Chương 138: Yael, Brandy và Maria.

Mặt trời chiều hắt những tia nắng vàng rực xuống dòng sông Charles khiến những người trên ca nô có cảm giác như mặt nước được dát một lớp vàng lấp lánh.

Tony nở nụ cười toả nắng trên môi, ánh mắt tươi như hoa, vuốt ve lớp vẩy óng ánh như kim cương của Iron Fish bên mạn ca nô.

Iron Fish, con cá sấu hoả tiễn, sau một thời gian không gặp, kích thước của nó không có nhiều thay đổi, chỉ có lớp vẩy trên người thì lấp lánh hơn trước không ít.

Iron Fish nổi trên mặt nước, tuỳ ý Tony vuốt ve, Lili ngồi một bên không khỏi kinh ngạc về con cá khổng lồ này, nhất là hàm răng sắc nhọn của Iron Fish ẩn hiện bên dưới mặt nước, cô nói: “Anh Tony, nó là thứ gì vậy? Nhìn thật đáng sợ.”

Tony nói: “Nó chỉ là một con cá sấu hoả tiễn. Nhưng nó lại giúp anh rất nhiều trong việc săn những con cá trong sông.”

“Cá sấu? Ở bắc bán cầu, cá sấu lại có thể tồn tại bên ngoài tự nhiên?” Lili có chút nghi hoặc nói.

Yael bê chiếc thùng nhựa, đựng ba con lươn điện bên trong đi tới, nghe về nghi hoặc của Lili nói: “Với cái miệng đầy răng giống cá sấu, khiến nhiều người lầm tưởng nó là một con cá sấu thực sự, còn thực tế nó chỉ là một loài cá láng nước ngọt lớn nhất Bắc Mỹ.”

Tony nói: “Yael, kiến thức của cô cũng không tồi.”

“Tôi từng đi câu cá với đồng đội ở vùng Texas, nên cũng có nghe qua về loài cá này.” Yael nói, đồng thời đặt thùng nhựa đựng ba con lươn điên xuống mạn thuyền.

Lili lúc này có chút sốt sắng, mong đợi nói: “Tony, em muốn xem Iron Fish săn cá thế nào. Còn có ba con lươn điện nữa, nhanh lên anh...”

“Được rồi.” Tony nói và bắt đầu thả Zeus, Thor, Thunderbird, ba con lươn điện ra.

Ba con lươn điện vừa được thả ra, Iron Fish liền trở lên hoảng hốt, sợ hãi. Có vẻ như nó vẫn không quên được cuộc tấn công thời gian trước.

Iron Fish không dám nổi trên mặt nước nữa, nó quẫy đuôi mạnh, lặn thẳng xuống lòng sông, biến mất.

“To xác mà gan bé.” Tony lắc đầu nhìn Iron Fish bỏ chạy nói.

Theo hướng Iron Fish bỏ chạy, lũ cá chép Châu Á trong sông cũng hốt hoảng chạy loạn, nhiều con lao ra cả mặt nước.

“Ácc...” “Ácc...”

Hai con đại bàng đầu trắng thình lình từ bầu trời lao xuống, mỗi con quắp lấy một con cá chép Châu Á lớn. Chúng tha hai con cá chép vào ven bờ và bắt đầu mổ ăn.

Rỉa được vài miếng thịt thì hai con đại bàng đầu trắng ngừng lại, chúng thậm chí còn nhổ mấy miếng thịt vừa nuốt ra.

“Hương vị của cá chép Châu Á có vẻ không hợp với khẩu vị của F22 và F35.” Lili nhìn lũ chim của mình nôn đống thịt cá ra nói.

Tony nói: “Hai con chim này có vẻ kén ăn, thôi kệ chúng... chúng ta bắt đầu cuộc săn nào...”

Chiếc ca nô dưới sự điều khiển của Tony bắt đầu gào thét lao trên mặt sông. Một trận săn giết điên cuồng bắt đầu diễn ra trên sông dưới sự phối hợp thành thạo của Tony, Iron Fish cùng ba con lươn điện.

Nhiều đoạn sông Charles gần bến thuyền trở lên hỗn loạn và đầy chết chóc với lũ cá chép Châu Á.

Lần thứ hai săn giết cá chép Châu Á, với kinh nghiệm từ cuộc săn giết trước đó. Lần này thành quả mà Tony thu được lớn hơn trước rất nhiều.

Chiếc ca nô dưới sự điều khiển của Tony lại một lần nữa xua đuổi lũ cá chép Châu Á về phía những con lươn điện. Iron Fish cũng không kém cạnh, nó hung hãn lao trong làn nước xua đuổi đàn cá, giống như một chú chó chăn cừu hung mãnh chăn dắt đàn cừu một cách thành thục.

Đàn cá như những con cừu ngoan ngoãn bị lùa về phía lũ lươn điện.

Trong tích tắc, trước khi Zeus và anh em của nó phóng thích dòng điện chết chóc, Iron Fish giống như một chú thỏ nhát gan, quay đầu bỏ chạy thật nhanh khỏi vùng nước chết chóc đáng sợ.

“Một con cá Vược.” Lili sung sướng khi vớt được một con cá Vược trong đàn cá chép Châu Á nổi trắng quanh ca nô.

Trong lúc săn giết lũ cá chép Châu Á, có không ít những loài cá khác cũng bị liên luỵ, nhưng phần lớn chúng đều có chất thịt thơm ngon. Nên Lili và Yael đều sẽ vớt lấy, để đem chúng về ăn.

“Thật thoải mái.” Tony sảng khoải đón nhận những quả cầu năng lượng mà lũ đại bàng gom góp lại trên khắp mặt sông cho cậu.

Nguồn năng lượng nhiều tới nỗi, đủ để bù đắp hoàn toàn cho sự tiêu hao của cậu vào sáng nay. Giờ đây Tony lại tràn đầy năng lượng, tràn đầy sức sống mãnh liệt trong cơ thể.

Chỉ có chút đáng tiếc khi nguồn năng lượng từ thực vật trong cơ thể cậu không còn nhiều, sau khi chữa trị cho cha và con gái của Connie.

Trưa nay, khi trở về trang trại, Tony cũng thu được một ít năng lượng từ việc chặt bỏ mấy cây Phong cản trở việc xây dựng con đường, nhưng nhiêu đó cũng không thấm vào đâu so với nhu cầu của cậu. Và sự chênh lệch giữa nguồn năng lượng động vật và thực vật là quá lớn. Khi nguồn năng lượng động vật, đã có hẳn những đội quân chuyên biệt đi thu thập hàng ngày.

“Có lẽ, sáng mai, mình phải lang thang cắt cỏ trong trang trại để kiếm thêm năng lượng.” Tony suy tính kiếm thêm nguồn năng lượng từ thực vật nói. Rồi cậu nhìn bầu trời chiều tà, trước khi nói: “Cũng đến lúc về nhà rồi.”

Lili nói: “Phải về sao? Đang săn giết vui mà anh Tony.”

Tony nói: “Em không thấy trời sắp tối rồi sao Lili? Anh cũng đói bụng rồi... Chúng ta thu thập rồi về thôi Yael.”

Yael nghe vậy liền lấy thùng nhựa dùng để đựng ba con lươn điện, thu hồi lũ lươn điện dưới sông.

Quay lại bến thuyền với đầy chiến lợi phẩm, Tony không quên tặng lão Wes một ít cá mà mình bắt được cho ông, trước khi ra về.

Tony về tới trang trại, cũng vừa lúc Connie dẫn theo Brandy tới, vài phút sau Maria cũng tới.

“Yael, sao chị ở đây? Maria, cậu cũng làm gì ở đây thế này?” Brandy không thể ngờ tới mình lại gặp Yael và Maria ở trang trại của Tony, cô thốt lên đầy bất ngờ.

Yael có chút lúng túng nói: “Chị làm việc ở đây.”

“Mình tới đây để xem chị Yael làm việc thế nào, cũng như tới để gặp cậu.” Maria nói.

Brandy có phần khó hiểu nói: “Cậu biết mình sẽ tới đây?”

Maria nói: “Đúng vậy. Tony nói, cậu sẽ tới trang trại của Tony vào chiều tối nay.”

“Sao cậu biết...” Brandy đầy nghi hoặc, nhìn Tony định hỏi gì đó, thì Tony cắt ngang lời Brandy nói: “Tôi biết từ Yael về mối quan hệ của ba người. Vì vậy không cần quá ngạc nhiên.”

Brandy vẫn cảm thấy có gì đó hơi lạ lạ, người thanh niên này có quá nhiều điểm khác thường, từ vụ con gấu bị xổng, cho tới những chuyện xảy ra ở vườn thú mấy ngày gần đây. Brandy thậm chí còn suy đoán Tony là một Mutants, nhưng cô không thể khẳng định.

Giờ Tony đã nói vậy, cô cũng không biết nói gì hơn. Dù bản thân cô thấy rất nhiều điểm bất thường trong chuyện này.

“Connie, con gái và cha cô thế nào?” Tony quay sang hỏi chuyện Connie.

Connie nói: “Cám ơn cậu Tony! Viola đã có thể đi lại bình thường, cha tôi cũng đã tỉnh.”

Tony mỉm cười nói: “Giờ cô có thể yên tâm quản lý vườn thú rồi. Mà tình hình vườn thú hôm nay thế nào? Kế hoạch thành công chứ?”

“Du khách rất thích thú, đặc biệt là trẻ em, chúng vô cùng háo hức với những con gấu và ngày mai có vẻ sẽ là một ngày vô cùng bận rộn của nhân viên vườn thú.” Connie có chút hưng phấn nói.

“Vậy thì tốt rồi... Đi thôi, chúng ta đi ăn mừng nào, ăn mừng cho những thắng lợi hôm nay.” Tony nói với Connie rồi nhìn ba người Yael, Brandy và Maria đang trò chuyện với nhau nói: “Yael, đi thôi, dẫn theo hai người chị em của cô tới nơi ở mới nào.”

Yael nghe vậy, vẻ mặt có chút không đành lòng, cô nhìn thoáng qua Maria và Brandy, sau đó không dám nhìn hai người nữa, cô quay lại xe, bê lấy thùng đựng ba con lươn điện rồi đuổi theo Tony.

Brandy nhận ra chút khác thường trong lời nói của Tony, nhưng thấy Connie và Yael vẫn bình thản làm theo lời Tony, cô cũng không biết phải làm sao. Chỉ đành dẫn theo Maria đi theo.

Không mất nhiều thời gian, mọi người đã đi tới khu vực vườn táo, nhanh chóng đặt chân lên con đường đá dang dở do Lucy và mọi người xây dựng.

Tony nhìn con đường, đã làm tới tận đây, có chút hài lòng, cậu dẫn theo mọi người rảo bước trên con đường tiến về ngôi nhà trong vườn phong.

Dọc theo đường đi, Tony thấy không ít cây phong bị đốn hạ để làm đường, nhưng không thấy chút năng lượng nào lắng đọng nơi đây, cậu đoán là lũ chó trong trang trại đã thay cậu thu giữ.

Không chút dừng lại, Tony tiếp tục dẫn mọi người đi dọc theo con đường đá, đúng như Yael bố trí, con đường đá với nhiều khúc cua, vừa tạo điểm nhấn cho con đường, vừa hạn chế khả năng đột kích của kẻ thù.

Con đường đá đẹp, hoà hợp với khung cảnh trang trại một cách kỳ lạ dù mới được xây dựng. Tuy vậy Tony vẫn thấy thiếu thiếu gì đó nói: “Mọi người thấy con đường thế nào? Tôi thấy nó vẫn thiếu gì đó? Vẫn chưa được ổn lắm.”

“Hai bên con đường, lúc này chỉ có lác đác vài cây phong không thẳng hàng. Khiến con đường trông có vẻ trống vắng, tôi nghĩ cậu nên chồng thêm một loạt cây cảnh đồng bộ hai bên đường.” Connie là người đầu tiên lên tiếng đánh giá.

Lili cũng gật gật tỏ vẻ tán đồng ý kiến của Connie nói: “Đúng, anh Tony, em nghe mấy chị Yeon Hee nói, họ hi vọng có thể trồng những cây hoa Anh Đào hai bên con đường.”

“Ồ... như vậy đến mùa xuân là có thể ngắm hoa Anh Đào rồi. Con đường đá đẹp như này, nếu được phủ bởi sắc hồng của hoa Anh Đào thì đẹp lắm. Quả thật là một con đường thơ mộng để dạo bước khi mùa xuân tới.” Maria có chút mơ mộng nói.

Brandy nói: “Cần chút ánh sáng, tôi thấy con đường vẫn chưa có đèn đường. Với một con đường đá đầy tự nhiên như thế này, tôi nghĩ loại đèn chiếu sáng dạng đá cuội chuyên dùng cho sân vườn khá là thích hợp.”

“Yael, cô thấy thế nào? Những chiếc đèn đá cuội có bố trí được hệ thống an ninh không?” Tony nghe xong quay ra hỏi Yael một vấn đề khác mà cậu cảm thấy cần thiết hơn.

Yael hơi suy nghĩ rồi nói: “Đèn đá cuội khá hợp với con đường, tuy nhiên nó là dạng đèn thấp đặt dưới nền, vì vậy không quá cao, máy an ninh được dấu trong đó sẽ không có tầm nhìn tốt, đổi lại nó khó bị phát hiện.”

“Tầm nhìn đúng là khá hạn chế. Có cần một loại đèn khác thay thế không Yael?” Tony nói.

Yael nói: “Không cần, chúng ta còn có những ngọn núi giả chưa kiến tạo, cậu quên sao, đó mới là điểm cao bao quát của các mắt an ninh.”

Tony nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Những người còn lại nghe cuộc đối thoại của Tony và Yael thì có chút mơ hồ, không rõ hai người đang bàn chuyện gì, nên cũng không xen vào.

Không lâu sau Tony đã dẫn mọi người tới trước ngôi nhà trong vườn phong.

Tiếng thác nước nhân tạo đổ ào ào không che lấp được tiếng rì rầm to nhỏ của mọi người bên hồ.

Young, Lucy và mọi người lúc này đều đang tụ tập bên hồ, tất cả đều chăm chú nhìn những chiếc túi bóng trong suốt căng phồng nổi trên mặt hồ, bàn tán cười vui vẻ.

Tony chú ý tới những cái túi trong hồ, cậu thấy trong túi là những con cá lớn với nhiều màu sắc như trắng, đỏ, vàng, đen... mỗi con cá đều rất lớn, ước chừng cũng nặng tới 7,8 kg một con.

Không quá khó để Tony nhận ra đây là những con cá Koi.

Nhận ra Tony trở về, mọi người liền hướng cậu chào hỏi.

“Tony em về rồi đấy à. Vừa lúc lũ cá Koi sắp thả được.” Naomi nói.

Tony nói: “Lũ cá thế nào? Khoẻ chứ?”

Naomi nói: “Rất khoẻ, mà với năng lực của em thì có gì đáng lo ngại đâu.”

“Vậy thả chúng thôi.” Tony nói và bắt đầu làm.

Với lấy một chiếc túi căng phồng, bên trong là một con Hi Utsuri, Tony chậm rãi mở túi, tránh làm con cá hoảng sợ, cậu không có vội vã thả nó ra, mà giữ nó lại trong túi.

Tony sau đó tiếp nhận một con dao từ Young, cắt đứt tay mình, dùng máu và năng lượng để thu phục con Koi dòng Hi Utsuri, trước khi thả nó vào hồ.

Con Hi Utsuri tiến vào hồ, quẫy đuôi mạnh một cái lặn nhanh vào trong lòng hồ trong vắt. Ánh mắt mọi người nhìn theo con Hi Utsuri, nhìn nó bơi vòng vòng dưới đáy hồ.

Rồi con Hi Utsuri bất ngờ tăng tốc độ bơi trở lại mặt nước, nơi Tony thả nó ra, nó lao ra khỏi mặt nước, nơi những cột đá là đường dẫn vào nhà, nó vọt lên trên, nơi rất nhiều người đang đứng, có cả Tony ở đó.

Con cá bay trên không trung lướt qua người Tony, Tony cũng rất là nhanh tay, đầu ngón tay khẽ trạm lướt trên lớp vẩy lớn với các mảng màu đỏ đen đều tăm tắp của con cá.

Con Hi Utsuri há to cái miệng lớn trong không trung, hai cái râu phất phới bay trong không khí như đuôi diều.

“Tủm” Con cá rơi xuống mặt hồ phía bên kia những cột dẫn bằng đá, lại lặn vào lòng hồ.

“Oa...” William bé nhỏ đang trong lòng Mia kêu oa oa thích thú với cảnh tượng vừa lướt qua ngay trước mặt cậu bé.

William bé nhỏ nhìn theo con cá biến mất vào làn nước hồ không ngừng kêu gào, cậu bé có vẻ muốn được chứng kiến lại cảnh vừa rồi.

Tony đành phải ra lệnh cho con cá Hi Utsuri vòng lại, tiếp tục một cú vọt nhảy.

Lần này con Hi Utsuri bay lướt qua gần với William hơn so với Tony, con cá cũng không ngừng đong đưa thân mình trong không trung, làm bắn vô số giọt nước mát lạnh lên người William.

William bị nước xối ướt thì càng thích thú kêu lớn.

Brandy đứng một bên chứng kiến, giờ cô đã có được đáp án cho tất cả nghi hoặc của mình. Maria cũng vậy, cô đã hiểu ra cách Tony làm cho lũ chó trở lên ngoan ngoãn, thông minh hơn trước và tìm cho chúng một ngôi nhà với người chủ mới một cách dễ dàng là nhờ vào đâu.

Cảnh tượng nơi hồ cá nhanh chóng trở lên sống động, như cảnh trong mơ, với những con cá Koi đầy màu sắc, nhảy qua nhảy lại, từng con, từng đàn.

William bé nhỏ trong vòng ôm của Mia không ngừng kêu gào thích thú, những giọt nước mát không ngừng rơi trên khuôn mặt nhỏ bụ bẫm đáng yêu của William.

Trong lúc mọi người đang chơi đùa với lũ cá bên hồ, thì Yael lại lẳng lặng một mình ở một góc hồ thả ba con lươn điện vào hồ.

Nhìn mấy cô gái đùa cợt với lũ cá Koi trên những cột đá giữa hồ, không ngừng có người bị lũ cá lao qua quẫy đuôi đánh ngã vào hồ. Yael không khỏi có chút lạnh người, lẩm bẩm: “Đến cả những con vật đáng yêu, cậu ta cũng có thể lợi dụng chúng một cách hoàn hảo để giết người. Đầu óc của cậu ta rốt cuộc chứa thứ gì vậy?”

Yael lắc lắc đầu không nghĩ tiếp. Đúng lúc này Brandy dẫn theo Maria đi tới nói: “Yael, chị thật sự tính toán ở đây?”

“Tính toán?” Yael lắc đầu nói: “Xin lỗi Brandy, Maria, hai em đáng lẽ không nên đến đây.”

Maria không hiểu lời nói của Yael ra sao, nói: “Sao đột nhiên chị lại xin lỗi?”

“Hai người cũng nhìn thấy Tony làm gì với lũ cá rồi đấy.” Yael nói rồi nhìn chăm chăm hai người Brandy và Maria, như đang chờ đợi gì đó từ hai người.

Brandy nhanh nhạy cảm thấy một điều gì đó không ổn, cô nhìn qua đám phụ nữ bên người Tony, rồi nhớ tới những điều bất thường xảy ra ở vườn thú, cùng thái độ khác lạ của Connie.

Brandy chợt nhận ra một điều, khiến cô có chút sợ hãi nói: “Cậu ta có thể làm vậy với cả con người...”

Maria nghe vậy, cũng vô cùng sợ hãi, giật mình nhìn Yael nói: “Chị Yael, chị, chị... chị bị cậu ta khống chế sao?”

Yael không đáp lại câu hỏi có phần khó nói nên lời này, cô chỉ cười gượng nói: “Sống ở đây cũng không tệ, chị có thể làm rất nhiều việc mà mình giỏi.”

Brandy lúc này đã bắt đầu có chút tức giận, cô nhìn thoáng qua Tony ở đằng xa nói: “Cậu ta là một Mutants tồi tệ, một phiên bản của Purple Man. Không được, chúng ta không thể để cậu ta khống chế.”

Brandy nói rồi nắm lấy tay Maria, sau đó cô nắm lấy tay Yael, định kéo hai người rời khỏi đây. Chỉ là Yael, bất động, không rời bước, thậm chí Yael còn tóm lấy hai người giữ lại.

“Brandy, đừng làm điều vô ích, em không thể chống lại Tony.” Yael lúc này có phần lạnh lùng và vô tình nói.

“Yael, chị, chị...” Brandy nói không nên lời trước thái độ của Yael.

“Tony có phần giống Purple Man (Một nhân vật trong thế giới Marvel, xuất hiện trong phim bộ Mỹ Thám Tử Jesscia Jones), khi cậu ta có thể khống chế người khác. Nhưng Tony không chơi đùa với tâm chí của những người mình khống chế, không ép họ phải làm điều xấu. Ít ra chúng ta có một cuộc sống tốt hơn Jessica Jones rất nhiều.” Yael nói.

“Đúng vậy Brandy, chúng ta sẽ không giống với Jessica Jones, một nô lệ tình dục đầy đau khổ của Purple Man. Tony cướp đoạt thứ gì đó của ta, cậu ta cũng sẽ ban tặng lại cho ta một món quà nào đó. Và món quà đó, có lẽ đủ để ta đánh đổi tất cả.” Connie bất ngờ đi tới từ lúc nào không hay nói.

Brandy nhìn Connie một lúc lâu, nhìn người đã phản bội và lừa mình tới đây nói: “Viola có thể bước đi. Ngài James tỉnh lại. Đó là món quà mà chị mong đợi, chị chấp nhận đánh đổi tất cả...”

Connie nói: “Đúng vậy, Brandy. Chị có thể đánh đổi cả mạng sống của mình vì cha và Viola. Cũng như em, có thể đánh đổi cả tuổi thanh xuân của mình, vì những đứa trẻ ốm yếu, ở trại trẻ mồ côi của nữ tu viện.”

“Chị hiểu hoàn cảnh của em, nên chị chưa bao giờ chậm lương của em dù chỉ một ngày, mặc dù vườn thú gặp khó khăn thế nào. Vì chị biết, em phải chăm lo cho rất nhiều đứa trẻ bị bệnh.”

“Chị chưa bao giờ gặp Maria và Yael, nhưng nhìn thái độ của ba người, chị biết hai người họ cũng giống em Brandy.”

“Giờ có một cơ hội trước mắt để giúp những đứa trẻ đáng thương ở nữ tu viên thoát khỏi cảnh bệnh tật. Em sẽ làm gì đây Brandy?”

Brandy có phần sững sờ, cô luôn làm việc cật lực để lo cho những bé gái có số phận đáng thương ở nữ tu viện, nơi cô, Yael và Maria từng được nuôi dưỡng.

Yael so với Brandy sớm gánh vác trách nhiệm này trên vai, khi tham gia quân ngũ, tham chiến khắp trung đông, tiền lương mà Yael kiếm được hầu như đều gửi về cho nữ tu viện.

Brandy thì phấn đấu học hành, cho tới khi tốt nghiệp một trường đại học, trở về và tìm một công việc ở gần Milford, gần nữ tu viện.

Maria sau khi học hết trung học, liền tới làm việc ở trung tâm cứu trợ động vật, tiềng lương không có là bao, với vài khoản trợ cấp. Nhưng Maria lại không hề thua kém Yael hay Brandy trong khoản đóng góp cho nữ tu viện. Bởi Maria có một mặt khác mà ít người biết đến. Cô là một lập trình viên tự do, mỗi tối cô đều cắm mặt vào máy tính viết phần mềm và các ứng dụng cho các công ty công nghệ.

Dù ba người Yael, Brandy và Maria đã cật lực làm việc, thì họ cũng không thể nào chăm sóc hết được những đứa trẻ bị bệnh trong tu viện, cũng như chữa khỏi được hoàn toàn bệnh cho chúng.

Tiền họ kiếm được chỉ như muối bỏ bể với những căn bệnh đốt tiền như suy thận, bệnh tim và vô số căn bệnh mãn tính khác.

Yael đã sớm nghĩ tới việc nhờ Tony giúp đỡ, khi cô biết Tony có năng lực chữa lành. Chỉ là Tony có quá nhiều chuyện phải lo, cô vẫn chưa tiện mở miệng do mới tới trang trại được vài ngày.

Nhưng dù Yael có mở miệng, Tony cũng không giúp được ngay, bởi cậu không còn nhiều năng lượng thực vật. Trong khi nguy cơ mà cậu phải đối mặt đang tới gần.

“Cậu ta sẽ giúp những đứa trẻ ở nữ tu viện chứ?” Brandy cuối cùng cũng nói.

Connie nói: “Bản chất của Tony là một người tốt, tôi nghĩ cậu ta sẽ đồng ý giúp thôi.”

Yael nói: “Tony mới trả tiền viện phí chữa bệnh cho mẹ của một trong những người phụ nữ ở đây. Brandy, em không cần lo lắng Tony không giúp, mà hãy nghĩ xem làm cách nào để cậu ta chữa trị tốt nhất cho những đứa trẻ. Năng lực của cậu ta mạnh hơn nhiều so với việc chữa trị ở bệnh viện, nó cũng gây ít đau đớn và nguy hiểm hơn.”

Brandy hiểu những lời Yael nói có ý gì, cô nói: “Em hiểu phải làm gì rồi, Yael.”

“Maria, chúng ta phải làm vậy vì những đứa trẻ, cậu thấy ổn chứ?” Brandy quay ra nói với Maria.

Maria mỉm cười nhìn Brandy, cô cố cười để Brandy thấy đây không phải là một lựa chọn tồi tệ. Mà thực ra hai người không có lựa chọn. Chỉ là họ đang tự thuyết phục bản thân, để cảm thấy nhẹ lòng với một cuộc sống bị người khác định đoạt mà thôi.

“Không ổn chút nào Brandy. Mình sợ mình sẽ thích cuộc sống như vậy mất.” Maria nhìn Tony và mọi người chơi đùa vui vẻ bên hồ nói.