Kết thúc công việc ở Southwick’s Zoo, Tony liền chạy tới nhà Max để gặp Jimmy cha Max và cảnh sát Henry.
Tony nói: “Chú Jimmy, Max có liện lạc với chú không?”
Jimmy lắc đầu nói: “Nó vẫn chưa gọi về, ta nghĩ nó đang sợ hãi và hoảng loạn, không biết phải làm gì.”
“Max cũng không gọi cho cháu, cũng không nhắn tin.” Tony nói.
Henry thở dài nói: “Việc liên lạc được với Max rất quan trọng, nhưng việc cần phải làm trước mắt là phải bác bỏ được các cáo buộc, buộc tội Max.”
Jimmy nói: “Có cách nào không Henry?”
Henry nói: “Max có hai cáo buộc chính, là gây thương tích nghiêm trọng và sử dụng trái phép tài sản của người khác khi không được cho phép.”
“Cáo buộc thứ nhất về việc gây thương tích, chúng ta có thể dựa vào việc hành động của Max xuất phát từ tự vệ và bạn gái Max, người hiện bỏ trốn theo Max, phải ra trình diện cảnh sát, cũng như đưa ra khiếu nại về việc bị cưỡng ép phải làm theo điều mình không muốn đối với những kẻ bị Max đánh.”
“Cáo buộc thứ hai, có phần đơn giản hơn, khi chỉ cần chủ xe rút lại đơn khiếu nại, việc này không khó, vấn đề ở chỗ chúng ta phải đạt được thoả thuận với chủ xe. Mà muốn làm được điều này, lại cần biết chiếc xe có bị thiệt hại gì không, nhưng chúng ta lại không biết Max ở đâu và tình trạng của chiếc xe thế nào.”
“Thằng ngốc đó chỉ biết gây chuyện.” Jimmy có chút tức giận với con trai mình nói. Rồi Jimmy nghĩ tới việc Max là một Mutants, ông cảm thấy một chút khó xử với Henry và Tony, dù biết Henry và Tony đều không có vấn đề gì với chuyện này.
Ánh mắt Jimmy vẫn hiện ra chút ngại ngùng, nhìn qua Henry và Tony nói: “Việc Max là một Mutants, e sẽ là một cản trở không nhỏ…”
Henry nghe vậy nhìn thoáng qua Tony, ánh mắt hơi cười, Henry biết Tony sẽ làm gì đó để bảo vệ Max nếu cần. Bởi Tony là một Mutants, Max cũng là một Mutants, hai người lại là bạn thân. Tony sẽ không bỏ rơi Max, khi Max cần cậu.
Đúng là Mutants không được nhiều người chào đón, thậm chí chịu không ít kỳ thị của xã hội. Tuy nhiên luật pháp vẫn công bằng với Mutants. Dù gần đây đã có không ít kêu gọi, loại bỏ các quyền cơ bản và yêu cầu một bộ luật riêng dành cho Mutants.
Và đã có những cuộc trưng cầu dân ý ở nhiều bang về vấn đề này, với tỉ lệ ủng hộ trên 30%. Tỉ lệ như vậy là không đủ để thông qua. Nhưng sau mỗi năm, tỉ lệ này lại tăng lên không ít, chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi nó vượt qua 50%.
Thời gian bình đẳng giữa con người và Mutants đã không còn nhiều. Một khi Mutants phải sống trong một bộ luật riêng, phải chịu sự quản thúc khắc nghiệt, thì mọi chuyện sẽ không còn yên bình nữa.
Một người vốn sống trong tự do, nay lại phải sống trong sự quản thúc một cách cưỡng ép, mà bản thân lại có sức mạnh trong tay. Liệu các Mutants có chịu đựng điều đó?
“Dù những người thực thi pháp luật, có dựa trên cảm tính hay sự ác cảm của họ với Mutants khi làm việc, thì phán xét cuối cùng vẫn phải dựa trên cơ sở pháp lý.” Henry nói.
Henry nói tiếp: “Trong vụ của Max, cảnh sát ở Providence đã quá vội vã đưa ra các cáo buộc nhằm vào Max. Nên có rất nhiều sơ hở trong cáo buộc mà ta có thể tận dụng.”
“Cháu thấy cáo buộc Max, về việc tự ý sử dụng chiếc xe Ford Mustang Bullitt và chiếm đoạt nó, rất dễ giải quyết, dù không biết chiếc xe đó hiện tại ở đâu và tình trạng của nó thế nào.” Tony nói.
Jimmy nghe vậy có phần sốt ruột nói: “Cách nào vậy Tony?”
Với nhiều năm kinh nghiệm, nghe Tony nói vậy, Henry cũng đoán ra được Tony định dùng cách gì nói: “Cháu định thay đổi quyền sở hữu chiếc xe?”
Tony nói: “Đúng vậy, chúng ta chỉ cần mua lại chiếc xe đó.”
“Mua lại chiếc Ford Mustang Bullitt?” Jimmy có chút ngập ngừng nói, gia đình của ông quả thật không có nhiều tiền để làm việc này, nhưng suy nghĩ đến tương lai của Max. Jimmy sau đó quyết tâm nói: “Nếu việc mua lại chiếc xe, có thể giúp Max thoát tội, ta sẽ làm, dù có phải cầm cố ngôi nhà này để làm điều đó.”
“Tôi có thể cho anh vay 10 nghìn, Jimmy.” Henry nói.
Tony nói: “Không cần cầm cố ngôi nhà chú Jimmy, cháu vừa thu được một khoản không nhỏ từ bán táo. Cháu nghĩ nó đủ để mua lại chiếc Mustang đó. Dù sao nó cũng không quá đắt.”
Henry nói: “Chiếc xe đó chưa qua cải trang, giá cũng vào khoảng trên dưới 50 nghìn usd. Đằng này nó đã được độ lại không ít, theo như hồ sơ của cảnh sát Providence công bố, thì chiếc xe đó có giá trị khoảng 95 nghìn usd.”
“Không vấn đề gì, dù là siêu xe cháu cũng có thể giải quyết, Jimmy, chú không cần lo lắng chuyện tiền bạc.” Tony nói.
Jimmy có chút đắn đó nói: “Được chứ Tony? Chuyện này cháu có cần bàn bạc qua với Jack.”
Hiểu được lo lắng của Jimmy, Tony nói: “Đây là tiền riêng của cháu, chú Jimmy. Cha mẹ cháu sẽ không hỏi đến. Dù biết họ cũng sẽ đồng ý. Chú không cần bận tâm quá nhiều.”
“Vậy cảm ơn cháu.” Jimmy có phần nhẹ nhõm. Nếu phải cầm cố ngôi nhà, khoản lãi hàng tháng sau đó sẽ là một gánh nặng không nhỏ cho gia đình Jimmy.
Henry nói: “Nếu chuyện tiền nong không là vấn đề. Việc còn lại chỉ là liên hệ với chủ xe... Không biết, chủ xe có đồng ý với cái giá mà chúng ta đưa ra hay không, hay sẽ tăng giá… Họ biết ta đang cần họ.”
Jimmy cau mày, chuyện này đúng là không dễ, đàm phám không khéo, có khi lại phải mất thêm một khoản không nhỏ để mua lại chiếc xe, mà có khi người ta cũng chưa chắc đồng ý bán.
Tony nói: “Chủ xe sẽ bán thôi, đó chỉ là một chiếc xe phiên bản hiện đại của Mustang Bullitt 1968. Nó không phải một mẫu xe cổ, giá trị sưu tập không cao. Cháu nghĩ bỏ ra khoảng 110 nghìn usd là chủ xe sẽ đồng ỳ. Với cái giá đó chủ xe đã lời không ít. Nếu chủ xe vẫn muốn thêm… vậy cho anh ta thêm vài chục. Giới hạn ở mức 150 nghìn là ổn.”
Henry nói: “Jimmy anh có số của chủ xe chứ?”
Jimmy nói: “Tôi có. Cậu hỏi chuyện đấy làm gì?”
Henry nói: “Tôi nghĩ, nên để người ngoài đàm phám với chủ xe thì tốt hơn. Nếu anh đàm phán, khả năng sẽ bị chủ xe ép giá. Chuyện đó để....”
“Chuyện đàm phán với chủ xe để cháu làm cho.” Biết Henry định nhận chuyện đàm phán về mình, Tony cắt ngang lời Henry nói.
Hai người Henry và Jimmy nghe vậy có phần ngạc nhiên, họ không ngờ tới Tony muốn làm việc này.
Henry rất rõ ràng về sự trưởng thành, sự quyết đoán của Tony, còn chuyện đàm phán, ông không chắc Tony sẽ làm tốt, ông nói: “Cháu có đủ kinh nghiệm để làm việc này không Tony?”
Tony cười cười nói: “Cháu đủ sự ma lanh chú Henry.”
“Cháu, Max và Alex, trong ba đứa, thì ta tin tưởng cháu nhất, bởi cháu không chỉ thông minh, quyết đoán lại còn vô cùng bình tĩnh trước các tình huống phát sinh. Chuyện đàm phán lại không phải chuyện dễ dàng gì. Thông minh và quyết đoán thôi là không đủ. Cháu có thể bỏ tiền ra giúp Max, ta rất cảm kích. Ta không thể, để cháu chịu tổn thất quá nhiều. Việc này để Henry làm có lẽ ổn hơn.” Jimmy lo lắng Tony làm không tốt, lại tốn tiền của bản thân cậu nói.
Tony lắc đầu nói: “Cháu đã nghĩ ra một kịch bản rất tốt. Hai người không cần lo. Chú Jimmy, chú cứ yên tâm đi, nếu cháu thất bại, đến lúc đó chú Henry đàm phán cũng đâu có muộn.”
Jimmy thấy Tony quyết tâm muốn làm, có chút lưỡng lự, ông nhìn qua Henry, thấy Henry gật đầu đồng ý, mới hướng Tony nói: “Vậy cháu lưu số của chủ xe lại...”
Sau đó Jimmy bắt đầu đọc số cho Tony lưu lại.
“Chủ chiếc xe, ông ta tên gì chú Jimmy?” Tony bấm xong số của chủ xe hướng Jimmy hỏi.
Jimmy nói: “Enzo, Enzo là tên của chủ xe.”
Nghe được tên chủ xe Tony liền bấm nút gọi. Những hồi chuông bắt đầu đổ, vài giây sau Enzo liền nhấc máy.
Tony thấy Enzo nhấc máy liền chào hỏi: “Xin chào ngài Enzo!”
“Vâng, xin chào! Cậu là ai?” Enzo theo phép lịch sự đáp, đồng thời hướng Tony hỏi.
Tony nói: “Tôi là Tony, bạn của Max. Không biết ngài có rảnh vào lúc này không, bởi tôi có một đề nghị muốn bàn bạc với ngài.”
“Cậu là bạn của Max sao. Vậy cứ nói thẳng vào vấn đề đi, tôi rảnh trong khoảng 10 phút nữa.” Enzo nói.
“Tôi có 150 nghìn usd được chia thừa kế từ người thân, nhưng tôi cần giữ lại ít nhất 40 nghìn để học đại học.” Tony nói rồi ngừng lại, đợi xem Enzo phản ứng sao với điều mình vừa nói.
Enzo nghe Tony nói, có chút lờ mờ suy đoán hỏi: “Ý cậu là gì, khi nói với tôi chuyện này?”
Tony nói: “Tôi muốn mua lại chiếc xe của ngài, ngài nghĩ sao về con số tôi có thể bỏ ra.”
Enzo cười nói: “110 nghìn usd, cậu muốn mua lại chiếc xe của tôi với cái giá đó... Đó thực sự là một cái giá hợp lý. Chỉ là, tại sao tôi phải bán chiếc xe đó cho cậu?”
“Ngài nghĩ một đôi tình nhân trẻ, bỏ trốn trên một chiếc xe, họ sẽ làm những gì trong đó. Ngài thật sự muốn dùng lại chiếc xe đó sao? Còn với 110 nghìn usd, ngài có thể sở hữu một chiếc xe mới, độ lại những thứ mà ngài chưa làm được ở chiếc xe cũ. Không phải tốt hơn sao?” Tony nói.
Enzo có chút tính toán trước những lời nói của Tony, cảm thấy chuyện chiếc xe của mình bị một đôi tình nhân làm loạn bên trong, có chút không thoải mái. Enzo nghĩ vài giây rồi nói: “Nếu tôi thấy vẫn hơi thiếu, thì cậu tính sao?”
Tony nghe ra mùi muốn tăng giá của Enzo, cậu không cần suy nghĩ gì liền nói: “Tôi sẽ xem xét, trước đó tôi cũng nói với ngài rồi, ngân sách của tôi có hạn. Còn về phần gia đình Max, tôi không biết họ có thể hỗ trợ chút nào không. Dù sao hoàn cảnh của họ cũng không phải rất tốt.”
“Có vẻ cậu không sẵn sàng hi sinh tất cả vì bạn của mình.” Enzo cười đầy ẩn ý nói.
“Vậy còn ngài, ngài Enzo?” Tony khôn kéo đưa ra một câu hỏi ngược lại, dừng một chút trước khi nói tiếp:
“Max là bạn thân của tôi, chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ cho đến giờ. Tôi sẽ giúp Max trong khả năng của mình. Và ngài nên nhớ, tôi đưa ra đề nghị này chỉ để giúp Max nhanh chóng thoát tội, thoát khỏi những tội mà cậu ý không đáng phải nhận.”
“Enzo, ngài chắc cũng hiểu, Max chỉ là lấy xe của ngài khi chưa xin phép, muốn đi căng gió với bạn gái mà thôi, nếu không xảy ra những chuyện sau đó, Max sẽ không gặp phải những phiền phức như bây giờ.”
“Tuy vậy, không phải Max không sai. Nói thật, cậu bạn của tôi còn hơi ngốc nghếch. Tự dưng bỏ trốn làm gì không biết, chỉ là đánh vài người, rồi tên nào đó bị thương có chút nặng...”
Enzo ở đầu bên kia, có chút lao lao trước cách nói chuyện của Tony. Ông ta có phần không nắm bắt được nhịp điệu của câu chuyện, khi Tony liên tục cho thấy cậu là một người thực dụng. Một người như vậy, rất khó để chiếm tiện nghi khi đàm phán.
Enzo nghĩ tới một việc, có thể giúp ông ta nắm giữ lợi thế nói: “Tôi không thấy cậu nhắc tới chuyện, bạn cậu là một Mutants. Có vẻ như chính việc này khiến bạn cậu bỏ trốn...”
“Mutants, dù giết người, chỉ cần đúng luật, chuyện gì cũng không sợ. Chúng ta sống theo luật đúng không ngài Enzo... Chỉ là Max, có chút yếu đuối, quá để ý đến cái nhìn của xã hội.” Tony nói.
Enzo nói: “Giết người? Cậu có vẻ còn trẻ nên....”
Tony cắt lời Enzo nói: “Tôi, Max và Alex là ba người bạn thân, trong ba người chúng tôi. Max là người duy nhất chưa giết người.”
“À...” Enzo có chút thất thố, à một tiếng khi nghe Tony nói.
Tony nói: “Tôi biết ngài sẽ ngạc nhiên, cách đây không lâu có người muốn lợi dụng Alex để làm hại phó cảnh sát trưởng của trị trấn chúng tôi, cũng là chú của Alex. Thật không may khi tôi và Alex phải giết họ để bảo toàn mạng sống.”
“Chúng tôi giết người đúng luật, nên giờ vẫn sống vô cùng thoải mái. Max đánh người vì bạn gái cậu ta bị ép buộc làm điều mình không muốn. Vậy mà Max lại bỏ chạy, thay vì đưa bạn gái đi khiếu nại, dù có chút quá tay thì cũng không phải vấn đề gì to tát.”
“Tôi có cảm giác như mình đang bị nắn gân. Nếu như xương cốt của tôi không vào đúng khớp nối, tôi sẽ gặp chuyện không may.” Enzo có cảm giác như Tony đang khoe mẽ vũ lực, ông ta có chút không xác định nói bóng nói gió.
Tony nói: “Tôi nghĩ ngài đang hiểu lầm. Chuyện giữa chúng ta đâu đến mức đó. Nếu ngài không muốn bán xe cũng không sao. Đợi khi Max bị cảnh sát bắt hoặc cậu ý ra đầu thú. Đợi cảnh sát đánh giá thiệt hại của chiếc xe, chúng ta lại bàn về việc bồi thường cũng không muộn.”
Thấy Tony bất ngờ quay ngoắt chuyện mua chiếc xe, Enzo bỗng trở lên bồn chồn. Enzo chỉ là muốn tăng chút giá cả, kiếm lời một ít, nhưng có vẻ không dễ làm.
“Mà năng lực của Max có vẻ liên quan đến xe cộ. Vì vậy tôi nghĩ chiếc xe của ngài sẽ không thiệt hại gì nhiều. Có khi chỉ tốn chút phí vệ sinh cũng nên.” Tony nói thêm.
Nghe vậy Enzo có chút khẩn trương, ông ta thật sự không muốn dùng lại một chiếc xe, đã bị người khác làm loạn bên trong, vì vậy Enzo vội nói: “Được rồi, tôi sẽ bán chiếc xe đó.”
Tony cười nói: “Ngài nghĩ kĩ rồi chứ? Tôi không mong có sự thay đổi sau đó. Như vậy không tốt cho cả bạn tôi và ngài.”
Enzo có chút không vui đáp: “Cậu yên tâm. Tôi đã nói là làm.”
Tony nói: “Vậy, những chuyện sau đó, cha của Max sẽ nói chuyện với ngài. Dù sao chú ý cũng phải đến Providence để giải quyết chuyện của Max.”
“Tôi sẽ chuẩn bị sẵn giấy tờ. Đợi cha của Max tới, hai bên chỉ cần ký kết và giao tiền.” Enzo nói.
“Vậy cám ơn ngài! Cũng may vừa tròn 10 phút rảnh rỗi của ngài. Tôi không làm phiền ngài thêm nữa. Tạm biệt ngài, ngài Enzo!” Tony nói rồi cúp máy.
Enzo nghe vậy, có chút không thoải mái với cách nói chuyện của Tony. Ông ta lắc đầu lẩm bẩm: “Đám thanh niên bây giờ thật sự...”
Jimmy vẫn có chút không chắc chắn, dù cuộc nói chuyện giữa Tony và Enzo, Jimmy ở ngay bên cạnh nghe. Để chắc chắn, Jimmy hướng Tony hỏi: “Ông ta thật sự đồng ý?”
“Vâng, chú Jimmy. Enzo đã đồng ý bán xe cho chúng ta.” Tony nói.
Giải quyết được một cáo buộc nhằm cào Max, Jimmy không dấu nổi vui mừng nói: “Tốt quá, cám ơn cháu Tony.”
Tony nói: “Không có gì chú Jimmy. Mà chú cho cháu số tải khoản, cháu còn chuyển tiền cho chú. Việc của Max giải quyết sớm lúc nào hay lúc ý.”
“Được, ta sẽ gửi số tài khoản ngân hàng cho cháu. Giờ chỉ mong Max sớm liên lạc.” Jimmy nói.
Việc của Max đến đây, về cơ bản là đã tìm được hướng giải quyết. Việc còn lại chỉ là đợi Max và bạn gái của mình ra trình diện cảnh sát mà thôi.
Henry và Tony rời nhà Max sau đó ít phút, đứng trước xe của Tony bên ngoài nhà Max, Henry hướng Tony hỏi: “Chuyện hôm trước ở Milford là như thế nào vậy Tony?”
Không dấu diếm Henry chút nào, Tony kể hết với Henry, kể cả việc cậu giết chết đám ma cô đó.
Dù thấy Tony xử lý có chút cực đoan khi giết chết đám ma cô, Henry cũng không có ý nghĩ khuyên ngăn cậu về vấn đề này. Bởi Henry rất rõ ràng sự tự chủ của Tony trong các quyết định của bản thân.
“Mấy tên như vậy, chết không hết tội. Làm thì cháu làm gọn gàng vào, đừng để nhược điểm cho cảnh sát phát hiện.” Henry quan tâm Tony nói.
Tony nói: “Chú yên tâm, chuyện này cháu luôn cẩn thận.”
Có mối quan hệ tốt với Tony, lại biết một ít bí mật của Tony. Nhưng Henry biết mình không nên hỏi quá nhiều, có những chuyện chỉ nên nắm sơ qua, đủ để hiểu biết phần nào là đủ, vì vậy Henry nói: “Chuyện của cháu, ta sẽ không hỏi quá nhiều, nếu có khó khăn gì nhớ nói cho ta biết.”
“Vâng. Mà chuyện cháu nhờ chú hỏi thăm thế nào rồi?” Tony nói.
Henry vẻ mặt không quá tốt lắc đầu nói: “Không thu được gì nhiều, các nhà khách trong thị trấn không có kẻ nào đáng nghi. Hầu hết là khách vãng lai, hoặc các đôi tình nhân, ghé qua nghỉ ngơi rồi đi.”
“Tuy nhiên, ta vẫn thấy một sự bất thường khi hỏi qua các quán ăn trong thị trấn. Dạo gần đây các quán ăn này, thường nhận được khá nhiều đơn đặt hàng mang đồ ăn mang về.”
“Quán ăn giao đồ, hay họ tự mình tới lấy?” Tony hỏi.
Henry nói: “Khách trực tiếp tới mua và mang đi, mỗi lần là một gương mặt lạ, nhưng lượng đồ ăn lại gần giống nhau.”
Tony nói: “Có vẻ chúng rất chuyên nghiệp trong việc che dấu bản thân. Xem ra, trong thị trấn, chúng có nơi dừng chân.”
“Chắc là nhà cho thuê hoặc trang trại. Việc này thì rất khó điều tra.” Henry nói.
Tony suy nghĩ trước những gì mà Henry nói, cậu cảm thấy có thể tìm hiểu được từ một khía cạnh khác nói: “Xe lớn thì sao? Giống như cảnh sát hay quân đội, sẽ có các xe chỉ huy trong chiến dịch. Mà cháu lại đang là một mục tiêu bị nhắm tới. Chú nghĩ sao Henry?”
“Đây có thể là một hướng đột phá. Ta sẽ tìm hiểu vấn đề này.” Henry nói.
“Vậy làm phiền chú. Cháu phải về trang trại, có lẽ phải làm thêm chút chuẩn bị...” Tony nói.
Henry nhìn Tony chuẩn bị lên xe nói: “Cẩn thận trên đường, không ai biết chúng sẽ làm gì. Nếu có chuyện, cháu có thể gọi trực tiếp cho hai gã Mexico, họ luôn ở gần khu vực trang trại nhà cháu.”
“Vâng, chú cũng nhớ cẩn thận. Có phát hiện gì, thì gọi cho cháu, đừng hành động một mình.” Tony trước khi chui vào ô tô nói lời cuối với Henry.