Chương 130: Yael (1)

Trong lúc Tony đang vui vẻ bên các cô gái của mình, thì ở một nơi khác, Aaron đang khó chịu với tin tức nhận được từ Dorit qua điện thoại.

“Dorit, cô làm tôi hơi thất vọng. Sao cô có thể bại lộ nhanh như vậy? Với năng lực của mình? Lại còn bại lộ ngay trong ngày đầu tiên làm nhiệm vụ.” Aaron nói với Dorit bằng giọng nói không mấy vui vẻ và đầy chất vấn.

Dorit có chút không vui khi bị Aaron chất vấn. Cô cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo. Với năng lực ẩn hình, cộng thêm khả năng dịch chuyển tức thời, cô có thể xem như là chúa tể trong khả năng do thám. Vậy mà lại thất thủ chỉ vì một con chim, lại còn là một con quạ đen đủi.

Dorit nói: “Ông biết cậu ta mạnh và nhạy bén thế nào không? Tôi suýt thì mất mạng trong tay cậu ta đấy.”

Aaron nói: “Việc cô bị phát hiện, làm công việc của tôi sẽ khó khăn hơn rất nhiều, cô biết chứ?”

“Không có tôi, ông sẽ biết được gì? Ông có biết được bên cạnh cậu ta còn có không ít Mutants.” Dorit nói.

Aaron lúc này đã bình tĩnh hơn, biết mình cũng hơi quá lời, vì vậy đổi hướng câu chuyện nói: “Cô có thể kể rõ ràng hơn? Vừa rồi, tôi nghe có chút không rõ ràng lắm những gì cô nói.”

Dorit thấy Aaron xuống giọng, đành phải kể lại: “Em gái của Lucy cũng là một Mutants, năng lực lại không nhỏ, làn da có thể hoá thép, sức mạnh cũng rất lớn. Thậm chí cô ta còn có một đôi cánh.”

Aaron có phần kinh ngạc trước tin tức Dorit vừa nói. Ông ta có phần không chắc chắn hỏi: “Làn da hoá thép và đôi cánh? Cô chắc chứ?”

Dorit nói: “Chắc chắn như viên đạn bắn vào người tôi vậy.”

“Một Mutants với hai loại năng lực... mọi chuyện có vẻ như càng ngày càng hấp dẫn.” Aaron bỗng cười nói một cách kỳ lạ.

Dorit nói: “Hấp dẫn? Tôi nghĩ nó là bi kịch với kế hoạch của ngài đó, ngài Aaron. Mà bên cạnh cậu ta còn có rất nhiều người. Trước mắt, tôi mới chỉ phát hiện được khoảng 10 người, nhưng không rõ trong căn hầm đó còn có ai không, bởi tôi chưa kịp thâm nhập vào đó.”

“Những người đó thế nào?” Aaron hỏi.

Dorit nói: “Toàn là phụ nữ trẻ tuổi, nhưng ai lấy đều rất khoẻ mạnh. Từ những gì tôi quan sát được, sức lực của họ có thể so với ba bốn người trưởng thành.”

Aaron nói: “Với sức lực như vậy, nếu được đào tạo...”

Dorit cắt ngang lời Aaron nói: “Ngài mang bao nhiêu người tới, sẽ chết bấy nhiêu người.”

Aaron sắc mặt có chút thâm trầm khi Dorit nói vậy. Nhiệm vụ ban đầu của ông ta chỉ đơn giản là áp tải một nữ Mutants về căn cứ, giờ đây lại trở nên vô cùng phức tạp và rắc rối.

Aaron nói: “Có thể sức lực của họ rất lớn, nhưng không hẳn đã là một chiến binh giỏi. Mà cô nói, có một kiến trúc đang xây dở phía trên căn hầm bí mật?”

Dorit nói: “Đúng vậy, chắc nó được dùng để che dấu căn hầm bí mật bên dưới. Năng lực của Lucy đúng là rất đặc biệt. Chuyện tôi bị phát hiện, e là sẽ khiến kiến trúc dang dở đấy nhanh chóng được hoàn thiện.”

Aaron nói: “Liệu cô có thể tiếp tục thăm dò?”

Dorit nói: “Nói thật, nếu không bị thương nặng, tôi cũng rất muốn biết căn hầm bên dưới như thế nào. Với năng lực của Lucy, cô ta có thể làm được những gì, tôi thật sự rất muốn biết.”

Aaron nói: “Vết thương của cô rất nghiêm trọng?”

Dorit nói: “Nếu là người khác, tôi không nghĩ họ có thể rời khỏi trang trại đó với phát bắn của cậu ta.”

Dorit đột nhiên nhớ ra một chuyện nói tiếp: “Mà còn chuyện này, tôi suýt thì quên, trong những người phụ nữ ở cùng Tony, có một người là hàng xóm của cậu ta. Tôi nghe thấy họ gọi cô ta là Naomi.”

Aaron nghe vậy lại rơi vào trầm tư, mất vài giây im lặng Aaron nói: “Xem ra, kế hoạch của tôi cần chút thay đổi. Nếu như cô biết thêm được gì hữu ích, hãy nói cho tôi biết. Chào...”

“Chào...” Dorit cũng đáp một tiếng chào kết thúc cuộc trò chuyện.

“Nathan, cậu liên hệ với vài nhóm linh đánh thuê, chúng ta cần khoảng 30 người tinh nhuệ...” Aaron nói với Nathan vẫn luôn đứng sau lưng mình từ nãy tới giờ, nghe cuộc trò chuyện giữa ông ta và Dorit qua loa ngoài.

Nathan nói: “Sếp, việc này ổn chứ? Tôi sợ nhiều bí mật sẽ bị tiết lộ ra ngoài sau khi hành động kết thúc, trừ khi xong việc chúng ta....”

Aaron cảm thấy vấn đề Nathan lo lắng không tồn tại nói: “Lính đánh thuê chỉ là chim dò đường, vì vậy cậu không cần lo, bọn chúng sẽ không sống được tới cuối nhiệm vụ này, cũng không cần chúng ta ra tay.”

“Tôi hiểu rồi thưa sếp.” Nathan nói.

Aaron nói: “Nathan cậu cũng nghe thấy những gì Dorit nói. Vậy cậu có thể cho tôi biết Naomi là ai? Và cậu biết gì về người này?”

Nathan không vội trả lời, mà tìm kiếm gì đó trong chiếc điện thoại của mình. Một lúc sau Nathan nói: “Sếp, Naomi mới chuyển tới đây được vài năm cùng chồng cô ta. Người chồng tên là Eden thường xuyên đi công tác, không mấy khi ở nhà. Xuất thân của Naomi cũng không có gì đặc biệt, ngoài chuyện phải bỏ học, để lo cho em gái, khi cha mẹ cô ta đột ngột qua đời.”

“Mấy ngày gần đây, thường có ô tô vận chuyển ra vào, đặc biệt là hôm nay có rất nhiều lượt xe tới giao hàng, tối nay còn có một chiếc xe 16 chỗ tiến vào, đến giờ vẫn chưa rời đi…”

Aaron nghe đến đây thì ngắt lời Nathan nói: “Tôi vẫn xem nhẹ cậu ta. Xem ra Tony đã làm rất nhiều việc, mà chúng ta không hề phát hiện được thông qua Naomi.”

Nathan nói: “Có vẻ như vậy thưa ngài.”

“Giờ tìm hiểu về các xe ra vào nhà Naomi chở gì tới, cũng không nhiều ý nghĩa, còn lãng phí thời gian và nhân lực… Nathan, từ ngày mai, cho người theo dõi nhà Naomi, xem ai tới, mang gì tới và ai từ đó ra… Ta chắc, Tony cũng từ đó đi ra ngoài không ít lần.”

Nathan hỏi: “Vậy có cần theo dõi cậu ta?”

“Trước đó, chúng ta đã không làm, sau chuyện của Dorit, cậu vẫn cảm thấy cần phải làm vậy? Cậu là đang nghi ngờ quyết định trước đó của ta?” Aaron có chút không hài lòng, lạnh giọng nói.

Nathan cả kinh, vội cúi người nói: “Xin lỗi ngài Aaron.”

Aaron nói: “Được rồi Nathan, cậu đi làm việc đi.”

“Vậy tôi xin phép đi sắp xếp công việc ngài yêu cầu.” Nathan nói rồi cúi thấp người một lần nữa trước khi rời đi.

Đợi khi Nathan ra khỏi phòng Aaron mới cầm lên điện thoại và bấm một loạt con số, gọi vào một số máy lạ.

Đầu dây bên kia một lúc lâu mới có người nghe máy.

“Đã khá lâu rồi mới lại thấy anh gọi cho tôi đó Aaron. Có chuyện gì cần tôi sao?”

Aaron nói: “Levi, tôi có chút rắc rối, anh có muốn kiếm chút tiền?”

“Anh biết tình cảnh của tôi lúc này mà? Tôi đâu còn ở Mỹ.” Levi cười nói như không.

Aaron cũng cười nói: “Đấy là những gì cảnh sát nghĩ... Mà căn nhà gỗ nhỏ, ở rừng quốc gia Green Mountain ở Vermont, do hai chúng ta dựng vẫn còn ở được chứ?”

Levi nghe vậy, đầu tiên là vẻ mặt hơi sửng sốt, sau đó cười ầm lên nói: “Chuyến đi săn gần hai mươi năm về trước, có vẻ vẫn còn rõ ràng trong ký ức của anh.”

“Không phải anh cũng vậy? Nếu không sao lại trở về đó.” Aaron đáp lại nói.

Levi nói: “Tôi đâu còn chỗ để đi, ngoài nơi này tôi không cảm thấy an toàn ở đâu cả. Chỉ có ở đây tôi mới ngủ ngon.”

Aaron nói: “Nhiều năm như vậy, anh vẫn không học được cách kiềm chế cơn thú tính của mình.”

Levi nói: “Anh không sở hữu năng lực như tôi, anh không hiểu. Trong trạng thái đó, tôi không còn là chính mình.”

Aaron nói: “Tôi sợ một ngày, anh sẽ không còn là chính mình mãi mãi.”

Levi nói: “Hi vọng lúc đó tôi chết không quá thảm.”

Aaron thở dài một hơi, tiếc nuối cho tình cảnh của Levi nói: “Nếu ngày đó anh gia nhập tổ chứ, có lẽ mọi chuyện đã khác.”

Levi nghe vậy hơi suy tư, rồi nói: “Không, dù được lựa chọn lại, tôi cũng sẽ không gia nhập “Z”. Mà Aaron... hoài bão đó của anh vẫn còn như xưa chứ?”

“Hoài bão?” Aaron tự hỏi chính bản thân, và Aaron cũng biết cái hoài bão thời trẻ tuổi đó trong mình đã chết từ lâu. Có chút mất mát, Aaron nói: “Hoài bão đó không còn là điều tôi muốn nữa.”

Levi nói: “Nơi đó đã thay đổi anh...”

Aaron nói: “Tôi biết và tôi còn rất nhiều chuyện muốn nói với anh. Nhưng hãy để nó cho ngày chúng ta gặp lại nhau.”

Levi nói: “Nghe được đó, tôi nghĩ chai rượu chúng ta chôn dưới căn nhà gỗ vẫn uống được, anh có muốn thử?”

Aaron nói: “Vậy hãy đào nó, và mang tới đây. Tôi nghĩ nó sẽ rất ngon, sau bao năm tháng ở trong lòng đất.”

Levi nói: “Cho tôi 3 ngày được chứ? Và anh đang ở đâu Aaron?”

“Được, tôi đang ở Milford, tiểu bang Massachusetts, cũng không xa anh lắm.” Aaron nói.

Levi nói: “Tôi còn tưởng mình phải chạy một chuyến tới New York hay đâu đó thật xa phía nam. Không nghĩ lại gần như vậy.”

Aaron nói: “Đừng chủ quan Levi, cảnh sát cũng không hoàn toàn là kẻ ngốc.”

“Được rồi Aaron, tối biết cậu luôn quan tâm tới tôi. Ở đó, chờ tôi và chai rượu tới... tạm biệt.” Levi cười nói rồi cúp máy.

Levi cúp máy nhanh tới mức, Aaron còn không kịp chào tạm biệt, khiến Aaron vẫn cứ cầm điện thoại trong tư thế nghe một lúc lâu sau mới bỏ xuống.

Trở lại trang trại của Tony, lúc này bữa tiệc nhỏ đã kết thúc. Yael cùng Tony, Natalia, Valentina và chị em nhà Yeon Hee đang lắp ráp linh kiện để biến những khẩu Kriss Vector thành những khẩu súng tự động.

Yael là người có kinh nghiệm nhất ở đây, lúc này đang chỉ đạo mọi người.

“Tony, sai rồi... cậu phải lắp thứ đó vào... đúng rồi như vậy.” Yael nói.

Tony vuốt mái tóc ngắn trên đầu nói: “Việc này không dễ chút nào. Nếu không có cô chắc tôi phải mất cả đêm với chỗ súng này mất.”

Yael nói: “Bảo sao cậu không bỏ qua cho tôi.”

Tony nói: “Đừng nói vậy chứ Yael. Tôi nghĩ rất nhanh cô sẽ thích nơi này.”

Yael nói: “Ở đây đúng là có chút thú vị. Tôi lại được làm công việc mình yêu thích. Chỉ là... tôi sẽ bị cậu dày vò không ít... điều này tôi không nghĩ mình quá thích...”

“Tôi nghĩ, cô sẽ thay đổi sau ít ngày.” Tony nói.

Yael nhún vai tỏ vẻ không có ý kiến về vấn đề này. Rồi nói sang chuyện khác: “Cậu quen biết đám buôn lậu súng đạn? Đống linh kiện này là tự họ?”

Tony dừng lại việc lắp một linh kiện vào súng nói: “Không, tôi mua ở cửa hàng thôi, một nhân viên ở đó giúp tôi mua đống linh kiện này.”

Yael có phần không tin nói: “Một nhân viên bán súng?”

“Đúng vậy.” Tony nói.

Yael nói: “Vậy người này không tầm thường. Đúng là việc mua các công cụ chuyển đổi không khó, nhưng linh kiện không phải chuyện dễ, lại còn nhiều như thế này, không phải ai cũng làm được. Đặc biệt ở những bang có luật kiểm soát súng đạn tốt như Massachusetts. Cậu lại không quen biết gì, mà người này lại dễ dàng cung cấp chúng cho cậu...”

Tony nói: “Ý cô là người này có ý đồ với tôi?”

Yael gật đầu nói: “Chắc chắn là có ý đồ với cậu, nhưng không biết là tốt hay xấu.”

Tony nói: “Buôn lậu súng, còn có ý đồ tốt và xấu?”

Yael nói: “Đấy chỉ là một cách nói. Tốt ở đây là thấy một khách hàng tiềm năng. Còn ý đồ xấu thì e là cậu phải ăn cơm tù.”

Tony vẫn hơi mờ mịt không hiểu nói: “Khách hàng tiềm năng và ăn cơm tù?”

Yael nói: “Tony, cậu là người thông minh và có sức mạnh, tuy nhiên lại có ít kinh nghiệm, đây là điều thường thấy ở người trẻ tuổi. Dù sao thì điều này cũng cần thời gian để trải nghiệm.”

“Khách hàng tiềm năng? Chắc cậu cũng hiểu ý nghĩa của từ đó. Đối với giới buôn lậu, khách hàng luôn là vấn đề lớn nhất và quan trọng nhất. Mà muốn kiếm được nhiều lợi nhuận, thì phải có nhiều khách hàng.”

“Trong trường hợp của cậu, có vẻ như người bán hàng đó đã thấy được tiềm năng ở cậu. Một người thường xuyên vướng vào các rắc rối nguy hiểm, có tiền và quan trọng là có giấy phép sử dụng súng.”

“Còn ăn cơn tù. Những tay buôn lậu tồn tại được, là nhờ vào sự khôn khéo và được bảo kê bởi cảnh sát bẩn. Mà các cảnh sát bẩn, đôi khi lại muốn lập công, Đôi lúc, chính những kẻ buôn lậu lại là người chỉ điểm cho đám cảnh sát cấu kết với chúng. Giờ thì cậu hiểu rồi chứ?”

Tony hiểu ra, nhưng vẻ mặt vẫn như không nói: “Vậy cô nghĩ tôi thuộc trường hợp nào?”

Yael trước đó đã tìm hiểu một chút về Tony qua mọi ngườì, cô cũng đã biết được, người cảnh sát phối hợp với Tony, lừa cô và những người khác là ai, nói: “Phó cảnh sát trưởng thị trấn Henry và cậu có mối quan hệ mật thiết với nhau, đám con buôn đó sẽ không hại cậu. Thậm chí còn ra sức hợp tác với cậu… cung cấp cho cậu cả những trang bị quân sự, không thể mua được trên thị trường dân sự.”

Tony nói: “Nếu những tay buôn lậu đó có năng lực như vậy. Cô nghĩ tôi nên mua gì để bổ sung cho khả năng phòng thủ của trang trại.”

Yael nói: “Khiên, những chiếc khiên chống đạn.”