Sau khi tách ra, ba người bọn Chí được một tên chấp sự đệ tử do trung niên nhân gọi tới dẫn đi về phía khảo hạch, còn Thanh thì bị hắn túm lấy, ngự không bay về hướng ngược lại. Trên đường đi Thanh mới biết, người nọ là một vị trưởng lão ngoại điện của Bách Tịch Môn, mấy ngày nay phụ trách quản lí trật tự phụ cận dưới chân núi, hôm nay trong lúc tuần tra vô tình “đụng độ” phải Thanh và Trần Lăng, hai tên nhóc có mắt không tròng, quấy rối trật tự, làm loạn.
...
-Phùng trưởng lão a, ngươi nói đưa ta đi, cụ thể là đi đâu vậy nhể?
.
.
.
...
-Khà khà, tới nơi ngươi sẽ biết.
...
Phùng Thiên mờ ám, nhàn nhạt đáp trả lời Thanh, mặt khác đẩy nhanh tốc độ, nhanh chóng đưa hắn đến một ngọn núi hoang vắng.
.
.
.
.
“Hừm, hắn ta đang giở trò gì đây, lúc trước nói sẽ đưa ta đến đại lao của ngoại điện – nơi giam giữ những kẻ con ông cháu cha, công tử hống hách, tạm giam ta vài ngày,...vô lí, gây sự cũng đâu phải chỉ có một mình ta, tên Trần Lăng kia cũng có a, ngay cả ả Thu Trang cũng có, hừm, ta quá ngây thơ rồi, lầm, bị lừa cmnr...!”.
...
Thanh mắng thầm trong lòng, từ đoạn đường này trở đi mặt hắn âm trầm không thôi. Phùng Thiên cũng đã nhận ra sự thay đổi của hắn, nhưng lão vẫn tỏ vẻ như không thấy, chỉ nhẹ nhếch môi, tiếp tục tiến về phía trước.
.
.
.
...
Tại một căn phòng sang trọng, lúc này Trần Lăng đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hắn vẫn chưa có tỉnh lại, vết thương trên thân hắn đã sớm được rửa sạch, băng bó cẩn thận, có một số đã kéo da non, lành hẳn. Bên cạnh giường hắn là một trung niên mặt đen, một thanh niên tuổi trẻ chạc tầm hai mươi và Thu Trang, ba người ai nấy sắc mặt cũng âm trầm, không khí trong phòng ngột ngạt vô cùng, một lát sau cả ba mới rời nơi đó, tiến đến một cái bàn giữa cân phòng, bỗng trung niên mặt đen quay sang nhìn Trang, lên tiếng:
-Trần cô nương, người nọ rốt cuộc là ai, phải chăng đã quen biết Lăng nhi từ sớm và có thù oán với nhau...hừ, không ngờ lại ra tay nặng như vậy, may mà Phùng Thiên trưởng lão xuất hiện kịp thời nếu không e rằng Lăng nhi đã chết rồi a, hiện tại nó đã không còn nguy hiểm tới tánh mạng, nhưng căn cơ đã bị tổn thương, sẽ để lại tác hại trên con đường tu luyện sau này...tuổi trẻ...đủ thâm độc!
Nói đến đây cái ly trà vốn đang cầm trên tay bị hắn bóp nát, từng giọt nước cùng mảnh vỡ vụn bắn vù về hướng cây cột, phập phập vài tiếng, giữa thân cây cột gần đó xuất hiện vô số lỗ thủng, chằn chịt như tổ ong.
...
.
.
.
...
-Lục thúc, xin hãy bình tĩnh, ta biết người rất tức giận nhưng việc này phải cẩn thận dò xét. Tính tình của tam đệ ta và thúc đều rõ, hắn hung hăng càn quấy đã lâu, thường ngày ỷ mạnh hiếp yếu, quen thói đó, hôm nay đụng phải kẻ này, bị ăn hành là đúng, bộ hắn tưởng ai cũng sợ hắn hay sao!...nhưng mà...nói đi thì cũng nói lại, tam đệ dù có mất dạy, bố láo thì sao chứ, người của Trần gia chúng ta, khi nào tới phiên người khác dạy, Trần gia tộc nhân...đâu phải ai muốn đụng thì đụng, muốn đánh thì đánh.
...
Người vừa lên tiếng là nhị ca của Trần Lăng - Trần Lâm, thân phận khủng bố, là một trong số những nội môn đệ tử của Bách Tịch Môn, dự định hôm nay đến đón tam đệ đi bái kiến lão sư phụ, không ngờ mém tí thì nhặt xác đệ đệ về, chuyện này nói hắn không tức giận thì đúng là nói dối, trong số ba huynh đệ của Trần gia thì Trần Lâm nổi tiếng là kẻ bao che khuyết điểm và âm hiểm nhất, tiếp đó tới Trần Lăng, sở dĩ Lăng công tử hống hách, nghênh ngang cũng là do Trần Lâm chiều chuộng. Trái ngươc với nhị đệ, tam đệ, đại ca của chúng - Trần Lưu lại là một người trọng nghĩa, thẳng thắng, ba huynh đệ tuy là ruột thịt nhưng bản tính lại khác nhau một trời một vực.
...
Thu Trang một mực im lặng, chờ cho chú cháu bọn họ nói xong mớ mở miệng, vừa rồi hành động của trung niên mặt đen đã in sâu vào mắt nàng, người nọ thân phận...nàng dĩ nhiên biết rõ, một trong tam đại cao thủ Linh Vương Cảnh của Trần gia - Trần Hạ Nhân, tu vi đã đạt tới Linh Vương tầng tám, hoành hành một phương bá chủ ở miền Đông, tiếng tăm của hắn vốn đã sớm vang dội khắp tứ phương Đông, Tây, Nam, Bắc, ngoài ra hắn còn là lục đệ của gia chủ Trần gia.
-Thưa chú Nhân, người nọ là ai ta và Lăng công tử cũng không biết,...chỉ là, chỉ là...
Chuyện này là do nàng mà ra a, nếu nàng không gây sự, chắc sẽ không xảy ra.
...
-Chỉ là cái gì, nói mau, cứ ấp a ấp úng thì ai mà biết!
Trần Hạ Nhân dữ tợn quát một tiếng.
-Chỉ là...lúc ấy ta bị tên kia ức hiếp, vô tình Lăng công tử đi ngang qua thấy vậy...liền...liền ra tay giúp đỡ, ai ngờ, ai ngờ tên kia lợi hại như vậy...hức...!
Nói đến đây miệng nàng như nghẹn lại, cảm giác uất ức, áp lực tinh thần, chợt nàng òa khóc. Nói gì thì nàng cũng chỉ mới mười lăm tuổi a, đối mặt với lão già Trần Hạ Nhân ít nhiều cũng có chút sợ hãi, hoặc là rất sợ hãi.
.
.
.
-Hừ, chưa ai làm gì đã khóc, vô dụng!
Trần Hạ Nhân nghe xong bực mình mắng thêm một tiếng, bên kia Trần Lâm bất thanh sắc, vẻ mặt vô tình, bình thản như chưa có gì xảy ra. Lạnh lùng đến cực điểm. Nếu phân địa vị mà so, hai bên chênh lệch rất lớn, nàng và chú cháu ba người bọn họ tuy có cùng một nguồn gốc, cùng đi ra từ một đại gia tộc “Trần Gia Thị Tộc” nhưng Trần gia trong miệng nàng và bọn người Trần Hạ Nhân thật ra chỉ là hai phân nhánh mà thôi, theo thứ tự, thực lực, tài phú,...thì Trần gia phân nhánh của nàng luôn đứng hạng chót, còn phân nhánh của ba người kia lại đứng thứ năm, thế nên thận phận, địa vị cũng kém xa nhau.
...
.
.
.
...
Trần Hạ Nhân suy nghĩ trong giây lát, chợt nói:
-Thôi, chuyện này có trách ngươi cũng vô dụng, sự việc đến đây kết thúc, ngươi mau trở lại chỗ nghỉ chân của mình đi, còn Trần Lăng ta sẽ chăm sóc cho nó.
....
-Vâng!
Nhẹ đáp một tiếng, Thu Trang cuống quýt rời đi, quên luôn cả chào hỏi. Nàng tuy nhát gan nhưng lại rất lanh lợi, từ đầu đã nhìn ra tên Trần Lăng kia có ý với mình, còn nữa, hiện tại người ta đã lên tiếng đuổi khách, nghĩa là nàng không có tư cách nghe chuyện tiếp theo, rời đi là lựa chọn sáng suốt nhất.
...
Đợi nàng rời khỏi, hai người Trần Hạ Nhân cùng Trần Lâm mới liếc nhau, trong mắt lóe lên vài nét cười, chợt Trần Hạ Nhân phất tay một cái, linh lực màu lam phóng xuất, tạo thành một vòng tròn kết giới bao phủ một khoảng không gian nhỏ xung quanh hai người bọn họ.
...
-Hây, lúc này nói chuyện mới thoải mái a!
Cẩn thận bố trí kết giới xong, lão thở nhẹ ra một hơi, thả người nằm dài lên chiếc ghế tựa trong phòng, bộ dáng lười biếng vô cùng, riêng Trần Lâm vẫn lạnh lùng ngồi trên ghế, từ đầu đến cuối vẻ mặt lạnh nhạt, bình thản đến cực độ.
-Này, nói một chút suy nghĩ của cháu cho ta nghe.
Chú Nhân của hắn lên tiếng.
...
-Vâng, theo suy đoán của cháu, tên ra tay với tam đệ hẳn là người của tam đại gia tộc còn lại, cụ thể là gia tộc nào thì chúng ta vẫn chưa biết, từ xưa đến nay tứ đại gia tộc vẫn luôn tranh đấu gay gắt với nhau, không ai chịu thua ai, xung đột giữa lớp trẻ là chuyện xảy ra thường xuyên, như ăn cơm bữa, mất mạng là chuyện thường tình. Từ việc hắn muốn lấy mạng tam đệ, có thể nhìn ra hắn có thể là tộc nhân của Lê gia, trong ba nhà kia, Lê gia và Trần gia của chúng ta đối nghịch biết bao nhiêu năm, mâu thuẫn đã sớm tiến triển thành thù hận, không thể hòa giải. Mặc dù cả hai chỉ là các phân nhánh nhưng phân nhánh thì cũng có ngạo khí, cốt khí của phân nhánh...chờ khi ta tới hai mươi lăm tuổi chắc chắn sẽ tiến đến nơi đó, chỉ cần thông qua, trở thành dòng dõi chính thống...lúc đó chính là ngày phân nhánh chúng ta đổi đời, hahaha, Lê gia, các ngươi cứ chờ xem!
...
.
.
.
...
-Haha, nói thì nghe dễ lắm, nếu muốn được như vậy, trước hết ngươi lo nghĩ cách giải quyết tám phân nhánh còn lại đi, hahahaha, nên nhớ, ngay cả cường thế như đại ca của ngươi cũng không có khả năng thắng được lớp trẻ của đệ nhị phân nhánh, mà ngươi, hahaha, còn kém rất xa Trần Lưu a!
Nhìn thấy thằng cháu hào khí bừng bừng, Trần Hạ Nhân nhịn không được trào phún vài câu, nhưng mà lúc nhắc đến Trần Lưu, rõ ràng ánh mắt của lão lóe lên sự tự hào, sự hi vọng.
...
-Hừ, đại ca tuy bá đạo nhưng lại quá trọng nghĩa, thẳng tính, so với ta...ta cũng có kém huynh ấy đâu, chỉ là nếu ta và đại ca sinh cùng thời, người nổi trội nhất trong gia tộc không ai khác chính là ta, là ta!
Trần Lâm tỏ vẻ không phục, cho rằng hắn vượt trội hơn đại ca, chỉ là không cùng thời mà thôi. Đối với chuyện này Trần Hạ Nhân coi như không nghe, không thấy, chỉ là dùng ánh mắt đầy thâm thúy nhìn hắn một cái, sau đó trở lại bình thường.
...
.
.
.
...
Trở lại với Thanh - thằng trẻ trâu đang rầu thối ruột.
Phùng Thiên mang hắn đi tới một nơi hoàn toàn xa lạ, một ngọn núi cách phụ cận núi Trường Sơn rất xa, nơi đây ngập tràn trong sương mù màu đen, không khí còn có mùi hôi thối pha lẫn sự chết chóc, thỉnh thoảng lại truyền ra vài tiếng kêu gào thảm thiết, thanh âm như quỷ khóc,...vì nằm trong sương mù bao phủ nên không thể biết được phạm vi nơi đây lớn bao nhiêu.
.
.
.
Ở trên không trụng xác định phương hướng một phen, Phùng Thiên giảm tốc độ bay, linh lực nồng đậm cuồn cuộn trào ra bao phủ lấy hắn và Thanh, dường như hắn rất kiêng kị sương mù màu đen kia. Một lúc sau hắn rốt cuộc cũng đáp xuống một vách núi, một tay giữ chặt lấy Thanh, tay còn lại sờ soạng trên vách đá, tìm kiếm đồ vật gì đó, năm phút trôi qua, chợt hai mắt hắn tỏa sáng, nắm tai co lại vung ra một quyền nện vào điểm nhỏ nhô lên trước mặt, “ầm” một tiếng, mặt đất thoáng cái nghiêng nghiên, vách đá vẫn sừng sững bất động, không có chút đá vụn nào rơi xuống, hoàn toàn không sứt mẻ tí nào.
....
-Ồ, chỉ mới qua có vài chục năm, không ngờ lại trở nên cứng rắn không ít!
Nói đoạn hắn hít sâu một hơi, tay phải co lại, linh lực lại phun trào, bao phủ quanh nắm tay Phùng Thiên, biến nắm tay hắn trở nên vàng chói rực rỡ, khí thế mà quyền kình tỏa ra làm cho Thanh đang đứng kế bên bỗng trở nên khó thở, hô hấp lúc có lúc không, hắn tu vi thực sự vừa đạt tới Linh Sĩ tầng chín, đối mặt với khí thế do Linh Vương cảnh phát ra làm sao có thể chịu nổi.
...
-Phá Thiên Quyền – Phá!!!
...
-ĐÙNG!!!
...
Tiếng nổ lớn vang vọng cả một vùng, động đất xuất hiện, sương mù quanh đó đang đậm đặc bỗng chốc tán loạn, khai sáng một vùng trời. Phùng Thiên tung ra một chiêu vũ kỹ với sức công phá khủng khiếp, đã thế hắn còn không thèm phòng hộ, không thèm dùng linh lực che chắn cho Thanh, tội nghiệp thằng nhỏ, đứng sát bên vụ nổ, một thân đầu tóc gọn gàng giờ đã rối tung rối mù, hai mắt trắng dã, tai thì ù ù như người bị điếc. Nó đã rơi vào trạng thái chết giả, không hay biết gì nữa.