Chương 145: Vượt Ngoài Kiểm Soát (2)

Trong lúc Thomas gắng sức chống trả, cái đèn pin đã văng khỏi tay của hắn không biết từ lúc nào. Thomas buộc phải rút rùi cui điện ở thắt lưng ra, thứ vũ khí cuối cùng mà hắn có, hắn cắn chặt răng điên cuồng giật lũ chuột, kể cả khi điều đó khiến chính Thomas bị giật lây.

“Chít... Chít...”

Thomas chống trả hết sức quyết liệt với rùi cui điện, nhưng bọn chuột đông quá. Dần dần, hắn bắt đầu đuối sức, cơ thể bắt đầu tê dại sau vài lần bị giật lây. Loạng choạng mấy bước, hắn bất lực ngã xuống mặt đất. Cố gắng giãy giụa đến cùng, nhưng hắn đã đánh rơi rùi cui điện khỏi tay. Thân thể bị lũ chuột tràn lên đè nặng, cử động của hắn ngày một chậm chạp.

“GÂU… Grừư....” Giữa lúc Thomas tưởng chừng như phải chết, con Milo đột nhiên sủa lớn một tiếng giữa vòng vây của lũ chuột, rồi hùng hục phi tới bằng tốc độ rất nhanh. Nó hất văng lũ chuột cản đường lao tới cứu chủ của nó.

Con Milo nhảy bổ lên người Thomas. Nó ra sức cắn rồi dùng mõm hất văng những con chuột đang bâu kín trên người Thomas.

Milo bùng nổ một cách mãnh liệt, nó điên cuồng cắn xé lũ chuột xung quanh Thomas. Sự hung hãn của nó làm lũ chuột phải tạm thối lui.

Thomas vội vàng vùng dậy, gắng gượng đứng lên.

“Hộc... Hộc... Hộc...” Thở ra hồng hộc, Thomas đảo mắt khắp xung quanh nhìn một vòng, nhìn tình thế đầy nguy hiểm, không chút lối thoát nào mà hắn đang gặp phải.

Lũ chuột sau vài chục giây thối lui trước sự hung hãn đầy điên cuồng của Milo, chúng bắt đầu tổ chức lại đội hình, ép sát về phía Thomas và Milo. Khiến một người một chó không ngừng lui lại sát mép nước sông.

Giẫm giày lên nước, làm cho Thomas nhậm ra hắn đã thối lui tới mép sông. Đã không còn đường lui cho Thomas.

Thomas biết mình phải làm gì đó nếu không hắn chắc chắn phải chết. Nhìn đàn chuột đen kịt vây trước mặt, Thomas lắc đầu, hắn biết, hắn không có cơ hội xông qua được lũ chuột. Hắn sẽ chết vô cùng thảm nếu làm vậy.

Thomas không nghĩ thêm, hắn quay người chạy vào sông, đồng thời hô lớn: “Milo, đi nào, xem ai bơi sang được bờ bên kia.... Ha... Ha....”

Chịu đựng cơn đau khắp cơ thể, Thomas điên cuồng chạy rồi nhảy vào dòng sông, Milo cũng vậy nó bám sát theo chủ của mình.

Nhưng lũ chuột đâu có dễ dàng buông tha cho Milo và Thomas. Nước sông không thể ngăn cản được chúng. Lũ chuột đuổi theo ngay sát phía sau. Chúng bơi cũng rất tốt, đuổi sát ngay phía sau Thomas và Milo.

Bơi tới giữa dòng sông, Thomas bắt đầu đuối sức, hắn bắt đầu ngắc ngoải trong nước, chìm vào dòng sông rồi lại gắng hết sức mới ngoi trở lại được mặt nước.

Milo thấy chủ của mình đuối sức, dù bản thân chính nó cũng không còn nhiều sức lực, nó vẫn bơi tới cạnh Thomas, dùng miệng cắn vào cổ áo phía sau gáy Thomas, nó gắng hết sức kéo Thomas tiếp tục bơi.

Chậm lại tốc độ, khiến Milo và Thomas bị lũ chuột đuổi kịp, chúng lại vây lấy Thomas và Milo.

“Mẹ kiếp. Chúng mày là thứ quái quỷ gì vậy. Chuột gì chứ? Ác quỷ?” Thomas cố nổi trên mặt nước chửi ầm lên một cách tuyệt vọng khi lại thấy mình trong vòng vây của đám chuột.

“Chít... Chít...” Những con chuột nổi trên mặt sông quanh Thomas, chúng kêu gào đầy phấn khích trước khi lao vào tấn công.

Milo cũng đã kiệt sức, nó mệt mỏi, chỉ còn đủ sức kêu lên vài tiếng rên rỉ yếu ớt, bất lực nhìn lũ chuột bơi tới.

Thomas cũng buông xuôi, mặc cho số phận định đoạt.

Lũ chuột thèm khát thịt tươi nhe răng bơi tới. Nào ngờ dị biến xảy ra, “Rầm... ào... ào...” bọt nước bắn phá lên cao ngay trước mặt Thomas, một bóng đen dài đến hơn hai mét từ dưới mặt nước lao lên với cái mõm dài đầy răng sắc nhọn, đớp lấy một con chuột, rồi lặn xuống, lúc lặn xuống cái đuôi của nó quẫy mạnh đánh trúng một con chuột, làm con chuột này bất tỉnh ngay tại chỗ, tự chìm vào dòng sông.

Tình huống đột nhiên xảy ra làm lũ chuột vốn không biết sợ, trở lên rối loạn, bởi sinh vật vừa xuất hiện đớp đi đồng loài của chúng vô cùng to lớn, với những lớp vảy óng ánh phản xạ lại ánh sáng yếu ớt trong đêm tối giữa dòng sông. Lũ chuột kinh hãi quên đi việc chúng đang làm, thi nhau kêu chít chít bơi vòng vòng.

Cơn ác mộng của lũ chuột nhanh chóng quay trở lại, lần này ác liệt hơn trước. Iron Fish con cá sấu hoả tiễn mà Tony thu phục trên sông Charles, quay trở lại tấn công đàn chuột, nó lao thẳng vào chỗ đông nhất. Xé tan đàn chuột, Iron Fish đớp giết từng con chuột, vùng vẫy nhấn chìm lũ chuột vào dòng sông.

Thomas, trố hai mắt, chết lặng người nhìn, nhìn đến quên cả việc giữ mình nổi trên mặt nước, hắn chìm dần chìm dần, đến khi đôi mắt cũng chìm vào trong nước hắn mới nhận ra.

Thomas lúc này mới vùng vẫy nổi lên. Hắn phun không ít nước sông từ trong mồm ra, thở hồng hộc, lúc này không hiểu sức lực đâu ra Thomas vùng vẫy vô cùng khoẻ, hắn nổi hẳn trên mặt nước, xoay chuyển theo hướng di chuyển của Iron Fish say mê nhìn ngắm cuộc tàn sát áp đảo.

Không hiểu sao Thomas lại không cảm thấy nguy hiểm, không cảm thấy sợ hãi, trước sự xuất hiện thình lình của Iron Fish. Cũng không sợ hãi cuộc tàn sát lũ chuột của Iron Fish.

Có lẽ là do Iron Fish xuất hiện đã cứu hắn không phải chết trong tay lũ chuột.

Milo cũng giống Thomas, nó không chút sợ hãi Iron Fish, bởi nó cảm nhận được từ Iron Fish một sự thân quen. Hay chính xác hơn thì cả nó và Iron Fish đều có chung một người chủ thật sự.

Milo vùng vẫy trong nước, sủa lớn về phía Iron Fish, tiếng sủa của nó ẩn chứa đầy vui mừng và khích lệ. Giống như đang cổ vũ cho Iron Fish.

Iron Fish tàn sát lũ chuột một cách điên cuồng, vừa giết nó vừa thu thập những quả cầu năng lượng. Ánh mắt của Iron Fish loé lên vui sướng mỗi khi thu thập được thêm một quả cầu năng lượng. Nó muốn thu thập được thật nhiều, thật nhiều, để đến khi gặp được Tony, nó có thể khoe công với cậu.

Lũ chuột bị giết đến sợ, chúng bắt đầu bỏ chạy, bơi về phía bến cảng trốn. Trong nước dù số lượng có đông hơn, thì chúng cũng không phải đối thủ của Iron Fish, một con cá với hàm săng sắc nhọn, dài hơn hai mét và nặng hơn một trăm ki lô gam. Chưa kể đến lớp vảy giáp đến dao còn khó lòng mà xuyên thủng được của Iron Fish.

Nhiều con chuột đã thử và ngay cả những chiếc răng cửa cứng rắn nhất của chúng, cũng không thể làm gì được lớp vảy giáp cứng rắn và trơn trượt đó.

Thomas nhìn Iron Fish đuổi theo lũ chuột về phía bến cảng, hắn có chút lưỡng lự, rồi cuối cùng Thomas cũng phải quay đầu bơi về phía bờ sông đối diện bến cảng.

Thomas bơi vào tới bờ, hắn quay người lại nhìn, muốn xem tình hình trên sông thế nào rồi. Chỉ là trời quá tối, Thomas không thấy được gì, hắn chỉ nghe loáng thoáng thấy tiếng kêu của lũ chuột, tiếng quẫy nước do Iron Fish tạo ra.

Milo lúc này cũng bơi vào tới bờ, nó bước tới bên cạnh Thomas kêu nhỏ vài tiếng. Thomas bị tiếng kêu của Milo bừng tỉnh, hắn nhìn về phía bến cảng thêm một lần rồi quay đầu đi sâu vào bờ. Vừa đi vừa tính toán nói: “Phải tìm cảnh sát, phải nhanh nên mới được, lũ chuột quái quỷ này từ đâu ra... sao chúng lại to và khát máu như vậy... À những kho ngũ cốc, là chúng, chắc chắn là chúng đã ăn hết ngũ cốc ở đó... chúng đang đói vì không có cái ăn... lúc này chúng thật nguy hiểm, nếu chúng tràn vào thành phố...”

Nói tới đây Thomas không dám nói thêm, hắn sợ hãi cảnh tượng mà hắn vừa nghĩ tới, bước chân của hắn vì vậy càng nhanh hơn. Thomas bước đi nhanh nhất có thể, hắn không hề bận tâm đến những cơn đau, không hề bận tâm đến máu vẫn không ngừng chảy từ các vết thương trên người mình.

Quay trở lại trang trại của Tony. Dưới căn hầm bí mật, trong phòng huấn luyện.

Yael, chị em Valentina và chị em Yeon Hee đều mặc đồ tác chiến, trang bị áo giáp chống đạn hạng nặng, mũ tác chiến chống đạn, súng tiểu liên Kiss Vector, súng lục Glock 36, khiên chống đạn titan...

Lili nhìn mọi người trang bị tận răng có chút không vui, khi cô chỉ được mặc một bộ đồ tác chiến với giáp nhẹ nói: “Tony, em chỉ được mặc thế này thôi sao? Khiên cũng không có.”

Tony nhìn qua Lili, thừa hiểu Lili lại muốn đòi nhăng, đòi quậy, cậu lắc đầu không buồn nói. Cậu quay ra kiểm tra trang bị trên người Young.

Young cũng mặc đồ tác chiến, trang bị áo giáp nặng như mấy người Yael, nhưng cô không có khiên giống họ.

Young không cần tới khiên, bởi cô đã có một đám vệ sĩ cao lớn. Tất cả đều cao tới gần hai mét. Chúng là những bộ xương khô mà Young đã phải rất vất vả tuyển chọn, tìm kiếm quanh trang trại, việc này đã tốn của Young không ít thời gian.

Mười bộ xương được mặc quần áo tác chiến, đi ủng da, đeo găng tay với giáp hạng nhẹ. Do chúng là một bộ xương khô, nên áo giáp, giày, găng tay đối với chúng thực ra là dùng để nguỵ trang mà thôi.

Đầu của chúng mới là nơi cần được bảo vệ. Bởi chỉ cần phá huỷ xương sọ, những bộ xương khô này sẽ “chết”.

Tất cả các bộ xương khô của Young đều được trang bị một chiếc mũ tác chiến chống đạn Altyn do Nga sản xuất. Với tấm che mặt có kính chống đạn, mũ Altyn cũng đã nguỵ trang tốt cho bộ mặt xương xẩu của những bộ xương khô.

Nhìn qua mười bộ xương khô không khác gì những người lính bình thường.

Lili có chút không vui khi bị Tony làm lơ, Yael thấy vậy liền thay Tony nói: “Lili em có năng lực hoá thép, nên không cần mặc giáo chống đạn hạng nặng. Đôi cánh của em, khi hoá thép cũng là một lớp khiên chống đạn tuyệt vời. Lại không chút vướng víu, thu phóng tuỳ ý, so với khiên của tụi chị còn tốt gấp nhiều lần. Em không nhớ những gì chị huấn luyện sao?”

Lili vẫn có chút không vừa lòng nói: “Em không quên, chỉ là mọi người đều có, em không có...”

Yael mất kiên nhẫn nói: “Con bé này... em còn muốn ngầu lòi gì đó thì đừng trách chị.”

“A...” Lili nhớ tới gì đó sợ hãi hét lớn nói: “Không. Em biết rồi.”

“Được rồi, kiểm tra súng của em đi... cũng như kiểm tra lại, xem bộ đồ tác chiến, sau khi sửa đổi, có còn cản trở việc em thi triển đôi cánh không...” Yael nhắc nhở Lili rồi quay ra hỏi Tony: “Điểm đến của chúng ta là gì?”

“Đi rồi mới biết được.” Tony cũng không phải rất rõ. Cậu chỉ phái vài con chim bám đuôi theo đám người cứu đi Levi.

Tony có thể cảm nhận đại khái phương hướng của chúng, nhưng không quá rõ ràng.

Yael cũng hiểu được việc này cô nói: “Chạy vài vòng tìm kiếm cũng không tệ. Có thể giúp mấy cô gái của chúng ta có thêm chút thời gian chuẩn bị tâm lý.”

Tony nghe vậy, nhìn qua Lili đang kiểm tra khẩu Glock 36 của cô, còn tự tin huyễn hoá ra đôi cánh, hoá thép, cong cánh về phía trước, tạo lá chắn, đầy tự tin diễn luyện vài tư thế tấn công và phòng thủ.

Tony nói: “Tôi nghĩ không cần. Cô xem, đến Lili còn có tinh thần tốt như vậy...”

“Cũng đúng.” Yael nói đồng thời cô cũng nhìn mấy người Yeon Hee, Natalia tràn đầy sức sống, đang cười nói với nhau, không chút nào lo lắng.

Tony nói: “Mọi thứ đầy đủ hết rồi. Chúng ta cũng nên xuất phát thôi... Tôi và Young sẽ đi cùng đám xương xẩu trên chiếc xe lấy được của đám ma cô. Còn cô và mọi người thì đi chiếc Ford Transit mà tên Levi đó bỏ lại.”

“Vâng!” Yael đáp rồi quay ra triệu tập các cô gái xuất phát.

Vài phút sau, Lucy nhìn bóng lưng Tony và mọi người biến dần vào bóng tối rời đi trang trại.

Lucy lúc này cũng mặc đồ tác chiến, trang bị đầy đủ súng ống. Đứng trước hồ cá, Lucy nhìn đám chó tuần tra liên tục quanh nhà, nhìn đám hổ báo ẩn hiện đây đó trong bóng tối. Trên cây cối quanh nhà, lũ quạ cũng đậu kín các cành cây.

Dù vậy Lucy vẫn có cảm giác không yên tâm.

Naomi cũng mặc đồ tác chiến, vũ khí đầy đủ từ phía sau đi tới nói: “Lucy, em không cần lo lắng quá. Chúng ta còn có Sobig, chỉ cần nó đứng vững, không ai có thể thâm nhập vào căn nhà. Chưa kể, muốn đi qua hồ cá toàn mạng, cũng không phải điều dễ dàng gì.”

“Em biết, chỉ là không có Tony ở đây...” Lucy nói.

“Chị hiểu, Tony có một bờ vai rộng và vững chãi... Nhưng chúng ta không thể dựa mãi vào Tony được. Em hiểu ý chị chứ?” Naomi nói.

Lucy hiểu, cô nói: “Vâng. Em nghĩ thay vì sợ hãi. Có lẽ mình nên làm gì đó thiết thực hơn.”

Noami nói: “Em muốn làm gì?”

Lucy nói: “Việc em giỏi nhất, chỉ là mọi người sẽ vất vả một chút...”

Naomi nói: “Không sao, giờ chúng ta đâu phải người thường...”

“Vâng, đó là điều may mắn của chúng ta... quay lại căn hầm nào chị Naomi.” Lucy nói, rồi cùng Naomi quay trở lại dưới căn hầm.

Trong khi Tony đang trên đường đi tìm kiếm kẻ thù. Thì Levi và thuộc hạ của Aaron lại đang chuẩn bị rời khỏi cứ điểm ẩn lấp, nơi chúng giấu mình ở đó, sau khi cứu thoát Levi.

Có chút trùng hợp khi nơi này lại nằm khá gần bến cảng Milford.

Trong một căn phòng, Levi nói với Nathan: “Lâu vậy Nathan, bao giờ chúng ta mới đi gặp Aaron.”

Nathan nói: “Ngài Levi, vài phút nữa thôi. Đợi người của tôi xác định an toàn đã.”

“An toàn? Không phải chúng ta đang rất an toàn sao?” Levi nói.

Nathan nói: “Kẻ chúng ta đang đối đầu không tâm thường chút nào ngài Levi. Chúng ta dễ dàng thoát khỏi nơi đó, chưa chắc đã là may mắn.”

Levi nói: “Cậu sợ có đuôi bám theo?”

“Không, tôi không sợ có đuôi bám theo, tôi không sợ phải chiến đấu, không sợ phải chết. Tôi chỉ không muốn làm hỏng chuyện của ngài Aaron.” Nathan nói.

Levi nhìn Nathan có chút khinh thường nói: “Cậu sợ Aaron... cũng đúng, cậu ta rất tàn nhẫn, đến ta đôi lúc cũng cảm thấy hơi sởn da gà với cơn tức giận của gã.”

“Có lẽ ngài...” Nathan đang nói thì...

“Đoàng... Đoàng...”

Cuộc nói chuyện của Nathan và Levi bất ngờ bị tiếng súng nổ cắt ngang.

“Fuck... mồm quạ đen.” Levi cau mày chửi thề một tiếng.

Nathan thoáng hiện chút lúng túng, nhưng rất nhanh gã phản ứng lại. Gã cầm bộ đàm nói: “Chuyện gì vậy? Mau báo cáo.”

Đầu kia bộ đàm vài giây vẫn không có hồi âm, chỉ có những tiếng hơi rè rè. Trong khi tiếng súng không ngừng vang lên bên ngoài.

“Mẹ kiếp! Chuyện gì đang diễn ra. Chúng mày chết hết rồi sao?” Nathan có chút bực bội chửi vào bộ đàm. Nhưng vẫn không có ai hồi đáp gã.

“Đoàng... Đoàng... Đoàng... Đoàng...” Tiếng súng càng trở lên ác liệt hơn. Nathan không thể bình tĩnh được nữa, gã định chạy ra ngoài xem tình hình thế nào.

Thì bộ đàm của Nathan vang lên tiếng: “Chạy, chạy nhanh ngài Nathan... thật nhiều... thật nhiều... A...A... A....”