Chương 26: Huynh Đệ Giận Dữ, Pháp Tướng Hiện

Qua một lúc, chấn động lắng dần xuống, vách đá đối diện Phùng Thiên bị Phá Thiên Quyền của lão đục ra một lỗ to như miệng chén, ẩn ấn bên trong lộ ra cơ quan ngầm.

“Ầm...ầm...ầm”!!!

Vách đá vốn đang lành lặn bỗng dưng tách ra một khe nứt dài tầm hai mét, tựa như cánh cửa đang từ từ mở ra, từng tia sáng đỏ thẫm xuất hiện, không gian bên trong khe nứt là một mảnh âm u ngập tràn huyết quang chói lọi, xen lẫn nồng nặc mùi hôi thối, tanh tưởi.

...

-Khà, nhà giam này ngày càng cổ quái, cứ qua một vài năm lại xảy ra một ít dị biến,...có lẽ...không bao lâu nữa chắc e là không thể giam giữ người được nữa. Nơi quỷ quái này luôn tạo cho người khác cảm giác rùng rợn, ngay cả cao thủ Linh Tôn Cảnh cũng không dám thâm nhập quá sâu...haha, thật là xui xẻo cho tiểu tử này a, ai không đụng, lại đi đụng ngay tam đệ của Trần Lâm, có trách thì trách ngươi xui a!

Nói đoạn Phùng Thiên vung tay, ném Thanh đang hôn mê vào trong cửa hang kì lạ, chầm chậm chờ cho thân thể hắn hoàn toàn chìm vào huyết quang, lúc này lão mới cười nhẹ:

-Hà hà, khi tỉnh lại không biết cảm xúc của ngươi sẽ như thế nào, thật ra ngươi là một kẻ vinh hạnh a, vài chục năm qua, ngươi là kẻ duy nhất, yếu kém nhất có cơ hội bước vào cửa hang Huyền Huyết, hảo hảo mà tận hưởng đi, hahaha!

Bộp, bộp, phủi tay vài cái, Phùng Thiên xoay người, cất bước rời đi, nhưng chỉ mới vài bước, lão chợt quay đầu nhìn về phía cửa hang, trong đôi mắt đục ngập tràn khó hiểu, tới bây giờ lão vẫn không biết tại sao Trần Lâm lại không ngắn gọn một chưởng giết chết tiểu tử kia mà phải vòng vo đủ kiểu, cuối cùng lại phân phó cho lão dẫn tiểu tử đó tới đây. Rốt cuộc là vì cái gì a!

-Ài!!! Suy nghĩ của người trẻ tuổi, đúng là khó hiểu a! Mặc kệ hắn, chuyện này ta không có quyền xía vào, ai biểu người ta là nội môn đệ tử cơ chứ.

...

.

.

.

...

Quay sang ba người bọn Chí Phèo.

Hiện tại bọn họ đang có chút phiền phức quấn thân, tên chấp sự đệ tử dẫn bọn hắn đi khảo hạch, thật ra cũng là lừa dối, tên nọ trên đường đi âm thầm giở trò, dẫn ba người bọn Chí tới một cánh rừng hoang cách đó không xa thì biến mất, mặc cho cả ba có lục lọi, hò hét khắp nơi cũng không tìm ra tung tích của tên đệ tử kia, mà ngược lại, càng ngày càng bị lạc sâu vào rừng, mất đi phương hướng. Cho đến bây giờ, ba người làm sao lại không biết bản thân đã bị người khác dắt đi, lừa gạt.

...

-Ta nói rồi mà, tên trung niên nhân kia không đáng tin, hắn chắc chắn là cùng một hội với tên họ Trần và con nhỏ đanh đá, bọn chúng vì sao lại nhắm vào chúng ta chứ, bốn người mình chỉ vừa mới tới đây a!

Danh bực bội chửi mấy câu, thắc mắc không biết đắc tội bọn người kia chỗ nào.

Mặc hắn ồn ào, Như và Chí vẫn trầm mặc, đăm chiêu suy nghĩ.

...

Bầu không khí đang trầm lắng, đột nhiên có vài tiếng xé gió vang lên vun vút.

-Hử?

Chí vội ngẩn cao đầu, nhìn về một hướng, trong giây phút đó khóe mắt hắn bắn ra vài tia sáng lạnh lẽo, lập tức phản ứng cực nhanh, kéo Danh, Như nằm úp xuống mặt đất. Ngay khi thân thể ba người vừa tiếp đất, cũng là lúc tiếng rít cực đại vang lên, da đầu mọi người không khỏi lạnh lẽo, lông tóc thoáng cái dựng đứng lên, sởn gáy.

...

Sáu mũi tên mang theo ánh sáng âm u vèo vèo xẹt qua đầu ba người, trong đó Chí vì giúp Danh, Như nên tốc độ hơi chậm, bị một mũi tên cứa qua, cắt xuống vài chòm tóc rối. Kẻ bắn lén ra tay rất khôn khéo, không bắn từ sau lưng, cũng không bắn ở trước mặt mà là bắn từ bên hông, phía ngang. Đây mới chân chính là ám tiễn.

...

Trật mục tiêu, sáu mũi tên được rèn từ kim loại kì lạ tiếp tục lao đi, cắm thẳng vào một thân cây to phía trước, không một chút cản trở nào, phập phập mấy tiếng ngọt xớt, xuyên thủng qua, liên tiếp xuyên thêm năm sáu cây như vậy nữa mới chịu dừng lại, phải biết những cây trong cánh rừng này nhỏ nhất cũng phải hai người nối tay ôm mới hết, vậy mà đối với sáu mũi tên kia thì như những tờ giấy mỏng, không có khả năng ngăn cản.

...

.

.

.

...

-Phù, bắn hay lắm!

Danh bật vội người dậy, khạc nhổ ra vài ngụm cát, sỏi do ban nãy úp vội, không kịp ngậm miệng lại! Quanh thân hắn linh lực cuồng nộ phóng xuất, khí tức hung hãn từ từ kéo lên, hoàn toàn đã vượt xa cấp độ của một Linh Sĩ.

-Toái Thạch Cước!!!

Tung cước, một bàn chân khổng lồ màu vàng xuất hiện trên không trung, hướng bên trái nện xuống.

-Rầm!!! Ì...Đùng!!!

Một tiếng nổ lớn vang vọng cả vùng trời, cát đá văng tung tóe, cách đó không xa bỗng hiện ra một miệng hố lớn, đường kính hơn chục mét, dưới đáy hố vung vãi chút ít máu tươi, vài mảnh thịt vụn, cây cối gần đó bị vặn gãy nát bét, một cước trong cơn giận giữ của Danh mang tính công kích, uy lực đã vượt khỏi phạm trù của một tên Linh Sĩ, ngay cả Chí đứng gần đó cũng hít vào một hơi, sức mạnh của nhị đệ thật không dám tưởng tượng, một cước ban nãy hắn không có tự tin đến đỡ, hắn cũng không rõ, rốt cuộc là nhị đệ, tam đệ xuất thân từ cái nơi nào, địa phương khủng bố cỡ nào mới có thể sinh ra loại thiên tài lợi hại này! Cả hai vị đệ đệ đều mang đến cho vợ chồng Chí hết bất ngờ này tới bất ngờ khác.

.

.

.

-Hừ, bọn sát thủ các ngươi tưởng mình hay lắm sao, một tên đã chết, để ta coi tụi bây trốn được bao lâu!

Hung hăng hất mặt lên, Danh tiến lại gần bên Chí và Như, hai người một trước một sau bao phủ, che chở Như ở giữa, bởi vì nàng còn chưa có tu luyện qua, một khi gặp nguy hiểm ắt sẽ mất mạng.

-Đại ca, đại tỷ cẩn thận, những mũi tên kia có độc, còn là kịch độc.

Nói xong hắn chỉ về những cái cây bị tên xuyên thủng, trên những lỗ thủng chảy ra nhựa cây toàn là màu đen, hôi thối khủng khiếp, vỏ cây cũng từ từ đổi màu, cành lá héo rũ. Thử nghĩ, nếu tên đó mà bắn vào người thì...chỉ có chết chắc.

...

Cả ba cảnh giác cao độ, sáu mắt quét khắp bốn phương tám hướng.

...

-Hehe, lợi hại, lớp nhỏ càng ngày càng lợi hại a!

Trong lúc cả ba trở nên vô cùng cảnh giác thì cách đó vài mét không gian bỗng nhộn nhạo, có tiếng rục rịch phát ra. Một lão nhân tóc hoa râm bất thình lình xuất hiện, tựa hồ là chui ra từ hư không, hoặc là tàng hình từ trước rồi chờ tới lúc này mới hiện hình. Thủ đoạn của lão khiến cho Chí, Danh ầm ầm rúng động, kiêng kị hết sức, nếu mà khả năng thứ hai xảy ra, vậy nếu lúc trước lão muốn giết ba người, tức thì dễ như trở bàn tay.

...

Mặt khác khí tức trên thân của lão giả này hết sức quỷ dị, phiêu dật, ẩn ẩn, giống như không không phải thực thể, tồn tại giống dạng linh hồn thể, khí tức đã bí ẩn, khí thế còn đáng sợ hơn, từ khi xuất hiện tới giờ lão chưa từng áp chế tu vi, một thân uy áp khủng bố như núi đè xông thẳng ba người Chí mà áp xuống, ngay lập tức cả ba thân thể chùng xuống, xương cốt phát ra âm thanh rôm rối, riêng Như yếu nhất, thân thể bình thường làm sao có thể thừa nhận, ứ hự phun ra một ngụm máu, tức khắc ngất xỉu.

-Huỳnh Như, đại tỷ!!!

Phút chốc đó Chí, Danh cùng gào lên, cố sức lay động thân thể đang bất động, sắc mặt thoáng cái trở nên đỏ chót.

-Chó chết, thằng già ức hiếp người quá đáng!!!

Đồng thanh quát lớn một tiếng, cả hai thực sự liều mạng. Từng đường vân đỏ thẫm từ trong cơ thể Chí bức ra, chạy ngang dọc như những tia điện, trong không khí thoáng cái hỏa linh khí trở nồng đậm, nhiệt độ tăng nhanh đến chóng mặt, sức nóng khủng khiếp khiến không gian gần đó vặn vẹo, hư ảo. Bên này Thanh cũng không kém, khí thế hắn ngày càng mạnh mẽ nhưng khác Chí ở chỗ là không có cuồng loạn, khí thế Danh thâm trầm, hài hòa như nước chảy nhẹ. Ngay lúc này chợt có dị biến phát sinh, trên đỉnh đầu Chí thình lình xuất hiện hư ảnh một cây búa kim sắc mà trên đầu Danh là hư ảnh hoàng kim cự nhân đang ngồi xếp bằng, hai tay chắp trước ngực. Biến đổi này lập tức đánh tan khí thế của lão giả thần bí, còn đẩy lão lui về sau vài chục mét.

...

.

.

... 

Thiên địa ầm ầm rung động, mây đen đua nhau hướng bên này kéo đến, phong, lôi, vũ, bão đồng thời xuất hiện, thả ra tối cường uy áp, mặt đất sụp đổ, núi đá vỡ vụn, nứt toát.

...

-Uy áp này, khí tức này là...Thiên...Địa...Pháp...Tướng!!! Trời, phen này ta chơi lớn rồi đây!

Lão già gằn lên từng tiếng giương mắt nhìn trời, trong đôi mắt đục ngầu lấp lóa tinh mang, vui mừng.

Không chịu yếu thế, khí tức một thân lão cũng ầm ầm kéo lên, chỉ một chốc liền cùng Chí, Danh ngang bằng, hình thành thế kiềng ba chân, cân xứng lẫn nhau, một vùng trời nơi đây trong giây lát phân thành ba khu vực, tồn tại ba loại lực lượng thần bí. Cánh rừng phía dưới chân ba người bọn họ giờ đã tan tác, những con yêu thú cấp thấp nháo nhào tranh thủ tìm chỗ trốn, có một số quá yếu không chịu được áp lực lập tức bạo thể mà chết, hóa thành những đoàn huyết vụ như pháo hoa.

...

Pháp tướng vừa hiện, xiềng xích liền bị phá bỏ, Chí vội trảo một cái, tức thì linh lực khổng lồ hóa thành bàn tay lớn, cuốn thân thể Như lại, đưa tới, thoáng kiểm tra một chút hắn mới yên lòng, ánh mắt lo lắng hơi thả lỏng, thay vào đó là sự tức giận, thù hận.

-Đại tỷ như thế nào rồi?

Thanh lạnh lùng hỏi, lời nói của hắn lạnh lẽo, dường như đã biến thành một người khác.

-Không có gì nguy hiểm, chỉ là thân thể quá yếu, không thừa nhận nổi áp lực, nghỉ ngơi một thời gian sẽ bình phục.

Chí chậm rãi nói, tiếp đó hắn giơ hai tay kết thành một cái ấn, linh lực ngưng hình thành một cái kén, bao phủ Như vào bên trong.

-Phù, được rồi, nàng hiện tại an toàn, tới phiên ta và đệ giải quyết chuyện của những thằng đàn ông nào!

Hắn từ từ quay đầu, ánh mắt sắc lạnh quét tới thân hình của thần bí lão giả, sát cơ nồng nặc không hề che giấu. Kế bên Danh khẽ gật đầu, sát khí không biết từ đâu trong thân thể hắn như vỡ đê, tuôn trào ra hóa thành từng đám sát vân, trôi nổi trên đỉnh đầu cự nhân pháp tướng.