Chương 7: Bí mật trong bí mật

Chương 7: Bí mật trong bí mật

Tôi chưa bao giờ gặp Lạc Thanh Vũ tức giận như vậy, cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên. Khi mà tôi muốn giải thích vài câu, nhưng cô ấy căn bản không cho cơ hội này, bụm mặt chạy đi.

Mà tôi cũng là bụm mặt, nhưng mà là sững sờ ở tại chỗ.

Nội nó, đây là chuyện gì?

Đây vốn là thời gian để nói chuyện vui vẻ với nữ thần, kết quả chơi trốn tìm hơn nửa ngày với nữ quỷ, sau đó cứu người còn bị ăn tát! Quả thực là may mắn đến cực độ.

Yêu Yêu không cam lòng nói:

- Không biết tốt xấu! Có cần tôi kéo cô tôi về, hành quyết tại chỗ không!

Cái gì mà hành quyết tại chỗ? Tôi lập tức tỉnh ngộ, con mèo yêu này không thuần khiết.

Tôi làm bộ vẻ mặt đau khổ nói:

- Thôi bỏ đi, loại biện pháp cứu người rất dễ dàng gây hiểu lầm, chuyện này anh cũng biết mà. Về thôi!

Trở lại ký túc xá, mưa vẫn không ngừng rơi xuống, hơn nữa sắc trời càng ngày càng âm trầm, như là ban đêm vậy. Bạn cùng phòng thì sang phòng bên đánh bài, còn tôi thì đang giặt quần. Hai ngày tè dầm ướt hai cái quần, tôi cũng tự bó tay chính mình.

Sao mình lại có thể xui xẻo đến mức này nhỉ! Trong vòng hai ngày gặp được một con yêu cùng một con quỷ, cái này có còn muốn cho người tôi sống hay không? Hơn nữa, con mèo yêu này còn nhất thiết không chịu đi, bạn nói thử xem tôi phải sống như thế nào mới tốt đây?

Từ sau khi Yêu Yêu nói chuyện lần cuối ở thư viện, đến giờ chưa từng nói một tiếng, thật là yên tĩnh đến kì lạ. Cô bé không ra, tôi lại không dám trêu chọc cô bé, miễn cho cô bé lại nhớ tới vụ xin lỗi. Ai ngờ, ăn mừng không diễn ra được bao lâu, bỗng nhiên trong lỗ tai vang lên âm thanh oạch oạch. Hình như con mèo yêu này đang ăn cái gì đó.

Tôi nhịn không được tò mò hỏi:

- Yêu Yêu, đang làm cái gì vậy?

- Đọc sách a...

- Đọc sách? - Tôi vừa tức giận lại vừa buồn cười – Em đang xem sách hay là đang ăn?

- Đọc sách không được ăn à? Tôi vừa đọc sách vừa ăn dưa hấu, hihi.

Tôi nháy nháy mắt:

- Dưa hấu? Trong người anh thì lấy đâu ra dưa hấu? - Nói đến sách, trong đầu tôi chứa đựng không ít tác phẩm nổi tiếng, kể cả Kim Bình Mai với cả hình minh họa trong đó.

- Lấy từ rong quán cà phê mang về.

- Vậy thì vỏ dưa với hạt dưa xử lý kiểu gì? - Tôi không bình tĩnh.

- Há mồm ra sẽ biết.

Tôi vội vàng hé miệng, thế là mấy hạt dưa hấu liền bay ra. Tôi thiếu chút nữa khóc lên, may là ăn là dưa hấu đấy, chứ nếu là ăn thịt nướng, vậy thì chẳng phải là mấy cái que xiên thịt đâm chết tôi rồi? Chẳng nhẽ cô bé thực sự xem người tôi thành nhà mình, muốn cái gì thì mang cái đó vào.

Lúc tôi định giảng cho cô bé một khóa về vấn đề lịch sự với người khác, Yêu Yêu đột nhiên lại oạch oạch, lần này không phải ăn dưa hấu, hình như là đang...khóc.

- Làm sao vậy? – Tôi tự hỏi rằng không phải là đọc Kim Bình Mai đến phát khóc đấy chứ? Khẩu vị Của em gái không giống người thường a....

Yêu Yêu nghẹn ngào nói:

- Quế Lỵ thật bi thảm, không phải cô tôi tự sát mà là bị người hại chết. Sau khi bị chết, còn bị người xấu lấy ra để nuôi huyết son môi.

Tôi sững sờ hỏi:

- Này, không phải là em đang đọc “Đứa Con Của Eva” đấy chứ?

- Đúng vậy a, nếu không anh cho rằng tôi đang đọc cái gì? Cái thư viện lớn như vậy mà không có một quyển truyện thiếu nhi nào. - Yêu Yêu hừ một tiếng, rất không vui vẻ.

Tôi đổ mồ hôi. Em gái, em tu luyện thành tinh bao nhiêu năm rồi mà còn đòi đọc truyện thiếu nhi? Cái này thực sự là ngoài tầm hiểu biết của tôi.

...

Quay lại với Đứa Con Của Eva

Tôi nghi hoặc hỏi:

- Không phải quyển sách này biến rồi mất ư?

- Đúng là biến mất, nhưng tôi kịp thời giữ lại hai trang. Nhưng mà nội dung quá ít, chỉ có thể biết là Quế Lỵ bị hại chết, nếu có thể giữ lại tất cả thì có thể gạt bỏ được bí mật, biết rõ hung thủ là ai rồi.

Tôi đút tay vào túi quần, ngẩng đầu nhìn mưa ngoài cửa sổ, nghĩ thầm:

- Quả nhiên, không phải là Quế Lỵ tự sát. Ai mà lại còn không bằng mình vậy, giết chết hoa hậu giảng đường xinh đẹp như vậy?

Trận mưa hôm nay, chắc là bởi vì nó chết oan, ông trời cũng cảm động mà rớt nước mắt, nhỉ? Mà tôi lại đánh tan hồn phách của nó, oan càng thêm oan, mới khiến cho trời mưa không ngừng?

Yêu Yêu ngáp một cái, tôi thì tự bổ não mình đẻ nhét cái su nghĩ đó vào, chỉ nghe cô bé nói:

- Sách đọc xong rồi, dưa hấu cũng ăn hết, đến đến lúc chúng tôi tính toán nợ cũ.

Tâm trạng của tôi xiết chặt, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác:

- Có một việc anh còn thắc mắc...

- Chuyện gì?

- Quế Lỵ có tính là một loại quỷ rất hung hay không?

- Có, nếu không thì sao có thể được gọi là “hung linh son môi”? Nó chẳng những rất hung, hơn nữa còn là loại vô cùng ngưu bức. - Yêu Yêu dùng một loại giọng điệu vô cùng khoa trương để diễn tả.

Tôi vò đầu nói:

- Anh xem qua kha khá phim ma rồi, loại hung linh này, đạo sĩ cũng không làm gì được. Sao nước bọt có máu của anh lại có thể giết nó được? Chẳng lẽ mấy cái bộ phim ma kia quay bừa, mà hung linh cũng không lợi hại như trong phim?

Yêu Yêu cười nói:

- Mấy cái phim đó không phải quay bừa đâu, hung linh rất khó đối phó. Thế nhưng mà biện pháp của tôi lại bí thuật của người trong nghề đó nha. Máu cùng với nước bọt của nam giới ẩn chứa dương khí rất mạnh, có thể khắc chế quỷ tà. Nhưng nếu như nhả nó lên trên người, cùng lắm nổi được mấy cái bọt nước. Chỉ có nhả vào trong miệng, mới là trí mạng. Nhưng mà, chỉ bằng vào máu cùng với nước bọt cũng muốn không hoàn toàn có thể tiêu diệt nó được, chỉ có thể khiến nó bị thương nặng. Nếu như thêm một ít thánh thủy, vậy thì hiệu quả hoàn toàn khác nhau. Nó có thể lập tức làm cho ma quỷ hồn phi phách tán. Cái này chính là bí thuật trong bí thật, không phải ai cũng biết đâu.

Tôi nháy nháy mắt, tôi cũng không biết là cái này lợi hại đến đâu, có ngưu bức tống như táo bón hay không. Tôi không tin cho lắm, vì vậy mới hỏi:

- Em là yêu đó nha, làm sao biết được đạo pháp?

Choáng nha, yêu tinh mà biết đạo pháp à? Lừa được ai?

Yêu Yêu hừ hừ hai tiếng, nói:

- Tôi đây cái gì chả biết, anh nghĩ tôi nói khoác à? Lúc tôi còn là mèo, tôi là sủng vật được nuôi dưỡng trong đạo quán đó nha. Nói cho anh biết, chủ nhân của tôi là Nhị Mi đạo trưởng, rất ngưu bức. Mặc dù trí nhớ của tôi không được tốt nhưng vẫn nhớ được sở học cả một đời của ngài ấy. Còn có một đống sách Tiểu Hoàng đấy, có muốn tôi kể cho anh nghe không! (xin nhắc nhở, mấy bạn dưới 17 không nên tìm hiểu về loại sách này. Còn ai tầm 17t đổ lên có thể tìm hiểu qua từ khóa này: 小黄.)

Ách! Thôi được rồi, lúc muốn đọc loại sách đó thì lên mạng là có cả đống. Nếu để cho Yêu Yêu kể, có khi nó lại mắng tôi là đại lưu manh? Tôi cũng không ngu như vậy! Nhưng mà pháp danh của lão đọa kia cũng rất đặc biệt. Tôi nhớ hình như có người gọi là Nhất Mi đạo trưởng, vậy mà lão lại xiên ra cái tên Nhị Mi. Thế sao không lấy cái Nhị Bức luôn đi, nhỉ!

Hơn nữa, thân là đạo trưởng, còn xem sách Tiểu Hoàng sách, vậy hẳn là một cái đạo trưởng bình thường.

Tôi khục hai tiếng, mặt dày nói:

- Con người của anh rất thuần khiết, không đọc sách Tiểu Hoàng. Nhị Mi đạo trưởng thực sự rất lợi hại, nước bọt lẫn máu giờ thờ nước tiểu, có thể nói là vô địch thiên hạ.

Yêu Yêu không có nghe ra ẩn ý trong lời nói của tôi, đắc ý nói:

- Đúng vậy a, một chiêu này thật sự vô địch thiên hạ. Chẳng những có thể giết chết hung linh, lau đi sôn môi của Lạc Thanh Vũ cũng chỉ là một bữa ăn sáng, chỉ cần bên lên trên một chút, lập tức... A! Không! Chúng ta thanh toán nợ cũ a!

Đại gia nó, thì ra căn bản không cần đầu liếm, vậy mà Yêu Yêu lại dám chơi tôi. Tôi trợn mắt nói:

- Chờ một chút, nói rõ ràng cái vấn đề vừa rồi đi.

- Ách! Tôi đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, nợ cũ hôm nào lại tính sau cũng được. Lúc tôi ngủ thì đừng có gọi tôi, không thì đừng có trách.

Cô bé trốn rất nhanh, dù sao tôi cũng không thể trêu chọc cô bé được, coi như triệt tiêu nợ cũ.

Có khả năng là Yêu Yêu chột dạ, cả ngày cũng không dám lên tiếng. Sáng sớm ngày thứ hai, lúc tôi đang ngủ say thi bị cùng phòng đánh thức. Tôi ngồi dậy, ánh mắt vô thức nhìn lên tường. Chỉ thấy trên ba cái cửa sổ bằng kính đều có chữ màu đỏ.

Tôi xoa xoa con mắt buồn ngủ, cẩn thận nhìn, lập tức lắp bắp kinh hãi. Cái chữ màu đỏ kia là....

“TỬ”!

Hơn nữa, cái chữ này lớn cỡ bàn tay, đỏ tươi như máu, cho dù là đang ở dưới ánh mặt trời, cũng quỷ dị không sao miêu tả được, làm lòng người kinh hãi.

Yêu Yêu bỗng dưng mở miệng:

- Huyết son môi, đây là dùng huyết son môi để viết!

Nghe xong câu này, tôi nhịn không được nổi da gà, đầu óc cũng theo đó tỉnh táo lại. Tôi ở trên tầng 3, không ai có thể bò cao như vậy, xem ra thật sự là huyết son môi làm. Thế nhưng mà có chuyện tôi không hiểu lắm. Một thỏi son môi có thể tự mình bay tới bay lui, hơn nữa còn có thể viết chữ?

---oo0oo---

Hehe! Không phải drop đâu, do lười đấy!

Mọi mười có thể ghé qua đây để ủng hộ truyện do mình dịch nha:

_ https://tienvuc.com/sieu-than-che-tap-su

_ https://truyenyy.vip/truyen/phong-cuong-kien-thon-lenh-dich/