Chương 146: Vượt Ngoài Kiểm Soát (3)

Trước khi những tiếng súng chát chúa ở nơi ẩn lấp của Levi và Nathan nổ lên.

Ở một nhà hàng nhỏ, trông qua có vẻ cũ kĩ, cách bến cảng không xa. Có ba nữ thực khách người Châu Á đang vui vẻ dùng bữa.

“Đồ ăn ở đây đúng là rất ngon. Mà quán ăn kiểu như này ở các thành phố nhỏ, thường chỉ dân địa phương mới biết. Sao em lại biết chỗ này vậy Yuko?”

“Anh trai em từng sống ở đây một thời gian.” Yuko nói.

Aiko nói: “Ồ... Vậy em tới Milford...”

“À, em có công việc ở đây, cùng với mấy người đồng nghiệp chi nhánh bên Mỹ.” Yuko nói xong quay ra hỏi: “Còn chị? Aiko, chị tới Milford là vì hợp đồng quảng cáo hay chụp ảnh?”

Aiko nói: “Không, chị không tới đây vì công việc. Chị và chị Maki tới đây để thăm một người bạn.”

Yuko hơi ngạc nhiên nói: “Chị có bạn ở Milford sao?”

“Không phải trong thành phố. Mà ở một thị trấn gần đây. Hình như mất khoảng 15 phút đi xe, là có thể tới.” Aiko nói.

Yuko nói: “Gần vậy, sao chị không gọi bạn mình tới. Bữa ăn sẽ đông vui hơn, với lại em cũng muốn biết bạn chị là ai. Lại khiến cho ngôi sao nổi tiếng của chúng ta lặn lội tới tận đây.”

Aiko cười nói: “Chị nghĩ em không nên gặp người đó.”

Yuko nghi hoặc nói: “Bạn trai?”

Aiko lắc đầu, không nói gì, chỉ cười với Yuko một cái đầy thần bí.

Yuko thấy vậy càng tò mò nói: “Dù chúng ta mới quen nhau trong chuyến bay tới Mỹ. Nhưng lại như đã thân thiết từ lâu.”

Aiko cũng thấy vậy bồi thêm: “Chị cũng có cảm giác đó.”

“Vậy giới thiệu bạn trai của chị cho em biết đi?” Yuko nói.

Aiko nói: “Cậu ta không phải bạn trai của chị.”

“Chị đang theo đuổi người ta sao?” Yuko có phần không hiểu, suy đoán nói.

Aiko nói: “Không, chị muốn một thứ khác từ cậu ta... chỉ là chị cũng phải trả giá khá đắt.”

Yuko nghe không hiểu những gì Aiko nói, cô nói: “Nếu không phải bạn trai, cũng không phải người chị theo đuổi, vậy có gì đáng ngại khi gọi cậu ta tới đây?”

Aiko nói: “Chị chỉ muốn tốt cho em.”

Yuko không tin nói: “Muốn tốt cho em?”

“Với phụ nữ đẹp, cậu ta là một kẻ xấu.” Aiko nói.

Yuko nghe vậy cười, cười như thể nghe phải một chuyện gì đó vô cùng hài hước. Phải mất khá lâu cô mới trở lại được trạng thái bình thường. Cô nhìn Aiko nói: “Cậu ta xấu đến mức nào?”

Aiko thấy Yuko để ngoài tai những lời mình nói, cô nói với Yuko: “Em sẽ không thoát được khỏi vòng tay của cậu ta. Nếu cậu ta có hứng thú với em hoặc chính em có hứng thú với cậu ta.”

“Em lớn lên trong một võ quán. Rất ít đàn ông có thể...” Yuko nói đến đây thì đột ngột dừng lại bởi cô nghe thấy...

“Đoàng... Đoàng...”

Yuko rõ ràng nghe thấy tiếng súng bắn liên hồi, dù nó không phải rất rõ ràng. Dù sao thì cô cũng đang ngồi ăn trong một nhà hàng nhỏ đông đúc và có phần ồn ào.

Nhưng thính giác của Yuko khá tốt, cô có thể chắc chắn về điều mình nghe thấy.

Thấy Yuko có biểu hiện lạ thường, Aiko hỏi: “Sao vậy?”

“Chị nghe thấy tiếng súng không?” Yuko nói.

“Tiếng súng?” Aiko tự hỏi rồi lắng nghe, những tiếng ồn ào trong nhà hàng dần mờ nhạt đi, thay vào đó là những âm thanh có phần hỗn loạn bên ngoài. Đầu tiên là tiếng xe cộ, tiếp đó là tiếng bước chân vội vã của người đi đường... rồi “Đoàng... Đoàng...”

Aiko lờ mờ nghe thấy tiếng súng, rồi cô nhìn về phía Yuko, cảm thấy Yuko có gì đó...

“Chị không biết mình có nghe nhầm không, nhưng đúng là có tiếng súng.” Aiko giả bộ nói.

Yuko nói: “Không biết chuyện gì, nhưng em thấy có gì đó không ổn...”

“Tinh!” Đúng lúc này chiếc điện thoại của Yuko kêu một tiếng báo có tin nhắn.

Yuko nhìn lướt qua màn hình. Ánh mắt cô bỗng biến đổi, một chút gì đó không xác định trong Yuko có vẻ trở thành sự thật.

Yuko đứng bật dậy nói: “Chị Aiko, Maki đi mau, chúng ta mau rời khỏi đây.”

Nhìn Yuko bỗng trở lên hoảng hốt Aiko nói: “Chuyện gì vậy, em nhận được tin tức gì sao?”

“Có xả súng sao?” Maki vốn ít nói và không tham gia nhiều vào cuộc trò chuyện, lúc này cũng nhận thấy gì đó không ổn lên tiếng hỏi.

“Em cũng không rõ. Đồng nghiệp bảo em mau rời khỏi đây, nơi này rất nguy hiểm...” Yuko đúng là không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô nhận được cảnh báo nên rời đi từ Loanna. Tin nhắn cũng rất ngắn gọn và không có gì nhiều, ngoài điểm hẹn cô cần tới sau đó.

Aiko cũng không hỏi gì thêm, cô đưa ánh mắt ra hiệu cho Maki, hai người liền đứng dậy, theo Yuko rời khỏi quán ăn.

Lúc đi qua bàn phục vụ, Aiko nhân lúc không ai để ý, trộm lấy vài con dao ăn.

Vừa bước ra khỏi cửa hàng, một trận gió mát lạnh ập tới, làm mát cái đầu nóng đang mất phương hướng của ba người Aiko.

Chỉ là ngay sau đó, tiếng súng liên miên vô cùng to và rõ, làm ba người ý thức được, thực sự đang có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì, nhưng cả ba đều hiểu, họ phải nhanh chóng rời đi. Ba người bước nhanh về phía chiếc ô tô tự lái mà họ thuê được ở sân bay Boston.

Bước đến bên xe, Yuko còn chưa kịp mở cửa, thì cô, Maki và Aiko đã bị tiếng động cơ ô tô rít gào, cùng tiếng còi xe bấm inh ỏi, rồi sau đó là một tiếng va chạm lớn làm ba người giật bắn mình.

Ba người đưa mắt nhìn về phía ngã tư nơi con đường họ đỗ xe chạy cắt ngang với con đường dẫn ra bến cảng Milford.

Lúc này một chiếc xe Cadillac Escalade ESV theo hướng từ bến cảng chạy tới, đã đâm thẳng vào mạn sườn của một chiếc Toyota RAV4 đang đi qua ngã tư theo đèn tín hiện.

Chiếc Cadillac Escalade ESV tông mạnh, kéo lê chiếc Toyota RAV4 một đoạn ngắn trước khi hất văng nó sang một bên, lao tiếp về phía trước. Trước khi nó lại đâm trực diện vào đầu một chiếc container đang dừng đèn đỏ.

“Rầm...” sau đó là tiếng còi hú báo tai nạn inh ỏi từ những chiếc xe bị tai nạn phát ra, khiến ngã tư đường cách chỗ Yuko không xa trở nên hỗn loạn.

Một loạt xe ô tô khác vì tránh xảy ra va chạm, đã buộc phải phanh gấp hoặc đánh lái sang một bên. Khiến cho nhiều phương tiện xảy ra va chạm liên hoàn. Tuy vậy mức độ không nghiêm trọng như chiếc Cadillac Escalade ESV gây ra.

Một đám tài xế, xuống xe với vẻ bực bội, nhiều người không kìm chế được sự tức giận, to tiếng chửi bới nhau.

Nhưng sau những tiếng cãi vã qua lại ngắn ngủi, phát tiết cho sự đen đủi họ gặp phải, các tài xế đều hướng về những chiếc xe gặp sự cố nghiêm trọng đi tới.

Bởi họ đều rõ ràng chuyện gì vừa xảy ra và đây mới là ưu tiên cần làm ngay lúc này.

Nhiều người tụ tập lại quanh chiếc Cadillac Escalade ESV và chiếc Toyota RAV4. Xem xét tình trạng của người ở trong hai chiếc xe này.

Trong chiếc Toyota RAV4, người chủ của chiếc xe có vẻ đã tử vong sau cú va chạm, khi hai mắt người này mở trừng trừng, miệng mũi thì chảy đầy máu.

Vài người đứng nhìn quanh chiếc Toyota RAV4 tỏ vẻ tiếc nuối lắc đầu. Rồi hướng ánh ánh mắt giận dữ nhìn về phía chiếc Cadillac Escalade ESV.

Lúc này người điều khiển chiếc Cadillac Escalade ESV đã được mọi người kéo ra khỏi xe.

Người điều khiển chiếc Cadillac Escalade ESV bị thương không quá nặng, anh ta vẫn có thể đi lại dưới sự trợ giúp của mọi người. Khuôn mặt anh ta đầy vết bầm tím, xước xát cùng những vệt máu, ánh mắt của anh ta như mất hồn mất vía, đờ đẫn đầy mê man.

“Tên chết tiệt, chuyện gì... chuyện gì đã khiến anh vội vã như vậy? Anh không muốn sống, thì cũng đừng kéo theo người khác...” Tài xế của chiếc container, đẩy vài người vây quanh người điều khiển chiếc Cadillac Escalade ESV, hét vào mặt người điều khiển chiếc Cadillac Escalade ESV chất vấn.

“Chết rồi... người bị anh đâm đã chết rồi.” Một tài xế khác cũng tức giận nói.

“Người chết nên là anh mới đúng.”

Người điều khiển chiếc Cadillac Escalade ESV bị mắng, không những không suy sụp tinh thần, trái lại anh ta bỗng bừng tỉnh. Hành động có phần hốt hoảng hấp tấp, khi liên tục nhìn ngó về phía con đường dẫn ra bến cảng, với ánh mắt sợ hãi.

“Chạy... mọi người mau chạy... nếu không sẽ chết... tất cả sẽ chết.” Người điều khiển chiếc Cadillac Escalade ESV hoảng loạn, liên tục nói lớn lặp đi lặp lại, rồi quay đầu muốn chạy đi, nhưng bị mọi người giữ lại.

Tài xế lái chiếc container nhìn người điều khiển chiếc Cadillac Escalade ESV nói lăng một cách nhảm nhí nói: “Tên này điên rồi.”

“Quả báo như vậy là quá nhẹ.”

“Hắn phải nằm liệt giường cả quãng đời còn lại mới đúng.”

Tiếng chỉ trích không ngừng vang lên. Cùng đó là sự giận dữ của mọi người bị đẩy lên cao trào, trước thái độ điên khùng của người điều khiển chiếc Cadillac Escalade ESV.

Nhiều người sắp không kìm chế nổi muốn lao vào đánh tên tài xế đáng giận này.

“Rầm...” Lại tiếng xe đụng rồi tiếng súng “Đoàng... Đoàng...” bất ngờ nổ liên hồi ở rất gần ngã tư.

Mọi người ở ngã tư lúc này chợt giật mình, phần lớn trong số họ trước đó đều đang lái xe, nên không nghe thấy tiếng súng nổ phát ra từ phía bến cảng.

Còn một ít người đi bộ, hay sống gần ngã tư, đều nghe thấy tiếng súng trước đó. Chỉ là vụ tai nạn xảy ra đã hút hết sự chú ý của họ, làm họ tạm quên đi mà thôi.

Lúc này từ hướng bến cảng nhiều chiếc xe lao nhanh chạy về phía ngã tư, nhưng vụ tai nạn xảy ra đã gây tắc nghẽn con đường, nhiều xe chạy với tốc độ nhanh không kém chiếc Cadillac Escalade ESV, gặp tình trạng tắc nghẽn không kịp phanh, liền tông vào các xe đang dừng giữa đường.

“Chuyện quái gì thế này?”

“Những người này bị sao vậy?

Trong sự kinh ngạc của những người có mặt ở ngã tư đường, nhiều người từ trong những chiếc xe vừa lao tới, bất chấp thương thế gặp phải do va chạm, vội vã từ trong xe ra, hốt hoảng bỏ chạy.

“Họ bị làm sao vậy?”

“Không biết nữa. Chắc chạy trốn Zombie... hahaha...”

“Oh... chắc vậy, mà “Xác Sống” phần 12 sắp tập cuối đấy.”

“Anh xem thứ nhảm nhí đó sao? Còn tôi thì không nuốt nổi. Mấy con xác sống không có óc, có gì đáng sợ? Chúng còn không biết leo tường.”

“Giải trí thôi mà.”

“Đấy quên, phải quay video chứ nhỉ, còn đăng tiktok... tiêu đề tận thế đến... anh nghĩ xem có hót hòn họt không?”

“Chắc... tôi cũng phải quay.”

Trong đám đông đứng nơi ngã tư xảy ra sự cố, có hai người đàn ông là đồng nghiệp của nhau, do xe bị mắc kẹt do vụ tai nạn, họ đứng trò chuyện bên lề đường và câu chuyện của họ nghe có vẻ khá thú vị. Chỉ là họ có vẻ không nhận ra sự khác thường của vụ việc, thái độ và cách ứng phó lúc này của họ có gì đó không ổn...

Một cuộc trò chuyện khác gần đó cũng khá thú vị.

“Này, là tiếng súng phải không? Cô có nghe thấy nó?”

“Đúng là tiếng súng, ồ nó ngày càng rõ. Lúc trước khi đi bộ, tôi chỉ nghe thấy loáng thoáng...”

“Chuyện gì nhỉ... ai lại nổ súng giữa thành phố như vậy?”

“Cảnh sát bắt tội phạm chăng?”

“Cõ lẽ vậy, có khi ta còn được chứng kiến tận mắt.”

“Tôi chưa thấy điều đó bao giờ.”

“Không phải những người này bỏ chạy vì tiếng súng đấy chứ?”

“Nếu vậy thì họ nhát gan quá.”

“Chắc do lần đầu họ nghe thấy tiếng súng.”

“Họ có phải người Mỹ không vậy?”

“Tôi không biết nữa, mà thành phố của chúng ta đâu có khách du lịch nước ngoài.”

“Dân nhập cư... có lẽ họ là dân nhập cư.”

“Xem ra, sắp có trò hay trên các phương tiện truyền thông.”

“Tôi cũng nghĩ vậy... cô có đem điện thoại theo không? Tôi để ở nhà mất rồi.”

“Có... may là tôi đem theo... nhưng không có anh nhắc tôi cũng quên mất phải quay lại cảnh này... Xem ra hôm nay tôi có một quả bom tấn để đăng trên Facebook và Twitter.”

“Tôi sẽ giúp cô chia sẻ chúng... mà cô nhớ đăng lên hội nhóm khu phố. Trong nhóm có vài thanh niên chơi tiktok có số má. Đảm bảo video của cô sẽ được truyền bá một cách khủng khiếp.”

Ba người Aiko đừng khá gần hai người dân của khu phố, nên nghe rõ cuộc trò chuyện của họ, ba người có chút cảm khái, họ không hiểu những người này đang nghĩ gì... không thấy được nguy hiểm đang ở rất gần sao.

“Chúng ta đi thôi, dừng ở đây thêm có khi lại gặp chuyện.” Aiko nhìn thấy tình huống ngày càng hỗn loạn nói.

Yuko đồng ý nói: “Đúng vậy, chúng ta đã lãng phí mấy phút ở đây rồi.”

Yuko nói rồi mở cửa xe, chỉ là cô không chui vào xe, bởi con đường lúc này đã chật cứng xe cộ. Ô tô của họ chắc chắn không thể rời khỏi đây.

Aiko cũng nhận ra điều này cô nói: “Yuko, Maki với tình hình này chúng ta phải đi bộ rồi.”

Maki lo lắng nói: “Nhanh lên, chị có cảm giác không ổn lắm.”

Maki dẫn đầu rời đi, được vài bước chân thì cả ba người lại phải dừng lại, bởi một đám đông đang hướng tới xem vụ tai nạn, khiến họ không thể rời đi được.

Yuko tỏ ra lo lắng, cô tính chen lên trước rồi dùng sức mở đường, thì lại chậm chân hơn nhóm người vừa lao xe tới, vứt bỏ xe mà chạy.

Một người đàn ông vóc dáng vạm vỡ, thở hồng hộc, dùng sức đẩy ra đám người cản đường đi về phía trước, vừa đi vừa giận dữ nói: “Lũ ngốc... các người đang đi chết có biết không...”

“Kệ xác họ... họ giống với đám người ngu ngốc trước đó. Không ai tin chúng ta, rồi cũng cười vào mặt ta thôi... đi mau, tôi không muốn chết...” Một người đàn ông mặc đồ bảo hộ công nhân, bên trên có in dòng chữ “Cảng hàng hoá Milford” nói với người đang chen lấn mở đường đằng trước.

Một người phụ nữ theo sau cũng nói: “Đám ngốc này sẽ giúp ta có thêm thời gian bỏ trốn.”

Lời nói có phần tàn nhẫn của mấy người đang bỏ chạy, không có làm những người hướng về phía ngã tư xảy ra tai nạn bận tâm, phần lớn họ chỉ cho rằng đám người kia bị khùng, ăn nói nhảm nhí mà thôi...

“Nhanh theo họ rời đi.” Chỉ có Yuko nghe vậy thì mặt biến sắc vội nói với Aiko và Maki.

Một nhóm người nhỏ nhoi cứ vậy chen ngược lại với hướng của dòng người hiếu kỳ. Như một chiếc thuyền độc mộc giữa dòng nước chảy siết.

Rời đi được khoảng gần hai trăm mét, thì Yuko và mọi người bắt đầu nghe thấy những tiếng hét lớn phía sau cùng tiếng súng nổ cực gần.

“Chạy à....”

“Quái vật, chạy mau...”

“À... Chúa ơi... chuột... chuột...”

“Đoàng... Đoàng...”

“Giết người... họ giết người...”