Chương 28: Phơi Bày - Sáng Tỏ (1)

Ba ngày trôi qua, Thanh cũng đã nắm sơ lược địa hình của Huyền Huyết Lao, nơi này không khác gì một thế giới thu nhỏ, trong vòng ba ngày hắn chưa thấy một động vật sống nào, lót dạ chỉ toàn là lá, vỏ cây, ngay cả nước uống cũng là nghiền nát lá, vỏ cây rồi vắt ra, mới qua ba ngày mà hắn cứ ngỡ là đã ba năm. Nếu đổi lại là cùng lứa khác, chắc đã tuyệt vọng mà chết từ lâu.

...

Hiện tại Thanh ngồi co ro trong một hang sâu hun hút, cũng may mắn hắn là tu luyện giả, tu vi lại là Linh Sĩ Cảnh tầng chín, cho dù nhịn đói mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề. Chưa nói bên trong cơ thể hắn còn tồn tại đầy rẫy những yếu tố kì lạ, chỉ là hắn chưa khám phá ra mà thôi.

...

Bất chợt, sâu trong tăm tối mù mịt truyền đến một lực hấp dẫn linh hồn Thanh, đánh gãy trạng thái mê man của hắn.

-Hử, cảm giác vừa rồi, sao mà thân thuộc...

Rồi hắn như bị thôi miên, nhoài người tiến về phía sâu trong hang, dần dần thân hình nhỏ bé khuất mất trong hắc ám. Không ánh sáng, không gió, không nước nhưng càng vào sâu, vách hang càng ẩm ướt, trong không khí thỉnh thoảng truyền tới mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi Thanh, mặt khác đường đi cũng trở nên hẹp và nghiêng hơn. Lực hấp dẫn theo thời gian càng lúc càng mạnh, làm tim Thanh đập thình thịch, thân thể gầy gò run lên bần bật, ngay cả di chuyển cũng khó khăn. Đi được một lúc, Thanh quyết định đánh liều, linh lực còn lại chút ít tràn ra, bao bọc quanh thân, lập tức hắn nằm xuống, hai tay bám vào vách hang, đẩy mạnh, tư thế như chơi cầu trượt. Phối hợp với hoàn cảnh nơi đây, tức thì cơ thể hắn trở nên trơn trượt, vèo một cái lao nhanh về phía trước...mãi cho đến khi một tiếng động lạ phát ra.

-Tủm, ọc ọc ọc!!!

Hắn theo đà rơi tõm xuống một hồ nước sâu, nơi đây hắc ám bị xua tan không ít, quanh hồ không hề có bờ đất đá hay thứ gì có thể bám vào, kín mít, nhưng ở giữa hồ lại nổi lên một cù lao nho nhỏ, đường kính chừng bốn mét, đúng là một chỗ lí tưởng để nghỉ chân nếu không muốn đuối sức. Nghĩ là làm, lập tức hắn trở mình, bơi nhanh về phía cù lao.

...

Vừa đặt chân lên mõm đất, đập vào mắt hắn là một bộ xương khô quắc ngồi xếp bằng trên cái bồ đoàn, bên ngoài xác khô khoác một cái áo dài có nón phủ đầu màu lam đã mục nát theo năm tháng, cách đó không xa có tấm bia đá nhỏ, cao chừng năm mươi cen-ti-met, trên bia khắc vài chữ mờ nhạt.

...

-Hú hồn, định hù chết ta ư? Tại sao nơi đây lại có một cái xác khô, nhìn dáng vẻ hẳn là đã chết rất lâu a!

Mặc dù kinh sợ nhưng Thanh vẫn bước lên cù lao, ngồi cách xác khô một khoảng không xa, cẩn thận đánh giá cái xác.

...

“Đế giả cao thủ bài danh thứ sáu trên Thiên Địa bảng – Lý Trực Tính,...táng thân chi mộ”!

Vài chữ nhỏ mờ nhạt trên tấm bia đá bỗng nhiên hiện rõ trước mắt Thanh, gây chấn động ầm ầm trong não bộ của hắn.

...

-Quả nhiên đúng là nơi có Pháp Tắc, ngay cả cường giả Linh Đế cũng phải bỏ mạng ở chỗ này, quá nguy hiểm!

Xong, không biết suy nghĩ như thế nào, chợt hắn tiến đến đứng đối diện xác khô, hai tay chắp trước ngực, thành kính bái một cái.

-Vãn bối bị người khác hãm hại ép tiến vào nơi này, nếu có gì mạo phạm xin tiền bối thứ lỗi, quấy rầy!

Quấy rầy sự an nghỉ của người đã khuất là điều không nên, không cần biết chủ nhân của bộ xương khô này lúc còn sống là bậc nào thánh nhân hay ác tặc, chỉ cần biết người chết là hết, mọi công đức hoặc tội lỗi hắn gây ra sẽ do hắn gánh chịu ở Âm Ty Giới.

...

Kết quả là động tác của Thanh vừa dứt, không gian trước mặt hắn bỗng nhộn nhạo, từng đạo văn tự huyền ảo phiêu phù xuất hiện, trôi nổi một cách kì lạ trên không trung, soi sáng khắp hồ nước.

“Gặp nhau ở đây là duyên,

Chứng tỏ nợ trần của ta vẫn chưa dứt,

Đành nhờ người hữu duyên gánh vác thay, đa tạ!”.

...

Ba câu văn vừa hiện ra, mặt đất phía trước bộ xương bỗng sụp xuống thành một hố vuông dài chừng một mét, phía dưới có vài đồ vật cũ kĩ, phủ đầy bụi đất. Lúc này đây những chữ kia mới biến mất, thay vào đó là “đây là tâm huyết cả đời ta cùng một ít vật mọn, coi như trả công”.

...

Thanh như người mất hồn, mê man khó hiểu, rõ ràng nhờ giúp đỡ, lại không nói cụ thể, bây giờ lại đưa lễ vật hậu tạ...

-Ơ hay, thế thì ta biết giúp cái gì, giúp như thế nào? Kệ a! Bái cũng đã bái, lạy cũng đã lạy, trước tiên cứ thu “tiền công” cái đã, chuyện khác tính sau.

Chớp mắt cái hắn đã xuất hiện trước miệng hố vừa sụp xuống, thò tay cầm các đồ vật bên dưới lên, nhưng khi bàn tay hắn vừa chạm vào món đồ đầu tiên chợt dị biến phát sinh. Khối lục giác vốn yên ổn trong người bấy lâu, lúc này liên tục rung lên như muốn chui ra khỏi cơ thể hắn, một cỗ khí thế khủng bố từ sâu trong linh hồn Thanh chui ra, theo đó trên đầu hắn cũng xuất hiện một hư ảnh hình người, bộ dáng giống hắn tám phần, ánh mắt lạnh lẽo quét nhìn cái xác khô, sâu trong đôi mắt là sự khinh thường, chế nhạo.

-Ca...ca...ca...crắc...crắc!!!

Bị lực áp kinh thiên đè ép, bộ xương kia lập tức nứt vỡ, không thể kháng cự liền bị nghiền thành bộ mịn, ngay sau đó một đạo linh hồn thể mang bóng dáng của một lão nhân nhanh chóng từ trong hộp sọ chui ra, không cần đoán cũng biết đó là tàn hồn của Lý Trực Tính, tàn hồn mờ ảo hướng hư ảnh trên đầu Thanh vái một vái, đầu cúi xuống đất, bày ra tư thế thuần phục, khuất phục.

...

-Hừ!!!

...

Hư ảnh cao lớn trông thấy lão nhân kia thì nổi bão, tức giận hừ một tiếng, bên kia linh hồn thể lão giả liền mờ nhạt đi không ít, hầu như muốn tiêu biến, tiếp theo đó là một câu nói thê lương từ linh hồn thể vang lên:

-Kính xin Chí Tôn lưu tình, triều đại nhà Lý không thể bị diệt vong!

Nói xong ánh mắt lão nhân khẽ đảo qua Thanh, linh hồn trong phút chốc rung rẩy, hoảng sợ, hoang mang cực độ, hai con mắt như muốn lồi ra.

...

.

.

.

...

Những lời mà Lý Trực Tính vừa nói ra càng chọc giận hư ảnh kia, tựa như nhắc lại nỗi đau mà hư ảnh kia từng gánh chịu.

...

-Hahaha, xin tha thứ? Vậy chứ năm xưa các ngươi làm phản, khi ấy các ngươi có từng nghĩ đến hậu quả, có từng nghĩ đến ngày hôm nay, không chỉ riêng mình ngươi, mà ba nhà còn lại cũng vậy, “Đinh, Lê, Lý, Trần” tổ tiên của các ngươi năm xưa huy hoàng, bá đạo thế nào, cả bốn triều đại hùng mạnh thế nào,...tất cả tiếng thơm đều bị đám con cháu ngu dốt các ngươi phá hủy, mà ta thân là Chí Tôn của vạn vật, há lại có thể thiên vị cho những kẻ phản nghịch.

...

-Có gan thừa hưởng, tiếp nhận những kẻ ngoại lai của Vị Diện khác, tội này rất nặng a, bên cạnh đó còn tiếp tay cho địch, mưu hại ta...chúc mừng, các ngươi đã thành công, nhưng các ngươi có thấy không, thời gian qua đi, đám con cháu phản nghịch các ngươi chỉ còn lại nắm tro tàn, mà ta, ta vẫn còn sống sờ sờ đây, haha, cho nên, kẻ thắng chính là ta, sự thật thì vẫn là sự thật.

Trong lời nói pha lẫn đôi chút nghẹn ngào, bi thương, hắn sinh ra tại Xích Quỷ Quốc, từ ngày nhỏ yếu đến khi cường thịnh đều một lòng ra sức thống nhất giang sơn, mở rộng lãnh thổ. Những chuyện hắn làm được vô số cường giả thần cấp trong Xích Quỷ Quốc ủng hộ, trọng yếu là sự ủng hộ của bốn triều đại lớn nhất, mạnh nhất trong mấy ngàn năm qua. Bốn vị đế vương khai sáng ra bốn triều đại là: Đinh Hòa Đế - Kim Thần, Lê Việt Đế - Mộc Thần, Lý Tinh Đế - Thổ Thần, Trần Thiên Đế - Thủy Thần. Bọn họ chính là Tứ Đại Thiên Vương – bá chủ của Đại Nam lục địa, là ,hảo hữu của Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân lúc bấy giờ (sau này gọi là Chí Tôn Ác Ma)

...

Sự tình năm đó, đều là do một tay hắn sắp đặt mà ra, đến lúc này, vài điểm thắt nút dần buông lỏng, sáng tỏ.

...

-Này tiểu tử họ Lý, để ta kể cho ngươi nghe một vài sự tình.

“Hồi tưởng lại bốn ngàn năm trước”!

...

Trên đỉnh Hoàng Liên Sơn gió rét rít gào, nộ hống. Một bóng người le lói xuất hiện, hai tay chắp sau lưng, hắc bào tung bay trong hoa tuyết trắng ngần, tô lên một điểm đối lập, điểm xuyết độc đáo cho thời điểm hiện tại. Chốc lát sau có vài đạo hoa mang kéo đến, đáp xuống sau lưng người nọ, hoa quang tán đi, để lộ ra năm thanh niên trẻ tuổi, thần thái vô ưu vô sầu, lãng tử, kiệt ngạo.

-Ngũ Hành Thiên Vương tham kiến Đệ Nhất Nhân!

Năm thanh niên trẻ tuổi cùng lúc tiến về phía trước một bước, cùng hô.

...

.

.

.

...

Gió tuyết bỗng ngừng thổi, hoa tuyết đang rơi bị kìm hãm lại, đọng trong không khí, lúc này thời gian như dừng lại, tựa hồ bị đóng băng triệt để. Cũng chính giây phút đó người nọ chợt lay động thân hình, quay mặt lại.

...

Chỉ riêng khí chất liền có thể băng phong thiên địa.

...

Diện mạo chân thực hiện ra dưới cái mũ trùm đầu là khuôn mặt thanh niên trẻ tuổi, treo trên miệng một nụ cười ấm áp như gió xuân dạt dào, thiên địa ầm ầm rung chuyển, trong chốc lát băng chảy tuyết tan, độ ấm tăng dần lên, từ mùa đông lạnh giá, u ám thoáng cái chuyển thành mùa xuân ấm áp, ngập tràn sức sống, cây lá đâm chồi nảy mầm, tiếng chim hót rộn rã khắp nơi, năm thanh niên đứng đối diện hắn lúc này như chết lặng, trong mắt bọn họ đầy rẫy kinh ngạc cùng sợ hãi, rúng động. Sự việc nói thì chậm nhưng diễn biến rất nhanh, tất cả đều được năm người bọn họ thu hết vào mắt, đây là lần đầu tiên họ thấy một Nhân Tộc nhỏ nhoi có thể làm cho Pháp Tắc trong thiên địa biến đổi một cách dị thường, không theo quy luật vốn có sẵn của nó.