Tony trở về trang trại, vừa kịp bữa ăn trưa. Lúc này mỗi người đều bê trên tay một khay thức ăn lớn, ngồi rải rác bên ngoài toà nhà mới. Phần lớn mọi người chọn ngồi bên hồ nước, ngâm đôi chân mình trong làn nước mát lạnh, vừa thưởng thức bữa ăn vừa trò chuyện cùng người bên cạnh.
Tony cũng vậy, cậu ngâm chân mình trong làn nước mát lạnh như nhiều ngươi, thưởng thức tảng thịt cừu nướng lớn trong khay.
“Sau những giờ lao động mệt mỏi, được ngâm đôi chân như thế này trong nước thật thích.... lại có thức ăn ngon... cuộc sống đơn giản biết bao.” Mia ngồi cạnh Tony, vẻ mặt đầy hạnh phúc nói.
Tony cũng rất thích cuộc sống bình dị như Mia nói. Mỗi ngày thức dậy cùng với các cô gái của cậu, làm vườn, chăm chó, xây dựng nhà cửa... tối đến lại tiệc tùng vui vẻ... tiếc là cuộc sống của cậu chú định không thể bình thường như người khác.
Tony vẻ mặt có chút tiếc nuối nói: “Một cuộc sống bình yên, không nhiều vướng bận... chỉ là nó không bao giờ kéo dài...”
“Đúng vậy, với một người như cậu, cuộc sống bình dị kiểu này có vẻ không phù hợp.” Yael ngồi một bên nhận xét.
Tony cười cười không nói gì, cậu nhìn con đường mới làm được một đoạn, phía bên ngoài ngôi nhà không xa, rồi quay sang nhìn Yael nói: “Con đường làm vậy có rộng quá không Yael?”
“Ba mét cũng không phải rất rộng, vừa đủ cho một chiếc ô tô thoải mái di chuyển.” Yael nói.
Tony nói: “Quyết định của Young sao?”
Yael gật đầu nói: “Đi bộ người không mấy trăm mét, không phải vấn đề lớn, cũng không tốn nhiều thời gian. Một con đường nhỏ dưới những tán cây, đúng là rất thơ mộng, rất hợp cho một đôi tình nhân sử dụng.”
“Trong khi ở đây, có tới hai mươi mấy người, thức ăn, đồ tiêu dùng, mỗi lần mua sắm là rất lớn. Không thể mỗi lần đều huy động mọi người ra xách được. Mà nghe Naomi nói, Adam chồng của Naomi, không lâu nữa sẽ trở về, đến lúc đó, cậu cũng không thể vận chuyển đồ từ phía nhà của chị Naomi.”
“Những người khác, lại không thể thường xuyên xuất hiện ở trong trang trại nhà cậu. Vậy chỉ có thể lái xe chuyển đồ vào tận nơi.”
“Trước mắt hoàn thành nửa quãng đường thôi. Tôi chưa muốn xe cộ có thể chạy thẳng vào đây. Nhất là trong khoảng một tuần tới.” Tony nói.
Yael nói: “Sáng nay ra ngoài, cậu thu được tin tức gì sao?”
Tony nói: “Phát hiện chút dấu vết, không phải rõ ràng, nhưng có thể phán đoán được có không ít nhân lực tụ tập ở thị trấn.”
Yael nói: “Tôi hiểu rồi. Cậu cũng không cần quá lo lắng về con đường, hoàn thành nó cũng không ảnh hưởng nhiều tới khả năng phòng thủ của trang trại. Bởi con đường sẽ có những khúc cua, để hạn chế tốc độ di chuyển, khiến cho việc lợi dụng con đường, để tiếp cận ngôi nhà, một cách nhanh chóng là điều không thể.”
“Chưa kể, Lucy còn thiết kế các núi đá giả dọc theo con đường, tạo nơi ẩn lấp, chúng ta và lũ chó đều có thể tận dụng các núi đá giả đó để phục kích kẻ xâm nhập.”
Về mặt quân sự, Yael so với Tony am hiểu hơn nhiều. Thấy Yael bố trí hoàn hảo như vậy, Tony liền nói với Yael: “Nếu cô thấy ổn, vậy cứ tiếp tục hoàn thành con đường.”
Nhận được sự đồng ý của Tony, Yael nói: “Việc thi công con đường không khó, chỉ việc làm phẳng mặt đất, xếp gạch, công việc còn lại thì đã có Lucy. Khó khăn lớn nhất là chặt hạ những cây Phong, thì đã có đội quân xương khô của Young. Vì vậy, sáng mai là sẽ hoàn thành. Sau đó cậu có tính toán gì không?”
Tony có chút suy tư, cậu không vội vã làm ra bất kỳ quyết định nào, thay vào đó, Tony lại chăm chú vào ăn miếng thịt cừu nướng trong khay.
Một lúc sau, sau khi miếng thịt cừu bị ăn sạch sẽ. Tony lau sạch tay bằng khăn giấy, uống một ngụm nước, rồi mới nói với Yael: “Sau khi hoàn thành xong con đường vào buổi sáng ngày mai, thì buổi chiều mọi người có thể tập chung vào việc xây dựng, bố trí các ngọn núi đá giả dọc theo con đường, thậm chí xây dựng quanh ngôi nhà, tạo địa hình che chắn, nơi ẩn lấp cho lũ chó.”
“Bởi lũ chó, dù đông đến mấy, cũng không phải là đối thủ của súng đạn. Một khi nổ ra chiến đấu, chúng sẽ chết, rất ít con có thể tồn tại được.”
“Ngày hôm sau, buổi sáng, mọi người có thể bắt đầu tập chung vào việc mở rộng bên dưới căn hầm. Trong thời gian ngắn, hãy xây dựng đủ phòng ngủ cho mọi người. Phòng huấn luyện cũng cần được mở rộng sau đó.”
“Buổi chiều, thì sẽ là thời gian xây dựng và tạo núi đá giả, từ lượng đất đào được ban sáng. Việc tạo dựng núi đá giả và bố trí quanh ngôi nhà và con đường có vẻ sẽ không hoàn thành dễ dàng trong một hai ngày.”
Yael nói: “Tính toán như vậy cũng hợp lý. Mà với năng lực của Young, chúng ta có thể chia mọi người làm hai nhóm, một nhóm làm việc thì một nhóm đi huấn luyện, hai nhóm sẽ thay phiên nhau.”
“Bố trí mọi người làm việc như vậy khá ổn. Hi vọng, khi xảy ra chuyện, họ có thể ứng phó được.” Tony nói.
Yael nói: “Có người dẫn dắt, họ sẽ làm tốt thôi. Dù sao năng lực của họ cũng hơn người thường rất nhiều. Chỉ cần tư tưởng vững vàng, họ sẽ không quá kém cỏi...”
“Tony không phải anh nói hôm nay sẽ có một đống thú ăn thịt chạy tới trang trại sao? Sao giờ vẫn chưa thấy?” Lúc này, Lili bất ngờ đi tới nói, cắt ngang lời Yael đang nói.
Tony không có trả lời Lili ngay, cậu kéo Lili ngồi xuống cạnh mình, ôm lấy Lili, đùa bỡn một chút với cô, trước khi nói: “Đám thú tối mới tới. Còn em lại muốn gì đây?”
Tony biết Lili hỏi vậy là có mục đích. Câu không vòng vo với Lili, mà đi thẳng vào vấn đề.
Vừa nghe Tony hỏi, Lili liền nói: “Đám thú anh bảo không có loài chim nào. Mà em muốn nuôi đại bàng.”
“Được rồi. Đầu giờ chiều anh sẽ dẫn em đi tìm.” Tony nói.
Lili nói: “Thật chứ?”
Tony nói: “Anh hỏi qua trung tâm cứu trợ động vật rồi. Hiện giờ họ có hai con đại bàng đầu trắng, một con đại bàng vàng, 3 con ưng đuôi lửa và một con đại bàng xanh chile loài đại bàng chỉ thấy ở Nam Mỹ. Ngoài ra còn có 1 con cú tuyết, ba con cú đại bàng thường.”
“Đại bàng xanh chile, loài có bộ lông màu xám lam tuyệt đẹp!” Lili đôi mắt sáng ngời, lấp lánh thốt lên.
Tony nói: “Có vẻ như em đã tìm hiểu khá nhiều về những chú chim.”
Lili vui sướng hôn lên má Tony một cái nói: “Không nghĩ tới, lại có thể thấy một con đại bàng xanh chile ở đây. Chắc chắn nó phải là của em.”
“Có rất nhiều lý do để nó có mặt ở đây. Mà điều quan trọng nhất là nó sắp thuộc về em.” Tony cười nói.
Lili nói: “Đúng vậy! Nghĩ tới việc có thể bay cùng nó thôi em đã sướng...”
Lili vừa nói tới đây, thì bị Tony bịt miệng bằng một nụ hôn. Cô “ưm” dài một tiếng vì bất ngờ, rồi quấn theo nhịp hôn nút lưỡi của Tony một cách chậm rãi đầy mê đắm.
“Em hôn khá tốt, nhưng như vậy là chưa đủ.” Tony rời khỏi đôi môi của Lili nói.
Lili ngay lập tức đáp lại: “Anh có bao giờ biết đủ.”
Tony cười, không bông đùa với Lili nữa, cậu quay ra nói với Yael: “Tôi và Lili sẽ tới trung tâm cứu trợ động vật. Yael cô có muốn đi cùng?”
Yael nghi hoặc trước lời mời của Tony nói: “Tôi tới đó làm gì?”
“Cô không muốn gặp Maria sao?” Tony nói.
Yael hơi ngạc nhiên, cô có phần không hiểu sao Tony hỏi vậy, mất vài giây suy nghĩ, cô mới nhớ ra, Yael nói: “Maria rất yêu quý những con vật. Là một cô gái lương thiện. Cậu quen biết con bé? Hay từ kí ức của tôi?”
Tony nói: “Tôi thường xuyên tới trung tâm cứu trợ động vật. Và lũ chó trong trang trại hầu hết đều do Maria hỗ trợ, xử lý thủ tục nhận nuôi.”
“Cậu không đánh chủ ý gì với Maria đấy chứ?” Yael có phần lo lắng nói.
Tony nói: “Maria có vẻ ngủ rất ngon khi được cô ôm.”
“Đó là lúc nhỏ, giờ...” Yael vội đáp, nhưng bị Tony ngắt lời, nói: “Có những thói quen, thời gian cũng không thể xoá nhoà. Mà tôi còn quen cả Brandy, Yael, cô có muốn tôi giúp ba người đoàn tụ?”
“Không...” Yael vội thốt, cô sợ Tony có ý định xấu với hai người Maria và Brandy.
Nhìn thấu Yael, Tony cười nói: “Có những thứ gọi là vận mệnh. Tôi nghĩ cô sợ hãi họ nhìn thấy cô, thấy một Yael yếu đuối, một Yael xa lạ khi ở bên tôi, khác hoàn toàn với một Yael mạnh mẽ mà họ thường thấy... chứ không phải sợ họ bị tôi khống chế. Đúng chứ?”
Yael im lặng, không nói gì. Vì những gì Tony nói hoàn toàn đúng.
Nhìn Yael bị mình đùa bỡn đến câm nín, Tony có chút vui vẻ khi thành công đánh gục tâm lý mạnh mẽ của một nữ quân nhân kiên cường. Cậu bế Lili dậy, vừa đi vừa nói: “Lili, anh và em đi nằm nghỉ một lúc, em thấy sao?”
“Chỉ nằm?” Lili nói.
Tony gật đầu nói: “Đúng, sáng nay anh tiêu tốn rất nhiều năng lượng, đêm qua lại không ngủ mấy, giờ anh cần nghỉ ngơi một chút.”
Lili nói: “Em cũng khá mệt, sáng nay chị Lucy bắt em bê rất nhiều gạch...”
Nhìn Tony bế Lili đi vào nhà, Yael nhìn bóng lưng Tony vài giây rồi đứng dậy đuổi theo...
Mia vẫn ngồi đấy, miệng hơi cười nhẹ, lắc đầu, lẩm bẩm: “Tội nghiệp mấy cô gái...”
Hai giờ chiều, trung tâm cứu trợ động vật.
“Ácc...”
“Tiếng kêu của nó thật cao, thật uy mãnh...” Lili vui mừng vuốt con đại bàng xanh đang đậu trên cánh tay nói.
Maria nói: “Người chủ trước của nó chăm sóc nó rất tốt, ngoài tự nhiên việc đạt tới cân nặng 3,5 kg là điều hiếm thấy ở loài đại bàng xanh chile.”
“Vậy sao nó lại ở đây?” Lili không hiểu sao, một người chăm sóc con vật của mình tốt như vậy, cuối cùng lại bỏ rơi nó, lên tiếng hỏi.
“Anh ta lập gia đình và có hai cô con gái nhỏ sinh đôi...” Maria nói.
Tony nghe qua nói: “Gánh nặng gia đình khiến nhiều người phải từ bỏ thú chơi yêu thích của mình.”
“Ra vậy, anh ta chắc đau lòng lắm...” Lili hiểu ra nói, cô vuốt ve con đại bàng càng thêm yêu thích, nói: “Giờ mày có tao rồi chim nhỏ, yên tâm, tao sẽ không bỏ rơi mày...”
“Chim nhỏ sao?” Tony bật cười vì lời nói của Lili, cậu vỗ vai Lili nói: “Em tính đặt tên cho nó là gì?”
“Tên sao?” Lili nghĩ, nghĩ một lúc rồi nói: “F15 Eagle, đơn giản gọi nó là F15 đi.”
“Có vẻ, chúng ta sắp có một phi đội máy bay chiến đấu hỗn hợp.” Yael nghĩ tới số chim mà Lili sắp nhận nuôi, nghĩ tới cách đặt tên của Lili, nói.
Maria bỗng giật mình bởi tiếng nói của Yael, Maria quay người nhìn Yael, nhìn người phụ nữ cao lớn đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang vẫn luôn đi cạnh Tony.
Nhìn bóng dáng có phần quen thuộc đó, Maria có chút không xác định, cô có cảm giác vô cùng thân thuộc với người trước mặt. Tiếng nói, bóng hình, rất... rất gần gũi... lại có chút gì đó...
Bị Maria nhìn chằm chằm, Yael cuối cùng không chịu đựng được ánh mắt tha thiết của Maria. Yael tháo mũ xuống, cởi bỏ khẩu trang, mỉm cười với Maria nói: “Là chị!”
Tiếng nói đơn giản của Yael, tưởng chừng bình thường đến không thể bình thường được nữa. Lại vô cùng chấn động với Maria.
Maria ánh mắt dưng dưng, mất vài giây Maria mới tỉnh táo lại, không kìm nén được cảm xúc, cô lao người ôm lấy Yael nói: “Chị Yael, thật lâu rồi, thật lâu rồi em mới được gặp lại chị.”
“Con bé ngốc này, em vẫn không thay đổi gì.” Yael vuốt ve tấm lưng của Maria nói.
“Chị đã gặp Brandy chưa?” Maria ngửng đầu hỏi Yael, sau đó ánh mắt hơi liếc nhìn Tony, trong đầu cũng không ngừng hiện lên nghi hoặc.
Yael nói: “Chị chưa gặp Brandy, nhưng chắc cũng nhanh thôi.”
“Cũng lâu rồi ba chúng ta không gặp nhau.... Mà Tony, cậu gặp Brandy rồi chứ? Vụ con gấu ở trang trại, tôi có xem tin tức.” Maria đang nói với Yael bỗng nhớ ra một chuyện hướng Tony hỏi.
Tony nói: “Tôi biết Brandy, tối nay Brandy sẽ tới trang trại nhà tôi, Yael cũng đang ở đó, tối nay cô qua chứ? Ba người có thể đoàn tụ ở đó.”
Maria có chút không ngờ, khi Yael lại ở trang trại của Tony, Maria nói: “Qua chứ, chị Yael ở đó, tôi phải qua xem chị Yael sống thế nào. Mà chị Yael của tôi làm gì ở trang trại cậu?”
Tony nói: “Cô cứ qua đi, xem tận mắt, cô sẽ hiểu ngay.”
“Thần bí vậy?” Maria nói.
Tony cười cười không nói gì thêm.
“Thôi, thôi, chị Maria, chị giới thiệu lũ đại bàng đầu trắng cho em đi, còn mấy con chim ưng đuôi lửa nữa...” Lili lúc này xen vào nói.
Maria bị Lili lôi đi mới ngừng lại thắc mắc về chuyện của Yael.
Còn Lili thì nhanh chóng có thêm F22, F35 hai con đại bàng đầu trắng, con đại vàng trở thành F18, ba con chim ưng đuôi lửa lần lượt là F4, F5 và F16, con cú tuyết thì Tony đặt tên là Bóng Trắng, trong khi ba con cú thường lần lượt là Ghost, Shadow và Dark.
Ba giờ chiều, trên bến tàu Hopedale.
Tony không dẫn theo Lili và Yael trở về trang trại ngay sau khi có được lũ chim. Mà cậu dẫn theo hai người tới bến thuyền của lão Wes.
Lão Wes thấy Tony tới thì vô cùng vui mừng nói: “Tony, lâu rồi không gặp.”
“Ngài Wes ngài khoẻ chứ?” Tony cười đáp.
Lão Wes cười lớn nói: “Cái thân già này của ta thi thoảng có chút đau nhức xương khớp, còn đâu thì vẫn khoẻ.”
“Julianna thế nào? Cháu gái ngài không gặp trở ngại gì chứ?” Tony tiếp tục hỏi.
Lão Wes nói: “Con bé khá ổn, chỉ là có chút sợ hãi khi ra ngoài một mình. Một thời gian nữa chắc sẽ bình thường trở lại.”
Lão Wes nói có vẻ bình thường, nhưng Tony nhận ra ánh mắt có chút buồn của lão Wes nói: “Cô bé tội nghiệp... Ngài nghĩ sao, nếu cháu tặng cho Juliana một chú chó? Ngài Wes!”
“Một chú chó?” Lão Wes có chút không ngờ. Không biết làm sao với chuyện này.
Tony nói: “Những người bạn đáng yêu bốn chân, có thể chữa lành những tổn thương về tâm lý. Ngoài ra con chó cũng có thể bảo vệ Juliana.”
“Trị liệu nhờ động vật?” Lão Wes tự hỏi, rồi nói với Tony: “Ta phải hỏi qua Nelson cha của Julianna đã. Cháu không phiền chứ?”
“Hỏi qua cha của Julianna là điều cần thiết. Bởi không ai lo lắng cho con cái hơn cha mẹ.” Tony nói.
“Cám ơn cậu! Về chuyện đó, có gì ta sẽ gọi cho cậu sau. Còn bây giờ, Tony, cậu muốn ta chuẩn bị gì cho chuyến đi câu cá hôm nay?” Lão Wes mỉm cười nói đồng thời nhìn hai người Yael và Lili.
Tony cười trước cái nhìn đầy thâm ý của lão Wes nói: “Cũng không cần gì nhiều, một chiếc ca nô, thêm hai bộ cần câu cùng một ít mồi câu là được. Hai người họ chỉ là đi dạo chơi thôi.”
Lão Wes cười ngâm ngâm nói: “Ta có một chiếc ca nô với cabin có ghế salon, rất thích hợp cho một ngày trời đẹp như thế này.”
“Vậy còn chờ gì nữa ngài Wes, tôi vẫn chưa được lái một chiếc ca nô như vậy.” Tony tỏ ra hào hứng nói. Còn Lili và Yael thì đưa mắt nhìn nhau, không biết Tony sẽ làm trò biến thái gì sắp tới với họ trên chiếc ca nô.
Như trưa nay, Tony miệng thì nói chỉ đi nằm ngủ, nhưng đâu có đơn giản như vậy. Lili bị Tony lăn lộn thiếu sống thiếu chết, Yael cũng chịu không ít giày vò, mới bình ổn được cái gọi là nằm nghỉ của Tony.