Sau khi đốn củi một lúc, Liễu Thiên Y trở về thôn nhỏ.
Vừa về tới nhà, phụ thân của hắn là Liễu Đại Lang ôn tồn bảo:
- Hôm nay con về sớm vậy, cũng tốt, ta đang có chuyện muốn nói với con. Tỷ tỷ con có gửi thư cho ta, trong thư nói là Hoa học viện sắp trắc nghiệm tuyển học sinh, dù sao năm nay con cũng đã mười tuổi, đã là năm cuối cùng có thể ứng thí rồi, con đi thử xem.
Nói đoạn, ông lặng lẽ nhìn nhi tử, trong đôi mắt hiện lên vẻ bất lực cùng nuối tiếc. Ông đã không còn vợ, cũng không muốn tái giá, chỉ có một người con trai là hắn, ông cũng hi vọng con mình là chân long chứ không phải phàm nhân, nhưng sự đời khó đoán, nếu số phận bắt hắn không thể làm tu sĩ thì ông sẽ nuôi hắn đến cuối đời, cho hắn sống một cuộc đời bình an, lúc đó ông mới có thể an tâm xuống gặp thê tử.
- Vâng, con biết rồi ạ.
Liễu Thiên Y đáp, trong lòng có chút ấm áp. Kiếp trước hắn không có thân nhân, cha mẹ hắn vừa sinh ra đã bị cừu nhân giết, hắn lại tu luyện vô tình đạo nên rất cô độc. Kiếp này hắn có cơ hội trùng sinh, lại có thân nhân quan tâm chăm sóc hắn, hắn tự hứa sẽ bảo vệ gia đình mình suốt đời.
Nói xong, Liễu Thiên Y để đống củi ở sau nha, chạy nhanh ra sau núi.
Vì hắn phát hiện, viên ngọc trên vòng cổ của hắn đang có dị biến phát sinh.
Chiếc vòng này hắn đạt được ở kiếp trước trong một lần cơ duyên. Khi kiếp nạn xảy ra, vốn dĩ đạo thân cùng mọi vật trên người hắn đã bị phá diệt hoàn toàn, nhưng linh hồn của hắn lại thoát được, chắc chắn có liên quan đến trước vòng cổ này. Cha hắn từng nói, khi hắn vừa sinh ra, quanh người có quang mang màu vàng phủ kín cơ thể như áo giáp, trên cổ có một chiếc vòng khảm một viên ngọc màu xanh. Thấy lạ nên ông không dám nói với ai, cái tên Liễu Thiên Y cũng từ đó mà ra.
Viên ngọc đang phát ra ánh sáng ôn hoà bao kín cơ thể hắn, hắn cảm nhận được sự đau đầu khủng khiếp, toàn thân hắn toát ra mồ hôi như tắm, con mắt trợn trừng, nhìn kĩ thì thấy trong con ngươi màu đen có một tia thanh hoả lung linh đang nhảy múa, cực kì yêu dị.
Sau một lúc, hắn đã khôi phục lại. Khoé miệng hắn toát ra một nụ cười lãnh diễm, không đúng với lứa tuổi của hắn.
Hắn đã biết vì sao mình còn sống, và viên đá này có lai lịch như thế nào, cũng tìm được cách chiến thắng trận chiến cuối cùng.
Sau khi trải qua đau đớn, cơ thể hắn tiết ra tạp chất, đầy mùi hôi thối. Đúng vậy, hắn đã thoát khỏi thân phận phàm nhân, đặt chân lên con đường tu luyện, hắn giờ đâu đã là luyện khí tầng 1, cơ thể sẽ khoẻ mạnh hơn người thường gấp 4 lần, mạnh hơn gấp hai so với tu sĩ luyện khí tầng 1 bình thường. Do hắn đã được viên ngọc tẩy tủy phạt kinh.
Linh hồn lực của hắn, thế mà đạt đến hồn lực của cường giả Trúc Cơ cảnh. Đó là sự kinh khủng của tâm cảnh, hắn đã từng là chí tôn, cho nên tốc độ phát triển của linh hồn của hắn có thể hình dung là ngày tiến ngàn dặm, nhanh như ngồi tên lửa.
Hiện tại, chỉ cần dựa vào linh hồn lực, hắn có thể nhẹ nhõm diệt sát người luyện khí tầng mười, thậm chí biến đối thủ thành ngu ngốc, linh hồn lực cùng khí thế của hắn vô cùng khủng bố.
Nên biết, tu sĩ sợ nhất là gặp người có hồn lực mạnh, vì vốn dĩ linh hồn con người rất yếu ớt, hơi không cẩn thận là ăn thiệt thòi, cho nên người cảnh giới thấp tuyệt đối không dám bất kính với cường giả, tại vì sao, người ta vốn dĩ không cần ra tay, chỉ cần thả ra khí thế là ngươi đã run rẩy, linh hồn mạnh một chút thì có thể khiến ngươi thành ngu ngốc luôn chứ không cần đánh.
Hồn lực luôn yếu hơn tu vi, đây đã là thường thức. Nhưng vẫn có ngoại lệ, từng có một thiên tài tuyệt thế của cổ quốc nọ, tu luyện chuyên về linh hồn, tu vi chỉ có đại vương tiểu cảnh nhưng lại có hồn lực đại vương trung cảnh, nhẹ nhõm biến một đại vương tiểu cảnh của Thiên Nam Triều thành ngu ngốc. Lập tức có tới 8 cường giả đại vương trung cảnh truy sát hắn, thế mà vẫn để hắn chạy thoát, qua đó đủ để thấy linh hồn lực kinh khủng như thế nào.
Hắn quay lại nhà tắm rửa thay quần áo, sau đó vào phòng khoá cửa lại, hắn ngồi xếp bằng trên giường, ngưng mắt tĩnh thần.
Hắn bắt đầu tu luyện, trong kí ức mà hắn nhớ lại, công pháp võ kĩ gì đó toàn là tuyệt đỉnh thiên hạ, công pháp đại vương đại tôn nhiều như cỏ rác, đế kỹ đế pháp tùy tiện cầm ra một bó lớn, nhưng hiện tại hắn không tu luyện mấy món đó, mà là luyện một loại công pháp rất lạ, có tên là Thái Sơ chi pháp, công pháp này không có cấp bậc, cũng không có ai từng tu luyện, giống như nó đã có rất lâu rồi, từ trước khi vạn vật được sinh ra. Công pháp này có chín tầng, hiện tại hắn chỉ có thể tu luyện tầng đầu tiên.
Tại sao hắn lại tu luyện công pháp này, rất đơn giản, công pháp này hắn tìm thấy cùng một chỗ với viên ngọc xanh, thứ duy nhất mà hắn biết có thể chống lại thiên đạo, vượt qua quy tắc xiềng xích.
Hắn ngồi liên tục cho đến nửa đêm, đến đúng giờ tý, bất chợt viên ngọc xanh phát ra ánh sáng dữ dội chói loá, nhưng hắn lại không cảm giác đau đớn như buổi trưa, ngược lại hắn cảm thấy rất khoan khoái như là đang được tắm suối nước nóng vậy, rất đã.
Sau khoảng một canh giờ thì viên ngọc thu lại quang mang. Tu vi thì không có gì thay đổi, nhưng hồn lực thì khác hoàn toàn, hồn lực của hắn đạt tới trúc cơ tiểu cảnh viên mãn, thiếu một chút nữa là bước vào cảnh giới hồn lực của trúc cơ trung cảnh.
Hiện tại thì hắn đã hiểu, viên ngọc này có thể hấp thu sức mạnh của nhật nguyệt. Ban ngày khi giữa trưa sẽ hấp thụ ánh nắng mặt trời rèn luyện tu vi của hắn, ban đêm lại hấp thụ ánh sáng mặt trăng rèn luyện linh hồn cho hắn.
Hắn cứ tĩnh toạ như vậy cho đến sáng hôm sau.
Phù, thở ra một ngụm trọc khí, hắn đứng dậy tắm rửa thay quần áo bước ra. Hôm nay hắn sẽ đi nghênh đón tỷ tỷ của hắn về thăm nhà.
Tỷ của hắn là Liễu Mộng Nghiên, trái ngược với sự phế vật của hắn, tỷ tỷ của hắn là tiểu thiên tài của Hoa học viện. Năm nay mới mười lăm tuổi đã là luyện khí tầng mười, học sinh nội viện của Hoa học viện, lại còn rất đẹp, là hoa khôi của Hoa học viện, nam học sinh theo đuổi nhiều không kể siết, tất nhiên đều không phải loại phế vật như Liễu Thiên Y, bọn họ đều là dòng chính của đại gia tộc, hoặc là đệ tử thiên tài của tông môn nhị lưu, nhất lưu.
Nhưng tỷ tỷ của hắn chẳng quan tâm bọn họ, trái lại rất hay chiếu cố Liễu Thiên Y, vô cùng yêu thương bào đệ duy nhất này. Làm cho ai muốn tán tỷ hắn đều lân la làm quen với hắn, uy bức lợi dụ cho hắn nói tốt về mình trước mặt tỷ hắn. Hắn vốn không phải tu sĩ, hơn nữa còn nhỏ, nên không quan tâm mấy việc này, làm cho đám người chót tặng quà cho hắn tức xì khói.
Hôm nay tỷ của hắn về thôn Trấn Hà thăm phụ thân, thuận tiện mang theo tiểu đệ đi trắc nghiệm khảo thí xem có thể vào Hoa học viện không.
Hắn đi ra đầu thôn chờ, được một lúc thì thấy một trước xe do hai con thủy ngưu kéo đang chạy tới.
Xe dừng lại, có người bước xuống, là tỷ của hắn, nhưng lại có nhiều thêm ba người mà hắn không biết, 1 người nữ 2 người nam. Nữ thì thanh thuần đáng yêu, 2 người nam thì anh tuấn suất khí, có tư chất giống các công tử.
Thấy chị mình đã xuống xe, Liễu Thiên Y cũng không suy nghĩ nhiều mà đi tới tiếp đón.