Chương 3: Bí mật của viên ngọc xanh 2

- Thiên Y , lại đây ta xem đệ nào.

Liễu Mộng Nghiên từ đằng xa đã vẫy tay chào hắn, cười rạng rỡ nói.

Liễu Thiên Y lại gần, chào hỏi:

- Tỷ, tỷ dạo này khỏe không, phụ thân rất nhớ tỷ.

Liễu Mộng Nghiên cười nói:

- Ta đương nhiên ổn, phụ thân sao rồi, còn đệ nữa, mọi thứ đều ổn chứ ?

Liễu Thiên Y mỉm cười, nói:

- Mọi thứ vẫn tốt, tỷ à, lần này tỷ về chơi lâu không ? Còn nữa, tỷ có đồng bạn à ?

Liễu Mộng Nghiên a một tiếng, bối rối quay qua ba người kia:

- Thật có lỗi, lâu rồi ta chưa gặp bào đệ nên thất thố, mọi người đừng chê cười nhé.

Thiếu nữ thanh thuần chọc ghẹo nói:

- Nghiên tỷ quá lời, chúng ta chỉ đi nhờ ăn nhờ nhà tỷ, nào dám cười chứ !!

Thanh niên bên trái cũng vội nói:

- Nghiên nhi, không sao, để chúng ta tự giới thiệu là được rồi.

Nói đoạn, hắn quay sang Liễu Thiên Y nói:

- Ta là Trần Đại Hùng, học sinh khóa trên của tỷ tỷ cậu.

Trần Đại Hùng người cũng giống tên, toàn thân thô tô, có nhiều lông, trông thật giống một con gấu lớn.

Thanh niên bên phải có dáng giống thư sinh nhẹ nhàng nói:

- Ta tên Tống Thanh Thư, học cùng với Mộng Nghiên.

Thiếu nữ thanh thuần cũng tự giới thiệu:

- Ta tên Tiểu Y Tiên, mười tuổi, bằng ngươi luôn đó, nhưng nếu lần này ngươi vào học viện thì sẽ phải gọi ta là học tỷ.

Nói xong Tiểu Y Tiên lè lưỡi chọc.

- Chào mọi người, hoan nghênh mọi người lần này đến thăm nhà ta.

Liễu Thiên Y cũng từ tốn đáp lễ.

Nói đoạn, hắn dẫn mọi người về thôn của mình.

Trên đường hắn hỏi thăm thì biết được, lần này tỷ của hắn cùng ba người kia sẽ đại diện Hoa tông học viên đi tuyển sinh tại các thôn gần đây.

Những đứa trẻ từ sáu đến mười tuổi sẽ tham gia trắc nghiệm cốt cách xem có tu luyện được không.

Sau đó đưa tất cả về Hoa học viện khảo nghiệm một lần nữa, qua khảo nghiệm là được vào Hoa học viện, chính thức làm học sinh. Top mười của lần khảo nghiệm này còn được ban thưởng.

Hàn huyên đôi chút, nhóm ba người kia tách ra qua các thôn bên cạnh, Liễu Thiên Y cùng tỷ tỷ về nhà.

Trong bữa cơm, Liễu Mộng Nghiên có hỏi nhỏ phụ thân mình một chút về tình hình của Liễu Thiên Y, Liễu Đại Lang vẫn chưa biết nhi tử đã tu luyện được, nên lắc đầu buồn bã.

Xong bữa, Liễu Mộng Nghiên tới phòng Liễu Thiên Y gõ cửa:

- Thiên Y, tỷ vào được không ?

- Được ạ, tỷ vào đi.

Liễu Mộng Nghiên đi vào thì hết hồn, vì thấy Liễu Thiên Y đang xếp bằng tu luyện, nàng ngạc nhiên hỏi:

- Thiên Y, em tu luyện được rồi sao ?

- Vâng, em mới tu luyện gần đây, giờ được luyện khí tầng một rồi.

Liễu Thiên Y cười cười đáp. Hắn không nói về chuyện linh hồn, chuyện này càng ít người biết càng tốt, không phải hắn không tin người nhà mình, mà là nếu nói ra cũng không có gì tốt, trái lại còn khiến họ lo lắng và gây nguy hiểm cho họ sau này.

- Sao đệ có thể tu luyện được ? Chẳng lẽ đệ gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn sao ?

Không thể trách tỷ tỷ hắn kinh ngạc như vậy. Vì từ nhỏ hắn đã không thể tu luyện được, ngay cả phụ thân cũng không biết, không ngạc nhiên mới lạ đó.

- Vâng, đệ đang đốn củi thì gặp một lão nhân, ông ấy chỉ đệ tu luyện xong rồi đi mất.

Liễu Thiên Y vội bịa ra một câu chuyện lừa gạt trẻ con, nói cho qua chuyện.

Tất nhiên là tỷ của hắn không hỏi nữa, chỉ nói một câu:

- Vị tiên trưởng kia thật tốt, không biết ông ấy là ai ở đâu để ta đa tạ nữa ?

- Không cần đâu tỷ, ông ấy nói ta chỉ ghé ngang qua, sau này không về đây nữa nên đừng đi tìm.

Liễu Thiên Y toát mồ hôi giải thích.

Tỷ tỷ của hắn nói một hồi cũng buông tha, còn việc có tin những lời bịa đặt của hắn không thì có trời mới biết được (ta cũng không biết, haha).

Hàn huyên một lúc, tỷ của hắn nói:

- Mai đệ chuẩn bị một chút, theo ta ra ngoài thôn tuyển học sinh.

- Được ạ.

Xong xuôi tỷ hắn ra ngoài.

Đóng cửa lại, hắn ngồi phịch xuống giường lau mồ hôi, gạt người thật sự là một việc rất khổ cực nha, cũng không biết làm sao người khác lại làm dễ như vậy!!

Hắn ngồi tĩnh toạ chờ đến nửa đêm.

Khi đến giờ tý, trăng lên cao, ánh nắng nhu hoà chiếu xuống. Hắn đợi thật lâu cũng không thấy viên ngọc phát ra động tĩnh gì.

- Quái lạ, hôm qua còn tốt như vậy, sao hôm nay lại không có phản ứng ?

Hắn nhìn chăm chú viên ngọc một chút, sau đó bước ra ngoài giường.

Mở cửa sổ nhìn ra ánh trăng, hắn chợt hiểu.

Hôm qua là ngày rằm, ánh trăng mạnh nhất trong tháng, nên hắn có thể hấp thụ nguyệt quang. Vậy có thể nói ngày nào có trăng rằm là ngày đó hồn lực của hắn tăng mạnh.

Trưa nay hắn cũng không được tẩy tủy phạt kinh. Có lẽ là do đó không phải là ngày hạ chí, hôm qua mới là ngày hạ chí. Vậy thì có thể nói, một năm hắn có thể tẩy tủy 2 lần, ứng với hai ngày hạ chí trong năm. Chớ nghĩ chỉ có hai ngày mà lầm tưởng ít, trên thực tế, có tu sĩ cả đời chỉ được thoát thai hoán cốt một lần thì đã cực kì may mắn, ý nghĩa của nó không phải là tăng lên bao nhiêu tu vi trong lúc đó, mà là thay đổi về chất. Tỷ như cơ thể ngươi giới hạn chỉ đạt được đến Nguyên Anh cảnh, nhưng do cơ duyên xảo hợp, ngươi được thoát thai hoán cốt tẩy tủy phạt kinh một lần, thì giới hạn của ngươi sẽ là đại tôn cảnh giới, điều kiện tiên quyết là ngươi không chết yểu.

Sau khi tư lự một hồi, hắn lại lên giường tĩnh toạ, nghiên cứu Thái Sơ chi pháp.

Sáng hôm sau tỷ tỷ của hắn đến gọi hắn, cả hai cùng đi tới sân của miếu thôn.

Nơi đó có tầm mười hai, mười ba đứa trẻ đang đứng cùng phụ mẫu, ánh mắt hưng phấn cùng lo lắng hiện trên gương mặt non nớt của bọn nhỏ.

Liễu Mộng Nghiên bước tới giữa, nói với phụ mẫu bọn chúng:

- Chào mọi người, hôm nay tiểu nữ được Hoa học viện giao phó trọng trách đến đây tuyển học sinh, rất vui vì mọi người đã quan tâm và đưa nhi nữ của mình tới ạ.

Một cụ ông có vẻ lớn tuổi cất tiếng hỏi:

- Này tiểu chất, những đứa trẻ này ngộ nhỡ không được tuyển...

Liễu Mộng Nghiên hiểu ý, vội cam đoan nói:

- Lão bá yên tâm ạ, nếu ngộ nhỡ có hài tử nào không được tuyển, tiểu nữ sẽ đích thân đưa trở về, cùng với đó gửi một ít quà cho gia thân, coi như là khích lệ ạ.

Sau lão bá thì mọi người không thấy ai hỏi nữa, có vẻ đã yên tâm. Trong thường thức của người trong thôn, trở thành tu sĩ là một việc vinh hạnh, làm rạng rỡ tổ tông, nên ai cũng muốn con cháu mình được vào Hoa học viện, dù chỉ làm tu sĩ tệ nhất thì cũng tốt hơn người thường gấp trăm lần.

Sau khi hàn huyên cùng mọi người một lúc, đợi bọn trẻ chia tay phụ mẫu xong, Liễu Mộng Nghiên bắn ra một pháo hiệu lên trời, lập tức có 2 cỗ xe do thủy ngưu kéo tiến đến, chắc là đã chờ sẵn ở phụ cận.

Trên xe đồng dạng cũng có nhiều đứa trẻ ở thôn khác, do ba người Tiểu Y Tiên dẫn đội. Mọi người họp lại với nhau, cùng đi về hướng Hoa học viện.