Chương 131: Yael (2)

“Khiên chống đạn? Loại giống với lực lượng đặc nhiệm dùng để bảo vệ khi làm nhiệm vụ sao?” Tony hỏi.

Yael lắc đầu nói: “Không, không phải loại khiên đó.”

Tony nói: “Vậy loại nào?”

Yael nói: “Chắc cậu không lạ gì khiên của Captain America.

Tony hơi ngạc nhiên, khi Yael đề cập tới khiên của Captain America, đội trưởng Mỹ, trong loạt phim Marvel. Cậu hơi nghi hoặc nói: “Cô đang nói tới khiên Vibranium?”

Yael gật đầu nói: “Đúng vậy…”

Tony nói: “Nhưng Vibranium, chỉ là một kim loại giả tưởng. Dù có tồn tại, cô nghĩ tôi có thể mua được sao?”

“Đúng là Vibranium không tồn tại, nhưng Titanium thì có.” Yael chậm rãi nói ra.

Tony nói: “Lý do gì khiến cô chọn loại khiên đó, thay vì những loại khiên chống đạn phổ biến trên thị trường?”

Yael nói: “Bởi nó đang được các đơn vị đặc biệt trong quân đội Mỹ sử dụng. Với tên gọi đơn giản là khiên Titan. Và nó khá hiệu quả, tuy nhiên nó chỉ hiệu quả trong tay những binh sĩ đặc biệt, những người có sức mạnh như những cô gái của cậu.”

Tony nghe vậy, nghĩ ra vài điều nói: “Các đơn vị đặc biệt đó, sử dụng binh sĩ là Mutants?”

Yael nói: “Đúng vậy, nhưng chỉ là những Mutants mang sức mạnh thuần tuý, không giống cậu.”

“Một đơn vị tinh nhuệ như vậy, sử dụng các trang bị tốt nhất, hiện đại nhất là điều hiển nhiên, còn chúng ta, có cần thiết giống họ?” Tony hỏi.

Yael nói: “Cần thiết, vì nó là loại khiên chống đạn có cấu tạo hình tròn duy nhất lúc này. Trong khi các loại khiên trước đó thường là hình chữ nhật.”

“Hình tròn giúp người sử dụng dễ dàng xoay sở hơn và cũng tạo không gian tốt hơn để tự bảo vệ mình. Điều này cũng làm chiếc khiên trở nên cơ động. Với sự cân đối và trọng lượng nhẹ hơn của khiên Titanium, giúp nó từ một trang bị dùng cho phòng thủ có thể trở thành một vũ khí tấn công khi cần thiết.”

“Mặc dù chỉ là những đòn tấn công đơn giản, không có nhiều chiêu thức, nhưng khá hiệu quả. Nếu cậu được chứng kiến những điều tôi từng thấy, cậu sẽ thích thú với chiếc khiên Titanium cho coi.”

“Oh….” Tony ồ lên một tiếng rồi không nói gì. Cậu rơi vào trầm tư.

Thực ra là Tony đang lục lọi lại những mảnh ký ức của Yael, những thứ cậu sẽ biết được sau khi khống chế cô. Chỉ là lúc đó Tony khống chế quá nhiều người cùng lúc. Lượng ký ức quá nhiều và hỗn loạn, khiến cậu không có ấn tượng gì về những điều Yael vừa nói.

Những ký ức mơ hồ của Yael bắt đầu xuất hiện mờ ảo trong tâm trí Tony:

Một bé gái xinh xắn ngồi khóc thút thít trong góc phòng. Yael lúc này cũng là một đứa trẻ, nhưng có vẻ lớn tuổi hơn cô bé đang khóc, cô đi tới ngồi xuống an ủi cô bé đang khóc: “Maria em làm sao vây? Ai bắt nạt em sao?”

Bé gái tên Maria ngừng khóc, ngửng lên nói: “Chị Yael, các bạn ở trường không muốn chơi với em, họ gọi em là con bé nhà quê, bảo em là đồ xui xẻo, nên mới bị cha mẹ bỏ rơi, mới phải sống trong trại trẻ của tu viện…”

Yael trẻ thơ nghe vậy mặt đầy tức giận: “Đừng buồn Maria, những người đó không xứng là bạn của em, em còn có chị và Brandy mà, hai chị sẽ luôn ở bên em.”

Tony thoát ra khỏi mảnh ký ức tuổi thơ của Yael, tìm kiếm điều mình cần.

Lại một mảnh ký ức nữa của Yael hiện lên.

Lần này là một khung cảnh đầy khói lửa, tiếng Yael thở dốc, cô đang chạy, một mình chạy giữa những toà nhà đổ nát ở thành phố Mosul, miền bắc Iraq.

Yael dựa lưng vào một bức tường nghỉ ngơi, nhưng ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh. Trước đó nửa tiếng, Yael và đội của mình bị phục kích, bị hoả lực mạnh mẽ của các phần tử khủng bố IS đánh tan. Buộc đội của cô phải phân tán rút lui.

Trong quá trình rút lui, cô bị lạc khỏi hai người đồng đội khác, lúc này Yael đang cố tìm đường trở về đơn vị. Nhưng cô đang có chút mất phương hướng, kẻ thù thì ở khắp mọi nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra cho cô một đòn trí mạng.

Đúng lúc Yael đang không biết phải làm thế nào, thì hai người đồng đội của cô thình lình xuất hiện.

Yael vui mừng thốt lên: “Torey, Benjamin… hai cậu tính bỏ rơi tôi phải không?”

Anh chàng to con và lực lưỡng Benjamin nghe vậy cười nói: “Cô biết để tìm được cô, tôi và Torey đã phải chạy vòng mấy con phố rồi không.”

“Chết tiệt Yael, kỳ nghỉ cuối tuần này cô phải khao tôi và Benjamin một chầu. Tôi suýt bị một quả PRG nuốt chửng.” Torey chạy tới trước người Yael thở hổn hển cũng kể khổ.

Yael nghe vậy lại cười vui vẻ nói: “Được rồi đừng kể khổ với tôi…”

“Đoàng…” Yael còn chưa kịp nói xong, thì một loạt đạn bắn tới.

May mắn là kỹ thuật xạ kích của kẻ thù không tốt, Yael và hai người đồng đội không hề hấn gì. Ba người họ mau chóng trốn vào một căn nhà, cố thủ trong đó.

Phía bên ngoài, một toán lính IS trong trang phục đen vây kín ngôi nhà.

Nhìn ngày càng nhiều lính IS vây quanh ngôi nhà, Yael vội nói: “Torey, cậu lên tầng tìm điểm thuận lợi áp chế chúng. Benjamin, cậu thử gọi hỗ trợ xem, rồi canh chừng bên cánh phải ngôi nhà…”

Benjamin nghe vậy vội gọi hỗ trợ và tìm điểm phòng thủ thích hợp cho bản thân.

Còn Torey trước khi đi lên tầng nói: “Yael, rất vui được sát cánh cùng cô.”

Nhìn Torey vẫn vui cười được như vậy, trong hoàn cảnh này, Yael cảm thấy không còn gì tiếc nuối, khi chiến đấu cùng một người đồng đội như vậy. Có lẽ, họ có thể sống sót trở về căn cứ, nếu không quay lại tìm cô.

Cô nhìn ra ngoài, ánh mắt đầy quyết tâm, nắm chặt khẩu súng rồi bắt đầu nã đạn.

Một trận đấu súng kịch liệt diễn ra.

Lính IS tổn thất rất nhiều khi cố gắng xông vào ngôi nhà. Yael và đồng đội cũng không khá hơn là bao, khi ai lấy đều chịu vài vết thương.

“Cạnh… cạnh…” tiếng súng lách cách hết đạn. Benjamin nói: “Yael tôi hết đạn súng trường rồi.”

“Tôi cũng vậy. Rút lên tầng trước đi Benjamin, tôi yểm trợ phía sau… nhanh lên.” Yael hét lớn nói.

Benjamin cũng không đắn đó nhiều, lập tức rút lên tầng, Yael rút ra súng lục từ từ lui lại. Benjamin lui lại tạo ra lỗ hổng, liền có hai tên lính IS đột nhập vào nhà. Nhưng ngay lập tức bị Yael bắn hạ, đảm bảo an toàn cho Benjamin rút lên tầng.

Yael rút lui đến chân cầu thang, Benjamin thì vừa lên đến tầng, thì đột nhiên một tiếng rít quen thuộc của những quả đạn PRG được phóng đi, văng vẳng bên tai hai người.

“Ầm” Một tiếng nổ lớn trên lầu hai, làm căn nhà chao đảo, bụi đất mù mịt, Benjamin bị sóng xung kích của cú nổ hất văng ngược lại cầu thang, ngã lộn vài vòng trên cầu thang, nằm bất tỉnh ở chiếu nghỉ.

Yael bị gạch và các mảng tường rơi trúng đầu, làm cô lảo đảo vài bước. May mắn là mũ chống đạn chịu lực va đập tốt, nên Yael không bị thương gì nhiều.

Gắng gượng hết sức lực, Yael lao lên chỗ Benjamin. Yael lay Benjamin cố gắng gọi cậu ta tỉnh dậy.

Benjamin bị bất tỉnh sau cú ngã, lúc này bị tiếng gọi của Yael làm tỉnh.

Ánh mắt Benjamin liếc ngay lên trên tầng hai, miệng khó nhọc nói: “Torey…”

Yael nghe vậy cũng quay đầu nhìn lên, sau đó bằng nhanh nhất tốc độ lao lên tìm kiếm Torey.

Torey, bị vùi dưới đống đổ nát, Yael phải rất khó khăn mới đưa được cậu ta ra khỏi đó.

“Benjamin gọi cứu viện… mau, mau gọi cứu viện.” Yael hét lớn nói, trong khi không ngừng cầm máu cho Torey. Cô rất muốn khóc, nhưng cô không được phép, bởi mạng sống của Torey giờ phụ thuộc vào khả năng sơ cứu của cô.

Benjamin không có đáp lại, chỉ có tiếng súng lục của cậu ta cùng những tràng đạn AK của lính IS.

Một lúc sau, Benjamin lui lên tầng, vừa bắn vừa hô: “Yael tôi cần đạn.”

Yael một tay vẫn cầm máu cho Torey, một tay móc hai băng đạn cuối cùng của súng lục lia về phía Benjamin.

Benjamin, được tiếp thêm đạn, tiếp tục ngăn chặn đám lính IS, đang không tiếc mạng sống xông lên. Nhưng hoả lực của chúng quá mạnh Benjamin sắp không ngăn cản nổi.

Rút chốt quả lựu đạn duy nhất trên người, Benjamin ném xuống cầu thang, một vụ nổ nhỏ hạ gục toàn bộ những kẻ đang cố xông lên. Điều này cho Benjamin và Yael thêm chút thời gian.

Benjamin nói: “Yael, không có tiếp viện, cô đi đi, tôi sẽ ở lại với Torey.”

“Không, tôi sẽ không bỏ hai cậu ở lại.” Yael lắc đầu nói. Đồng thời rút ra dao găm.

Benjamin nói: “Cô còn rất nhiều đứa em phải chăm sóc… Những đứa trẻ ở tu viện cần cô… Yael rời khỏi đây…”

Yael không còn cầm được nước mắt, cô khóc… khóc vì những người đồng đội hết mình vì cô, luôn suy nghĩ cho cô.

Yael dao động, cô muốn sống, muốn tiếp tục chăm lo cho những đứa em không cùng máu mủ với mình.

Nhìn Benjamin một lần thật kỹ, Yael gật đầu cảm kích, thay cho lời từ biệt, rồi quay ra nhìn Torey lẩm bẩm: “Xin lỗi, Torey…”

Lúc này cầu thang lại phát ra những tiếng bước chân dồn dập.

“Đi mau Yael….” Benjamin hét lớn, rồi xông xuống cầu thang, sau đó là những tiếng súng liên miên.

Yael cắn chặt răng quay đầu tìm đường thoát, bỏ lại tất cả sau lưng.

Cô thoát sang căn phòng bên cạnh, thoát ra ban công, rồi cô đứng sững người lại, bởi vì hàng chục tay súng đang đứng ở nóc toà nhà đối diện chĩa súng vào cô.

Yael biết mình đã không còn cơ hội, cô quay người về phía đám lính IS nhìn chúng đầy thách thức, sau đó lớn tiếng hét “F*ck you!” cùng ngón tay thối.

Rồi Yael nhắm mắt lại, dang rộng hai tay ra, như chuẩn bị thưởng thức những viên đạn sắp găm vào người mình.

“Roẹt… Roẹt…” Tiếng rít gào, khạc lửa của khẩu súng máy 6 nòng Gatling từ một chiếc trực thăng Black Hawk, bay tới hạ gục đám lính IS đang đứng thành hàng chuẩn bị hành quyết Yael bằng những loạt đạt.

Yael chậm rãi mở mắt nhìn những tên lính IS ở toà nhà đối diện, phần lớn bị hạ gục.

Chiếc trực thăng Black Hawk đảo vòng, rồi dừng lại trên nóc toà nhà, nơi có vô số xác chết của lính IS cùng với không ít tên còn sống.

Từ trên trực thăng, một người lính vô cùng đặc biệt, trong bộ giáp hạng nặng, vô cùng tiên tiến, không hề giống với những trang bị từng có trong quân đội trước đây, đu dây tụt xuống nóc nhà.

Nhiều bộ phận áo giáp trên người, của người lính này, có phần giống với trang bị của các chiến binh Spartan trong Halo. Nó giống như một sự mô phỏng, không cùng cấp độ, chỉ giống vài phần về ngoại hình, còn về mặt công nghệ thì còn rất xa mới có thể so sánh.

Ngay khi tiếp đất, người lính đặc biệt này, ngay lập tức tháo chiếc khiên đeo sau lưng xuống, giơ khiên về phía trước.

“Đoàng… Đoàng…” Ngay khi chiếc khiên được giơ lên, một loạt đạn AK bắn tới, từ mấy tay súng IS còn sống trên nóc nhà. Chiếc khiên phát ra những tiếng leng keng đầy nhịp điệu.

Người lính đặc biệt này không chút sứt mẻ nào, vẫn vô cùng bình tĩnh, chậm rãi rút ra khẩu súng lục bên hông, không chút vội vã gì, từ từ bắn hạ những tên đang bắn mình.

Một tên, hai tên rồi ba tên… cho đến khi không còn tiếng súng nào trên nóc nhà.

Yael như chết lặng tại chỗ, đứng nhìn cảnh tượng chiến đấu kỳ dị này. Giống như một bên đang phô trương khả năng phòng thủ, một bên thì cố gắng tấn công trong vô vọng.

Nhưng đó mới chỉ là sự khởi đầu, bởi không phải chỉ có một người lính như vậy từ chiếc trực thăng đu dây tụt xuống.

Người lính đặc biệt thứ hai, từ trực thăng đu dây tụt xuống, nhưng không đáp xuống nóc nhà, mà là đu dây tụt thẳng xuống con đường phía trước mặt Yael.

Lúc này, trên đường, một toán lính IS đang định tràn vào ngôi nhà Yael đứng. Sự xuất hiện đột ngột, của một tay lính như người ngoài hành tinh, làm đám lính IS hoảng loạn đến ngây người.

Người lính đặc biệt thứ hai này cũng tháo một chiếc khiên lớn trên lưng xuống, một tay cầm khiên, một tay cầm một chiếc rìu chiến thuật lớn (Tactical axe).

Bộ giáp nặng nề và chiếc khiên lớn không làm người lính này trở nên chậm chạp, chiếc rìu, một thứ vũ khí cổ xưa không khiến người lính này trở nên vô hại. Trái lại anh ta giống như một tên ma thần, một đao phủ lạnh lẽo.

Một cuộc tàn sát cổ điển bắt đầu diễn ra trên con phố. Với tốc độ vô cùng nhanh. Những tên lính IS nổi tiếng tàn bạo và khát máu, lúc này kẻ thì chạy, kẻ thì run rẩy chống trả.

“Ah…” Tiếng hét thảm thiết của chúng, làm Yael vô thức bước sát tới rìa ban công nhìn xuống.