An Quy, Thạnh Phú, ..... ngày x tháng x năm 201x...
Những cánh phượng đã tàn, những tiếng ve không còn kêu, những cơn mưa bất chợt, báo hiệu cho một năm học mới bắt đầu....
Hôm nay là ngày biết kết quả của cuộc thi tuyển sinh, vào lớp 10 trường THPT LTV, điều mà tất cả những tên nào của lứa này đều hồi hợp, lo lắng chờ đợi .
- Ê mày được nhiêu điểm ???
Một thằng to con, da đen đang gậm ổ bánh mì hỏi.
- Trời Đựu, vừa điểm đậu.
Những âm thanh về điểm ý ới gần cổng trường, kẻ buồn người khóc, người mừng mỗi học sinh đều có một sắc thái riêng.
Phía xa gần cổng trường có một cậu thanh niên cách biệt với đám đông, ngồi trên xe cup 81 cũ kỹ, chân đi dép tổ ong, mặc quần cọc áo ba lỗ, trên tay vừa cầm tờ phiếu điểm lúc lại vỗ đùi banh bách.
Cậu ta là Lê Phàm, 16 tuổi, nhà ở An Điền gần trạm xăng của xã. Hoàn cảnh nhà hắn cũng đủ sống, không dư không thiếu, nhà chỉ có 2 mẹ con. Cha Phàm mất sớm khi hắn còn bé, ngày ngày mẹ hắn phải đi bán rau cải để nuôi hắn ăn học. Phàm cũng rất siêng năng hiếu thảo, có điều chỉ học hơi dốt thôi.
Học dốt thế mà không biết hôm đi thi hắn ăn cái cứt gì mà làm được 26 điểm, đúng vừa điểm đỗ không thừa không thiếu.
"Ha ha ha đúng là do ăn ở mà người ta học tài thi phận riêng ta học dốt thi tài A hahaha."
Nhìn mấy đứa mặt như cha mẹ chết trong lòng hắn thầm nhủ.
"Mấy nhóc muốn sướng như anh đâu có được hahaha."
Phàm lại vỗ đùi cái thật to.
- khà khà, không biết em Linh thế nào chắc kiểu gì cũng đỗ rồi, hôm nào phải rủ em đi ăn mừng mới được.
Ting ...ting.... Ting..
Vừa đúng lúc có điên thoại gọi đến, Lê Phàm vội rút chiếc điện thoại 1080 nokia đời cũ ra.
-Alo, Linh hả ?
Đầu dây bên kia vang lên tiếng người con gái có chút lạnh nhạt.
- Phàm à, chúng ta cần nói chuyện điểm thi, hẹn quán nước nhà bà Lan.
- Ok, tới liền!
Dứt lời chẳng thêm hành động thừa thải, nhảy lên xe rít ga một cái rồi phóng nhanh về quán nước bà Lan. Lê Phàm phóng nhanh đến nỗi để lại sau những làn khói xe đên ngùn ngụt.
Nhớ đến Linh, nàng là người con gái mới điện cho hắn, khá dễ thương, đặc biệt khi cười có 2 lúm đồng tiền nhìn rất khả ái, Phàm và Linh quen nhau từ năm lớp 8...
"Chắc nàng rủ ta ăn mừng đây mà, hắc hắc có khi nào nàng lại tỏ tình với ta luôn không, hắc hắc"
Nghĩ vậy chiếc cúp 81 lại thêm phần tốc độ.
"Ét"...
5 phút sau với quãng đường 7 km thì đã biết Phàm đi với tốc độ nhanh như thế nào. Tới quán nước ven đường, vừa gạt chống, Phàm vội vàng sửa sang lại quần áo bước vào
Vừa bước vào hắn đã thấy Linh đợi từ lúc nào, như một thói quen hắn kéo chiếc ghế lại ngồi đối diện rồi lấy cốc nước lọc Linh chuẩn bị sẵn cho hắn trên bàn.
Đang uống nước thì hắn nghe được tiếng nói vô cảm từ Linh:
- Mình chia tay đi .
Hắn nghe nói xong chút xíu nữa phun hớp nước đang uống ra.
Phàm cười gượng đặt ly nước xuống nói
- Đùa thế không vui đâu, mình đi chơi, Phàm cũng có chuyện muốn nói nè, đảm bảo vui
Nhưng đáp lại hắn như một ca nước lạnh tạt vào mặt.
- Linh không nói đùa là thật, mình chia tay đi
Phàm như không tin vào lỗ tai mình nữa, hắn tưởng cô nói đùa nhưng"không". Hắn thật sự không hiểu, đang yên đang lành sau lại vậy.
Phàm cố đè nén cảm xúc, thốt ra hai chữ:
- Lí do!...
- Đơn giản là không hợp! Anh thích nhưng tôi không thích!
Linh cười nhạt, vẫn bộ mặt vô cảm.
Tôi có việc bận rồi, Tạm biệt .
Nhìn Linh kéo ghế nhẹ nhàng như chưa có gì xảy ra, hai tay Phàm nắm chặt, không kìm được hắn đứng dậy hét lên:
- Em chê tôi nghèo chứ gì!
Linh dừng chân lại quay đầu vẫn dùng vẻ mặt vô cảm nhìn hắn.
- Xem ra anh còn biết tự nhìn lấy mình.
Câu trả lời của Linh như một con dao dâm thẳng vào tim hắn, khiến hắn không nói nên lời. Từ khi quen biết Linh, hắn không bao giờ nghĩ Linh là một người như vậy, nhưng không hắn đã sai. Hắn thật sự muốn tát mình bạc tay cho tỉnh, nhưng hắn biết đây không phải mơ. Hắn còn nhớ sinh nhật năm ngoái của Linh, hắn nhịn ăn hơn hơn hai tháng mới mới đủ mua quà sinh nhật cô.
"Đau đớn"
"Hối hận"
"Ngu ngốc
"
Là những thứ hắn đang nghĩ lúc này.
- Tiền, tiền có .. thể mua được tình cảm sau Linh...
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh nói:
Linh vẫn tiếp tục vô cảm nhìn hắn vô tâm trả lời :
- Phàm à, tiền không mua được tình cảm, nhưng tiền nuôi dưỡng hạnh phúc.
-Vậy tình cảm hai năm của chúng ta thì sau???
Phàm cố gắng nếu kéo, giọng nghẹn ngào nói:
- Nó đáng giá sau, hai năm qua chẳng qua tui gặp dịp thì chơi may, anh còn có chút điển trai không thì bị tôi đá từ lâu rồi.
Linh lộ ra ánh mắt diễu cợt nhìn hắn.
Nói rồi Linh bước về phía bàn Phàm đang đứng rút tờ 50 nghìn vỗ mạnh xuống bàn.
- Chắc anh không có tiền trả đâu phải không. Để tôi trả hộ, khỏi thối.
"Khinh thường"
Phàm thật không thể tin được, Linh lại làm như vậy .
Chả biết Linh đi từ trong bao giờ, Lê Phàm thơ thẩn ngồi kêu chay rượu chuối uống, một lúc sau, 2 mắt hắn bỗng lộ ra tinh quang.
"Mẹ nó, cô mê tiền lắm chứ gì, được được giờ ta phấn đấu cho tương lai, để cô hối hận khi vất đi cái mỏ vàng di động. hahahahaha."
Chắc đó cũng là suy nghĩ của những chàng trai nghèo bị người yêu đá, ai cũng mong được ngày trả thù nhưng thời gian sẽ biến mối hận thành sự bất đác dĩ và tuyệt vọng. Chẳng mấy ai còn được " trả thù " người yêu cũ nữa.
Tí tách .. tí tách .
Một cơn mưa bất chợt kéo đến, cả bầu trời đều là một mảnh đen kịch như tâm trạng của Phàm lúc này.
Những giọt nước mắt rơi theo dòng nước mưa.
Lặng lẽ lau giọt nước mắt trên má, Phàm cười cười.
- Bụi đâu bay vào mắt, làm mắt mình chảy nước mắt mà, cả đời mình chưa bao giờ biết khóc thút thít là gì mà, may mà không ai nhìn thấy nếu không hiểu nhầm thì khổ .
Tính tiền haizzz... tổng thiệt hại cũng gần 100k, mang theo men say Lê Phàm lặng phóng xe trong màn mưa theo đường cũ về nhà.
"Rào rào"
"Ầm ầm"
Từng đợt giông sét trút xuống đất, như cơn giận dữ của thiên nhiên. Đâu đó trong cơn mưa có một chiếc xe vẫn chạy, vẫn âm thầm lặng lẽ bướng bỉnh đi lên.
"Bụm .. Bụm"
- Mẹ nó, mày cũng phản à.
Phàm đập đùng đùng chiếc cup, xả nỗi tức giận. Với tâm trạng hỗn loạn hắn không biết làm gì cứ lao vun vút trong cơn mưa đến khi chiếc xe dừng lại thì hắn mới biết là cái gì mới là tận cùng của sự đau khổ.
"Trong cái xui nó lồi ra cái xẻo."
"Hết xăng"
- Aaaaaaaaaaaa....
Sờ Trong túi thì còn dư 3 nghìn ướt nhẹp .
"Aaaaaaaaaaaaa.... Ông trời sao ngài đối xử bất công thế này."
Cộng thêm men say nhìn hắn cười cười hét hét nhảy múa điên loại trong màn mưa như một kẻ tâm thần vui mừng khi trốn được trại.
Hắn hét như dại, ông trời như đang trêu hắn, làm cơn mưa ngày càng lớn hơn.
Phàm đành thở dài cái lạnh của cơn mưa làm hắn hơi tỉnh, thôi dắt bộ về nhà biết sao được.( còn 3 nghìn giờ vào trạm xin đổ có khi lại bị tán không trượt phát lào chứ đấy:)
"Ầm ầm"
Sấm sét vẫn cứ rền vang khắp cả bầu trời, đột nhiên một tia sét đánh xuống với tốc độ bàn thờ trúng ngay chỗ Phàm.
"Đùng"
" Trời aaaaaaa..aaaaa"
Tia sét đánh trúng Phàm, khiến hắn văng vào buội chuối ven đường, co người giật giật một lúc rồi tắt thở. Ý niệm cuối cùng của hắn chính la người mẹ tứ cố vô thân ở nhà còn chờ cơm mình.
"Xin lỗi, kiếp này con không báo hiếu được cho mẹ nếu có kiếp .... Trầu ông bà ông vải luôn"
Đâu đó rất xa nơi này, Minh Long Đại Lục, trên ngọn núi một thân ảnh đang rơi xuống.
"A a .. a ta hận, ta không cam lòng Aaaaaaaaaa..."
.................................................... Các huynh cho ta ý kiến, ta viết văn không được hay lắm, với lại ta thích viết theo lối vn hơn,
hãy để lại lời bình luận ...... đa tạ ......