Chương 144: Vượt Ngoài Kiểm Soát (1)

Thời gian qua đi rất mau. Chỉ chớp vài cái mắt nghỉ ngơi, sau những giây phút điên cuồng làm tình, để tăng gấp đôi đống năng lượng có trong người. Thì trời đã tối mịt.

Tony tỉnh dậy, cậu hít một hơi thật sâu, lấy lại tỉnh táo. Vươn người dậy từ chiếc giường êm ái. Nhìn quanh phòng ngủ, Tony không thấy ai ở cạnh mình liền lẩm bẩm: “Mấy người này thật là bạc bẽo, sướng rồi chạy hết...”

Nhìn ra ngoài hồ qua cửa kính phòng ngủ, Tony ngắm nhìn vài con cá Koi đang thong thả bơi lội dưới ánh đèn. Tony có chút hâm mộ cuộc sống thư thái của chúng.

Tuy hâm mộ cuộc sống bình yên của mấy con cá. Nhưng Tony biết bản thân mình nếu sống quá thư thái. Cậu sẽ không chịu nổi, cuộc sống nhàm chán đó.

Rời giường, rời phòng ngủ, Tony đi vào bếp tìm gì đó để lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình.

Trên bàn ăn đã chuẩn bị sẵn rất nhiều món. Tony thấy không ít món cậu thích trên bàn. Trong phòng bếp lúc này chỉ có Young và Mia, hai người vẫn đang hí hoáy nấu thêm món gì đó trên bếp.

Tony thấy Young và Mia vẫn đang nấu ăn liền hỏi: “Trên bàn đã có nhiều món như vậy, hai người còn nấu gì đấy?”

Mia nghe vậy quay ra cười, cô nhìn Tony ngồi xuống bàn ăn, tay còn bốc một miếng thịt ăn vụng, cô vui vẻ nói: “Chị đang nấu món Bouillabaisse.”

“Oh... súp hải sản kiểu Pháp. Được đó chị Mia.” Tony khen ngợi Mia rồi quay ra hỏi Young: “Young, còn em?”

Young nói: “Em đang làm món “Khoai Tây Can Đảm”. Sắp xong rồi.” (Đây là món Patatas bravas của Tây Ban Nha.)

“Em đang lên tinh thần cho mình sao?” Tony nói với Young.

Young nói: “Vâng. Em có chút hồi hộp.”

Tony nói: “Không cần lo lắng quá. Cứ làm theo những gì được huấn luyện.”

Young tiếp tục rán khoai tây, vừa rán cô vừa nói: “Vừa rồi chú Henry có gọi. Anh đang ngủ nên em đã nghe máy. Chú bảo, chuyện trưa nay ở nhà Naomi. Chú đã làm báo cáo ổn thoả. Chỉ là hoạt động luyện bắn súng bình thường trong trang trại, còn tiếng hổ gầm gấu thét, cũng đã được chú xử lý, với lý do có đoàn xe của rạp xiếc thú đi qua thị trấn.

Tony nói: “Chú Henry còn bảo gì không?”

“Có, chú bảo, hai viên cảnh sát mới người Mexico, lúc nghe tiếng súng, họ có chạy tới, nhưng việc diễn ra quá nhanh, họ có bắt gặp xe của những kẻ nổ súng tháo chạy. Chỉ là hai người họ không thành công trong việc bám đuôi chúng.” Young kể lại.

“Hai người đó đúng là... cần mẫn và có trách nhiệm. Young, thi thoảng em có thể nấu bữa trưa cho hai người Mexico. Họ thường tuần tra quanh trang trại, không khó để tìm thấy họ.” Tony nói.

Young nói: “Vâng. Hai người đó có vẻ tốt bụng.”

“Chị Mia, William đâu rồi? Ai trông thằng bé vậy?” Tony quay ra hỏi Mia.

Mia vừa bê bát súp hải sản mà mình làm xong, vừa đi về phía bàn ăn vừa nói: “Thằng bé đang chơi với Sobig và Yael.”

“Sobig?” Tony hơi ngạc nhiên khi William lại đang chơi với con gấu của Yael.

Nhìn vẻ bất ngờ của Tony, Mia nói: “Lạ đúng không? Sau những gì chứng kiến, có lẽ William sẽ sợ hãi gấu. Nhưng không, nó lại tỏ ra thích thú. Giờ chị mới nhớ ra, lúc đó thằng bé không khóc.”

“Cậu bé mạnh mẽ hơn chúng ta tưởng. Tương lai sẽ là một người đàn ông vô cùng vĩ đại đây.” Tony nói rồi kéo Mia vào lòng khi cô vừa đặt bát súp xuống bàn xong.

“Em lại muốn gì đấy? Sắp tới giờ phải đi, không phải sao?” Mia có chút hoảng hốt khi bị Tony kéo vào lòng, còn bị cậu kéo tụt dây quai váy, để lộ ra bầu sữa căng mọng.

Tony cười cười nói: “Em uống chút sữa, hồi phục sức khoẻ thôi. Chị không cần khẩn trương như thế.”

Nói xong, Tony bắt đầu bú mút, vắt sữa một cách hăng hái.

Lúc Tony uống đã mồm sữa của Mia. Cũng là lúc Young bê món “Khoai Tây Can Đảm” đi tới đặt xuống bàn. Young dùng hai ngón tay cầm lên một miếng khoai tây đút tọt vào mồm Tony nói: “Anh thấy nó thế nào?”

Tony nhai và nhấm nháp, cảm nhận hương vị khoai tây hoà quyện với vị sữa còn đọng trong miệng rồi nói: “Rất tuyệt!”

Young cười nói: “Sữa rất tuyệt?”

“Một sự kết hợp tuyệt vời.” Tony lắc đầu nói, đồng thời vươn tay lên kéo Young cúi người xuống hôn thật sâu.

Sau vài giây Tony buông tha cho Young và nói: “Vị rất tuyệt phải không?”

Young, mặt đỏ bừng vì nụ hôn sâu của Tony nói: “Nước bọt của anh thật tệ.”

“Nó đủ mùi vị mà.” Tony nói rồi lại bóp vú Mia bú một cái, sau đó ăn vài miếng khoai tây.

Tony quay ra nói với Young: “Em muốn thử lại?”

Young lắc đầu nói: “Không, em sẽ tự trải nghiệm.”

Young nói xong thì trừng mắt Tony một cái. Cô cúi xuống nhẹ nhàng ngậm lấy đầu ti của Mia, mút nhè nhẹ.

“Ứm...” Young khẽ phát ra tiếng ở cổ họng, khi vị sữa thơm ngon ngoài tưởng tượng.

Mia thì đứng người, nhìn Tony rồi Young uống sữa của mình.

Young bú xong, ăn thử vài miếng khoai tây rồi nói: “Đúng là rất tuyệt.”

Tony cười lớn thích thú nói: “Vậy tiếp tục...”

Mia lúc này không chịu được nói: “Chị là bình sữa của hai đứa sao?”

Tony nhìn Young, Young nhìn Tony khi nghe Mia nói vậy, rồi cả hai cướp lấy mỗi người một bầu sữa bú lấy.

Mia mặt ngơ ngác, cô bất lực, ngồi trong lòng Tony mặc hai người giày vò, không nói được lời nào.

Trong lúc Tony đang thưởng thức bữa ăn, thì ở một nơi trong bến cảng của thành phố Milford. Một bữa tiệc cũng đang diễn ra.

Một người bảo vệ của bến cảng tên Thomas đang đem theo một con chó tên Milo, đi tuần dọc theo bờ sông trong khuôn viên cảng.

Thomas đi tuần sát bờ sông kiểm tra xem có dấu vết người tiến vào cảng qua đường sông hay không. Bởi vài tuần nay, vài kho chứa hàng nghìn tấn ngũ cốc trong cảng bị khoắng sạch sẽ. Đang nghi là có người đánh cắp. Vì vậy công tác tuần tra cũng được tăng cường.

Thomas có chút khó chịu khi phải đi tuần dọc bờ sông đầy muỗi khi trời tối thế này, hắn bước nhanh về phía trước muốn nhanh chóng kết thúc tuần tra. Bên cạnh con Milo thấy thế liền chạy song song theo Thomas.

Đi được khoảng chục mét, Thomas dừng lại trước một lùm cỏ cao. Giơ đèn pin soi lên phía trước, hắn thấy cách vài mét trước mặt có một đống cỏ dại um tùm cùng với vài bụi cây nhỏ mới mọc sát mép sông. Nghe ngóng, nhìn ngó một tí, không thấy có dấu hiệu lạ gì, nhưng Thomas lại có linh cảm gì đó, hắn tiến lên, vượt qua lùm cỏ um tùm nhìn đoạn bờ sông trước mặt.

Hình ảnh bờ sông sau lùm cỏ hiện rõ lên dưới ánh đèn pin, Thomas liền giật mình kinh hãi. Hắn có chút không tin vào những gì mình đang nhìn thấy.

“Chít! Chít!”

Cách chỗ Thomas đứng vài mét về phía trước, một đám xác cá lớn dạt vào bờ sông, bị một đám chuột to lớn bâu kín điên cuồng cắn xé tạo thành khung cảnh rất rùng rợn. Bởi lũ chuột này vô cùng lớn, kích thước còn to hơn cả những con mèo. Con nào con lấy phải nặng đến sáu, bảy ki lô gam.

“Gừưu!” Đứng sát bên cạnh Thomas, con Milo vừa nhìn thấy lũ chuột, nó liền gầm gừ chúi mõm định lao lên tấn công.

Thấy vậy, Thomas hốt hoảng ngồi xuống, giữ lấy Milo, rồi nhìn về phía lũ chuột.

Nhìn bọn chuột, dùng hàm răng sắc nhọn hung hãn giật xé những con cá chết, đến xương cũng bị gặm cắn đến không còn. Thomas bắt đầu thấy run rẩy, không biết phải làm gì.

Lũ chuột vẫn cặm cụi gặm cắn những con cá chết trên bờ sông, có vẻ như không mấy để ý đến sự xuất hiện của Thomas và con Milo.

Nuốt một ngụm nước bọt, Thomas giữ chặt con Milo đang hết sức kiềm chế. Nó tỏ vẻ khó chịu nhe răng gầm gừ, khom mình chậm dãi bước theo Thomas, định lén lút rời đi cùng Thomas.

Trong lúc Thomas và Milo bước đi thật nhẹ nhàng, tính chuồn khỏi nơi quái quỷ này. Thì vài con chuột hơi dừng lại, nhổm người lên dùng đôi mắt đỏ rực chăm chú quan sát Thomas, rồi hếch mũi lên, miệng hơi rít rít kêu chít chít, tiếng kêu có chút bén nhọn, kéo dài, vô cùng khó nghe.

Còn phần lớn những con chuột khác thì vẫn vùi đầu vào cắn xé lũ cá chết, say mê cắn xé giật ra từng mảng thịt, cắn đứt từng cái đầu cá. Bọn chúng biểu hiện ra, chỉ giống như tò mò, có một chút dè chừng, chứ không sợ hãi con người, như biểu hiện thường có. Thậm chí thấy con Milo nhe răng gầm gừ, một số con còn chít chít kêu lên giống như đang khiêu khích lại Milo vậy.

Thomas phải rất khó khăn mới ngăn cản được con Milo không cho nó lao tới chiến đấu với lũ chuột. Hắn cũng cảm thấy nể phục sự gan dạ của con chó. Trong khi bản thân thì như mất hồn mất vía, sợ hãi đến tột độ.

Đới mặt với một lũ chuột, to lớn khác thường, đói khát cắn xé xác chết, Thomas cũng là rất có bản lĩnh mới có thể bình tĩnh được như bây giờ. Nếu là người bình thường có lẽ đã hét lớn bỏ chạy hoặc run rẩy đến ngã ngồi tại chỗ rồi cũng nên.

Phản ứng ngày càng không giống bình thường của đám chuột này khiến Thomas hết sức căng thẳng. Dù trời khá mát với những cơn gió, nhưng trên trán hắn vẫn lăn xuống từng giọt mồ hôi to như hạt đậu. Tim đập bình bịch như trống trận, Thomas muốn bước tiếp, muốn chạy thật nhanh, nhưng ánh mắt khóa chặt lấy hắn và con Milo của vài con chuột, bằng con ngươi đỏ rực yêu dị, khiến Thomas không dám manh động bước tiếp.

Hai, ba phút sau, sau khi gặm sạch xác cá, đàn chuột chậm rãi nhích lại gần phía Thomas, rồi kêu ầm lên những âm thanh chói tai và nghiến răng kèn kẹt:

“Chít... Chít... Chít...”

Đứng sát cạnh Thomas, con Milo cảm nhận được mối nguy hiểm bùng lên từ lũ chuột. Nó lập tức chồm lên đằng trước bảo vệ Thomas. Sau đó, nó hạ thấp đầu sủa lên một tiếng to cảnh báo rồi nhe răng gầm gừ đề phòng lũ chuột sẽ tấn công bất ngờ.

“Gâu... Grừưu!”

Nhìn đàn chuột áp sát ngày càng gần, Thomas cảm thấy tức ngực, khó khăn thở một cách nặng nhọc, như thể nồng ngực bị đè ép bởi thứ gì đó cực nặng. Mặt mũi thì trắng bệch tái mét, mồ hồi của hắn vã ra trên trán lăn xuống không ngừng.

Thomas hoảng sợ cầm đèn pin có chút run run hơi lùi lại phía sau thủ thế. Thần kinh của hắn lúc này căng lên, chuyển sang trạng thái tập trung cao độ, sẵn sàng đối phó với tình huống phát sinh từ lũ chuột.

“Chít... Chít... Chít...” Trong khi đó, lũ chuột kêu lên ngày một lớn, nghe ám ảnh như một thứ âm thanh ma quái đầy rùng rợn.

Theo thời gian, bọn chúng áp sát ngày một gần. Bây giờ, lũ chuột đã tạo thành một vòng tròn đường kính chưa đến bốn mét, quây kín hắn và con Milo. Nhìn vào những con chuột to lớn hơn cả một con mèo trưởng thành, bò lúc nhúc trên mặt đất, vây kín xung quanh, nhe những hàm răng sắc nhọn khủng khiếp, Thomas cảm thấy sợ hãi đến mức, tim như muốn ngừng đập.

May mắn, bên cạnh hắn còn có Milo. Nhờ có tiếng gầm gừ và tinh thần dũng cảm của nó, Thomas mới không sụp đổ tinh thần.

Giữa lúc bầu không khí đang bị kìm nén đến mức ngộp thở ấy, đột nhiên có một con chuột to lớn kêu lên một tiếng chói tai, át tất cả âm thanh còn lại.

“Chíttttttttt” Sau đó, nó tung người bật cao khoảng một mét nhào tới phía Thomas đứng.

“GRÂU…” – Khi con chuột vừa tung người lên không trung. Ngay lập tức, con Milo sủa một tiếng rồi chồm tới dùng hàm răng sắc bén của mình táp thẳng vào con chuột đập mạnh xuống đất quăng quật.

“Chít... Chít... Chít...” Con chuột bị con Milo giằng xé kêu gào thảm thiết, nó chắc chắn sẽ phải chết. Nhưng tiếng kêu chói tai của nó đã trở thành tác nhân kích thích đám chuột còn lại trở lên điên cuồng.

“Chít... Chít... Chít...”

Bọn chúng kêu gào ầm ĩ, ánh mắt thì đỏ rực phát sáng trong đêm tối. Đến khi con chuột trong mồm Milo ngừng kêu và chết thẳng cẳng. Thì lũ chuột gào to một tiếng rồi đồng loạt xông lên tấn công Thomas và con Milo.

“Xoạt… Vù… Vù… Xoạt… Chít… Chít…”

Thomas bị dồn vào đường cùng không lối thoát. Bị ép đứng trước nguy cơ sinh tử, lạ thay hắn không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Hai mắt vằn đầy tơ máu, trán nổi gân xanh, hắn gào lên:

“A... A... A...” Vừa hét, hắn vừa xiết chặt đèn pin trong tay xông lên đối đầu với đám chuột khổng lồ.

Vung tay, Thomas điên cuồng đập loạn, trong bóng tối ánh đèn pin theo những cú đập quay cuồng chiếu điên loạn khắp nơi.

“Phập! Phập! Phụt!” Âm thanh đánh trúng những con chuột vang lên liên tục. Dù ánh sáng lờ mờ, không nhìn rõ tình huống do đèn pin chiếu loạn xạ, Thomas vẫn đánh trúng mục tiêu, vì lũ chuột rất đông.

Mặc kệ việc Thomas chống trả quyết liệt, chỉ mấy giây sau, lũ chuột đã bâu đầy người hắn. Một số con từ dưới đất leo lên thông qua đôi chân, những con khác thì nhảy bổ thẳng vào cơ thể hắn.

Rồi bọn chúng dùng hàm răng sắc nhọn của mình điên cuồng cắn xé. Chẳng mấy chốc, quần áo của Thomas bị cắn rách tơi tả, thủng lỗ chỗ. Những cái răng cửa to sắc bén dễ dàng phá vỡ lớp da, giật từng khối thịt trên người của Thomas nuốt thẳng vào dạ dày.

“A... A... A…” Gào lên đau đớn, Thomas gồng mình vùng vẫy, cố gắng hất tung đám chuột ra khỏi người nhưng không ăn thua.