...hai tay đang vuốt lại tà áo, miệng hồng nhỏ nhắn đang lẩm bẩm nguyền rủa người nào đó, đôi mắt long lanh, tinh nghịch như biết nói thỉnh thoảng lại hướng phía xa xa nhìn lại, mà phương hướng đó đúng là hướng “tên mù nhà quê” bị đá bay.
...
.
.
.
...
Nàng kia sau khi sửa sang lại quần áo, định cất bước rời khỏi thì đột nhiên có tiếng người đằng xa vọng lại:
-Ây da...xin đằng ấy dừng bước, không biết cô nương là ai, tại sao lại ra tay với tứ đệ của bọn ta?
Nhóm ba người Chí Phèo hớt hải chạy vội đến, chặn đường nàng nọ, Danh nhanh nhẹn đánh một ánh mắt, cả ba lập tức tản ra, bao vây kẻ trước mắt lại, ánh mắt toát ra vẻ đề phòng sâu sắc.
...
Áo tím cô nương vẫn đứng bất động, ánh mắt bình tĩnh, cao ngạo quét một vòng đánh giá ba người trước mặt, trong mắt nồng đậm một mảng khinh thường lẫn miệt thị.
...
-Hừ, ta là ai ư?...câu hỏi hay đó, nhưng mà mắc mớ gì ta phải nói cho các ngươi biết, bọn chuột nhắt các ngươi khôn hồn thì tránh đường ra, may mắn thì bổn cô nương còn nhẹ tay, nếu không thì...hắc hắc...
.
.
Ngay lúc nàng đang thể hiện thì đằng xa bỗng truyền đến một tiếng mỉa mai:
-Nếu không,...nếu không thì ta vả chết con bà mi, com ả điếm thúi!
Nguyễn Thế Thanh một thân quần áo rách rưới, trên thân thể đầy vết trầy xước, dùng tốc độ bàn thờ từ xa chạy tới, hai mắt hung hăng trừng nàng một cái, sau đó hắn phun một bãi nước bọt cách chân nàng không xa, ý tứ khiêu khích rõ ràng.
...
Thấy hắn vô sự trở lại, ba người Chí Phèo thở nhẹ một hơi, lập tức hướng hắn đi qua, cùng một chỗ nhìn cô nàng ngang ngược kia, khuôn mặt khả ái thanh tú lúc nãy biến đâu mất, thay vào đó là hai hàm răng nghiếng chặt, mặt mũi đỏ chót, hai mắt như phun lửa hậm hực nhìn Thanh, ánh mắt như muốn giết người, muốn nhai xương xé xác tên nhãi con trước mắt.
...
-Hộc...hộc...ta...ta...ta muốn giết ngươi, tên khốn!
Nàng hét lên một tiếng như con thú non bị chọc giận, hung hăng lao tới chỗ Thanh, linh lực màu tím trên tay biến đổi vặn vẹo, ngưng tụ thành một thanh đoản kiếm tử sắc, nhắm thẳng ngực trái của Thanh mà đâm tới, một chiêu này nếu như trúng, Thanh ắt phải chết không nghi ngờ.
...
.
.
.
...
Thanh ở đằng xa thấy vậy ánh mắt liền co rụt lại, kinh ngạc.
-Hư? Linh lực ngưng thực? Đây...phải đạt tới tu vi Linh Sư mới có thể làm được a, thật không ngờ nàng kia vậy mà lại là Linh Sư Cảnh!
Thì thầm đôi câu, bất chợt khóe miệng trái Thanh hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười tà dị đầy mờ ám. Quát khẽ một tiếng:
-Định!
Năm ngón tay hắn giơ lên trời, dường như muốn nắm bắt thứ gì đó.
...
Thân hình yểu điệu của nàng kia vốn đang cấp tốc lao tới chợt trở nên chậm chạp hết sức rồi khựng lại, bộ dáng như rơi vào vũng bùn, di chuyển hết sức khó khăn, hầu như không có khả năng nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hung hăng ban nãy biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sợ hãi, không phục. Không ngờ suy nghĩ của nàng hết sức tinh vi, thoáng cái đã nhận ra là Thanh làm. Biết mình không có khả năng thoát khỏi thứ quỷ quái này, thân đã nằm trong tay đối phương, thái độ lập tức hạ xuống, miệng nhỏ nhẹ chu ra, ánh mắt từ cao ngạo chuyển sang tò mò, hứng thú quan sát Thanh.
...
.
.
.
...
-Khà khà, cũng rất thức thời a!
Thanh hơi bất ngờ vì sự khôn khéo, lanh lợi của nàng, hai mắt đang tà tà đảo qua, chậm rãi dò xét nàng.
-Ngươi tên là gì a?
...
.
.
.
...
Cô gái nhỏ nhẹ cắn môi, sắc mặt chợt ửng hồng, sâu trong ánh mắt là sự thích thú, môi ngọc khẽ nhếch lên, thốt ra:
-Trần Thu Trang....ta...ta năm nay mười lăm tuổi...
Sau đó hai mắt dễ thương liền nhắm lại, quay mặt đi chỗ khác.
.
.
.
Thanh thầm kêu kì lạ vì biểu hiện của nàng, bất quá hắn cũng không để tâm cho lắm.
-A! Thì ra là Thu Trang cô nương, dáng người rất chuẩn, tuy tuổi còn nhỏ mà đã bày ra tư thái của mỹ nhân, sau này dậy thì ắt sẽ thành một bậc tuyệt sắc giai nhân....ừm...
Hắn vừa nói vừa vuốt cằm, làm bộ đăm chiêu, suy nghĩ, giả bộ rất chuyên nghiệp a, ba người Chí, Như, Danh nghe vậy cũng hết sức ngạc nhiên, không biết vì sao tên này hôm nay lại thích nịnh nọt người khác như vậy, đây không giống tính cách của hắn a!
.
.
.
Phía bên kia Trang như bị thôi miên, thân hình nhỏ nhắn run run, giương ánh mắt vui vẻ, yêu thích nhìn Thanh, hẳn là bị “ma âm” của tên kia mê hoặc.
...
Ngay lúc mọi người còn đang mơ màng, Thanh tiếp tục:
-Trong tương lai sẽ thế, chỉ tiếc bản tính quá trẻ con, hung hăng quá độ, rõ ràng đã bị nuông chiều từ nhỏ, hư hỏng, không xem ai ra gì, đã thế thực lực còn yếu kém đến thảm thương, vừa giao thủ chưa gì đã bại, loại này cho dù là mỹ nhân, mai này có cho ta cũng không thèm, mang về chỉ thêm nợ, thêm rắc rối, hừ hừ!
...
Đả kích, hoàn toàn là đả kích a, làm sao hắn có thể phun ra những lời ác độc như vậy chứ, tâm hồn thiếu nữ kia sẽ bị tổn thương a!
Nhóm ba người bọn Chí âm thầm cắn lưỡi, Huỳnh Như đại tỷ lắc đầu không thôi, còn Chí và Danh thì len lén hướng Thanh đưa lên ngón cái, chuẩn!
...
.
.
.
...
-Ngươi...ngươi...ngươi...!!!
Trang đang mơ màng bất chợt nghe được những lời Thanh nói, tâm hồn thiếu nữ ầm ầm dậy sóng, ngực nhỏ phập phồng, nhấp nhô theo nhịp thờ hổn hển, răng ngọc cắn chặt, đôi mắt phún lửa nhìn chằm chằm vào tên khốn kia...vài giọt lệ từ từ chảy ra, lăn xuống hai bờ má tái nhợt.
-Hu hu hu...hức...hức...!!!
.
.
.
Bên kia Thanh cũng ngơ ngác...
-Ây, không phải chứ, sao bỗng dưng lại khóc?
Hắn định bước lên nói vài câu, bỗng nhiên từ xa vang lên một tiếng quát tháo:
-Thằng kia, mày đã làm gì Thu Trang cô nương?