Chương 8: Manh mối của huyết son môi

Chương 08: Manh mối về huyết son môi

Yêu Yêu cũng đoán được tôi đang nghĩ cái gì, cho nên giải thich với tôi: Huyết son môi dùng máu của cả 16 người đông lại mà thành, sau đó lại để cho hung linh đi nuôi dưỡng, hiện tại đã có được linh phách. Cái gọi là linh phách, nó giống như là cây cối, hòn đá ở trên rừng, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt trong thời gian dài, hóa thành tinh. Tuy là nó không lợi giại hơn Quế Lỵ, nhưng nó lại tà ác hơn.

- Anh đã giết chết quỷ nô của nó, nó chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, sẽ đến đòi mạng anh.

Nghe thấy thế, tôi run người một cái. Son môi không có miệng, làm sao giết được nó?

Nhưng mà mình có Yêu Yêu mà nhỉ, lần này có kẽ Yêu Yêu có thể giải quyết được.

Nghĩ vậy, tôi che miệng lại mong nhỏ giọng nói:

- Lần này thì nhờ em giải quyết nó nha, sau khi xong anh sẽ mời em ăn bún cay.

- Cái bún cay thập cập 6 khối tiền đó hả?

Tôi há to miệng, làm sao mà con mèo yêu này lại biết được?

- Nghĩ gì thế? Đây là thành ý của anh mà! - Tôi tranh thủ thời gian giải thích.

- Cho dù mời tôi ăn lẩu, tôi cũng sẽ không động thủ. Bởi vì họa là do anh gây ra, tự anh đi mà giải quyết. Yên tâm đi, tôi sẽ không đứng nhìn không, tôi sẽ dẫn đường chỉ lối cho anh.

- Đừng vô tình như vậy chứ? - Tôi mang khóc nức nở nói. Còn dạy nữa à? Có khi nó còn là cái phương pháp nào đó kinh hơn cả dùng “nước thánh”.

- Nếu như anh cảm thấy tôi vô tình, vậy tôi đây lập tức đi ngay, về sau sẽ không quấy rối anh nữa.

- Sao có thể vậy được, em ôn nhu đáng yêu như vậy, làm sao có thể vô tình chớ? - Mặc dù tôi mặt dầy nhưng nói được câu đó cũng thấy hơi ngại.

- Lúc này mới ngoan này! Trước tiên, tôi dạy anh một cái biện pháp, sau này không cần phát ra âm thanh, tôi cũng có thể nghe được anh đang nói gì.

Sau đó cô bé dạy tôi một cái pháp thuật, gọi là “Mặc chú”. Các đạo gia có bốn loại phương thức niệm chú: Ngâm chú, Tụng chú, Vi chú cùng Mặc chú. Hai loại đầu tiên thì không cần giải thích rồi, còn Vi chú là niệm chú với âm thanh rất nhỏ, Mặc chú chính là đọc thầm trong lòng. Đây là phương pháp đặc thù khi muốn niệm chú mà không có khả năng mở miệng. Mặc dù không phát ra âm thanh, nhưng hiệu quả cũng không khác biệt gì.

Mà cô bé thì ở trong trong cơ thể của tôi, dùng “Thông Linh thuật” để nhận tin tức. Cho dù tôi nói cái gì, cô bé đều có thể nghe được. Biện pháp này rất mới lạ, tôi thử một chút, nghĩ một câu ở trong đầu, quả nhiên cô bé thật sư nghe được. Vậy sau này không cần phát sầu về cái vấn đề nói chuyện với cô bé khi ở bên cạnh có người nữa rồi.

Giờ phút này, ba người bạn cùng phòng vẫn còn đang suy đoán chữ trên cửa sổ. Vì để tránh cho mọi người hoảng sợ, vì vậy tôi nói với bọn họ, cái này là do tôi viết. Kết quả là tôi bị mắng là ‘đồ điên” sau đó họ đi rửa mặt.

Sau khi ăn xong bữa sáng, tôi đến lớp trong trạng thái tâm thấm  bất định. Tôi sợ Lạc Thanh Vũ đem chuyện ngày hôm qua nói ra, vậy thì tôi sẽ không còn là cầm thú nữa mà là “đại cầm thú”. Khá tốt là lúc vào phòng học, cũng không có người để ý đến tôi. Thậm chí ngay cả một cái ánh mắt khác thường cũng không thấy, xem ra Lạc Thanh Vũ cũng chưa nói gì. Tôi thở dài, thoải mái bỏ được cục đá trong lòng. Lúc này Lạc Thanh Vũ đi vào, nhìn thấy tôi, lập tức cúi mặt xuống. Nhưng mà lúc cô ấy đi qua, mặt đột nhiên đỏ lên, không giống như tức giận mà giống như là...thẹn thùng.

Tôi bởi vì có tật giật mình, cho nên không dám trêu chọc cô ấy nữa. Vừa về đến chỗ ngồi của mình, bỗng nghe Yêu Yêu nói:

- Không xong, trên cái miệng của cô a lại bôi huyết son môi.

Nghe nói như thế, tôi lập tức cả kinh, nhưng cũng kịp bình tĩnh lại. Lại muốn bịp tôi a? Lần này đánh chết tôi cũng sẽ không mắc lừa. Tôi hừ hừ hai tiếng, nghĩ trong đầu:

- Môi của cô ấy cũng không đỏ lắm, cho nên đừng có đùa nữa được không.

- Đồ đần! Ai nói cho anh là bôi huyết son môi thì sẽ rất đỏ? Giết nhiều người hơn mới có thể đỏ hơn có được không? Nếu không tin, tìm tấm gương soi môi của cô ta đi, nếu như trong gương là màu đen, vậy chứng minh tôi không có lừa anh.

Biện pháp này có thể tiếp nhận, vì vậy tôi nhìn sang chỗ của Hoàng Bưu. Tên này còn chưa tới, tôi cũng không để ý lấy một cái gương nhỏ dưới bàn cậu ta ra. Sau đó làm bộ soi vào gương, sau đó đi qua chỗ của Lạc Thanh Vũ. Rất nhanh, khuôn mặt của cô ấy xuất hiện trong gương, bờ môi quả thật là màu đen, tựa như mực vậy!

Tôi giật mình quay đầu lại, nhưng mà dùng mắt thường nhìn lại chỉ một cặp môi đỏ mọng, quả thực là quỷ dị tới cực điểm.

- Đã tin tôi chưa? Cô ta lại bôi huyết son môi, nói rõ cái ác linh này không chỉ muốn giết anh, còn muốn hại chết cô ta! - Yêu Yêu nói.

Lạc Thanh Vũ thấy tôi cố ý đi tới, lại nhìn chăm chăm vào mình, khuôn mặt mà đỏ lên, lộ ra vẻ rất tức giận. Tôi sợ tới mức le lưỡi, lập tức quay đầu lại, chạy ra ngoài.

Bây giờ làm gì còn có tâm tình gì mà học, Lạc Thanh Vũ lại tiếp tục trở thành người duy trì huyết son môi, chuyện này đã rất cấp bách rồi. Bằng không thì cô ấy phát cho mỗi người một cái huyết son môi thì sao.

Nhưng mà tôi lại không có cách nào, chỉ có thể dựa vào Yêu Yêu. Đương nhiên, cô bé cũng biết ý của tôi.

Sau khi ra khỏi khu dạy học, cô bé nói với tôi:

- Đi thư viện.

Tôi khẽ giật mình:

- Huyết son môi ở trên người Lạc Thanh Vũ, đi thư viện làm gì?

- Đồ đần, anh cho rằng nó sẽ ngu như vậy, tử thủ tại ở trên người Lạc Thanh Vũ, chờ chúng ta tìm tới cửa?

- Có thể nó cũng không có ở thư viện.... - Tôi nháy mắt nói.

Yêu Yêu nói ra:

- Hai cái trang sách kia, có quan hệ cùng với Quế Lỵ đã chết đi và huyết son môi. Mà cô ta lại chết ở bên trong thư viện, hơn nữa lại còn dẫn anh tới đây đọc sách. Tôi cảm thấy đây không phải trùng hợp, nhất định là có thể tìm được manh mối ở thư viện.

Nghe Yêu Yêu nói như vậy, tôi bừng tỉnh đại ngộ:

- Cái thư viện lớn như vậy, đi chỗ nào tìm... - Nói đến đây, tôi tự vỗ đầu một cái: - Đúng rồi, nhất định là có thể tìm được thông tin ở nơi Quế Lỵ đặt quyển sách.

Yêu Yêu cười khanh khách, nói:

- Cũng không tính là quá ngu, ahaha...~

Đi vào thư viện, nó vẫn trống rỗng như cũ, không có một bóng người, cái này không đúng cho lắm. Theo lý thuyết, những cái nghiên cứu sinh kia đều rất chăm chỉ, ngày hôm qua có thể là bởi vì trời mưa, nhưng hôm nay làm gì có gì để mà lười biếng?

Lên lầu hai, tuy là cơn mưa đã qua rất lâu rồi, nhưng ánh sáng trong này vẫn rất trầm thấp, không khí cực kì âm trầm?

Không phải là oan hồn của Quế Lỵ tiêu tan rồi sao? Tôi điên cuồng nuốt nước bọt, cảm thấy bàng quan của mình lại đẩy lên một đợt nước tiểu.

Yêu Yêu mắng tôi một câu không có tiền đồ. Nhưng tôi cũng nghĩ trong lòng, ”dám đến nơi này một lần nữa là rất dũng cảm rồi á”.

Tôi quay đầu nhìn xuống, không thấy nhân viên quản lý, cho nên tôi như một thằng trộm mà đi vào giữa hai hàng giá sách. Dựa theo Lạc Thanh Vũ hôm qua, bắt đầu tìm kiếm. Tôi lật qua bao nhiêu quyển sách, nhưng lại không thấy được gì.

Kết quả, thứ cần tìm lại không tìm được, lại nhìn thấy một quyển làm chúng tôi kinh ngạc vạn phần: Đứa côn của Eva!

Má, sao cái quyển sách này lại trở lại? Lập tức, trên sống lưng tôi bốc lên một tầng mồ hôi lạnh, da đầu tê rần.

- Đừng vội sợ hãi, quyển sách này là đồ thật, không phải do quỷ hóa ra. - Yêu Yêu vội an ủi tôi.

Tôi ngẩn ngơ, chẳng lẽ thật sự có quyển sách tên như vậy sao? Quyển sách này cũng thật quỷ dị, không có tên tác giả, hơn nữa trên bìa sách lại là một cái vết son môi cực đậm, đặc biệt bắt mắt. Nhìn thấy cái vết son môi này, nước tiểu của tôi lại muốn tiếp tục công phá.

Yêu Yêu thúc giục tôi mở ra nhìn, tôi khẩn trương mở ra tờ thứ nhất, không thấy ảnh chụp cùng giới thiệu của tác giả mới thở ra một hơi. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng a....

Tôi tiếp tục mở trang tiếp theo, lần này lại không có mục lục, trực tiếp tiến vào nội dung.

Chỉ thấy mở đầu là một đoạn lời dẫn: Lúc ấy là một buổi sáng ấm áp, cô nhặt được một thỏi son môi ở bên trong thư viện, vì vậy trở thành một trong 18 người phải dâng lên linh hồn của mình.

Trái tim của tôi đập bình bịch, bởi vì cái này để cho tôi nhớ tới một câu kia của Quế Lỵ “Ngươi sẽ trở thành một trong mười bảy người hiến máu”. Chẳng lẽ ai đụng phải son môi, liền liền trở thành người phải hiến máu? Tôi là người thứ mười bảy, Lạc Thanh Vũ người thứ mười tám ư?

Đang lúc tôi còn miên man suy nghĩ, lại nghe thấy ở bên cạnh có một cái âm thanh lạnh lùng vang lên:

- Ai cho cậu vào đây đọc sách?

Ngọa tào! Là giọng nữ, không phải là Quế Lỵ sống lại đấy chứ? Tôi sợ tới mức tay run lên, quyển sách rơi xuống đất.