Chương 1: Thức tỉnh.

Rừng Sâm Lâm, tại thủ phủ Bắc Giang, nước Đại Kim.

Có một thiếu niên tầm mười tuổi đang co quắp, gương mặt khổ sở, tay ôm đầu, dường như hắn đang phải chịu một cơn đau đầu dữ dội.

Sau khoảng mười phút, thiếu niên khôi phục lại như cũ, chỉ khác là trong đôi mắt ánh lên tinh quang, khí chất đã thay đổi hoàn toàn. Nếu như lúc nãy nhìn hắn giống như một đứa bé đốn củi thì hiện tại hắn có khí thế bễ nghễ thiên hạ, bao quát chúng sinh của một bậc đế giả.

Nghe có vẻ như thiên phương dạ đàm nhưng đó là sự thật. Mười phút trước hắn vẫn là Liễu Thiên Y, bây giờ vẫn là Liễu Thiên Y, nhưng đã lấy lại toàn bộ kí ức của kiếp trước.

Kiếp trước, hắn là một trong 9 vị chí tôn của toàn bộ Thượng Thiên Giới, lãnh đạo nhân tộc chống lại thứ mà người bình thường vẫn sùng kính, Thiên Đạo.

Nhưng cuối cùng lại chuốc lấy thất bại, 9 vị chí tôn toàn bộ vẫn lạc, chỉ có hắn may mắn nhờ vào một viên đá màu xanh mà chạy thoát về quá khứ, nhưng toàn bộ tu vi mất sạch, cơ thể bị phong ấn ngủ say hàng triệu năm, vào mười năm trước thì thức tỉnh, cuối cùng trùng sinh vào cơ thể một đứa bé cùng tên nhưng chết non sau khi sinh, mẫu thân cũng vì sinh khó mà mất, chỉ còn phụ thân là Liễu Đại Lang, tỷ tỷ là Liễu Mộng Nghiên.

Nơi hắn đang sống là một tiểu thôn thuộc Hoa Quốc, một tiểu quốc trên Nam Thiên giới.

Nam thiên giới rộng lớn vô cùng, đứng đầu là Nam Thiên triều, dưới Nam Thiên triều còn có 4 cổ quốc, dưới mỗi cổ quốc có 5 đại quốc, dưới đại quốc là rất nhiều tiểu quốc cùng các chư hầu.

Hoa quốc thuộc sự quản lý của đại quốc là Đại Kim quốc, trên Đại Kim quốc là Ngũ Hành cổ quốc.

Trên Nam Thiên giới có hai loại người, thường nhân và tu sĩ. Thường nhân là người không thể tu luyện. Tu sĩ thì có 6 cấp bậc gồm:

Luyện khí, có mười tầng.

Trúc Cơ, có tiểu trung đại ba cảnh giới lớn, cuối cùng là viên mãn.

Kết đan, cũng có ba tiểu cảnh giới. Sau đó là Nguyên Anh, Đại Tôn, Đại Vương, Đại Đế.

Đứng đầu Nam Thiên triều hiện nay là cường giả Đại Vương, cũng không chỉ một vị.

Quốc vương của Ngũ Hành Cổ Quốc là một vị cường giả Đại Tôn đại viên mãn.

Người mạnh nhất Đại Kim Quốc là cường giả Đại Tôn tiểu cảnh. Chớ thấy Đại Tôn tiểu cảnh và Đại tôn đại viên mãn cùng một cảnh giới mà lầm, sự chênh lệch của hai bên còn xa hơn trời với đất, có nhiều cường giả Đại Tôn tiểu cảnh cả đời cũng không đột phá lên được Đại Tôn trung cảnh, chứ đừng nói là đại cảnh, viên mãn thì còn xa xôi hơn.

Còn đến như cảnh giới Đại Đế thì hiện tại không thấy nghe nói có ai đạt được. Vì đại đế vốn không phải ai tu luyện cũng đạt được, phải đạt được thiên mệnh thừa nhận. Sau đó tranh đoạt với các Đại Vương khác, cuối cùng đắc đạo thành đế, thành tựu vạn cổ. Mỗi thời đại chỉ có một vị đại đế, có thời đại thậm chí không sinh ra được một vị đại đế, thời đại đó thiên địa u ám, linh khí thưa thớt, nói chung là rất điêu tàn, nó chỉ xảy ra một lần duy nhất, là lần trạnh đoạt đế vị gần nhất, tất cả đế trữ đều mất đi mệnh cách, không có mệnh cách thì không đạt được đế vị. Từ đó cho đến hiện nay, nên hiện tại Nam Thiên Triều vẫn bỏ trống Đế Vị.

Liễu gia vốn là một gia tộc lớn của Đại Kim quốc, có cường giả Đại Tôn tiểu cảnh toạ trấn, không thua gì hoàng tộc, nhưng qua thời gian dài, gia tộc suy thoái, điêu tàn cho đến nay thì chỉ còn mấy người, một số thì phiêu bạt tứ phía. Phụ mẫu Liễu Thiên Y vì không muốn tranh giành chút tài sản còn sót lại nên lui về Hoa quốc ở ẩn, sinh được hai người con, con gái lớn là Liễu Mộng Nghiên đang học ở Hoa học viện, còn mẫu thân Liễu Thiên Y sau khi sinh hắn xong là mất, hắn ở với phụ thân.

Khi sinh ra Liễu Thiên Y nhìn có chút yếu ớt, nhưng kì lạ là hắn rất ít khi bệnh vặt. Đến năm hắn ba tuổi thì phụ thân có chỉ dạy hắn tu luyện, nhưng đến nay hắn còn chưa mở được kinh mạch, phụ thân hắn từng thử rất nhiều cách nhưng cũng không thể giúp hắn tu luyện được, lâu dần ông cũng hết hi vọng, chỉ mong con mình sống bình an qua hết đời.

Sáng nay khi hắn đi đốn củi phụ cha thì dị biến phát sinh, khối ngọc màu xanh trên cổ hắn phát ra ánh sáng dữ dội, một luồng thông tin khủng khiếp tràn vào trong đầu hắn.

Ta, là Liễu Thiên Y, ta đã trở lại, Thiên Đạo, ngươi chờ đó...