Chương 27: Huyền Huyết - Một Trong Thập Đại Cấm Địa

Thiên địa dị tượng xuất hiện ở Trường Sơn đã kinh động tới các cường giả trong Xích Quỷ Quốc, tin tức hiện vẫn còn đang nóng hổi, tiếp tục lan rộng ra các vùng phụ cận. Tại một hải đảo xa xôi ở ngoài biển đông, nơi đó có một già một trẻ cùng ngước mặt lên trời, hướng phía đất liền nhìn lại. Một lúc sau lão nhân thì thào:

-Đã qua bao nhiêu năm, cuối cùng những kẻ sở hữu Thiên Địa Pháp Tướng cũng hiện thế, thời đại này...không biết sẽ huy hoàng hay lại lụi tàn đây? Haizzz!!!

...

Người thiếu niên chăm chú lắng nghe, đôi mắt tò mò chớp chớp, bèn hỏi:

-Ông nội, Thiên Địa Pháp Tướng là cái gì vậy?

...

.

.

.

...

-Ha ha ha!!!

Lão nhân bỗng mỉm cười hiền từ, nhẹ nhàng giải thích:

-Đó là một loại thiên phú, cũng có thể gọi là khả năng đặc biệt với số lượng có hạn, chỉ có ở Nhân Tộc nhưng không phải người nào cũng có. Một khi pháp tướng được gọi ra sẽ cộng hưởng với người sở hữu, tăng cường về mọi mặt cho họ,...cụ thể ra sao thì ta cũng không rõ cho lắm. Nếu muốn, con có thể tự mình tìm hiểu thử a, chắc chắn sẽ có thu hoạch lớn, hahaha, nói tới đây lão nhân liền quay sang nhìn thiếu niên một cái, cười mập mờ.

...

-A! Con cũng có thể tự tìm hiểu sao?

Cậu bé thắc mắc, ngây ngô hỏi.

-Đúng vậy, trên đời này, cái gì cũng cần phải dựa vào chính mình, những yếu tố khác chỉ là thứ phụ mà thôi.

Chợt lão thân hình lão nhân lóe lên, biến mất, bỏ lại cậu bé lẻ loi ngơ ngác đứng đó.

...

U Minh Lâm.

...

-Cục tác, quác quác...Nhân Tộc lại xuất hiện kỳ nhân rồi, không ngờ lại sớm như vậy, tốc độ có lẽ đứng đầu trong Bách Tộc a!

Một con gà lông vàng cụt đuôi ngạo nghễ đậu trên cành cây, nhàn nhã dùng chân chải lông trên đầu, vừa chải vừa thì thào.

...

.

.

.

...

Cực Lạc Giới.

...

Trong một tòa đình viện trang nhã có ba bóng hình đang ngồi đàm đạo, một người và hai thú, ngoại trừ bọn họ ra xung quanh không còn ai khác, không gian yên tĩnh, trầm lắng đến lạ thường.

Khỏi phải nói, nơi đây hẳn là chỗ Phật Tổ dùng để tiếp đón Thần Kim Quy cùng Ma Hắc Quy. Bất chợt hai lão rùa rùng mình, đôi mắt tỏa sáng, liếc liếc nhau.

-Này, chỗ của ta nào có gió đông thổi qua, tại sao hai ngươi lại rùng mình, lạnh lắm sao?

Phật Tổ nhàn nhạt hỏi, khóe môi ngài khẽ nhếch, trong đôi mắt đầy ý cười.

...

-Không phải a, chúng ta có lạnh lẽo gì đâu, chẳng qua là...e hèm, hai ta có chuyện riêng khẩn cấp, Phật Tổ - cáo từ a, lần sau bọn ta lại đến chơi.

Nói xong liền hóa thành hai đạo ánh sáng vàng, đen chạy mất.

...

-Hừ, hai con rùa già này thật càn rỡ, tới chỗ của ta nhưng không thèm hóa hình, dám mang thân rùa cùng ta nói chuyện, bây giờ lại vội chạy mất, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Chờ coi lần sau ta “chỉnh” các ngươi như thế nào.

Kim quang lóe lên, rồi Phật Tổ cũng biến mất, đình viện kia lại trở về với vẻ vắng tanh của nó.

...

Sâu trong tinh không âm u, hai đạo ánh sáng...một đen, một vàng đang so tốc độ với nhau, cứ hễ bên này hơi vượt lên một chút thì bên kia liền động thủ, một đường đánh đập lẫn nhau, quấy cho tinh không hỗn loạn liên hồi, những nơi chúng đi qua đều để lại những cơn bão không gian, nguy hiểm cực độ.

...

.

.

.

...

Mặc dù đại ca cùng nhị ca gây ra động tĩnh kinh thiên động địa nhưng bên kia Thanh vẫn không hay biết gì, hắn như lạc vào một thế giới khác, hoàn toàn tách biệt với bên ngoài. Bên trong hang động Huyền Huyết khắp nơi toàn là huyết sắc, trời cũng vậy mà đất cũng vậy, thỉnh thoảng còn có huyết quang, huyết khí bốc lên, lượn lờ không tiêu tán. Không thể phân biệt được ngày và đêm.

...

-Đây là...nhà giam ư? Aaaa!

Thanh mờ mịt tỉnh lại sau cơn mê, hắn không rõ ràng cho lắm, chỉ mang máng nghe được Phùng Thiên nói đây là Huyền Huyết Lao, nơi giam giữ những kẻ tội đồ, nguy hiểm,...do Bách Tịch Môn quản lý. Định bật dậy đứng lên, chợt hắn rên một tiếng đau đớn, khóe mắt giật giật. Không biết trong lúc hôn mê hắn va đập ở đâu mà hiện tại toàn thân ê ẩm đau nhức, không còn chút sức lực nào.

...

.

.

.

...

-Chẳng lẽ đây...đúng là nơi kia!!!

Quan sát xung quanh một lúc, Thanh thì thào.

Huyền Huyết là tên của một hung danh chi địa, cấm địa tồn tại từ thời cổ đại. Nơi đây quanh năm bị sương mù màu đen bao phủ, âm khí nặng nề. Từ thời cổ đại đến nay, không biết có bao nhiêu cao thủ táng thân ở chỗ này, ngoài ra còn có một tin tức chưa xác thực...đây là nơi giao thoa của tam giới Nhân – Yêu – Ma. Huyền Huyết cũng vì vậy mà nổi danh, trở thành nơi nguy hiểm nhất trong thập đại cấm địa thuộc Xích Quỷ Quốc.

...

Một nơi tồn tại ba loại pháp tắc độc lập của ba giới một cách lâu dài, chưa hết, từng có vài cao thủ Nhân, Yêu, Ma từ bên trong đi ra, họ nói bên trong ngoài ba loại pháp tắc ra còn có loại pháp tắc thứ tư, khủng bố dị thường, có thể dễ dàng đè ép ba loại kia. Tin này vừa bung ra, tức thì như bom nổ, chấn động toàn bộ tam giới, lòng người hoang mang.

...

“Pháp Tắc” là thứ được vô số Linh Đế coi như mạng, Linh Đế lại là những tồn tại đặc thù trong một giới, là nhân vật phong ba cỡ nào, hoành hành một cõi, mà những “Pháp Tắc” kia, chính là thứ có thể giúp Linh Đế đột phá giai đoạn, trở thành Thần, trở thành một vị Thần chân chính, thoát khỏi trói buộc của giới diện, tung hoành vũ trụ bao la. Thử hỏi ai mà không ham cơ chứ. Ngoài ra những nơi khác trong thiên địa cũng tồn tại vô số loại Pháp Tắc nhưng lại không thể hấp thu. Bởi vì vậy mà nó trở thành thứ Linh Đế săn lùng, mỗi lần các mảnh vỡ Pháp Tắc xuất hiện ở các cấm địa, nơi đó lập tức xảy ra chém giết đẫm máu, đỉnh phong cường giả từ khắp nơi đều tề tụ, trải qua một hồi đâm chém để giành giật,...mặt khác cũng tạo điều kiện cho trộm cướp hoành hành, giết người cướp của, cướp sắc,...gây hỗn loạn, thế nên những vùng đất mà có Pháp Tắc liền trở thành cấm địa, âm u, tịch mịch.

...

.

.

.

...

Nếu đây đúng là chỗ kia thì cơ hội để sống sót của Thanh phải nói là thấp đến đáng thương, bởi vì hoàn cảnh nơi này quá khắc nghiệt, Pháp Tắc bất đồng – vạn vật tất diệt vong. Ngoại trừ dung nham, quái thạch và một số ít dị chủng thực vật ra thì hầu như không còn thứ gì khác có thể sinh sống, tồn tại,...hoặc là còn có những thứ khác nhưng chưa ai nhìn thấy.

...

-Ực! Không lương thực, không nước uống,...ta sống bằng cái gì đây...niềm tin? Mới xuyên không sống chưa được nửa đời người, chưa có thành tích gì ra hồn, không lẽ lại chịu chết ở nơi quỷ quái này. Ta - Nguyễn Thế Thanh không dễ chết như vậy đâu!

Thanh nuốt nước miếng “ực” một tiếng khô khốc, chưa bao giờ hắn cảm thấy nước bọt của bản thân vừa đắng lại vừa chát như bây giờ, nhưng do là người từng trải, từng tắm trong máu tanh lúc ngồi tù,...nơi này mặc dù khắc nghiệt, đáng sợ, nhưng mà so sánh...cũng thường thôi. Giờ phút này chợt máu trong người hắn lưu thông nhanh hơn, dòng máu anh hùng, dòng máu của người Việt Nam chân chính, máu đỏ da vàng! Thức tỉnh, dù cho có bị thay máu, biến đổi như thế nào đi nữa thì bản chất vốn dĩ không thể thay đổi, hắn là người Việt Nam thì chung quy vẫn vậy, không thể nào xóa bỏ, vẫn máu đỏ gan lì.

...

Xùy cười một cái, hắn cố lê lết tấm thân tàn đang trọng thương dậy, tìm kiếm một hốc đá hẻo lánh để náu thân. Chỉ quỷ mới biết nơi này có yêu quái ăn thịt người hay không.

...

.

.

.

...

Một tiếng sau.

...

-Hô!!! Thương thế cũng tạm ổn. Hừ! Trần Lâm, Trần Lăng, Phùng Thiên, các ngươi cứ “chống nách” lên mà coi, chờ đi, thù này không trả ta hít thở không thông a...thôi mà gác sang một bên, trước tiên cứ thở tạm sống qua ngày cái đã!

Đến bây giờ hắn mới nhìn rõ xung quanh, nơi đây hoàn cảnh quá ư là khắc nghiệt, dựa theo những gì mà hắn biết, hẳn là do ba loại Pháp Tắc hòa trộn tán loạn nên không có loài sinh vật nào của tam giới có thể sinh sống phát triển - trừ dị chủng sinh vật của nơi đây ra. Nếu đổi lại, từng loại Pháp Tắc phân biệt độc lập ở từng khu vực, ắt hẳn sinh thái nơi đây sẽ rất phong phú, đa dạng. Nói đến đây trong đầu Thanh bỗng lóe ra một ra tưởng vừa độc vừa lạ...biến nơi đây thành sở hữu riêng của chính mình, tùy ý khống chế...dĩ nhiên điều này là ảo tưởng, thứ nhất tu vi hắn ít nhất phải là Linh Đế, thứ hai từ xưa tới giờ chưa từng có người nào cùng sở hữu hai loại Pháp Tắc trở lên, ý tưởng có thể thực hiện nhưng yêu cầu hắn phải đạt được một trong điều trên.

...

-Mặc kệ, trước hết phải tìm đường thoát khỏi nơi đây a, ta không muốn lưu lại thân thể vàng ngọc vô giá ở cái nơi chim không thèm ỉa này đâu.

Cất bước rời khỏi hốc đá, hành trình thám hiểm Huyền Huyết bắt đầu.

...

.

.

.

...

Trở về cuộc chiến giữa Chí, Danh và lão giả thần bí.

...

Dị biến dưới chân núi Trường Sơn vẫn chưa dừng lại, ba loại lực lượng đặc biệt tranh nhau chiếm cứ địa bàn, trong đó có hai loại bày ra xu hướng hòa hợp, cùng công kích lực lượng còn lại.

...

-Nhị đệ, tên kia rất lợi hại, từ khí thế mà nói hẳn là Linh Tôn Cảnh đã lâu năm, đệ có dám đánh không?

Chí nhàn nhạt hỏi.

Không ngờ Danh lại không một chút hoảng sợ, hai mắt như thần bắn ra càng nồng đậm sát ý.

-Khà, đã liều mạng thì dám hay không dám cũng phải đánh, dù cho đánh không lại cũng ráng đánh, hai huynh đệ ta há lại sợ một lão già sắp chết. Nếu mà bây giờ có thêm tam đệ, hẳn là rất sảng khoái a, nhưng tam đệ hiện tại chỉ sợ là...lành ít dữ nhiều...! Hahaha!

Không hẹn mà cùng nhắc đến Thanh, mặc dù không rõ bản lĩnh vị đệ đệ này nhưng cả hai đều biết, Thanh chắc chắn không thua họ, có khi còn lợi hại hơn.

...

Bên ngoài thì tỏ vẻ thờ ơ, nhưng trong lòng Chí, Danh ai cũng ngưng trọng, khẩn trương, bởi vì đối thủ của họ là Linh Tôn Cảnh, là tôn giả cao thủ chứ không phải loại tôm tép, ruồi muỗi gì, kèo này sợ rất khó nhai đây.

...

Thu hết tình hình khó khăn vào mắt, Chí lập tức truyền âm cho Danh.

-Nơi này không thể ở lâu, núi Trường Sơn có tam đại môn phái nhưng huynh đệ chúng ta vô duyên bái nhập, tranh thủ ra tay, đánh nhanh rút gọn xong lập tức rời khỏi, tìm chỗ ẩn thân, có cơ hội sẽ cứu tam đệ sau.

...

-Được, ta nghe đại ca.

...

Huynh đệ đang bàn kế thì chợt lão giả bỗng hú lên một tiếng quái dị, lập tức động thủ.

-Khặc khặc, hai tên nhóc các ngươi coi ta là sỏi đá hay sao, thấy kỳ tài nên ta sinh lòng yêu tài, ai ngờ hai thằng ngu các ngươi lại ngang ngược như thế, đã vậy thì ta đành làm thịt cả hai thôi.

Lão giận dữ hét dài một tiếng, lao với tốc độ bàn thờ tới chỗ Danh, chắc cho rằng tên này dễ nhai.

...

.

.

...

-Hừ, xem thường ta đến vậy sao, nói đoạn tay hắn nắm lại thành quyền, linh lực màu vàng nhanh chóng ngưng tụ thành nắm đấm, một quyền kim quang chói lọi mang theo thanh thế khủng bố tung ra nhanh như chớp, nhưng không đánh về hướng lão già mà đánh về phía Chí, cùng lúc đó Danh quát lớn một tiếng:

-Đại ca cẩn thận!!!

Lời cảnh báo vừa dứt, cách bên hông Chí không xa lập tức thò ra một bàn tay khô quắc, móng tay sắc nhọn tỏa ra ánh sáng âm u nhắm ngay bụng dưới của Chí trảo một cái.

...

Không gian thoáng cái bị cắt ra năm đường nhỏ, một tiếng “BANG” thanh thúy, thân hình cao lớn của Chí bị hất văng ra xa vài mét, ngay lập tức một nắm đấm màu vàng xuất hiện tại vị trí ban nãy của Chí, đập thẳng lên bàn tay khô héo kia.

-Ầm, két...két!!!

Một quyền kia vừa va chạm liền đập cho bàn tay khô héo co quắp lại, như bị gãy, theo đó thân hình cao gầy của lão giả cũng từ trong không trung hiện ra, dùng cặp mắt trắng dã kinh ngạc nhìn Danh.

-Tiểu tử, cảm giác của ngươi nhạy bén lắm.

Sắc mặt của lão cũng vì vậy mà trở nên âm lãnh hơn.

.

.

.

-Khà khà, quá khen, quá khen, giương đông kích tây ư? Tuy tay của lão nhanh lắm, nhưng mà không nhanh bằng con mắt của anh, hahahaha!

Danh khoái chí cuồng tiếu một tiếng, nhưng bên trong cặp mắt đen nhánh hoàn toàn không có một chút vui vẻ nào, ngược lại càng nghiêm túc, đề phòng hơn. Vì hắn biết, chiêu vừa nãy chỉ là đối phương thăm dò thực lực của hai huynh đệ hắn mà thôi.