Chương 6: Hôn Môi Nữ Quỷ

Tôi nghi là Sát Sát đang cố ý chơi mình, tám phần là vì trả thù lúc chuyện lần trước. Làm sao có thể hôn nó được chứ? Mặc dù nói hôn môi nữ quỷ có thể làm cho tôi thổi cả đời, nhưng làm như vậy đâu có khác gì với tự đi tìm chết?

Quế Lỵ âm trầm cười cười:

- Ngươi phải đọc, bằng không thì ngươi sẽ lập tức trở thành một phần của son môi của ta! - Nói xong nó duỗi cánh tay lạnh như băng ra, nhấc tôi lên trên ghế.

Yêu Yêu theo đó nói ra:

- Chỉ cần anh làm theo lời tôi bảo, nhất định có thể làm được. Nếu cảm thấy lo lắng, anh có thể ngậm một ngụm nước tiểu được được, như thế cũng sẽ có hiệu quả!

Ngậm nước tiểu của mình? Cái con mèo tinh này đi chết đi! Nó thực sự cho rằng tôi ngu à?

- Haha... Chừng nào thì tiểu ra quần, lúc đó quả thực là Hoàng Hà vỡ đê a! - Yêu Yêu cười ha ha.

Tôi vừa thẹn vừa gấp, tức giận nói:

- Câm miệng, tôi tuyệt sẽ không làm như vậy!

Tại sao lại là “vừa thẹn vừa gấp” à? Bởi vì Quế Lỵ đang dùng móng vuốt vuốt ve cái gáy của tôi, cùng lúc đó nó còn nói :

- Ngươi thật sự muốn chết như vậy ư?

Ta vội vàng nói ra:

- Không... Vừa rồi em nói bậy thôi mà! Em sẽ đọc, cam đoan không bỏ một chữ!

- Lúc này mới ngoan nha! - Quế Lỵ hài lòng bỏ móng vuốt ra.

Yêu Yêu khó chịu nói:

- Hiện tại chỉ có một cái biện pháp này có thể bảo vệ mạng chó của anh, có làm hay không thì tùy.

Cái này là cái thái độ gì? Chơi tôi còn kiêu ngạo như vậy. Mụ nội nó, hiện tại tôi cũng không dám lên tiếng, miễn cho bị Quế Lỵ hiểu lầm.

Nhưng mà Yêu Yêu không nói gì nữa, như kiểu là dỗi tôi vậy. Tất cả những gì bây giờ tôi có thể làm là run rẩy mở quyển sách ra, trong căn phòng ánh sáng không được tốt lắm, cái gì cũng không thấy rõ. Tội tranh thủ thời gian lật hai trang giấy, lấy điện thoại di động ra, bật đèn flash lên. Không đọc thì ít nhất cũng phải giả bộ đọc chứ, nhỉ?!

Trang thứ ba thì không có tranh minh hoạ dọa người, mà là nguyên một đám chữ màu đỏ máu, như là dùng máu tươi viết ra vậy. Tôi thì nào có tâm tình đọc xem nó vết cái gì, một bên giả bộ đang nhìn, một bên không ngừng cân nhắc trong lòng. Cho dù Yêu Yêu chơi tôi, nhưng chắc là cũng sẽ không đem mạng ra đùa đi. Không bằng tin cố bé một lần, hôn con nữ quỷ này một cái. Bởi vì bây giờ chỉ có duy nhất con đường này là có thể đi.

Sau khi quyết định sau, tôi lặng lẽ ra dấu “Ok”, không biết Yêu Yêu nhìn có hiểu hay không. Ai ngờ cô bé thực sự hiểu, lại còn học giọng điệu của Quế Lỵ nói:

- Như này mới ngoan nha!

Sau đó còn nói:

- Nhanh, cho một ít nước thánh vào miệng. - Nói xong cười rộ lên.

Tôi tức lắm đấy, thế nhưng mà không dám lên tiếng. Tôi dùng sức cắn chót lưỡi, lập tức một cảm giác đau đớn kịch liệt truyền khắp toàn thân. Ta dùng sức nhắm con mắt lại, cố gắng áp chế tiếng kêu.

- Được rồi, vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông. Anh nói cho nó là trên sách viết sai cái gì đó, để nó đưa đầu qua.

Tôi dựa theo chỉ thị cảu Yêu Yêu, cầm quyển sách, nói:

- Mấy chữ này viết sai, chị xem một chút.

Quả nhiên, Quế Lỵ tò mò đưa đầu qua, mặt gần như dán với mặt tôi. Trong lòng tôi, trái tim nhẩy bình bịch, cảm thấy khẩn trương vạn phần.

- Làm ngay đi!

Yêu Yêu ra lệnh một tiếng, tôi lập tức đưa miệng qua hôn lên bờ môi Quế Lỵ. Thực sự...quá lạnh, lạnh đến mức tôi rùng mình một cái.

- Nhả!

Ngay lúc Yêu Yêu kêu lên cái chữ này, trong cơ thể tôi dâng lên một cổ hàn khí, tựa như hút từ bờ môi Quế Lỵ vào, nó giãy dụa thoáng một phát, rồi sau đó không giãy giụa nữa. Nhưng mà nó phẫn nộ mà trừng lớn mắt, bởi vì ở gần ngay trước mắt, hai tròng mắt muốn có bao nhiêu đáng sợ thì có bấy nhiêu. Tôi bị hù toàn thân run lên, vội vàng đem một búng máu cùng với nước bọt nhả vào trong miệng của nó.

Sau đó, nó lập tức rụt đầu lại. Nhưng mà nó lại gào lên một tiếng đau đớn, ở dưới ngọn đèn, khuôn mặt trở nên vặn vẹo. Xem ra nó không thể tiêu thụ được giọt máu của tôi, cái kia bộ dáng thống kia, khủng bố không nói nên lời.

Ta tê rần cả da đầu, lại chui xuống gầm bàn.

- Thật không có tiền đồ! - Yêu yêu mắng - Nó hiện tại đã là con chó chết rồi, không cần sợ hãi như vậy!

Em gái, em là yêu thì đương nhiên là không sợ, thế nhưng anh đât là người mà? Hơn nữa, nào có con chó chết nào có bộ dạng đáng sợ như vậy! Mẹ kiếp, cái tròng mắt kia gần lòi ra đến nơi, da thì đang tróc ra thành từng mảng.

Giờ phút này, thân thể Quế Lỵ đang không ngừng run rẩy, trên người bốc lên từng sợi khói đen, giống như là lửa vậy. Nó vung vẩy hai tay, lớn tiếng thét to:

- Vì cái gì? Vì cái gì? Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! - Tiếng kêu bén nhọn vang lên trong cả thư viện.

- Nó đang tán hồn. - Yêu Yêu thở dài, tựa hồ cũng không mấy vui vẻ.

Trái tim tôi thình thịch nhảy loạn, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, mặc dù tán hồn nghĩa là gì tôi cũng không rõ.

- Tại sao ngươi phải giết ta? Ta đối với ngươi tốt như vậy! Ta hận! Ta thật hận...!!!

Theo da mặt hoàn toàn bong ra, Quế Lỵ gầm ra một tiếng kêu thảm thiết, cảm giác toàn bộ sân trường đều có thể nghe được. Sau đó, toàn bộ thân thể đột nhiên biến mất, tiếng kêu cũng im bặt mà dừng. Chỉ để lại một cổ khói đen lượn lờ, bay đi theo các phía.

Trong lúc nhất thời, thư viện lại yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim mình đập. Nhưng mà bên tai tôi, tiếng kêu của vẫn còn quanh quẩn...” Tại sao phải giết ta? Ta hận! Ta thật hận!”...

- Ra đi, nó đã xong rồi. - Yêu yêu lại thở dài, trong giọng nói không hề có chút vui vẻ nào.

Toi cũng thở dài một hơi, lau mồ hôi hai bên thái dương, từ dưới bàn chịu ra. Nhìn chằm chằm vào khói đen đang phiêu tán, bỗng nhiên nhớ tới Lạc Thanh Vũ, vội vàng hỏi:

- Không phải là Lạc Thanh Vũ cũng sẽ theo nó mà xong đời đất chứ?

- Không, cô ta vẫn còn sống, đi tìm đi.

Yêu Yêu có vẻ không vui lắm, toi cũng không dám hỏi thêm cái gì, cầm lấy điện thoại chạy về lói đi giữa hahi giá sách. Chỉ thấy Lạc Thanh Vũ nằm trên mặt đất, con mắt đóng chặt lại, không nhúc nhích. Tôi vừa ngồi xổm xuống, bỗng nhiên ngọn đèn sáng lên, đã có điện trở lại.

Sắc mặt của cô ấy tái nhợt, nhưng mà bờ môi không có đỏ như vậy, móng tay sơn màu đen cũng không có. Tôi cất điện thoại đi, nhẹ nhàng lay lay cô ấy:

- Lạc Thanh Vũ, tỉnh dậy đi!

Lạc Thanh Vũ không phản ứng chút nào, nếu không phải cơ thể vẫn còn ấm, tôi còn nghĩ là cô ấy đã chết rồi đấy. Tôi khẩn trương hỏi thăm:

- Yêu Yêu, cô ất không có sao chứ?

- Anh gọi toi là gì? - Yêu Yêu có vẻ rất khó chịu khi nghe tôi gọi vậy!

Tôi gãi gãi đầu:

- Vốn anh còn gọi em là Sát Sát, nhưng lại cảm thấy có chút không dễ nghe, cho nên...

- Vậy thì anh đi chết đi!!!

Vâng, vậy là hai cái mắt gấu trúc của tôi lại đậm hơn một phần.

- Hmuhmu! Em sai rồi! - Tôi nức nở nói.

- Không có cốt khí, không giống đàn ông! - Yêu yêu hung hăng mắng một câu - Lạc Thanh Vũ chẳng qua là đã bị quỷ khí xâm lấn, tạm thời hôn mê. Nhưng phải lập tức cứu tỉnh, bằng không sẽ để lại di chứng.

Ta vội hỏi:

- Di chứng gì?

- Ví dụ như là méo miệng mắt lé, không thể khống chế đại tiểu tiện,...v.v.

- A! Vậy thì phải làm sao mới có thể cứu tỉnh? - Tôi hơi nóng nảy.

- Uhm... Cô ta bị hôn mê bởi cái son môi, nhưng cái đó lau đi theo cách bình thường cũng không được, trừ phi...

- Trừ phi cái gì?

- Trừ phi dùng nước miếng của anh! Bởi vì nướt bọt của con người có thể trừ tà, tựa như vừa rồi vậy. Nhưng boi nước bọt lên tay thì hiệu quả sẽ giảm bớt nhiều, làm không tốt có thể sẽ làm cho cô ta vĩnh viễn không tỉnh lại nữa. Chỉ có một biện pháp, dùng lưỡi của ah, liếm sạch cái chỗ son môi đó đi.

Tôi sững sờ! Dùng lưỡi lưỡi ra liếm môi Lạc Thanh Vũ? Tôi rất cam tâm tình nguyện nha, nhưng tôi lại có cảm giác nó không được ổn cho lắm.

- Do dự cái gì, không làm nhanh là không kịp đâu. - Yêu Yêu thúc giục nói.

Được rồi, đây là vì cứu người, không ổn cũng không có cách nào. Tôi đưa mặt đến gần khuôn mặt của Lạc Thanh Vũ, liếm liếm đôi môi của cô ấy. Tôi có cảm giác như có dòng điện chạy qua người, một cảm giác tuyệt vời truyền khắp tứ chi!

Biện pháp này thật sự có tác dụng, sau khi liếm lấy vài cái, Lạc Thanh Vũ chậm rãi mở to mắt tỉnh lại. Nhưng mà, khi nhìn thấy một màn trước mắ, hét lên một tiếng kêu sợ hãi, tát cho tôi một cái, vang rất to nha.

- Hạ lưu, vô sỉ, không bằng cầm thú!

---oo0oo---

PS: Được rồi, tôi là cầm thú

Đã 23d rồi à ^^