Chương 143: Chạy.

“Meo...” Wicce thét một tiếng bén nhọn, móng vuốt của nó nhằm thẳng một bên mắt gấu Levi móc tới.

Đòn móc quá nhanh, Levi không kịp chặn lại, hắn cảm thấy một bên mắt đau nhức đến tận óc.

“Woa” Levi gào lớn, hai tay vung vẩy lên đầu, chỉ là Wicce không còn ở đó, nó đã thoát đi ngay sau khi thành công móc nổ một bên mắt Levi.

Gấu Levi thở phì phò, với cơn đau nơi nhãn cầu bị nổ, máu chảy dòng dòng trên khuôn mặt dữ tợn của gã.

Levi với một bên mắt đỏ ngầu, cuồng loạn tìm kiếm Wicce.

Rồi ánh mắt đầy thù hận của Levi, bắt được kẻ thù mà gã đang ráo riết tìm kiếm.

Wicce đứng trước một lùm cây, bộ dáng vô cùng khiêu khích, đầy gợi đòn trêu tức Levi. Miệng nó như đang nhếch lên cười một cách mỉa mai Levi.

Levi vốn đã vô cùng giận dữ, giờ càng thêm điên loạn trước hành động của Wicce. Gã rống lên một tiếng rồi điên cuồng lao tới tấn công Wicce.

Wicce không chút sợ hãi, nó lẳng lặng đứng đó, chờ đợi Levi tới.

Bỗng hơn chục bóng trắng lao vút qua lùm cây nơi Wicce đứng. Những bóng trắng lao tới gấu Levi, không ai khác chính là lũ sói tuyết mới tới trang trại ngày hôm qua từ vườn thú. Con nào con lấy dũng mãnh, bổ nhào vào Levi.

Gấu Levi đang điên cuồng lao tới, thình lình bị lũ sói bủa vây cắn xé. Không sao tiến lại gần được Wicce, Levi gào rống tức giận trong bất lực...

“Thấy sao... một Mutants, nếu đơn thuần dựa vào năng lực, không có gì quá nguy hiểm.” Thình lình tiếng nói của Tony vang lên ở một góc vườn.

Đứng cạnh Tony lúc này là Young, Yeal, chị em Natalia và chị em Yeon Hee với khiên, súng, trang bị vô cùng đầy đủ, nhưng họ lại không có hành động gì nhằm vào Levi.

Tony chỉ đứng đó quan sát, thi thoảng chi huy lũ chó lũ mèo tác chiến. Vì cậu không đánh giá cao năng lực cũng như cách chiến đấu của Levi.

Yael nói: “Đó là lý do, cậu không đáp lại cầu cứu từ mấy người Mia, mà lẳng lặng một bên quan sát.”

Tony nói: “Không phải lúc nào tôi cũng có mặt, khi mọi người gặp nguy hiểm. Với một kẻ như gã này, nếu Naomi và Mia mang theo súng thì mọi chuyện sẽ càng đơn giản...”

Yael nói: “Đúng vậy, đến lũ chó mèo còn làm gã ta chật vật như thế. Gã không là gì trước súng đạn, đặc biệt là những khẩu súng cỡ nòng lớn. Mà súng trong trang trại phần lớn đều có lực sát thương mạnh. Giờ thì tôi đã hiểu, tại sao, đến súng lục, cậu cũng chọn loại đạn 45 ACP.”

“Tony, gã Mutants đó có phải là Levi, tên bị truy nã ở Detroit không?” Young nhận ra Levi bất ngờ lên tiếng hỏi khi Yael nói xong.

Một tên tội phạm bình thường, dễ dàng lẩn trốn trong xã hội, nhưng với một tên tội phạm Mutants như Levi thì rất dễ dàng bị nhận ra, đặc biệt khi gã lại sử dụng năng lực đặc biệt của mình.

“Đúng là gã, không ngờ gã ta lại xuất hiện ở đây. Một sự trùng hợp, hay....” Tony nói rồi rơi vào trầm tư, bởi cậu cảm thấy có gì đó...

Yael nhanh nhạy bắt được dòng suy tư của Tony nói: “Cậu lo lắng đây là một sự thăm dò.”

Tony quét mắt nhìn về phía bên ngoài, nơi con đường lớn chạy qua nhà Naomi cũng như trang trại nhà cậu, đánh giá tình hình bên ngoài.

Không phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng Tony lại không hề thu hồi sự cảnh giác. Mắt cậu hơi ngước lên bầu trời, nhìn nhìn vài bóng đen nhỏ trên tầng trời cao, khẽ mỉm cười lẩm bẩm: “Hôm nay, có lẽ, có nhiều trò hay phía sau.”

Nghe Tony lẩm bẩm, Yael mơ hồ đoán ra được gì đó nói: “Tôi có chút sợ hãi bộ dáng này của cậu. Nó làm tôi nhớ tới, lúc cậu giết lũ ma cô vài ngày trước.”

“Một chút nhạc đêm thôi. Còn bản nhạc lớn... cõ lẽ sẽ đến sau đó ít ngày hoặc...” Tony nói.

Yael nói: “Cậu rất mong đợi nó đến?”

Tony nói: “Không, tôi ghét những thứ dai dẳng, tôi chỉ muốn kết thúc nó và trở về với cuộc sống bình yên.”

Yael nói: “Điều đó có vẻ hơi xa vời.”

Đúng lúc này, Tony hơi nghiêng đầu mỉm cười nói: “Trò hay tới rồi.”

Yael, Young và mọi người không hiểu ý Tony là gì, họ chỉ nhìn về phía gấu Levi đang bị đàn sói cắn xé vô cùng chật vật và cho rằng Tony đang nói tới điều này.

Levi bị cắn xé tứ phía, gã hầu như không thể làm gì để chống lại mười mấy con sói tuyết. Gã cảm thấy tuyệt vọng, cảm thấy bất lực, gã không hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Rốt cuộc thì gã đã mắc phải sai lầm gì, rốt cuộc nơi đây là nơi quái quỷ gì, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Levi rống to một tiếng khủng khiếp, tiếng rống lớn tới mức làm lũ sói phải lùi bước, lũ sói lùi lại cách xa Levi cả mét, không con nào dám tiến lên tấn công Levi, bởi lúc này Levi đang biến đổi trở lại hình dạng con người.

Có vẻ như Levi đã kiệt sức, tiếng rống vừa rồi của gã chỉ là một sự giãy giụa.

Với cơ thể trần trụi đầy vết thương, máu ướt đẫm trên da, Levi đứng thở hổn hển nhìn lũ sói, không biết phải làm gì.

Gã đưa ánh mắt nhìn ba người Naomi, Mia và Anna rồi nói: “Tôi là một thành viên trong tổ chức Mutants. Các cô biết hậu quả nếu giết tôi chứ?”

Levi lúc này bất ngờ đưa ra lời hăm doạ.

Mia, Naomi và Anna khuôn mặt bỗng biến sắc, ba người bỗng quay đầu bỏ chạy vào nhà.

Levi thấy vậy có phần ngây người, hắn có chút không tin được, lời nói của hắn lại có tác dụng.

Rồi lũ sói bỗng phân tán ra bốn phía chạy toán loạn trước khi những loạt đạn bất ngờ bắn tới.

“Đoàng... Đoàng...”

Tiếng súng bất ngờ nổ ra làm Levi chết điếng người. Gã ngây người không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.

Quan sát thấy những loạt đạn là nhằm vào những con sói, Levi thoáng thở phào, chỉ là gã không hiểu nổi, ai đang ra tay trợ giúp gã.

Lúc này ba chiếc xe bán tải từ ngoài đường phóng nhanh vào nhà Naomi, hướng tới chỗ Levi, với nhiều người được trang bị súng tự động thò ra từ cửa sổ xe, đang nhắm bắn, muốn tiêu diệt lũ sói.

Lũ sỏi nhanh chân, phản ứng lại trước khi súng nổ, nên thoát được một kiếp, con nào con lấy chạy thục mạng lẩn vảo vườn cây biến mất.

So với lũ sói thì ba người Naomi, Mia và Anna nhanh chân hơn một bước, ngay khi nhận được truyền âm của Tony, ba người liền chạy vào nhà, thật trùng hợp nó lại diễn ra ngay lúc Levi đe doạ họ.

Ba chiếc bán tải lao tới bọc lấy Levi vào giữa, một chiếc xe cửa mở banh ra, một người trong xe hướng Levi hô: “Ngài Levi, mau lên xe.”

Người lớn tiếng hô gọi Levi lên xe, không ai khác chính là Nathan, thuộc hạ đắc lực của Aaron.

Không nhận ra Nathan là ai, Aaron có chút chần chừ không dám lên xe. Dù chính người này vừa giải nguy cho mình.

Nathan không ngạc nhiên trước phản ứng bình thường này của Levi, hắn nói với Levi: “Tôi là thuộc hạ của bạn ngài. Không phải ngài đang trên đường đến Milford để gặp một người bạn đặc biệt sao? Băng giá!”

Levi bừng tỉnh, gã không chậm trễ thêm tích tắc nào mà chui tọt vào xe, còn không quên nói: “Đi mau, mau rời khỏi nơi quái quỷ này.”

Thật ra cũng không cần phải Levi nói, Nathan cũng đã nhấn chân ga ngay khi Levi bước lên xe. Nhanh chóng ba chiếc bán tái rít gào, quay đầu bỏ chạy.

Nhìn ba chiếc bán xe bán tải rời đi, Yael có chút khó hiểu nhìn Tony nói: “Sao cậu không cản họ, chúng ta có đủ hoả lực và dễ dàng đè bẹp chúng trong vài giây.”

“Chúng sẽ chết, chết trong hôm nay, nhưng không phải ở đây, không phải lúc này... Yael, chuẩn bị đi, tối nay, chúng ta có khá nhiều việc phải làm đấy...” Tony dường như đã quyết tâm làm gì đó, cậu nói xong thì bước về phía nhà Naomi, để Yael lại với những nghi hoặc của chính cô, mà không giải thích gì thêm.

Yael có chút hụt hẫng, vốn tưởng sẽ có một trận chiến nảy lửa xảy ra, nào ngờ mọi chuyện lại kết thúc chóng vánh ngoài dự đoán.

Ngay cả chị em Yeon Hee cũng thấy vậy, ai cũng lăm lăm súng trên tay sẵn sàng xả súng ngay khi có lệnh. Chỉ là Tony không ra lệnh đó cho họ.

Yeon Hee khó hiểu nói: “Tony hôm nay thật khác lạ. Có gì đó không giống bình thường.”

Yael nói: “Có lẽ vậy.”

Valentina ở với Tony lâu hơn Yael và Yeon Hee, cô hiểu Tony hơn hai người, cô nói: “Mắt bão là nơi yên bình. Và chúng ta đang ở một nơi như vậy.”

“Chúng ta chỉ cần chuẩn bị cho điều sẽ diễn ra vào đêm nay. Tôi đang không biết nên đem theo món đồ chơi nào? Ai có gợi ý gì không?” Young có chút hào hứng với sự kiện đêm nay nói.

Trong lúc bốn người, Young, Yael, Yeon Hee và Valentina đang thảo luận về quyết định của Tony thì Levi cũng đang nói chuyện điện thoại với Aaron.

“Levi, tật xấu của anh thật sự đang huỷ hoại không chỉ chính anh, mà nó còn đem cả vận đen đến cho người khác.” Aaron không mấy vui vẻ nói qua điện thoại với Levi.

Levi sắc mặt khó coi, gã vô cùng xấu hổ với người bạn của mình, Levi ngượng ngùng nói: “Tôi không ngờ, một bà mẹ đơn thuần lại thành ra như vậy... Mà sao anh biết tôi ở đó?”

Aaron nói: “Tôi và người của mình còn không dám xông vào nơi đó. Vậy mà anh lại dám một mình đi vào đó, lại còn đánh chủ ý vào những phụ nữ ở đấy. Tôi ước gì mình có gan lớn như anh.”

Levi hiểu ra sau sự mỉa mai của Aaron dành cho mình, gã nói: “Nơi đó là mục tiêu sao? Giờ thì tôi biết mình đã đâm đầu vào thứ quái quỷ gì rồi.”

“Anh còn sống rời khỏi trang trại đó đúng là kì tích. Và Levi, may mắn là anh không đụng phải tên nhóc, chủ nhân của trang trại đó.” Aaron cũng hơi ngạc nhiên về điều này nói.

“Tên nhóc? Đừng nói với tôi, kẻ làm anh khốn đốn phải gọi cả cho tôi là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch.” Levi nghi hoặc nói.

Aaron thấy giọng điệu của Levi thật ngớ ngẩn nói: “Tôi không rõ vấn đề vệ sinh cá nhân của tên nhóc đó thế nào. Nhưng lũ thú của cậu ta rất lợi hại, không phải anh vừa tự mình cảm nhận sao? Nếu anh chưa cảm nhận rõ, tôi có thể bảo Nathan đưa anh quay trở lại đó.”

Lần này Levi bị Aaron châm trọc, không hề ngượng ngùng, trái lại gã còn cười phá lên, rồi gã nói: “Aaron, anh vẫn vậy.”

Aaron nói: “Không, tôi không nghĩ mình còn như trước... Mà Levi, việc anh làm hôm nay, đã làm phức tạp thêm công việc của tôi. Nhưng tôi không thể phủ nhận. Nó cũng cho tôi thấy được những điều mà tôi sẽ phải đối mặt khi tiến vào trang trại đó.”

“Cũng không hoàn toàn là một sự phá hoại phải không?” Levi tự giễu cợt nói.

Aaron nói: “Gần đây tôi có vẻ không được may mắn khi hợp tác với người ngoài.”

Levi nói: “Oh! Tôi không phải người đầu tiên làm anh phiền não.”

“Thất bại của cô ta là ngoài ý muốn. Không giống anh, một tên ngốc, tham lam và háo sắc.” Aaron nói.

Levi nghe được người mà Aaron đề cập tới là nữ, bản tính khó đổi của gã lại nổi lên, gã nói: “Một nữ Mutants? Nghe có vẻ thú vị, có thể giới thiệu cô ta cho tôi không?”

Aaron nhẹ nhàng nói: “Nếu anh muốn chết. Tôi sẽ giúp.”

Levi nói: “Năng lực của cô ta rất mạnh?”

“Khá đặc biệt, dù vậy cô ta gần như suýt mất mạng khi cố thăm dò trang trại đó.” Aaron nói.

Levi nói: “Kiếm tiền từ anh đúng là không dễ chút nào. Biết vậy tôi ở lại trên núi.”

Aaron nói: “Mới vậy đã sợ rồi sao? Không giống với Levi mà tôi biết chút nào.”

“Sợ?” Levi tự hỏi chính mình và đúng là gã đã sợ hại khi phải đối mặt với lũ sói tuyết. Lúc đó gã thật thảm hại và bất lực. Gã không thể tưởng tượng được có ngày gã lại gặp phải chuyện như thế.

Levi phục hổi tinh thần nói: “Đúng là tôi đã sợ, rất sợ... lúc đó tôi tưởng mình sẽ bị lũ sói đó xé xác... may mà có người của anh. Đúng rồi, anh tính xử lý lũ thú vật trong trang trại đó thế nào?”

Aaron nói: “Đây đúng là một vấn đề đau đầu. Anh có cách gì không Levi?”

“Dùng súng là đơn giản nhất. Nhưng nó có vẻ không phải lựa chọn tốt trong trường hợp này. Trang trại chắc chắn còn rất nhiều những con thú quái quỷ khác. Tiêu hao quá lớn đạn dược vào chúng, ta sẽ không đủ đạn dược để đối phó với người ở đấy.” Levi nói. Lúc này gã không hề giống với một Levi thiếu sáng suốt, bị mờ mắt vì sắc đẹp. Gã có phần tỉnh táo và khá sáng suốt trong lời nói.

Aaron ở đầu bên kia điện thoại hơi mỉm cười nói: “Trang trại còn rất nhiều chó, còn lũ sói tuyết và con hổ lớn, vừa rồi tôi mới biết đến sự tồn tại của chúng. Không biết ở đó còn có bất ngờ gì đang đợi ta khám phá.”

Levi nói: “Chiến đấu mà không hiểu rõ về kẻ thù, đúng là một bất lợi lớn.”

Aaron nói: “Yên tâm, chỉ là một làn sóng nhỏ mà thôi. Tôi có cách để dọn dẹp chúng rồi.”

“Ra là anh đã có đối sách.” Levi nói.

Aaron nói: “Có rất nhiều lính đánh thuê sẽ mở đường cho chúng ta.”

“Oh! ... Một cuộc chiến đẫm máu. Có vẻ thú vị đây.” Levi có vài phần ngạc nhiên ồ lên nói.

Aaron nói: “Thú vị? Tôi thấy nó không bằng cuộc sống đầy màu sắc của anh.”

Levi cười khi Aaron lại có ý mỉa mai mình, gã nói: “Được rồi Aaron, tôi đang bị thương, anh có thể ngừng làm tổn thương tôi không?”

Aaron nói: “Vài vết thương ngoài da đó của anh, có gì ghê gớm sao?”

Levi nghe vậy, khẽ cúi đầu nhìn những vết cắn, vết cào cấu trên cơ thể nhuốm đầy máu. Nhìn qua đúng là có phần ghê rợn, lại không có gì gây nguy hiểm đến tính mạng. Với một cơ thể khoẻ mạnh như Levi, chỉ vài ngày là miệng vết thương sẽ lên da non.

“Tôi khoẻ nhanh thôi. Sẽ không làm chậm trễ kế hoạch của anh.” Levi nói với Aaron rồi gã chợt nhận ra mình chỉ còn nhìn thấy bằng một mắt.

Một cơn đau nhức khủng khiếp bên mắt bị Wicce móc hỏng, lúc này chợt bùng nổ truyền đến toàn thân, làm Levi cắn chặt răng chịu đựng.

Levi khẽ rít, chịu đựng cơn đau ùa tới.

“Chết tiệt...” Levi chửi thề một tiếng.

“Sao vậy Levi?” Aaron thấy sắc giọng Levi biến đổi bất thường lên tiếng hỏi.

Levi cay đắng chịu đựng cơn đau nói: “Giờ tôi có thể vào vai một tên hải tặc chột mắt mà không cần phải hoá trang.”

Aaron nói: “Anh bị thương ở mắt? Không thể cứu chữa?”

“Niềm vui được sống, trước đó làm tôi quên đi nỗi đau này. Còn con mắt đó của tôi đã vô dụng rồi. Nhưng... Aaron, anh không cần lo chuyện này ảnh hướng đến khả năng chiến đấu của tôi.” Levi nói.

Aaron nói: “Tôi không lo chuyện đó. Nathan sẽ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi và chữa trị cho anh. Mà anh còn sức uống rượu chứ?”

“Rượu? Chết tiệt, chai rượu của chúng ta. Nó còn ở trên chiếc xe.” Levi sực nhớ ra chai rượu gã mất công đào dưới cabin trong rừng còn ở trên xe, trên chiếc xe Ford Transit mà gã vứt bỏ ở nhà Naomi, gã có chút bực bội nói.

Aaron nói: “Không sao, chúng ta vẫn có thể nhâm nhi nó. Chỉ là chậm lại chút thời gian. Còn tối nay rượu tôi sẽ chuẩn bị, anh chỉ cần mang cái mạng của mình tới chỗ tôi và uống thoả thích.”

Levi hơi trầm từ sau đó cười phá lên, như thể gã vừa mường tượng ra cảnh tượng gì đó thú vị, khi gã uống chai rượu của mình, trong ngày quay trở lại trang trại vào lần sau.