Chương 6: Trên đường về cứu người.

Sáng ngày hôm sau Tony thức dậy từ lúc mặt trời còn chưa ló dạng, khí đó Max và Alex vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ say. Trang trại công việc bận rộn, cánh đồng rau cũng sắp thu hoạch, Tony muốn về sớm để phụ giúp cha mẹ cậu cho họ đỡ vất vả.

Từ nhà Max, Tony đi dọc theo một con đường nhỏ chạy qua khu công viên để đi tắt về nhà. Con đường này đã quá quen thuộc với Tony, cậu có thể nhớ từng cái cây dọc theo con đường.

Tony chậm rãi đi bộ trên con đường, cảm nhận không khí trong lành mát mẻ buổi sáng. Thi thoảng cậu nghe thấy đâu đó tiếng côn trùng kêu, chim hót.

Từ khi khám phá ra năng lực của mình và sử dụng nó lên các con vật, Tony cảm giác bản thân cậu đối với các con vật có một sự nhạy cảm khác thường. Cậu cũng bắt đầu tra cứu các tài liệu liên quan về côn trùng và động vật, để hiểu biết hơn về chúng. Cậu phải hiểu được những con vật có thể làm gì. Loài nào là loài có hại và loài nào là loài có ích. Từ đó mới có thể đưa ra quyết định có thuần hóa chúng hay không và khi thuần hóa thì sử dụng chúng vào mục đích gì.

“Cứu…”

Chợt Tony có cảm giác mơ hồ như nghe thấy có tiếng kêu cứu ở đâu đó vọng lại. Cậu đứng lại cố nghe ngóng xung quanh.

Tony chắc chắn là mình không có nghe lầm. Tuy tiếng kêu cứu đó rất nhanh và nhỏ, nhưng Tony chắc chắn là mình đã nghe thấy nó.

“Cứu với.”

Lần này tiếng kêu cứu mạng, thanh âm rõ ràng hơn rất nhiều. Tony vội vàng hướng theo nơi tiếng kêu cứu phát ra đi qua.

Rất nhanh, Tony đã thấy được người phát ra tiếng kêu cứu. Cậu thấy một cô gái trẻ bị một người đàn ông đè dưới đất sau một lùm cây.

Rõ ràng người đàn ông có ý đồ không tốt với cô gái. Người đàn ông dùng một bàn tay che lại miệng của cô gái để cô không thể phát ra tiếng kêu, còn một bàn tay đang cố cởi chiếc quần của cô gái ra. Cô gái chống cự mãnh liệt, thi thoảng miệng cô thoát khỏi bàn tay của gã đàn ông, cô liền kêu lên. Nhưng rất nhanh miệng cô lại bị bàn tay của gã chặn lại.

Công viên buổi sáng sớm như thế này, lại ở một nơi vắng vẻ, khó mà có người nghe thấy được tiếng kêu nhỏ bé và có phần yếu ớt của cô.

Tony cẩn thận tiến lại gần, tránh cho người đàn ông phát hiện. Rồi cậu phát lực mạnh nhất mà mình có thể chạy nhanh tới, xông thẳng vào người đàn ông, đẩy gã ta ra khỏi người cô gái.

Cú đẩy mạnh làm người đàn ông ngã nhào ra đất lăn vài vòng. Tony cũng ngã theo nhưng cậu có sự chủ động khi ngã, cậu lăn vài vòng liền có thể đứng ngay dậy.

Người đàn ông bị cú đẩy mạnh ngã choáng váng. Gã ta biết việc mình làm đã bại lộ. Gã cố lấy lại tỉnh táo, đứng dậy để chạy trốn, nhưng khi gã vừa đứng dậy, Tony đã xông tới đá thẳng lên ngực gã, làm gã bay ngược lại phía sau, cơ thể gã đập mạnh lên thân cây rồi ngã quỵ xuống đất.

Tony không dừng lại ở đó, cậu nhảy chồm lên người gã đấm túi bụi vào mặt gã ta, làm cho gã phải liên tục lấy tay để đỡ, nhưng không có hiệu quả là mấy trước những cú đấm nhanh và mạnh mẽ của Tony.

Cuối cùng người đàn ông cũng bị Tony đấm cho ngất đi. Thấy người đàn ông nằm bất động, không còn chút sức phản kháng, Tony mới chịu dừng tay lại.

“Cậu không sao chứ?” Cô gái được Tony cứu lúc này đã đứng dậy, cô đã sửa sang lại quần áo, tiến tời gần Tony hỏi.

“Tôi không sao. Cô có sao không?” Tony trả lời rồi quay ra nhìn cô gái hỏi xem cô có chuyện gì không.

Khi nhìn rõ khuôn mặt của cô gái mà cậu vừa cứu, Tony có chút bất ngờ. Cậu không ngờ tới người mà cậu cứu lại chính là Young, cô bạn thân của Anna, người tối qua gửi ảnh cho Max.

“Young!” Tony bật thốt cái tên ra khỏi miệng một cách vô thức. Bởi vì thật sự cậu quá bất ngờ khi người được cậu cứu lại là Young.

Young vẻ mặt cũng đầy ngạc nhiên nhìn Tony, người vừa cứu cô, rồi nói với giọng điệu buồn bã: “Cậu còn nhận ra mình? Mình tưởng chừng cậu đã không còn nhớ ra mình là ai rồi chứ?”

Tony nói: “Chúng ta lớn lên trong cùng một thị trấn, còn học chung lớp mấy năm. Mình sao có thể không biết bạn là ai.”

“Vậy sao? Vậy hai năm qua chúng ta có nói chuyện với nhau không?” Young lúc này dường như quên đi chuyện kinh khủng mà mình suýt nữa gặp phải, tâm trạng đầy nghi hoặc, khó hiểu, chất vấn Tony.

Bị chất vấn một cách đầy bất ngờ, lại trong một hoàn cảnh khá đặc biệt khiến Tony không khỏi ngẩn người. Trong giây lát cậu nhớ lại quãng thời gian trước đây, khi cậu còn hay gặp gỡ Young và Anna.

Anna, một cô gái với mái tóc vàng bồng bềnh, đôi mắt xanh biển sâu thẳm to tròn, nụ cười ngọt ngào cùng làn da sáng bừng. Từ nhỏ Anna đã được mọi người nhận định, sẽ trở thành một phụ nữ đầy nóng bỏng và quyến rũ khi trưởng thành. Và đúng là Anna đã trở thành một cô gái đầy nóng bỏng, trở thành Queen quyến rũ nhất của trường trung học.

Young lại có một vẻ đẹp đối lập với Anna. Cô sử hữu một mái tóc đen tuyền óng ả dài thướt tha, đôi mắt màu hổ phách mang sắc vàng rực rỡ huyền ảo, khuôn mặt thuần khiết cùng với làn da trắng ngần khiến Young giống như một Princess bước ra từ trong câu truyện cổ tích đầy dịu dàng và quý phái, khác hẳn với vẻ nóng bỏng hiện đại của Anna.

Nghĩ tới hai cô gái xinh đẹp trước đây từng rất thân thiết với mình trong giây lát. Tony bừng tỉnh nhìn Young với ánh mắt có phần ngại ngùng nói: “Đôi lúc con người ta cần một khoảng trời riêng để có thể bình tĩnh.”

Young nghe vậy, nhận ra Tony có lẽ đã gặp phải chuyện gì đó trong khoảng thời gian hai năm trước. Cô có chút không đành lòng nói: “Cậu thay đổi quá nhiều so với Tony mà mình từng biết.”

“Ai cũng phải trưởng thành, cũng phải thay đổi để thích nghi với cuộc sống mới. Không phải sao?” Tony nói.

Young nói: “Có lẽ vậy. Nhưng cũng có những thứ thì không thay đổi.”

Tony nói: “Như tình bạn của cậu và Anna?”

Young đáp: “Một trong những thứ ít ỏi mà mình nghĩ nó sẽ tồn tại theo thời gian.”

Tony có cảm giác câu chuyện trong ngày hội ngộ đặc biệt với Young, đang ngày càng đi xa so với tình huống hiện tại. Cậu nhìn gã đàn ông bị mình đấm bầm dập bất tỉnh bên dưới nói: “Mình nghĩ lên gọi cảnh sát trước khi tên này tỉnh dậy.”

“Mình cũng nghĩ vậy. Cậu cũng nên trói gã ta lại.” Young tán thành nói.

Tony thấy ý kiến của Young là cần thiết, cậu tháo ra thắt lưng của mình trói gã đàn ông định cưỡng hiếp Young lại, trong khi Young lấy điện thoại của cô gọi cho cảnh sát.

Trong lúc chờ đợi cảnh sát đến Tony cùng Young lại trò chuyện với nhạu.

Tony nói: “Young cậu làm gì mà lại đi một mình trong công viên vào lúc sáng sớm vậy?”

Young nói: “Mình theo thói quen chạy bộ trong công viên, mọi hôm mình cũng không chạy vào những chỗ vắng vẻ như hôm nay.”

Tony nói: “Lần sau cậu nên cẩn thận hơn. Nếu được thì chạy cùng ai đó hoặc dẫn theo chó.”

“Thế còn cậu làm gì trong công viên sớm như vậy?” Young nói. Cô có chút tò mò Tony làm gì sớm như vậy.trong công viên.

Tony nói: “Mình đang trên đường về nhà.”

“Về nhà?” Young không hiểu hỏi.

Tony nói: “Tối qua mình đi thăm Max và đã ngủ lại nhà cậu ý. Sáng nay mình đi tắt qua công viên để trở về nhà.”

“Max? Có phải Max, cậu bạn thân của cậu, người có tài sửa xe?” Young nói.

“Đúng là cậu ý. Tương lai Max sẽ là một gã thợ xe có tiếng.” Tony nói.

Young nói: “Mình cũng mới gặp cậu ý mấy hôm trước. Hôm đó mình và Anna lái xe đi mua vài thứ thì xe chết máy giữa đường. Max đi qua thấy vậy thì sửa giúp. Mấy hôm nay mình cũng nghe Anna nhắc tới Max suốt.”

Tony nói: “Tối qua mình còn thấy Anna gửi ảnh cho Max.”

“Anna gửi ảnh cho Max?” Young có phần ngạc nhiên hỏi.

Max tuy cao to và khá đẹp trai, nhưng Young không nghĩ được là Anna sẽ gửi ảnh cho cậu ta. Young có suy nghĩ như vậy cũng không phải do cô khinh thường gì Max. Chỉ là Young cảm thấy bất ngờ bởi mức độ phát tiển mối quan hệ giữa hai người Anna và Max mà thôi. Bởi cô biết khá rõ mẫu người mà Anna mong muốn.

“Ừm, ảnh còn rất đẹp.” Tony nói.

“Cậu ý còn cho cậu xem ảnh?” Young hỏi.

“Không phải Max cho mình xem. Chỉ là đúng lúc Anna gửi ảnh cho Max thì mình đang dùng máy tính của Max.” Tony nghe câu hỏi của Young, thì biết mình nói lời không nên nói, cậu vội giải thích tránh cho Young hiểu lầm về Max. Dù Tony không xác định được mối quan hệ giữa Anna và Max là thế nào, thì cậu cũng không thể để hình ảnh của Max xấu đi trong mắt cô bạn thân của Anna được.

Young cũng tin vào lời giải thích của Tony và cuộc trò chuyện của hai người cũng phải ngừng lại tại đây khi cảnh sát tới.

5 phút sau khi Young gọi điện thoại báo cảnh sát, Young và Tony đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa. Có thể thấy tốc độ phản ứng của cảnh sát là rất nhanh. Nhưng phải 15 phút sau thì Tony mới thấy được bóng dáng cảnh sát. Lâu như vậy cảnh sát mới tới được chỗ của Tony và Young vì họ phải đi bộ vào phía sâu trong công viên do khu vực này không thể đi được bằng xe, cũng như cảnh sát không có được vị trí chính xác của hai người.

Đi theo cảnh sát tiến đến còn có cha mẹ của Young. Sau khi báo cảnh sát Young còn gọi điện cho cha mẹ cô.

Nhìn thấy cha mẹ theo cảnh sát đi đến, Young liền chạy lại nhào vào lòng hai người.

Suýt nữa thì Young đã bị cưỡng hiếp. Nếu như không có Tony bất ngờ xuất hiện, thì không biết cô sẽ gặp phải chuyện gì. Young không sợ hãi mới là lạ, biểu hiện của cô hiện giờ thật bình thường.

Mặt trời lúc này đã lên, ánh nắng bắt đầu chiếu sáng khu rừng, những tia nắng ấm áp xuyên qua tán cây chiếu rọi lên khuôn mặt Young làm cho cô càng trở lên xinh đẹp. Tony có chút sững sờ, rung động trước hình ảnh đó.

“Tony sao lại là cháu?” Tony bị tiếng nói làm cho bừng tỉnh. Nhìn người cảnh sát tiến tới nói với mình, Tony nhận ra người cảnh sát đó là cảnh sát Henry.

“Chào chú Henry.” Tony nói.

Henry nhìn qua gã đàn ông bị trói dưới đất bằng thắt lưng vừa nói vừa vỗ vai Tony khen ngợi cậu: “Thằng nhóc cháu khá lắm. Chú không thể nghĩ được là cháu có thể hạ được một tên to con như vậy.”

Tony không có ý kiến gì chỉ cười trừ. Lúc này gã đàn ông định cưỡng hiếp Young đã bị vài cảnh sát lôi đi.

“Nếu ta không có nhìn nhâm, thì ta đã thấy cháu nhìn cô bé đó với dáng vẻ thất thần, không phải cháu thích cô bé đấy chứ?” Henry nói.

“Chú nghĩ sao?” Tony không có trả lời mà hỏi ngược lại Henry.

Henry nói: “Ta có thể nghĩ gì? Nếu ta trẻ lại bằng tuổi cháu và gặp một cô gái xinh xắn như vậy, ta cũng không biết mình sẽ làm gì.”

Đúng như Henry nói, quả thận Tony cũng không biết cậu nên làm gì trong chuyện này.

“Trời bắt đầu nắng rồi, mùa hè năm nay nóng hơn mọi năm, làm việc bên ngoài thật vất vả. Tony cháu theo chú về đồn làm một bản ghi chép, sau đó ta đưa cháu về. Mà Tony! Cháu đã thông báo chuyện vừa xảy ra với cha mẹ mình chưa vậy?” Henry nói.

“Chuyện ngày hôm qua đã đủ khiến cha mẹ cháu lo lắng rồi. Cháu định khi trở về sẽ kể cho hai người họ sau. Hiện tại cha mẹ cháu chắc đang làm việc ngoài cánh đồng. Cháu không muốn họ lo lắng thêm mà bỏ công việc chạy tới.” Tony vừa đi cùng Henry vừa nói.

“Ừm, cũng không có việc gì, đúng là không cần gọi họ tới.” Henry nói.

Trên đường đi ra công viên, cha mẹ Young còn chạy lại cảm ơn Tony.

Cha mẹ của Young còn mời Tony tối mai đến gia đình họ dùng cơm, để họ có thể biểu đạt lòng biết ơn của mình với cậu. Nếu chỉ cảm ơn Tony bằng lời nói, cha mẹ Young cảm thấy như vậy không đủ để tỏ lòng biết ơn của họ với Tony, khi cậu đã cứu con gái họ khỏi bị cưỡng hiếp.