Chương 8: Ăn cơm tối cùng gia đình Young.

5 giờ 30 phút trước của nhà Young.

Từ trên xe bước xuống Tony có chút hồi hộp. Cậu chỉnh lại cổ áo sơ mi, hít một hơi thật sâu. Rồi bước sang phía bên kia cửa xe.

Lúc này Young và cha cô đã đứng trước của nhà chờ Tony.

Tony mở cửa xe hơi thò người vào trong, Young và bố cô nghĩ Tony đến còn mang theo quà gì đó. Nhưng khi hai người nhìn thấy từ trên xe bước xuống hai chú chó Alaska to lớn thì ngạc nhiên không thôi.

“Chào chú Ryan. Chào Young!”

“Chào Tony!” Young ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Tony và hai chú chó nói.

“Chào cháu Tony. Cháu không chỉ đến một mình à, còn đem theo hai người bạn thật đặc biệt.” Ryan nói.

“Dạ.” Tony đáp.

Young không kìm được tò mò nói: “Tony, chúng là chó của cậu sao?”

“Ừm, chúng là chó của mình.” Tony nói.

“Mình có thể chạm vào chúng sao?” Young hỏi.

“Tất nhiên là được rồi.” Tony nói rồi ra lệnh cho hai con Alaska.

Hai chú cho Alaska ánh mắt hiền lành nhất có thể, chủ động đi đến trước mặt Young ngồi xuống, dơ hai chân lên chào Young. Đầu chúng còn nghiêng sang bên phải nghiêng sang bên trái thật ngộ nghĩnh. Làm Young không khỏi vui vẻ bật cười thành tiếng.

Young không nhịn được ngồi xuống ôm lấy chúng, hôn lên mặt chúng mà không sợ hãi gì. Young nghĩ hai chú chó thông mình như vậy sao có thể cắn cô được. Với lại có Tony ở đây cô cũng rất yên tâm, Young không biết tại sao mình lại nghĩ vậy.

Ryan lúc này đứng bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi. Ông chưa từng thấy hai chú chó nào lại thông mình, nghe lời và đáng yêu đến vậy.

“Young cậu có muốn chơi ném bóng với chúng không?” Tony móc từ trong túi quần cậu ra hai quả bóng tennis nói với Young.

Young hào hứng nói: “Chơi như thế nào.”

Tony biểu diễn cho Young xem. Cậu để cho hai chú chó Alaska chạy ra một đoạn xa. Rồi cậu ném quả bóng tennis về phía chúng. Một trong hai con chó phán đoán hướng bay của quả bóng và chạy về phía quả bóng sẽ rơi, nhảy lên dùng mồm bắt lấy trái bóng rồi chạy lại đưa cho Tony.

Young nhìn vậy thích thú không thôi, cô cướp lấy một quả bóng tennis trong tay Tony và bắt đầu chơi.

Tony và Young chơi vui vẻ với hai chú chó mà quên mất Ryan đang đứng bên cạnh họ.

Ryan nhìn con gái say mê chới với hai chú chó và Tony, ông thèm không chịu được đối với Tony nói: “Tony, cháu có thể cho ta thử chơi với chúng được không?”

Tony nghe vậy vội nói: “Dạ, được chứ ạ!”

Ryan nhận quả bóng trong tay Tony rồi ném về phía chú chó. Con chó nhẹ nhàng nhẩy lên cắn lấy quả bóng, rồi ve vẩy cái đuôi chạy lại, đưa bóng cho Ryan.

Ryan cảm thấy thích thú không thôi. Ông bắt đầu chơi đùa với chúng say mê không kém gì Young.

Không chỉ dừng lại ở việc chơi với bóng, Tony còn cho hai chú chó Alaska biểu diễn cho Ryan thấy, lũ chó có thể làm được những gì.

Tony để cho hai chú chó bảo vệ Young trong khi cậu đóng giả làm kẻ xấu muốn tiến lại gần Young. Hai chú chó liền xông lên nhe răng đe dọa Tony, khi Tony vẫn tiếp tục tới gần Young chúng liền lao lên tấn công cậu. Tất nhiên chỉ là tấn công giả.

Ryan nhìn hai con chó của Tony biểu diễn màn bảo vệ Young, ông tò mò hỏi: “Tony, cháu huấn luyện hai chú chó này ở đâu vậy? Ta muốn mua cho Young một chú chó, nếu nó được huấn luyện tốt như chó của cháu thì thật tốt.”

“Chúng là do cháu tự huấn luyện.” Tony trả lời.

Ryan nghe Tony nói thì bất ngờ không thôi. Ông nghĩ mình sẽ nhận được câu trả lời là một trung tâm huấn luyện nào đó. Ông không thể nghĩ được Tony sẽ nói vậy. Bởi Tony còn quá trẻ để làm được việc này.

Ryan không chắc về điều mình vừa nghe thấy hỏi lại Tony: “Cháu huấn luyện chúng?”

Tony khẳng định nói: “Vâng là cháu.”

Ryan tuy rất bất ngờ, bất ngờ đến chút khó tin, nhưng ông lại tin tưởng Tony không có nói rối về chuyện này.

Ryan nói: “Ở tuổi cháu mà làm được vậy thật là quá giỏi!”

“Cám ơn lời khen của chú.” Tony nói.

Young đã mệt nhoài vì vui chơi với hai chú chó, cô đi tới với anh mắt đầy hâm mộ nói với Tony: “Mình cảm thấy thật ghen tỵ với cậu, nếu mình có hai chú chó như cậu thì thật tốt. Không chỉ cần một chú thôi mình cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.”

“Mình vốn mang chúng tới là để tặng cậu. Nhưng không biết cậu sẽ thích con nào, vì vậy mới đem theo cả hai tới.” Tony nói.

Young nghe vậy thì hơi luống cuống, cô không ngờ Tony sẽ nói vậy. Young biết cô là một cô gái xinh đẹp các chàng trai rất dễ bị cô hấp dẫn. Người theo đuổi cô không hề ít. Nhưng trước mắt cha cô mà công khai như vậy thì là lần đầu tiên.

Young rất muốn nói đồng ý với món quà của Tony tặng cho mình. Nhưng cô vẫn rất là tỉnh táo nhìn Ryan, cha cô hỏi.

“Cha con có thể nhận món quà này từ Tony sao?”

Ryan sau khi suy nghĩ nói: “Tất nhiên là con có thể nhận nó từ Tony rồi.”

Nghe vậy Young rất vui nhìn Tony nói: “Tony, hai chú chó này cậu nuôi chúng từ bé sao?”

Tony nói: “Không mình nhận nuôi chúng ở trung tâm cứu trợ động vật.”

Young nói: “Nếu vậy thì chúng sẽ không khó chịu khi phải xa cậu chứ?”

Tony nói: “Cậu có thể yên tâm.”

“Hai chú chó thật sự quá đáng yêu, mình không biết phải chọn thế nào. Tony hay cậu giúp mình quyết định được không?” Young nhìn hai chú chó Alaska không biết nên chọn ai bỏ ai. Cô đành phải hướng Tony hỏi ý kiến.

Tony nhìn Young không biết phải lựa chọn thế nào nói: “Nếu cậu đều thích chúng thì cậu có thể chọn cả hai mà Young. Chúng không phải những chú chó mà mình thích, mình nuôi chúng chỉ để có thêm kinh nghiệm huấn luyện thôi.”

“Nhưng tận hai con đó? Chúng đẹp vậy, giá trị hẳn không nhỏ? Mình nhận một con từ cậu đã là…” Young nói.

Tony ngắt lời Young nói: “Cậu quên là chúng được mình nhận nuôi từ trung tâm cứu trợ động vật sao? Có hai chú chó đi chạy bộ cùng thì càng an toàn hơn. Dù sao nhiều lúc tội phạm cũng có vài người chứ không phải một người như hôm trước.”

Ryan vốn định nói sẽ bỏ tiền trả cho một chú chó còn lại, nhưng nghe Tony nói vậy, ông không muốn phá vỡ món quà đầy ý nghĩa mà Tony muốn tặng cho Young.

Đúng như Tony nói, bọn tội phạm đôi khi có vài người, một chú chó có vẻ vẫn không đủ để bảo vệ Young. Young là món quà quý giá nhất mà ông có, Ryan sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để Young có thể được hạnh phúc vui vẻ và an toàn.

Young cũng rất là thích hai chú chó, cô nhìn cha mình với ánh mắt dò hỏi.

“Nếu Tony đã nói vậy, con cứ nhận lấy chúng đi. Dù sao cậu ý có thể huấn luyện ra rất nhiều chú chó tài giỏi như vậy.”

Young rất là vui sướng khi cha cô đồng ý, cô chạy lại ôm lấy ông và hôn lên má Ryan một cái.

“Cha đâu có tặng con, con hôn cha làm gì?” Ryan nói.

Young nói: “Không nhẽ cha muốn con hôn Tony?”

Ryan cũng không phải vừa nói: “Nếu nó là điều con muốn. Ta sẽ coi như không thấy gì.”

Tony chỉ biết đứng im lắng nghe.

“Không nói chuyện với cha, con đi tìm mẹ.” Young nói với Ryan.

Trước khi đi cô không quên nói lời cám ơn với Tony, rồi dẫn theo hai chú chó chạy vào nhà.

Tony có thể thấy mặt Young lúc này hơi đỏ, có thể thấy Young đã ngượng ngùng trước lời trêu đùa của cha cô. Tony thấy thế lại rất vui, điều đó chứng tỏ Young có cảm tình với cậu, nếu không cô sẽ không như vậy.

Nhìn Young đã rời đi, Ryan nói với Tony: “Young rất xinh đẹp phải không? Ở tuổi của cháu, ta biết mình sẽ như thế nào khi nhìn thấy Young. Nếu không phải cháu là người đã cứu Young, ta sẽ không để cho Young nhận món quà của cháu. Thực sự thì hai chú chó đó của cháu rất đáng giá.”

Tony biết việc mình đưa tặng Young hai chú chó có phần vội vã, không quá thích hợp. Nhưng biết làm sao được khi trái tim cậu đang loạn nhịp.

Chuyện này cũng khiến Tony cảm thấy đây là một cơ hội để cậu kiếm tiền từ những chú chó đã bị cậu thuần hóa. Chúng chỉ cần trải qua một ít huận luyện cấp tốc, liền không hề thua kém các chú chó nghiệp vụ phải chịu huấn luyện nghiêm khắc về mặt kỹ năng, về mặt sức mạnh thì những chú chó nghiệp vụ không thể so được với chó của Tony.

Nhìn thấy vẻ bối rối của Tony, Ryan mỉn cười nói: “Dù sao cũng cám ơn cháu Tony, không chỉ vì cháu đã cứu Young mà còn vì cháu đã làm cho con bé vui vẻ như vậy.”

Ryan vỗ vai Tony rồi lại nói tiếp: “Chúng ta vào nhà thôi. Nếu không Sarah, mẹ của Young, cô ý sẽ trách ta không hiếu khách. Khi để khách ở bên ngoài lâu như vậy.

Ryan là một giám đốc điều hành kinh doanh thiết bị, trong lĩnh vực năng lượng mặt trời và sức gió. Trong khi Sarah, mẹ của Young là chủ một tiệm tóc và spa lớn trong thị trấn. Gia cảnh của gia đình Young vì vậy rất khá giả. Nội thất bên trong ngôi nhà Young với rất nhiều đồ dùng được làm bằng da thật. Đáng kể nhất phải kể đến bộ sofa cổ điển ở phòng khách và bộ ghế ăn mười hai chiếc trong phòng ăn. Tony không có nhiều hiểu biết về thứ này. Nhưng chỉ nhìn từ kiểu dáng cổ điển với phong cách châu âu sang trọng cũng như vẻ đẹp của nó thôi, đã đủ để cậu biết được giá trị của chúng không hề nhỏ. Như vậy cũng thật dễ hiểu cho lý do không muốn nuôi chó của cha mẹ Young.

Trong bữa ăn Sarah hướng Tony hỏi: “Đồ ăn hợp với khẩu vị của cháu chứ Tony?”

Tony lịch sự đáp: “Đồ ăn rất ngon thưa cô!”

Sarah nhìn thoáng qua Young cười nói: “Con gái ta đã thật vất vả chuẩn bị nó, vì vậy cháu hãy ăn nhiều vào.”

“Vâng! Cháu đã được Young cho biết trước, bữa ăn hôm nay sẽ do cậu ý nấu. Nhưng cháu cũng không ngờ được nó lại ngon đến vậy. Không biết điều đó có phải do Young có một người thầy tuyệt vời là cô hay không?” Tony khéo léo khen ngợi.

Cả Ryan và Sarah đều mỉm cười rạng rỡ khi nghe Tony nói. Hai người họ đều thấy được sự lịch thiệp và khéo léo của Tony trong cách ứng sử. Kết hợp với vẻ đẹp của bản thân Tony, hai người họ dễ dàng hiểu được lý do mà cô con gái quý giá của mình lại chú ý tới Tony như vậy.

“Cám ơn lời khen của cháu, Tony! Sắp tới, Young sẽ vào học tại trường đại học Harvard. Còn cháu thì sao?” Sarah nói.

Tony trả lời: “Cháu không tính vào đại học. Cháu muốn làm việc luôn và cháu đã tìm được con đường đi cho riêng mình.”

Sarah có chút ngạc nhiên, bà phỏng đoán nói: “Ồ! Cháu định tham gia vào lĩnh vực nghệ thuật giải trí sao?”

“Không thưa cô! Sao cô lại nghĩ cháu sẽ tham gia vào lĩnh vực nghệ thuật giải trí?” Tony nói với chút tò mò.

“Ngoại hình của cháu khiến ta nghĩ vậy. Ta vẫn luôn ghen tỵ với Nancy khi cô ý có một cậu con trai giống như một thiên thần. Dù bản thân ta cũng có một cô con gái đẹp như nữ thần.” Sarah nói với một giọng hóm hỉnh.

Young lúc này cũng lên tiếng nói: “Đúng vậy Tony, mình cũng từng nghĩ cậu sẽ trở thành một người mẫu.”

“Đúng là phụ nữ! Tony giống Patrick, thằng bé có đủ phẩm chất để trở thành một người lính giỏi, một người hùng của nước Mỹ.” Ryan không đồng tình với vợ con mình nói.

Young nghe cha mình nói vậy, vẻ mặt hơi xị xuống nói: “Cha, người lại sắp bắt đầu với những câu chuyện khi còn ở trong quân đội của mình rồi đó.”

Sarah nghe chồng mình nhắc tới đứa cháu trai thì lại nói: “Cũng lâu rồi chúng ta không gặp Patrick. Mà nhắc mới nhớ, Patrick không chỉ là một người lính, nó còn là một huấn luyện viên chó nghiệp vụ của quân đội Mỹ.”

Ryan nghe vợ nói xong quay ra nhìn Tony giải thích nói: “À Tony, Patrick là anh họ của Young, cậu ta là con trai lớn của anh ruột ta. Hiện nó đang đi lính, ta nghĩ cháu và Patrick sẽ có rất nhiều điều để chia sẻ với nhau nếu hai đứa có dịp gặp mặt.”

“Vâng, thưa chú! Cháu vừa nghe thấy việc chú từng ở trong quân đội. Cháu cũng rất tò mò...” Tony cười nói với chút khơi gợi câu chuyện nhằm vào Ryan.

Ryan nghe vậy như vớ được miếng mồi ngon, ông cười tươi, chuẩn bị bắt đầu cho những câu chuyện hào hùng một thời của mình. Trong khi Young và Sarah vẻ mặt giống như đang đi xem một vở kịch tệ hại không mấy hấp dẫn.