Chương 135: Thực Hiện Hứa Hẹn.

Tại một khu vực trong Southwick’s Zoo, nơi những con thú ăn thịt hung dữ bị nhốt trong nhiều lồng sắt nhỏ. Tony đang thu phục từng con thú một và đứng bên cạnh Tony lúc này là Connie.

Connie đã biết Tony có được loại năng lực này. Bởi chính cô đã trải qua nó cách đây mười mấy tiếng đồng hồ. Nhưng khi chứng kiến Tony làm vậy với hàng chục con thú, cô vẫn không khỏi kinh ngạc.

Chứng kiến việc đang diễn ra ngay trước mắt, làm Connie càng thêm sốt ruột, bởi cô hi vọng, Tony nhanh chóng chữa trị cho cha và con gái của mình. Cô rất mong người cha đáng kính của cô tỉnh lại, con gái cô lại có thể bước đi và sống một cuộc sống bình thường như bao thiếu niên khác.

Tony thu phục con sói tuyết Bắc Cực cuối cùng, thở phào một hơi. Thu phục một lúc nhiều động vật lớn như vậy, làm Tony cũng có chút mệt mỏi. Nhìn đồng hồ thấy đã gần 5 giờ sáng, Tony nói với Connie: “Nhân viên an ninh ở cổng phụ, được điều đi nơi khác chưa? Còn hệ thống camera an ninh nữa, cô tắt chúng rồi chứ?”

Connie nói: “Tôi đã điều nhân viên an ninh ở đó đi nơi khác. Hệ thống camera, tôi cũng đã tắt. Chỉ là… làm vậy ổn chứ?”

Nhìn ra lo lắng của Connie, Tony nói: “Không vấn đề gì, chúng sẽ không đi lạc. Con gấu sẽ dẫn chúng tới trang trại của tôi, qua mảnh đất của gia đình Windsor.”

“Tôi có thể dùng xe vận chuyển của vườn thú, giúp cậu di chuyển chúng. Vừa an toàn, lại không cần lo lắng chúng đi lạc.” Connie vẫn có chút lo lắng nói. Cô vẫn có chút không yên tâm. Lỡ có con thú nào đó đi lạc, thì vô cùng phiền phức.

“Chúng sẽ không đi lạc.” Tony nói, rồi huýt một tiếng sáo.

Một bóng đen, lướt từ trên bầu trời xuống, đậu trên vai Tony.

Louise bé nhỏ của Lili, đậu trên vai Tony, kêu lên vài tiếng bén nhọn, đôi mắt tròn nhìn chăm chăm lũ thú ăn thịt quanh người Tony.

Tony chỉ vào Louise nói: “Nó sẽ giám sát hướng đi của đàn thú. Cô không cần lo lắng như vậy. Trời không còn sớm, tôi nghĩ ta cần dẫn đàn thú đi ngay. Trước khi con đường bên ngoài vườn thú trở lên đông đúc xe cộ qua lại và nhân viên vườn thú bắt đầu đi làm.”

Connie, nhìn những con hổ, con báo, sư tử, chó sói… ngoan ngoãn, không phát ra bất kì tiếng kêu nào, chúng hoà thuận ở bên nhau, như một đàn chó nhà, không có chút hục hặc nào với nhau. Cô biết mình chỉ có thể tin tưởng vào Tony.

Connie nói: “Chúng ta sẽ dùng xe điện để di chuyển. Cậu hãy để đàn thú chạy theo.”

Tony gật đầu đồng ý, cậu chỉ huy đàn thú xếp thành hàng trong khi Connie đi lấy xe điện.

Vài phút sau Connie và Tony đã lái xe điện tới cổng phụ của vườn thú. Còn đàn thú thì ngoan ngoãn bám theo sau.

Tony nhảy vội xuống mở cổng, rồi quay trở lại xe.

Connie không chút chậm trễ nào nhấn ga, ngay khi Tony lên xe.

Đàn thú lại lao theo chiếc xe điện.

Khoảng 10 phút sau.

Nhìn bóng dáng con thú cuối cùng biến mất sau những lùm cây phía bên kia đường. Connie thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô mới yên tâm cùng Tony quay vào vườn thú.

Hơn một tiếng sau…

6h30 sáng, trong một dinh thự nằm khuất ở một nơi tách biệt trong vườn thú, là nơi ở của gia đình Connie. Lúc này Viola con gái của Connie như thường lệ, tỉnh dậy, khi bị đánh thức…

“Bạch Tuyết, em làm gì vậy, chị nhột quá…” Viola hơi run run người vì nhột nói.

Viola ngồi dậy, hai mắt nheo nheo mở ra nhìn vật nhỏ chui rúc trong chăn, nơi hai bàn chân của Viola.

“Nhột chị, Bạch Tuyết…” Viola nhìn vật nhỏ, vẫn không ngừng rúc trong chăn, trách móc, mà không nhận ra sự khác thường từ cơ thể mình. Có lẽ do cô bị liệt khá nhiều năm, làm cô quên đi cảm giác nơi đôi chân mình là như thế nào.

Trong chăn, các đầu ngón chân của Viola nhúc nhích, khi cô cảm thấy nhột nhột, do lớp lông của Bạch Tuyết cọ vào lòng bàn chân. Chỉ là Viola không nhận ra rằng các ngón chân mình đang cử động.

Viola chỉ nghĩ lớp chăn chuyển động hoàn toàn là do Bạch Tuyết chui rúc tạo thành, mà không nghĩ được là do chính các đầu ngón chân của cô góp phần tạo ra.

Bạch Tuyết trong chăn, chui vòng vòng, miệng không ngừng ngặm lên cơ thể, dường như Bạch Tuyết đang bị ngứa do cơ thể nó có bọ vậy, nó cứ rúc, xoay người, cọ tới cọ lui cơ thể mình vào hai lòng bàn chân Viola khiến Viola bị nhột, nó còn cắn chính mình không ít lần mà không hết ngứa.

Rồi trong lúc ngứa quá, Bạch Tuyết có chút vô thức cắn lung tung, nó ngoạm một cái vào bàn chân Viola.

“Ah… Bạch Tuyết…” Viola thình lình cảm thấy đau, cô rõ ràng cảm nhận được hàm răng nhỏ sắc nhọn của Bạch Tuyết cắn mình.

Sau tiếng hét, Viola ngớ người ra, hai mắt cô như không tin nổi, nhìn lớp chăn gồ lên cao trước mặt…

“Đầu gối… đầu gối của mình…” Viola có chút run run nói, trong khi bàn tay nắm chặt lấy một bên đầu gối của mình qua lớp chăn.

“Đầu gối của mình… bàn chân mình… chúng có cảm giác… chúng có thể cử động.” Viola, hai mắt rưng rưng nói, khi nhìn hai đầu gối co lại trước người do phản xạ tự nhiên khi bị đau do Bạch Tuyết cắn.

Viola lật chăn, nhìn đôi chân của mình một lúc khá lâu, trước khi chậm rãi thử cử động chúng. Cô có chút hồi hộp, lo lắng… lo sợ, sợ tất cả chỉ là một giấc mơ… Rồi khi cô tỉnh dậy trên sàn nhà, cô vẫn là một kẻ bị liệt, với đôi chân không có cảm giác.

Viola có chút khó khăn xoay người, di chuyển đôi chân xuống giường. Cô thử đứng dậy vài lần, nhưng không thành công, đôi chân có vẻ vẫn chưa hoàn toàn nghe theo lời Viola.

Nhưng Viola không bỏ cuộc, bởi cô muốn bước đi trên đôi chân của mình, muốn được dạo bước khắp nơi trong vườn thú, chạy nhảy cùng những con thú đáng yêu trong Southwick’s Zoo.

Mất một lúc Viola cuối cùng cũng đứng được dậy trên đôi chân của mình, sau bao lần thất bại. Cô loạng choạng bước đi từng bước một, một cách chậm rãi…

Trong lúc Viola đang tập bước đi trong phòng của mình, thì Connie đang ôm lấy James, khóc: “Cha! Cuối cùng ngài cũng tỉnh lại…”

James có phần mờ mịt, nhìn quanh phòng, nhìn đám dây dựa gắn trên người, cùng tiếng kêu bíp bíp phát ra từ máy móc y tế, rồi ông nhìn Connie đang ôm lấy mình một lúc lâu.

“Con gái, Viola thế nào?” James khó khăn hỏi, sau một hồi nhớ lại, những ký ức tại nạn khiến ông không khỏi lo lắng cho đứa cháu gái của mình.

Connie ngửng đầu, gạt đi nước mắt trên má, cô bình tĩnh nói: “Con bé không sao, cha không cần lo.”

“Vậy thì tốt rồi…” James cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, khi Viola còn sống mạnh khoẻ, nếu như Viola có chuyện gì, ông không thể tưởng tượng được Connie sẽ đau khổ như thế nào, khi mất đi con gái.

James nói: “Ta đã nằm thế này bao lâu rồi?”

Connie nói: “Cha nằm đây cũng hơn 3 năm rồi.”

“Ba năm nay vườn thú thế nào?” James nghĩ tới vài chuyện liền hỏi Connie.

Connie nghe cha cô hỏi về vườn thú, cô có chút hổ thẹn cúi đầu nói: “Xin lỗi cha! Vườn thú mấy năm nay kinh doanh không được tốt lắm, đến tiền lương của nhân viên cũng đã nợ vài tháng.”

James lắc đầu nói: “Con một mình chống đỡ mấy năm nay, vất vả cho con… Đừng lo, nếu ta đã tỉnh lại, vườn thú sẽ tốt lên thôi.”

Connie vô cùng cảm động trước những lời cha cô nói, cô nắm chặt bàn tay James rưng rưng nước mắt nói với James: “Cha, người mới tỉnh lại, cứ việc nghỉ ngơi, chuyện vườn thú con đã có cách giải quyết, hôm nay con còn nhận được một khoản đầu tư 2 triệu usd, tài chính của vườn thú đã không còn khó khăn như trước. Mấy ngày gần đây lượng du khách tới vườn thú sẽ tăng lên không ít. Vườn thú sẽ tốt thôi cha, ngài có thể yên tâm mà nghỉ ngơi.”

“2 triệu usd?” James có phần lo lắng nói khi nghe Connie nhắc tới khoản đầu tư 2 triệu usd, bởi ông sợ đây là một cái bẫy nợ, vườn thú của ông rồi sẽ rơi vào tay kẻ khác từng phần, từng phần một, như một miếng bánh bị cắt thành nhiều miếng, chờ bị ăn từng miếng một.

Nhìn ra lo lắng của James, Connie nói: “Cha không cần lo, 2 triệu usd đó không có vấn đề gì. Người đưa cho con khoản tiền đó sẽ không làm hại gia đình chúng ta… Southwick’s Zoo, nếu cậu ta muốn nó, nó sẽ là của cậu ta bất cứ lúc nào.”

James có chút trầm tư, ông sống cũng đủ lâu, cũng gặp rất nhiều chuyện, từ một ít lời nói của Connie, ông cũng có thể hiểu ra rất nhiều điều. James nói: “Người con nói tới, có vẻ là một người không đơn giản… Cậu ta muốn gì?”

“Cậu ta đúng là một người không đơn giản, thậm chí còn rất nguy hiểm. Nhưng lại là một người tốt thưa cha, ít nhất theo những gì con biết… Còn cậu ta muốn gì? Trước mắt thì chỉ là vài con thú ăn thịt…” Connie nói.

James nhìn Connie đầy nghi hoặc nói: “Chỉ đơn giản như vậy sao?”

Connie không biết trả lời sao với câu hỏi này của James, cô không thể nói với James về những gì Tony đã làm với mình, cô im lặng đứng đó, ánh mắt không dám nhìn thẳng người cha già của mình.

James biết Connie không nói thật với mình, ông cũng đoán được Connie phải trả một cái giá rất lớn.

Ánh mắt James bỗng trở nên nặng trĩu, dù ông mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê dài. James thở dài nói: “Rốt cuộc con đã phải đánh đổi điều gì vậy Connie? Đừng nói với ta…”

Bỗng James ngừng lại tiếng nói, bởi của phòng bị đẩy ra. Viola thình lình xuất hiện nơi của phòng, phá vỡ điều mà James đang muốn nói.

“Mẹ! Con có thể đi… đôi chân của con lại có thể bước đi.” Viola vừa mở cửa bước vào đã lớn tiếng nói.

Connie nghe vậy không khỏi vui mừng, bước vội tới ôm lấy Viola, vừa ôm Viola, Connie vừa khóc vừa nói: “Tốt rồi, tốt rồi…”

James nằm trên giường nhìn hết thẩy, nghe hết thẩy, James nhận ra, hơn 3 năm qua, có vẻ như không chỉ mình ông phải gánh chịu hậu quả từ vụ tai nạn đó.

“Ta tỉnh lại, Viola lại có thể bước đi… Hôm nay là ngày Chúa ban phước sao? Không… không thể nào… Connie, rốt cuộc con đã hi sinh điều gì, để ta và Viola có một cơ hội mới…” James lẩm bẩm trong lòng, trong khi ánh mắt không rời khỏi Connie và Viola, hai người thân nhất, quý giá nhất của James lúc này.

“Viola!” James bỗng cất tiếng gọi Viola. Ông muốn được ôm lấy cô cháu gái của mình. Cô cháu gái đáng thương, đã phải chịu bao thiệt thòi, từ khi đến với cõi đời này.

Viola bị tiếng gọi quen thuộc làm ngẩn người, tiếng gọi chứa đầy yêu thương, đã nhiều năm cô chưa được nghe. Đó chính là tiếng gọi trìu mến của người ông hiền từ mà cô vô cùng yêu quý.

Viola nhìn về phía giường bệnh, nơi ông cô vẫn nằm đó, nhưng đôi mắt James lúc này đang mở, ánh mắt tha thiết nhìn cô cùng một đôi môi mỉm cười, dù đôi môi của James có chút nhợt nhạt, thì nụ cười mà James dành cho Viola vẫn vô cùng tươi sáng.

Viola không thể vui sướng hơn được nữa, cô thoát khỏi vòng tay của Connie, lao tới ôm lấy James.

“Ông, rốt cuộc người cũng chịu tỉnh dậy!” Viola có chút nghẹn ngào nói.

Trong lúc gia đình Connie đoàn tụ với nhau, thì Tony đang giúp, Richard một nhân viên của vườn thú, với thâm niên 30 năm, làm quen với ba con gấu, những con vật sẽ trở thành tiêu điểm của vườn thú trong thời gian tới.

Ba con gấu gồm một con gấu trắng, một con gấu xám và một con gấu trúc, giống hệt với ba nhân vật trong We Bare Bears.

“Richard, ông không cần sợ hãi chúng. Hãy thử lại gần chúng và ra lệnh cho chúng xem nào?” Tony nói với Richard, khi thấy ông ta có chút lưỡng lự khi không dám tới gần ba con gấu.

Richard là một nhân viên lâu năm trong vườn thú, là người mà James cha của Connie vô cùng tin tưởng, sau này khi Connie tiếp quản vườn thú, Connie cũng vậy, rất tin tưởng Richard. Vì vậy, công việc chỉ đạo lũ gấu liền được giao cho Richard.

Richard có phần bất an nói: “Tôi vẫn thường tới gần các con thú, nhưng như vậy có quá gần không?”

Tony hiểu được sự sợ hãi của Richard cười nói: “Ông không thấy tôi đứng cạnh ba con gấu sao? Chúng có làm gì tôi không?”

Nói rồi Tony quay sang đấm cho con gấu xám bên cạnh một cái, con gấu xám lại chỉ dám kêu “goa… goa…” vài tiếng uỷ khuất trước Tony.

Tony đánh xong con gấu quay ra nói tiếp: “Ông xem, nó đâu dám phản kháng.”

Richard mắt tròn mắt dẹp, dù trước đó ông cũng đã chứng kiến những điều xảy ra ở trang trại của gia đình Tony, khi con gấu bị sổng biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn trước mắt đám phóng viên.

Nhưng đó đâu phải làm một chuyện dễ dàng có thể xảy ra với những con gấu, và hành động đánh một con gấu xám không phải là một điều nên làm, dù nó chỉ là một con gấu già được nuôi nhốt.

Chỉ là phản ứng của con gấu xám lại nằm ngoài mọi tưởng tượng của Richard. Ông có phần không tin nổi, nhìn con gấu xám uỷ khuất như em bé bị đánh đòn kêu “goa… goa…”.

Thấy Richard vẫn ngây người, không dám lại gần ba con gấu, Tony lại nói: “Thôi nào Richard. Tôi không có nhiều thời gian để ở đây với ông. Vừa nãy Connie còn dám vuốt ve chúng, ông lại không bằng cô ý sao?”

Richard nghe vậy, mặt có chút đỏ lên, dù ông thừa biết là Tony đang khích tướng mình. Rồi ông nghĩ tới tình cảnh của vườn thú, sau đó quay ra nhìn ba niềm hi vọng to lớn đứng cạnh Tony.

Richard lấy hết can đảm bước lại gần ba con gấu. Tới gần lũ gấu, Richard đưa bàn tay lên, đầu tiên là vuốt ve con gấu trúc để lấy can đảm, dù sao thì trong ba con gấu, gấu trúc là hiền lành nhất với chế độ ăn 99% là tre trúc. Gấu trúc gần như là một loài ăn chay, mặc dù nó là loài ăn tạp.

Con gấu trúc hưởng thụ những cái vuốt ve của Richard, nó tỏ ra thích thú, dựa sát gần lại Richard, để được ông vuốt ve nhiều hơn.

Biểu hiện của con gấu trúc làm Richard tự tin hơn, Richard vuốt ve con gấu trúc thêm một lúc thì chuyển sang con gấu xám.

Ban đầu Richard vẫn có chút sợ, sau vài lần vươn tay ra, rụt tay lại, ông mới dám chạm vào con gấu xám.

Để Richard thêm tự tin, Tony còn ra lệnh cho ba con gấu tỏ ra ngoan ngoãn, phối hợp với Richard.

Con gấu xám tỏ ra thích thú với những cái vuốt ve của Richard, nó còn cọ đầu và rúc rúc đầu vào người Richard, giống như một chú cún nhà, sung sướng khi được chủ nhân của mình vuốt ve.

“Woa…” Bỗng con gấu trắng bên cạnh kêu lên một tiếng ghen tỵ, rồi nó chủ động chen vào giữa Richard và con gấu xám, tranh giành để được vuốt ve.

Lúc này Richard có cảm giác nâng nâng, giống như đang ở trong mơ. Làm ở vườn thú 30 năm, Richard thấy không ít nhân viên chăm sóc các động vật, cùng con thú mà họ chăm sóc sinh ra tình cảm thân thiết với nhau.

Nhưng điều mà Richard đang trải qua lại không giống vậy. Richard trước đó không hề chăm sóc bất kì con gấu nào trong ba con gấu đang vây quanh ông ta.

Richard không hiểu nổi, sao chúng lại như vậy. Nhưng ông biết, điều này chắc chắn có liên quan tới Tony. Chàng trai trẻ tuổi kỳ lạ, đang đứng một bên bình thản quan sát ông và lũ gấu.

Richard quay ra nhìn Tony định hỏi gì đó, nhưng chưa kịp hỏi thì đã bị con gấu trắng chồm dậy dùng lưỡi liếm lên mặt.

Hành động của con gấu trắng không làm Richard sợ hãi. Bởi lúc này ông có cảm giác như đang chơi đùa với lũ chó chứ không phải là lũ gấu. Và hành động liếm mặt Richard của con gấu trắng, làm Richard nhớ lại con chó yêu quý mà ông từng nuôi trước đây, khi nó thường đánh thức ông dậy bằng cách liếm mặt ông mỗi sáng. Chỉ tiếc là con chó đó của Richard đã chết già cách đây gần chục năm.

“Richard! Giờ ông có thể bắt đầu công việc này một mình rồi đúng không?” Tony thấy Richard đã đủ tự tin để ở một mình bên cạnh lũ gấu nói.

Nghe ra ý tứ Tony muốn rời đi, Richard có chút nôn nóng, ông vội xua lũ gấu sang một bên, hướng Tony nói: “Cậu không giúp tôi sao?”

“Nhiệm vụ của tôi là giúp ông làm quen với lũ gấu, còn những việc còn lại ông phải tự mình làm thôi.” Tony nói.

Richard nói: “Tôi nào biết làm gì với chúng, tôi đâu phải là một người huấn luyện thú…”

Tony nói: “Connie chọn ông làm việc này, bởi ông có gì đó làm cô ý tin tưởng, tin tưởng ông sẽ thành công… Với lại đây là vườn thú, không phải rạp xiếc, người ta đến vườn thú để xem những con thú, xem bản năng tự nhiên của chúng, đôi lúc chúng có thể có vài hành động không thường thấy do được dậy, nhưng không nên là những hành động giống ở rạp xiếc.”

“Đại loại như?” Richard không quá hiểu những điều Tony nói, ông cần một sự gợi ý từ Tony, để hiểu rõ hơn mình phải làm gì mở miệng hỏi.

Tony nói: “Tình bạn giữa người và động vật luôn là thứ tình cảm kỳ diệu mà khó có lời nào diễn tả được, đặc biệt là những loài động vật hoang dã ở một thế giới hoàn toàn khác với con người, khác cả về tập tính sống, hành vi và nguồn thức ăn. Vậy nên, nếu nhìn thấy cảnh tượng một con gấu khổng lồ đang đùa giỡn với con người, ông nghĩ nó có đủ thu hút không?”

“Hãy cho du khách thấy những cái vuốt ve, âu yếm của một con gấu là như thế nào và tạo ra những cảnh tượng khiến nhiều người ngỡ ngàng. Và nên nhớ quanh ông là ba con gấu của ba loài khác nhau, bản thân chúng có thể ở cùng nhau trong một không gian đã là một điều vô cùng thu hút du khách. Chưa kể đến việc chúng còn phỏng theo bộ phim hoạt hình We Bare Bears, lũ trẻ sẽ rất thích thú điều này, khi được chứng kiến phiên bản thật ngoài đời.

“Tuy nhiên, cũng phải cho du khách thấy được, một con gấu đáng sợ như thế nào, để họ không quên đi sự nguy hiểm của chúng ngoài tự nhiên.”

Richard nghe Tony nói, ông nói: “Nếu chỉ như vậy, tôi nghĩ mình làm được.”

“Tôi tin ông làm được điều này. Nhưng chúng ta vẫn cần sáng tạo hơn nữa, có như vậy vườn thú mới tạo ra được tiếng vang lớn.” Tony nói.

Richard nói: “Nói thật, chuyện này đối với tôi có phần đột ngột, nên tôi chưa nghĩ ra được điều gì ngay lúc này.”

Tony có chút suy tư, nghĩ nghĩ vài giây, rồi nói: “Con người bây giờ, đi đâu cũng không thể thiếu điện thoại, và những người dùng mạng xã hội không thể không chụp vài bức ảnh về nơi mà họ đến. Các khu chuồng thú, không phải đều có tường kính ngăn cách, để du khách có thể tới gần và quan sát một cách chân thật nhất về các con vật sao?”

“Ý cậu là?” Richard nói.

Tony nói: “Chắc ông cũng không lạ gì với hình ảnh các du khách chụp ảnh tự sướng ở đó. Nhưng những hình ảnh đó thường không hoàn hảo do lũ thú sẽ không hiểu phối hợp. Du khách sẽ khó mà có được một bức ảnh ưng ý.”

“Richard… ông nghĩ sao, khi có một du khách lớn tuổi muốn chụp một bức ảnh ở bên vách tường kính cùng lũ gấu, và ta để cho con gấu tạo dáng với bộ dáng hung dữ như đang muốn ăn tươi nuốt sống vị du khách đó. Còn với lũ trẻ thì là một bộ hiền hoà, manh manh đáng yêu…”

Richard tưởng tượng một chút về những điều Tony nói, cảm thấy đây là một ý tưởng tuyệt vời thốt lên: “Quá tuyệt, Tony… cậu quá tuyệt vời…”