Chương 09: vẽ bùa
Tôi giật mình, Yêu Yêu cũng vậy. Ai nha, em là yêu tinh đó nha, có thể chuyên nghiệp một chút hay không, có người đi đến bên cạnh mà lại không phát hiện ra, thật là...
Quay đầu nhìn lại, thấy người đến là Chị Lan, nhân viên quản lý nên tôi mới thở dài một hơi. Nhưng lập tức tôi lại cảm thấy không đúng, bởi vì bình thường Chị Lan đối xử mọi người rất thân thiện, sao hôm nay lại lạnh lùng như vậy, hơn nữa còn trợn trừng mắt, nhìn thật đáng sợ.
- Quyển sách này...không thể đọc sao? - Tôi không biết nên hỏi như thế nào?
- Đúng, đây là sách cấm, ai cũng không được đọc. - Chị Lan nói xong xoay người đem quyển sách nhặt lên, quay đầu rời đi.
- Không phải chị ấy chúng tà rồi chứ? – Đợi cho Chị Lan đi xa, tôi mới dám hỏi, thậm chí còn quên mất mình có thể dùng Mặc chú để nói chuyện.
- Không biết được, nhìn cô ta có vẻ là lạ....
Quyển sách bị cầm đi, đoán chừng cũng không có manh mối gì khác, chỉ có rời khỏi thư viện. Thế nhưng mà tôi cảm thấy buồn bực, nếu là sách cấm, vì cái lông gì mà vẫn còn đặt trên kệ sách? Đang lúc tôi vừa đi vừa suy ngĩ vẫn đề này, bỗng sau lưng truyền đến một tiếng vang thật lớn. Quay đầu lại, đó là người đập đầu xuống đất, máu tươi giàn dụa.
Yêu Yêu giật mình nói:
- Chị ta nhảy lầu!
Tôi kinh ngạc đến ngây người, vì sao chị ấy lại nhảy lầu, bởi vì quyển sách kia ư? Trong lúc tôi còn lơ ngơ nhìn, đột nhiên thấy đằng sau lớp cửa sổ thủy tinh, như là có một đôi mắt Đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tuy là nhìn không thấy, cũng không dám xác định có thật là một đôi mắt hay không, nhưng cảm giác vô cùng sợ hãi, cả người tôi lập tức nổi da gà.
- Mau tránh ra! - Yêu Yêu đột nhiên quát to một tiếng, tôi còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bay sang một bên.
Phanh một tiếng vang thật lớn, một cái cây đại thụ ở gần bên cạnh tôi đổ xuống.
Tôi vừa vặn lăn ra nơi ngọn cây đổ xuống, bị bụi đất phủ đầy mặt. Tôi ho khan hai tiếng, sợ tới mức trái tim đập bùm bụp không ngừng. Cái cây này phi thường lớn, riêng cái ngọn chắc cũng phải tầm trăm cân, thế nhưng mà bây giờ cũng không có gió gì, sao tự dưng lại gãy được?!
Yêu Yêu thở dài, nói:
- May là tôi phát hiện kịp thời, bằng không thì đi về phía tây tìm hành rồi....
Tôi tức giận nói:
- Làm sao mà ngay cả một cái cây cũng cảm thây mình không vừa mắt chứ?
- Không phải là cái cây nhìn anh không vừa mắt, mà là huyết son môi bắt đầu ra tay.
Nghe thế, tâm trạng của tôi lập tức trùng xuống, cuống quít ngẩng đầu lên, nhìn tầng hai thư viện. Vậy mà cả bức tường phía dưới cửa sổ biến thành màu đỏ, giống như bị giội cho mấy thùng sơn màu đỏ lên vậy, đang đang từ từ chảy xuống.
- Cửa...cửa sổ thư viện đang chảy máu! - Tôi hoảng sợ giơ tay lên chỉ.
- Đó là ảo giác, anh đã bị huyết son môi câu hồn, giờ tôi dạy anh một đoạn chú tịnh tâm, nếu về sau gặp phải loại tình huống này, niệm mấy lần là được. - Yêu Yêu nói xong, niệm vài câu chú ngữ.
Tôi đi theo nhẹ giọng thì thầm:
- -Ngũ khí chính linh, Cán Tượng biến hóa, dực vụ phệ tá, tâm thần vô soa. Cấp cấp như luật lệnh! (Quen không mọi ngừi ^^)
Phải công nhận là cái chú ngữ này tác dụng rất tốt. Sau khi đọc xong, dòng máu trên cửa sổ biến mất, cặp mắt đằng sau cửa sổ cũng không thấy đâu. Đồng thời, tôi không còn sợ hãi như tước nữa, bình tĩnh lạ thường.
Lúc này đã có người phát hiện Chị Lan nhảy lầu, lập tức gọi xe cứu thương. Nhưng mà Chị Lan sớm đã tắt thở, tử vong ngay lúc vừa mới té xuống. Tôi sợ Lạc Thanh Vũ cũng bị hạ độc thủ, hoảng sợ chạy trở về phòng học, nhìn Lạc Thanh Vũ vẫn đang chú tâm ghi bào, không có dị trạng gì, liền yên tâm.
Nhưng sau đó Yêu Yêu mấy câu, khiến cho trái tim một lần nữa treo lên cổ họng. Cô bé nói bờ môi Lạc Thanh Vũ càng ngày càng đen, cho thấy lực lượng tà ác của huyết son môi đang dần dần phát tác. Cổ lực lượng bị khắc chế ở dưới ánh mặt trời, ban ngày thì không có gì phải lo, nhưng đến đêm thì...
Tôi vội hỏi phải làm sao? Yêu Yêu nói, huyết son môi đã có được linh phách, chẳng những chỉ số thông minh rất cao, còn hết sức giảo hoạt. Trước mắt không có pháp gì, chỉ có thể chờ đến buổi tối, duy trì bảo vệ Lạc Thanh Vũ. Tôi khẽ giật mình, buổi tối tôi phải đi ký túc xá nữ sao?
Yêu Yêu nói:
- Tôi đây mặc kệ, chuyện này thì tự anh tìm cách đi. Hiện tại tôi bắt đầu dạy anh pháp thuật, buổi tối nhìn anh biểu hiện thế nào!
Ngọa tào! Yêu Yêu không chịu ra tay
- Nhìn anh làm gì? Nhìn chết khó coi tới mức nào sao?
Ai ngờ mới nói hai câu, cô bé liền nóng lên, muốn say goodbye với tôi. Rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể kiên trì học pháp thuật, về phần buổi tối tiếp cận Lạc Thanh Vũ như thế nào, đến lúc đó tính sau. Người khác thì chú tâm ghi bài, còn tôi thì luyện tập vẽ bùa cùng ghi chú ngữ.
Không phải là tự khen bản thân mình chứ, cái khả năng tiếp thu của tôi cũng khá nhanh, trong vòng một ngày mà học xong vài loại tiểu pháp thuật đơn giản. Ngay cả Yêu Yêu đều đang khen tôi, nói tôi có khiếu học đạo pháp. Mặc dù vẫn chưa đủ trình đối đầu với huyết son môi, nhưng dùng để trừ tà thì vẫn dư xài.
Sau khi tan học, Yêu Yêu bảo tôi mang theo mấy tấm bùa. Tôi không hiểu hỏi:
- Không phải trong phim người ta dùng bùa màu vàng à, còn cái này là dùng giấy thường để vẽ. Thật sự có tác dụng sao?
Yêu Yêu nói có thể sử dụng, chỉ có điều uy lực nhỏ hơn bùa vàng mà thôi. Sau đó cô bé còn phổ cập một chút kiến thức cơ bản về bùa chú cho tôi: Đạo gia không chỉ có bùa màu vàng, tổng cộng phân chia làm 5 màu, vàng-bạc-tím-lam-hoàng kim. Bùa vàng có uy lực lớn nhất, theo thứ tự suy ra, bùa màu hoàn kim là yếu nhất. Nhưng mà muốn khống chế bốn loại bùa vàng bạc tím lam kia, cần Đạo gia có tu vi thâm hậu. Tu vi không đủ, sẽ phản tác dụng. Hiện nay trên đời này có rất ít người có thể sử dụng được bốn loại bùa kia.
Ngoại trừ năm cái màu này, những loại giấy khác cũng có thể dùng làm bùa được, chỉ là uy lực quá nhỏ, không đáng giá nhắc tới.
Tôi cũng không biết có phải là cô bé đang đùa tôi hay không, nhưng mà nghe hình như có vài phần đạo lý.
Mặc dù tôi cũng không tin tưởng lắm vào cái “bùa trắng” của mình, nhưng mà thôi cũng kệ đi, kế tiếp chỉ cần quan tâm làm thế nào để bảo hộ Lạc Thanh Vũ là được.
Bảo hộ Lạc Thanh Vũ bằng cách nào? Đây là một cái nan đề. Cửa ải đầu tiên là đi vào kí túc xá nữ đã không có hy vọng gì rôig, càng đừng nói đến “cùng giường”! Mà không “cùng giường” được thì bảo hộ cái gì chứ?
Trong nhà ăn, tôi cũng không ăn uống gì nhiều mà nhìn chằm chằm vào Lạc Thanh Vũ. Ăn cơm xong, cô ấy không có quay về ký túc xá, mà đi tản bộ cùng với một người khác, tôi chỉ có thể lặng lẽ theo phía sau. Có mấy lần tôi nghĩ đuổi theo, nói thẳng ra, để cho cô ấy cho tôi một cái cơ họi “cùng giường” để bảo hộ cô ấy. Nhưng khi nhìn thấy người đi cùng cô ấy chính là Tô Đan Hồng, liền bỏ đi ý nghĩ này. Tôi sợ khi mình nói ra câu đó, Tô Đan Hồng sẽ là người đầu tiên cắn chết tôi.
Tô Đan Hồng là một trong sáu nữ sinh của xã đoàn đoàn chúng toi, vốn gọi Tô Đan Đan, bởi vì lớn lên không được đẹp cho lắm, lại vô cùng hung dữ, cho nên nam sinh chúng tôi lấy cho cô ấy một cái biệt danh “Tô Hồng Khuyển”.
Nhưng mà trời càng lúc càng tôi, nhìn thấy hai cô ấy chuẩn bị quay về ký túc xá, tôi vẫn chưa nghĩ ra biện pháp. Đang trong lúc lo lắng, Lạc Thanh Vũ bỗng nhiên tách ra với Tô Đan Hồng, sau đó cô ấy trực tiếp đi đến chỗ tôi.
Nội tâm của tôi phịch phịch nhảy loạn, cô ấy tìm mình sao? Vì sao chứ?
- Cầm thú, đi theo tớ, tớ có lời muốn nói. - Lạc Thanh Vũ đứng cách tôi tầm 10m, trầm mặt nói câu, sau đó quay đầu đi.
Tôi lập tức mộng bức, cô ấy muốn nói cái gì? Là chuyện ngày hôm qua, hay là...huyết son môi đang điều khiển cô ấy?
----------
Tác phẩm Trường Sinh do mình đang dịch:
https://truyenyy.vip/truyen/truong-sinh-dich/