- A , ư , đây là đâu, ta ... tại sau như thế này?
- Không phải ta chết rồi sau?
Lê Phàm ngồi bật dậy tự hỏi, hắn nhớ là mình đã trượt chân xuống vực núi, chết rồi kia mà, nhưng sau lại như thế này.
- Chẳng lẽ đầu thai rồi sau, không không vậy thì ...!?
"Aaa a! Mụ mụ đau aaaaaa"
Lê Phàm đang tự hỏi thì một luồn thông tin chạy thẳng vào đại não, khiến hắn đau rít lên.
Một lúc sau...
- Lê Phàm, a trùng tên, mới 16 tuổi, Việt Nam, thất tình, vừa mới chết..
Hắn lẩm bẩm nói.
Thật ra hắn cũng là Lê Phàm ở Minh Long Đại Lục, câu chuyên bắt đầu khi hắn vừa đột phá Kim Đan khi mới 26 tuổi.
Được coi là thiên tài trẻ tuổi tông môn, vì muốn ăn mừng nên trưởng lão đồng ý gả con gái cho hắn. Nhưng biến cố đúng vào ngày tân hôn của hắn, hắn đã bị sư huynh là Lê Thượng cấm sừng.
Lúc đó là giữa trưa, hắn uống hơi quá chén nên mắc tiểu đi nhà xí, vừa vào tới nhà xí thì Phàm nghe âm thanh lạ trong phòng tân hôn của hắn.
"Ưm , a a a , nhanh lên nữa ư ..."
"Bẹp bẹp bẹp"
Lê Phàm vội bước lại, tính bước vào xem thử, nhưng quy định là đến giờ động phòng mới được vào phòng tân nương, nên Phàm gé tai vào nghe thử.
"A á, sướng ..A nhanh.."
"Ặc, hự"
Hả chẳng lẽ Như Ngọc chịu không nổi nên tự ăn ủi mình đây mà hắc hắc, có nên vào không ta.
Hắn âm thầm cười đê tiện, nhưng khi Phàm hé cửa lén nhìn vào thì...
"Trời"
Phàm thiếu chút nữa tắt nghẽn mạch máu mà chết, không như tưởng tượng của hắn, trong phòng là cảnh một nam một nữ đang khỏa thân. Nam thì hì hụt phía sau đẩy tới, còn nữ thì chổng mông về sau mà lắc lư mà rên...
"Không thể, không..."
Lê Phàm lúc này khuôn mặt trắng bệch, đôi tay run run, đôi môi cắn chặt tới chảy máu.
- Thượng huynh dừng lại hay chúng ta tới chỗ khác không Lê Phàm tới thì.
Như Ngọc hổn hển thở dốc.
"Tét"
Tiếng vỗ mông vang lên thanh thúy.
- Tiểu yêu tinh nàng không thấy thế này kích thích hơn sao??
Vừa nói dưới thân Lê thượng càng đâm ra thút vào mạnh hơn.
-Thế nhưng...
"Tét"
Lại một tiếng vỗ mông.
- A ui.
- Tiểu yêu tinh, cha ta là thái thượng trưởng lão sẽ giữ chân hắn lại, khỏi sợ.
- Ghét! mà thế không nói sớm.
Vừa nói Như Ngọc còn lắc lắc cái mông.
Nhìn thấy thế, Lê Thượng bế Như Ngọc lên xoay nàng lại, thi triển lão hán đẩy xe tư thế trong truyền thuyết.
"Ta thảo, ta thảo..."
Cùng đó là tiếng rên kiều mị của Như Ngọc, toàn cảnh kiều diễm, tiếng người va trạm cùng tiếng nước tấu lên một khung cảnh thật dâm mỹ.
Trong Khi Lê Phàm Từ lúc đứng ngoài cửa đến giờ hắn chưa chớp mắt, hắn không tin con người tiểu muội thanh thuần hôm nào lại cùng sư huynh ám hại hắn, lại làm ra ra vô sĩ đến vậy.
Hắn hận tại sau nàng lại làm như vậy, lại phản bội hắn, lại làm chuyện khốn nạn đến như vậy, khi mà hôm nay là ngày thành thân của hai người.
Đôi mắt lúc này của Phàm đã đỏ những tơ máu.
Người đàn ông đang hì hụt làm chuyện đó là sư huynh của hắn, cũng là con trai độc nhất của Thái thượng Trưởng Lão, tu vi là Kim Đan trung kì dù đã 40 tuổi, cũng là một thiên tài trong Tông môn.
Một hồi sau.
Âm thanh trong phòng trở lên nhanh và gấp rút hơn, hai người cùng rên lên một tiếng thỏa mái. Đồng thời một thanh phi kiếm đột ngột từ cửa phòng bay vào xuyên qua thẳng vào hai cơ thể lõa thế trên giường.
"Bịch"
Hai cổ thi thể vô lực ngã xuống đất.
Lê Phàm tận dụng 2 người lên đỉnh không đề phòng nên một kiếm xuyên tim đôi cẩu nam nữ kia.
Hắn vừa tức vừa hận vừa cảm thấy nhẹ người chạy về phía sau núi mà la hét điên dại.
- Thật vô dụng, ngươi là thất bại... Tu vi để làm gì, khi mà thê tử của mình lại bị người ta chơi...
- Aaaaaa lão tử hận.
Đang trong hỗn loạn, mọi sắc thái đan xen, thì vô tình hắn trượt chân rơi xuống vách núi, trước khi té xuống hắn vẫn còn để lại câu.
"Mẹ nó, quên mụ nó phi kiếm ở phòng đôi gian phu dâm phụ rồi, ta đệch, chắc ta là tu sĩ đầu tiên chết ngã vì không có phi kiếm."
"Cha, xin lỗi ngài!"
Biết chết nên hắn chán chường nhắm mắt mặt kệ đời, đúng lúc đó một hố đen bất chợt hiện ra thôn phệ thân ảnh Lê Phàm rồi biến mất như chưa có gì xảy ra.
"Khụ khụ, lão tử chưa chết."
- Mẹ nó vậy là lão tử xuyên không nhập thể.
- Mụ nó chẳng lẽ là xuyên không trong truyền thuyết, trọng sinh thời trẻ trùng tu, để bù đắp sai lầm, đã thế còn có công pháp nghịch thiên, Thần khí pháp bảo...
- Nhưng cái đệch......
- Ta xuyên không chẳng được gì, đã thế còn xuyên vào thằng ăn mày, lão tặc thiên ta kiếp trước thảo mụ mụ người à mà ngươi hố ta như thế này.
Đột nhiên một âm thanh vang lên trong đầu hắn.
- Đing tìm kiếm kí chủ thích hợp, bắt đầu dung hợp...
"Rẹt rẹt"
1% .. 3%....15%...68%...100%...
Hắn giật mình xung quanh.
- Mụ trứng, có quỷ tu à!!
Chưa kịp tìm hiểu xem âm thanh gì bỗng một cơn đau ập đến, khiến hắn bất tỉnh nhân sự.
Một lúc sau.
Lê Phàm bỗng mở đôi mắt bật dậy nhìn đảo mắt nhìn xung quanh, vẫn là khung cảnh buội chuối lúc nảy.
- Mịa, gì vậy .
- Keng, kí chủ đã dung hợp hoàn tất.
- Hả ai đó?
Lê Phàm giật cả mình, hắn nhớ lúc nảy cũng âm thang kì lạ này nói.
Một giọng máy móc vang lên trong đầu.
- Ta là siêu cấp toàn năng vô tận trang bức hệ thống!
Hắn lắm bắm kinh hãi nói.
- Cái hệ thống gì ...... Ngươi kẻ nào, ngon ra mặt không ra mặt làm cháu nội.
- Ngươi không biết hệ thống là cái gì à!
- Mụ trứng cái gì mà hệ thống, hệ thống thoát nước cống rãnh à.
- Xác nhận ký ức trước sau của kí chủ không có tri thức hệ thống ( tối cổ man di ) nên miễn phí tri thức hệ thống.
Chưa kịp trả lời thì Lê Phàm lại ôm đầu ngã quần quại dưới đất.
- #$%#$%#$% mẹ cái chó má hệ thống.
Khoảng 5 phút sau, Lê Phàm ôm đầu ngồi dậy, tự dưng cười haha.
- Ha thật hay, lão thiên ta yêu người.
Lê Phàm mừng như điên, nếu có được thứ này chẳng phải là nghịch thiên sao?
"Ha ha"
Hắn vẫn đang còn yy tự sướng, cũng quên mất chuyện lúc trước. Bỗng nhiên Lê Phàm đứng dậy, đôi mắt lộ ra tinh quang, quả quyết nói.
- Kiếp này sống lại, ta sẽ không bước vào vết xe đỗ kiếp trước đâu.
- Hừ hừ chỉ có ta cắm sừng người chứ người không bao giờ cắm sừng ta ahhhhaaa.
Biên : Các đh ơi ..... dù hay hoặc giở làm ơn hãy để lại lời bình luận giùm ta , để bx mà sửa ...... đa tạ ... "-"