Chương 132: Yael (3).

Người lính đặc biệt thứ hai ngay lập tức xông lên, vung rìu chém xuống lia lịa. Trong khi ánh mắt Yael, theo sát thân ảnh của người lính này không rời.

Tốc độ chém của lưỡi rìu rất nhanh. Không một tên lính IS nào bị nhắm tới, mà có thể tránh được. Lực chém vừa nhanh, vừa mạnh, vừa dứt khoát, chém gọn xuống không cho đối thủ lối thoát nào.

Những cái đầu lăn long lóc, với ánh mắt còn vô cùng sinh động, sự sợ hãi còn đọng nguyên trên khuôn mặt đã lìa khỏi cơ thể. Những cánh tay, đôi chân chia lìa khỏi thân xác, vẫn còn chút co quắp…

Máu… máu lan tràn trên mặt đường, mùi tanh tưởi tràn ngập trong không khí. Cùng với tiếng thét kinh hoàng và rên rỉ đầy đau đớn, biến nơi đây thành địa ngục trần gian.

Lưỡi rìu sáng loá, thi thoảng lại phản xạ ánh sáng lên khuôn mặt Yael, khiến khuôn mặt kinh ngạc trầm trồ của cô càng thêm vài phần kinh sợ.

Yael, giờ có phần chết lặng, nhìn cuộc tàn sát đầy máu và máu.

Chiếc rìu vẫn chứng tỏ được, nó là một vũ khí giết người đầy đáng gờm, trong chiến tranh hiện đại, nếu nằm trong tay đúng người. Còn chiếc khiên, lúc này lại cho thấy, nó vẫn là một vũ phí phòng thủ hữu hiệu nếu được làm bằng vật liệu thích hợp, dù có chút đắt đỏ.

Một tên lính IS thấy đồng bọn bị tàn sát, giống như dê gà bị đồ tể giết thịt, hắn chạy về phía thùng xe của một chiếc bán tải, trên thùng xe, là một khẩu súng máy PKM được gắn trên giá đỡ.

Khẩu súng máy PKM khạc lửa, bắn những viên đạn 7,62mm x 54mm, về phía người lính dũng mãnh, như một chiến binh Viking vĩ đại này.

Người lính, không khó khăn gì, đã phát hiện ra ý đồ của tên lính IS. Anh ta quỳ một gối xuống đất, người hơi khom lại, giơ khiên ở phía trước, che chắn toàn bộ cơ thể sau chiếc khiên.

“Đoàng…Đoàng…” Những viên đạn liên miên nối đuôi nhau đánh lên chiếc khiên.

Đạn 7,62mm x 39mm, từ những khẩu AK, hầu như không để lại nhiều thương tổn trên chiến khiên. Thì những viên đạn từ khẩu PKM cũng chỉ khá hơn một chút khi để lại những vết lõm sâu hơn, cùng những chấn rung dữ dội gấp đôi. Và tạo ra những tia lửa bắn toé tung trông như một màn đốt pháo bông đẹp mắt vậy.

Với tốc độ bắn 800 viên đạn một phút, chỉ trong khoảng 20 giây, khẩu PKM đã bắn xong toàn bộ 250 viên đạn.

“Keng…” Tiếng kêu của viên đạn cuối cùng va chạm với chiếc khiên, như hiệu lệnh phản công.

Người lính đặc biệt thứ hai, vùng dậy với tốc độ vô cùng nhanh, ném chiếc rìu trong tay về phía tên lính IS đang thay đạn cho khẩu PKM.

“Phật…” Chiếc rìu, nhẹ nhàng bổ ngập cả lưỡi rìu vào lồng ngực tên lính IS, kết thúc mạng sống của gã lính này, một cách nhanh gọn vô cùng.

Không còn chiếc rìu trong tay, người lính đặc biệt thứ hai, cũng không vì vậy mà giảm đi sức chiến đấu. Anh ta nện bước chạy nhanh, về phía một tên lính IS gần mình.

Tên lính IS bị nhằm tới, hoảng sợ, giơ khẩu AK lên giữ chặt cò súng…

“Đoàng… Đoàng…” Khẩu AK cứ thế mà nhả đạn.

Tiếc là nó không có mấy tác dụng, người lính đặc biệt thứ hai, vẫn lao nhanh với bước chân vững vàng trong từng bước chạy, bởi chiếc khiên đã cản lại hầu hết những viên đạn bắn tới, dù có viên đạn may mắn vượt qua được chiếc khiên, thì vẫn còn lớp giáp bảo vệ đặc biệt của người lính.

Người lính đặc biệt thứ hai, tung một đòn vả bằng chiếc khiên, đánh bay tên lính IS cùng khẩu súng đang khạc lửa đỏ nòng.

Dù được làm từ Titanium thì chiếc khiên vẫn nặng tới vài chục cân, với trọng lượng như vậy, một cú đập của nó cũng đủ để giếp chết một người trong nháy mắt.

Tên lính IS bị đánh bay vài mét, lăn lộn trên mặt đất vài vòng, rồi không hề nhúc nhích…

Xem đến đây, Tony liền bị tiếng gọi của Yael làm bừng tỉnh, đưa cậu trở lại với thực tại.

“Tony… Tony, cậu thấy phương án của tôi thế nào?”

Tony ngay lập tức nói: “Nói vậy, cô biết nguồn cung?”

Yael nói: “Ngoài đơn vị đặc biệt, khiên Titanium không hề có trong danh mục trang bị cơ bản của bất kỳ binh chủng nào của Mỹ. Tuy nhiên, quân đội cho phép binh lính tự mua sắm các phương tiện bảo vệ nằm ngoài danh mục được trang bị.”

“Bởi, không chỉ có các Mutants mới có thể sử dụng. Rất nhiều binh sĩ khoẻ mạnh cũng có thể mang khiên Titanium. Tuy họ không thể vận dụng nó hoàn hảo như các Mutants, nhưng cũng thêm khả năng sống sót của họ trên chiến trường.

“Khiên Titanium, lại không phải vũ khí hay thiết bị quân sự đặc biệt gì, nên nó không bị hạn chế mua bán trên thị trường. Chỉ là giá cả đắt đó, người sử dụng lại không nhiều, khiến nó không quá phổ biến trên thị trường mà thôi.”

“Tôi biết cách liên hệ với nhà cung cấp khiên Titanium. Vì vậy, chỉ cần cậu cung cấp tài chính, tôi có thể giúp cậu mua nhiều khiên nhất có thể.”

Tony nghe vậy nói: “Vậy những bộ giáp, giống như của các chiến binh Spartan trong Halo thì sao? Cô cũng biết cách có được chúng chứ?”

“Cậu biết về bộ giáp đó?” Yael vô cùng ngạc nhiên khi Tony biết về bộ giáp của đơn vị đặc biệt. Tuy đơn vị Mutants đó không phải là bí mật gì. Nhưng không có bất kỳ hình ảnh nào của họ tồn tại trên báo chí.

Và bộ áo giáp đặc biệt của họ cũng chưa từng được công bố, bởi nó vẫn chỉ là một sản phẩm thử nghiệm và đang phát triển trong bí mật.

Tony nói: “Tôi biết rất nhiều thứ, kể cả hai người đồng đội Benjamin và Torey của cô…”

Yael lúc này có chút hoang mang, trước những gì Tony biết, cô vội hỏi: “Từ đâu cậu biết về hai người họ?”

Tony nói: “Chỉ cần tôi muốn, mọi thứ về cô sẽ rõ ràng trong chớp mắt… và chính cô sẽ cho tôi biết điều đó, nên đừng hỏi tôi những điều tương tự như vậy thêm lần nào nữa.”

Yael ngẩn người vài giây mới hồi tỉnh lại, cô lờ mờ đoán ra được, nói: “Vừa rồi cậu ngây người một lúc, là đang…”

Tony nói: “Đúng vậy, tôi có thể biết rất nhiều thứ từ những mảnh ký ức của cô.”

Yael nói: “Năng lực của cậu đúng là ngoài sức tưởng tượng. Bảo sao tôi thấy những người ở đây đều rất vui vẻ, không có chút bộ dáng nào của một người bị giam cầm. Cậu không chỉ kiểm soát thể xác của họ, cậu còn chiếm giữ trái tim họ một cách dễ dàng nhờ vào những điều mình nắm giữ.”

“Tôi nghĩ, là nhờ vẻ ngoài của mình, cộng thêm thằng nhỏ đắc lực thì đúng hơn. Chứ tôi cũng không có nhiều thời gian để hiểu rõ từng người một.” Tony có chút bông đùa nói.

Yael thấy Tony lại có chút không đứng đắn nói: “Cậu lựa chọn toàn phụ nữ xinh đẹp để khống chế. Vì không thể ngừng nghĩ về nó?”

Nghe Yael nói vậy, Tony cười nói: “Được rồi… chúng ta hãy quay lại với vấn đề chính. Cô kiếm được những bộ áo giáp như vậy chứ?”

Yael nói: “Không, bộ giáp đó là một trang bị công nghệ cao, dù tôi biết nhà cung cấp, cũng không mua được, nếu không có sự đồng ý từ phía chính phủ.”

Tony nói: “Tôi cũng đoán vậy.”

Yael nói: “Có chút đáng tiếc, nếu được trang bị hoàn mỹ như đội lính đặc biệt đó. Người của cậu sẽ không thua kém họ là bao. Tuy vậy, chúng ta vẫn có thể sử dụng các loại áo giáp chống đạn kiểu cũ với miếng lót kim loại, thậm chí là miếng lót bằng Titanium.”

“Dù khả năng bảo vệ toàn diện, không thể so sánh được với bộ áo giáp của đơn vị đặc biệt, nhưng cũng đủ để đảm bảo an toàn trước phần lớn các loại súng trường tiến công phổ biến hiện nay.”

Tony cảm thấy như vậy cũng khá ổn nói: “Kết hợp thêm với khiên chống đạn Titanium, độ an toàn cũng rất cao. Vậy, nhiệm vụ mua sắm, trang phục chiến đấu và một số thiết bị cần thiết cho nhiệm vụ sẽ là của cô… tiền bạc, dùng cho mua sắm, cô có thể hỏi chị Naomi.”

Yael nói: “Chuyển đổi xong số súng này sang tự động, tôi sẽ liên hệ đặt hàng ngay. Nhiều thứ ngày mai có thể chuyển đến. Muộn nhất cũng là ngày kia.”

Để Yael có thể thoái mái làm việc, Tony nói: “Cô cứ xem mà làm. Đừng tiếc tiền vận chuyển, dù sao thời gian cũng có chút gấp gáp.”

Yael nói: “Tôi sẽ dùng vận chuyển hoả tốc, kể cả chuyển phát bằng máy bay. Dù sao cậu cũng không thiếu tiền.”

“Vậy, cô định sử dụng bao nhiêu người, để xây dựng mô hình đơn vị như thế?” Tony hỏi.

Yael nghĩ nghĩ nói: “Những người có kinh nghiệm chiến đấu nhất ở đây, ngoài tôi ra, cũng chỉ có chị em Yeon Hee, ngoài ra Natalia và Valentina cũng có chút thành thạo về súng ống. Tôi e, cũng chỉ có ngần ấy người là thích hợp.”

Tony cũng cho là như vậy. Dù mấy ngày nay, cậu cũng không thiếu huấn luyện mọi người. Nhưng so với Yael và chị em Yeon Hee, thì vẫn kém rất nhiều.

Tony nói: “Tạm thời cứ như vậy, nhưng thật ra Lili cũng có thể tham gia, cô chưa biết về năng lực của con bé, nên không coi trọng thôi.”

Yael nói: “Lili? Cô bé giành bia từ tôi sao?”

Tony gật đầu nói: “Nếu tay không đánh nhau với Lili, cô không phải là đối thủ của nó. Sức mạnh của Lili, vượt trội so với tất cả mọi người ở đây, trừ tôi. Kể cả có súng trong tay, cô cũng chưa chắc giết được Lili. Bởi con bé có làn da hoá thép. Súng đạn bình thường là không thương tổn được Lili.”

“Con bé đó, có năng lực đặc biệt như vậy… đúng là rất thích hợp, thậm chí nó còn mạnh hơn những người lính Mutants trong đơn vị đặc biệt, nếu được huấn luyện tốt.” Yael nói.

Tony nói: “Đúng vậy, tôi đã tiêu tốn rất nhiều để Lili trở nên mạnh mẽ… Còn điều này nữa, Lili, không chỉ đơn giản là có khả năng phòng thủ tốt thôi đâu. Lili, còn có thể bay với một đôi cánh. Vì vậy, tôi hi vọng cô có thể huấn luyện Lili thành một chiến binh thật sự.”

Yael lúc này vô cùng hứng thú với Lili, cô rất mong mỏi được huấn luyện cô bé. Yael có chút háo hức nói: “Thật mong tới ngày mai.”

Tony nói: “Yên tâm, cô sẽ có rất nhiều tời gian với Lili… Mà Yael, cô có thế chế tạo bom không?”

Yael lắc đầu nói: “Tôi không am hiểu về lĩnh vực này… Mà cậu hỏi vậy, là định dùng bẫy bom sao?”

“Tôi có ý định này, bởi địa hình xung quanh ngôi nhà khá trống trải, một ít cây cối là không có nhiều tác dụng.” Tony nói.

Yael nói: “Tôi để ý thấy, các bức tường của căn nhà khá dày, ngay cả xe tăng cũng khó mà húc đổ được. Ngay cả kính của các cánh cửa, cũng là kính chống đạn. Một ngôi nhà như vậy, khá là an toàn, nếu cậu chỉ đối đầu với một nhóm vũ trang đơn giản. Nhưng e là kẻ thù của cậu không tầm thường chút nào.”

Tony nói: “Đúng, vì thế tôi cũng tính thay đổi một chút địa hình quanh ngôi nhà.”

“Cậu tính làm gì?” Yael hỏi.

Tony nói: “Tôi định đào một hồ cá lớn quanh ngôi nhà, xây dựng một ngọn núi nhỏ với thác nước phía đối diện với phòng ngủ, để hạn chế khả năng tấn công trên diện rộng của kẻ thù.”

Yael nói: “Hồ cá, cậu tính xây bao lớn? Nếu quá nhỏ e là không mấy tác dụng, ngược lại còn hạn chế chính chúng ta.”

Tony nói: “Xung quanh ngôi nhà, sẽ là một hành lang khoảng 2 mét. Từ mép của hành lang đó, sẽ đào rộng ra xung quanh 10 mét, độ sâu 3 mét. Và chỉ có một con đường, được tạo bởi những hàng cột từ dưới mặt nước trồi lên, để di chuyển vào ngôi nhà.”

“Hồ cá như vậy là rất lớn, đủ để tạo ra rất nhiều hạn chế cho việc tấn công. Nhưng lại rất khó hoàn thành một công trình như vậy trong thời gian ngắn.” Yael nói.

Tony nói: “Chúng ta có Lucy, vì vậy việc xây dựng hồ cá sẽ không mất quá nhiều thời gian.”

Yael có chút ngạc nhiên, nhưng cô nghĩ tới một khả năng, cô hướng Tony hỏi: “Lucy, có năng lực đặc biệt gì sao?”

Tony không vòng vo nói thẳng: “Lucy có thể biến đất cát thành đá.”

Yael nói: “Ra vậy. Trước đó, tôi có nghe mọi người nói về việc xây dựng ngôi nhà trong lúc ăn uống với nhau. Tôi chỉ nghĩ là mọi người làm vài việc trang trí cho ngôi nhà mà thôi. Giờ thì tôi đã hiểu được sự kì lạ của những bức tường dày cộp đó do đâu rồi.”

Tony nói: “Vậy cô có ý tưởng gì, khi đã biết về năng lực của Lucy không?”

Yael nói: “Không phải cậu định xây một ngọn núi nhỏ với thác nước sao, nếu xây thêm phía trên thác nước một căn phòng thì thế nào?”

Ý tưởng của Yael, làm Tony phải suy nghĩ, sau một lúc, cậu hiểu ra ý đồ của Yael, cậu nói: “Cô muốn tạo ra một điểm cao, nhằm kiểm soát tình huống xung quanh ngôi nhà?”

Yael gật đầu nói: “Trước đó cậu chỉ muốn tạo ra một ngọn núi cùng với thác nước, để che chắn cho phía phòng ngủ. Mà ngọn núi giả đó, lại nằm đối diện với phòng ngủ, phía bên kia của hồ cá, nó đúng là che khuất đi phòng ngủ, nhưng nó cũng có thể bị kẻ thù lợi dụng làm điểm cao, để áp chế ngôi nhà. Cậu tính đến chuyện này chưa?”

Tony nghe vậy không chút ngạc nhiên, cười nói: “Đúng là một người có kinh nghiệm trận mạc, nhìn qua là thấy lỗ hổng.”

Thấy Tony bình tĩnh cười nói như vậy, Yael biết Tony đã có tính toán, lại nghĩ tới chuyện, Tony hỏi mình có biết chế tạo bom không, cô nghĩ tới một khả năng nói: “Có vẻ như cậu tính đặt bẫy bom ở đó.”

Tony hơi lắc đầu nói: “Có vài thứ hay hơn những quả bom nhiều. Nhưng ý tưởng xây một căn phòng trên đó của cô, nghe có vẻ hợp lý.”

Yael nói: “Cậu thật sự nghĩ vậy?”

Tony nói: “Tất nhiên, tôi là một người biết lắng nghe.”

Yael, có chút vui mừng, khi Tony lại lần nữa đồng ý với kiến nghị của mình, cô nói: “Làm việc với cậu, khá thoải mái. Lại nói về chuyện bom… tuy tôi không thể chế tạo, tôi lại biết một cách, có thể mua được nó…”

“Cô có thể mua được bom?” Tony hỏi.

Yael lắc đầu nói: “Thực ra, tôi không thể trực tiếp mua được bom.”

Tony có chút khó hiểu, trước lời nói có phần mâu thuẫn của Yael, cậu nói: “Rốt cuộc ý cô là gì?”

“Cậu biết khẩu Shotgun Pancor Jackhammer chứ?” Yael thay vì giải thích lại, hỏi Tony về một vấn đề có chút không liên quan gì tới bom.

“Shotgun Pancor Jackhammer? Tôi có thấy trên phim và trò chơi điện tử. Nó, thì có liên quan gì tới chuyện chúng ta đang nói?” Tony nói.

Yael nói: “Liên quan chứ, bởi nó là mấu chốt để có được bom.”

Tony nói: “Tôi vẫn không quá hiểu, cô có thể nói rõ hơn?”

Yael chậm rãi nói: “Shotgun Pancor Jackhammer, chỉ là một khẩu súng bắn đạn ghém, lại là một khẩu súng đoản mệnh, không thể sản xuất hàng loạt. Tuy nhiên, hộp tiếp đạn dạng tròn của nó, lại có thể sử dụng như một quả mìn, khi kích nổ cả 10 viên đạn bên trong, gây ra bán kính sát thương đáng kể. Đây là lần đầu tiên mà hộp tiếp đạn của một khẩu súng có thể sử dụng như chiếc bẫy nổ đa mục đích.”

“Có rất nhiều kiểu bẫy có thể ứng dụng với hộp tiếp đạn của Shotgun Pancor Jackhammer. Từ bẫy mìn trọng lực, bẫy gài, cho đến hẹn giờ, thời gian hẹn giờ kích nổ có thể lên đến 12 tiếng.”

Tony hiểu ra nói: “Tôi không ngờ lại có thể tạo ra bom theo cách đó.”

Yael nói: “Việc mua các hộp đạn này không khó, đạn thì càng dễ, tuỳ theo loại đạn ghém, mà uy lực của quả bom này cũng thay đổi rất nhiều.”

Nghe Yael tỷ mỉ nói, Tony rất vừa lòng, cậu nói: “Chuyện bom đã xong. Giờ, cô có thể giúp tôi, nâng cấp nốt những khẩu Kriss Vector còn lại, thành súng tự động trước được không? Sau đó chúng ta lại tiếp tục thảo luận với nhau. Tôi vẫn còn vài chuyện muốn tham khảo ý kiến của cô.”

Yael vui vẻ đáp: “Được chứ.”