Cách đó không xa một thanh niên cấp tốc lao tới phía bên này, nhìn bộ dáng hẳn là bằng tuổi Chí Phèo, tên nọ một thân quần áo cao quý, mặt mũi sáng sủa, tóc dài vuốt ngược ra sau, trông rất là tuấn tú, sành điệu,...chỉ tiếc da mặt hơi trắng.
...
Thấy rõ người đến là ai, chợt Thu Trang vui mừng reo lên:
-Trần công tử - Trần Lăng!
.
.
.
Người thanh niên vừa xuất hiện, không kịp hỏi cụ thể tình huống đã hướng Thanh ra tay, từng luồng linh lực lam sắc từ cánh tay hắn cuồng bạo phóng xuất ra bên ngoài, hóa thành một bàn tay lớn màu lam, hung hăng vỗ xuống một chưởng:
-Đại Hải Cuồng Nộ!!!
Thủ chưởng vừa ra, không khí lập tức ẩm ướt, bề bộn, từng đạo, từng đạo thủy linh khí trong thiên địa lập tức hưởng ứng, nhao nhao lao tới bên này hội tụ lại, thật không ngờ lại mượn nhờ lực lượng thiên địa để gia trì uy năng, đúng là một chiêu lợi hại.
.
.
.
Người nọ ra tay thần tốc, nhóm Chí vẫn còn đang ngơ ngác, vẫn chưa kịp hoàn hồn, chỉ có Thanh một mực luôn tỉnh táo, lúc này hắn cảm thấy áp lực, áp lực rất lớn từ chưởng ấn.
-Đậu xanh, tên này tu vi chắc phải đạt tới Linh Phách tầm cao, đã thế còn sử dụng vũ kỹ cao cấp có thể cộng hưởng cùng thiên địa, lợi hại!
...
-Cho dù ngươi có lợi hại cỡ nào đi chăng nữa...nhưng anh đây cũng không phải loại cùi bắp tiên sinh, hừ!
Khẽ hừ một tiếng, thầm mắng tên kia cường thế, Thanh lập tức phản kháng. Quanh thân hắn linh lực phòng hộ phóng ra như suối, một thân khí tức đang từ từ kéo lên, từ Linh Sĩ tầng bốn chuyển sang tầng năm, rồi tầng sáu, tầng bảy,...đến hẳn tầng chín đỉnh phong mới ngừng lại. Đúng lúc này nguồn linh lực khổng lồ ở nội thể lẫn ngoại thể của Thanh bỗng nhộn nhạo, dường như không hài hòa, một vài tia khí tức nguy hiểm xuất hiện trên người hắn, màu sắc của linh lực phòng hộ quanh thân dần biến đổi, trở thành màu đen đỏ thần bí.
...
Một ngón tay đưa lên, hướng lam sắc cự chưởng mà chỉ:
-Tán!!!
Nhẹ nhàng một chữ “tán”, cự chưởng kia ngay tức khắc vỡ tan, hóa thành vô số mảnh nhỏ thủy linh lực, tiêu biến trong không khí.
-Khà khà, chiêu thức lợi hại đấy, Linh Phách Cảnh ư? Ta tưởng mạnh lắm chứ, tạo cho ta áp lực ư...hahaha! Bây giờ đến phiên ta a!
Từ khi linh lực thân thể biến đổi đến khi phá vỡ cự chưởng chỉ trong tích tắc, bây giờ lại đến phiên phản kích, tốc độ của thanh niên kia nhanh lắm, nhưng không nhanh bằng Thanh.
-Tịch Sát Thiên Thu - Trảm!!!
Bàn tay năm ngón của Thanh giơ lên, hóa chưởng thành đao, vẫy nhẹ, tuy nhiên động tác vô cùng cứng nhắc, thô thiển, tựa hồ chưa thành thạo. Tức thì một đạo linh lực không rõ nguyên tố xuất hiện, nhắm ngay tên Trần công tử chém xuống. Uy áp mà chiêu thức này tung ra như muốn xé trời, không chỉ riêng Trần Lăng gánh chịu mà tất cả mọi người xung quanh đều phải chịu theo, ba người Chí, Như, Danh cũng không ngoại lệ.
.
.
.
Bên này Trần Lăng khi nhìn thấy tuyệt kỹ của bản thân bị phá vỡ đã sớm thất thần, hai mắt hắn muốn lồi ra ngoài, dường như không tin, ngay cả khi chính mắt nhìn thấy cũng không muốn tin, Đại Hải Cuồng Nộ vốn là tuyệt kỹ xuất sắc nhất của Trần gia, được xếp vào hàng bí kỹ trấn gia, chỉ có tộc nhân nào xuất sắc nhất mới được phép học, một khi xuất hiện có thể dễ dàng trấn áp đối thủ, nhưng hôm nay lại bị một tên nhãi nhỏ hơn vài tiểu cảnh giới phá giải, quá đã kích tinh thần a!
-Không thể nào, uy lực của Đại Hải Cuồng Nộ vì cái gì lại yếu như vậy, nó là do chính tay cha ta – chính tay tộc trưởng của Trần gia truyền thụ, sao có thể bị một thằng nhãi khá vỡ, chắc hẳn có kẻ khác âm thầm giúp đỡ hắn.
...
Ban đầu Trần Lăng còn nghi ngờ, không tin Thanh có thể phá được tuyệt kỹ của bản thân, hiện tại nhìn thấy Tịch Sát Thiên Thu của Thanh thì dũng khí tan biến đâu hết, vốn định làm anh hùng giúp mỹ nhân, tung ra một chiêu sành điệu để lấy le, ai ngờ sành điệu đâu không thấy, chỉ thấy chuẩn bị ăn hành sấp mặt, uy lực của chiêu kia hắn không thể đỡ được, nếu ngạnh kháng ắt hẳn bị phế là cái chắc, không chừng còn mất mạng vì ngu a!
...
Ngay giây phút lưỡi đao bằng linh lực sắp trảm vào đầu hắn thì chợt có tiếng xé gió vang lên, một cái quyền ảnh cấp tốc xuất hiện, oanh toạc chính diện với lưỡi đao.
-Ầm!!!
Một tiếng nổ lớn xuất hiện, tại trung tâm vụ nổ từng luồng năng lượng cuồng bạo theo quán tính lan rộng ra xung quanh, thổi bay tất cả mọi thứ trên đường đi, mà đứng sát bên hai chiêu tuyệt kỹ là Trần Lăng, tên này sớm đã bị thổi vài trăm mét, trọng thương bất tỉnh, khắp cơ thể chằng chịt vết thương bầy nhầy do vết cắt của linh lực gây nên...hiện hắn đang bị một trung niên chụp lấy, y như một con gà bị người khác xách cổ.
...
-Hừ, nhóc con, ra tay cũng rất ác độc nha! May mà ta ngăn lại kịp thời.
Trung niên hai mắt sắc như mắt chim ưng, hung dữ trừng Thanh một cái, nhếch miệng mắng.
.
.
.
-Phù! Hú hồn nha!
Hắn đã nhìn ra thái độ của người này đối với thanh niên kia tựa hồ không được tốt cho lắm, lúc nãy hắn còn tưởng rằng y là trưởng bối của Trần Lăng, trong lòng đã sớm chuẩn bị chạy, nhưng giờ thì không căng thẳng nữa rồi. Cũng rất may, y chỉ vận dụng lực đạo vừa đủ, dễ dàng hóa giải Tịch Sát Thiên Thu, hoàn toàn không tổn hại gì tới Thanh, người trung niên nay, tu vi thấp nhất cũng là Linh Suất cảnh a!
.
.
.
Trần Thu Trang hiện tại mới kịp hoàn hồn, lúc này thấy Trần Lăng thể thảm như vậy thì hoa dung thất sắc, vội vàng chạy đến bên người trung niên, hai tay tiếp lấy thân thể vị Trần công tử, chợt nàng lấy trong ngực áo ra một bình sứ nhỏ, đổ ra một viên đan dược màu xanh lục, đan vừa ra mùi thuốc liền bắt gió, thoang thoảng tỏa hương, đây là đồ xịn a! Sau đó cạy miệng Trần Lăng, nhét viên thuốc vào. Xong xuôi nàng mới thở ra một hơi, không nói không rằng, tức thì ôm lấy tên họ Trần, phi thân lướt nhanh về phía nghỉ chân tạm thời của các thế gia công tử, trước khi đi nàng còn dùng ánh mắt hình viên đạn liếc Thanh một cái đầy ẩn ý!
.
.
.
-Hô, hù chết chúng ta a, Thanh à, từ lúc nào mà ngươi lại trở nên lợi hại như vậy, tại sao lại giấu chúng ta chứ?
Bọn người Chí Phèo nhanh chóng chạy lại, nhao nhao “tra khảo” Thanh, đặc biệt đại tỷ Huỳnh Như còn dùng một ánh mắt rất kì quái nhìn Thanh, tựa hồ nàng đã biết điều gì đó, bất chợt lúc này Thanh cũng nhìn qua, mắt đối mắt, trong mắt hai người thoáng cái lóe lên vài điểm sáng rồi biến mất, mặt khác Chí và Danh vẫn còn đang quan sát Thanh, chưa nhận ra điều gì bất thường.
...
Chợt trung niên nọ mở miệng:
-Khà khà, tiểu tử gan lớn lắm, ngay cả tiểu công tử của Trần gia ngươi cũng dám đánh, không những dám đánh mà còn dám giết hắn nữa a, nếu ta không ra tay, tên kia chắc hẳn phải chết, rất tốt, ta thưởng thức ngươi nha!
...
-Ha, đa tạ tiền bối thưởng thức, tiền bối không trách tội là tiểu tử đã mãn nguyện rồi, lúc nãy ta còn tưởng đâu người sẽ ra tay thu thập ta chứ, hahaha!
.
.
.
-Khà, sảng khoái, ta thích...nhưng mà, chuyện này e là không êm a!
...
-Cái này ta biết!
Nói rồi hắn quay sang nháy mắt với ba người Chí Phèo, gọi bọn họ tiến đến.
...
-Đại ca, đại tỷ, nhị ca, hiện tại tứ đệ và vị tiền bối này cần giải quyết chuyện vừa rồi, các ngươi thấy cũng đã thấy, nghe cũng đã nghe rồi a, sợ là sẽ có biến xảy ra, mà tính của ta thì thích đơn độc, các ngươi không cần lo cho ta, mặt khác ba người các ngươi tranh thủ tiến về phía trước chuẩn bị cho khảo hạch a, tới đó rồi hảo hảo chờ tin tốt của ta, cứ như vậy đi! (Ở đây ta không gọi Thanh là tam đệ vì theo vai vế ban đầu thì Như là đại tỷ, Chí là nhị ca, Danh là tam ca, sau khi cặp vợ chồng trẻ kia hợp lại thì vai vế có chút thay đổi, thông cảm a!).
...
-Nhưng mà, tên Trần Lăng kia hẳn là có người chống lưng, để ngươi một mình chúng ta không yên tâm.
Chí lên tiếng, ý muốn cùng Thanh một chỗ, cả Danh cũng vậy. Riêng Như thì lại khác, nàng nhè nhẹ kéo tay áo Chí, sau đó lại nhìn qua Thanh:
-Ta có đôi lời muốn nói.
...
-Đại tỷ mời a!
Thanh vui vẻ đáp ứng.
...
-Ta thấy nên nghe theo ý của Thanh đệ, với tình hình hiện tại chúng ta chỉ vừa đến đây, còn lạ nước lạ cái, cũng không có người đỡ đầu, chống lưng. Nếu bây giờ cùng đệ ấy chung một chỗ sẽ chết chùm một đám, cũng như Thanh đệ đã nói, phương án tốt nhất chính là tách ra, chúng ta đi khảo hạch, biết đâu may mắn, lọt vào mắt xanh của các tiền bối nào đó trong tam đại môn phái, tới lúc đó cơ hội giúp đỡ cho Thanh đệ càng lớn, tỉ lệ thành công cũng càng cao, mọi người thấy sao?
.
.
.
-Đại tỷ nói rất hay a, rất thuyết phục, hahaha!
Thanh mở miệng khen một tiếng, cũng đồng ý với ý kiến của nàng.
...
Bên này Chí, Danh còn đang phân vân, không biết làm như thế nào, chợt trung niên thần bí xuất hiện đã lâu lên tiếng:
-Ta cũng vậy a, ý kiến mà tiểu oa oa này đưa ra rất hợp tình hợp lý, cũng là lựa chọn tốt nhất của các ngươi, bây giờ mà cùng thằng nhãi này chung một chỗ thì khả năng chết của các ngươi rất lớn a, có lẽ các ngươi còn chưa biết sự cường đại, lợi hại của tứ đại gia tộc,...bọn chúng...không dễ trêu a! Haha, ta chỉ nói vậy thôi, còn làm sao thì tùy các ngươi.
...
.
.
.
...
-Thôi được rồi, cứ quyết định vậy đi, trước hết hãy tách ra một thời gian, ba người bọn ta sẽ đi khảo hạch trước, tới lúc thành công sẽ quay lại giúp ngươi, tứ đệ, cẩn thận a!
Đắn đo một hồi lâu Chí mới ra quyết định, ánh mắt lo lắng thỉnh thoảng nhảy nhảy lên, dường như không yên tâm, nói gì thì bốn người bọn họ cũng là huynh đệ, tâm đồng ý hợp, lại còn từng liên thủ với nhau, lại thêm trùng hợp là ai cũng từng có một khoảng thời gian đơn độc, bây giờ vô tình tìm được tri kỷ, còn là huynh đệ với nhau, dĩ nhiên rất quý nhau, rất quan tâm nhau.