Chương 128: Tony Chơi Xấu.

Yeon Hee cùng các chị em của cô và Yael không ngờ tới, Tony lại thình lình xuất hiện như vậy với một khẩu súng tiểu liên trong tay.

Yeon Hee giữ chặt súng trong tay, càng dí sát vào đầu tên ma cô, bởi cô sợ Tony là đồng bọn của gã, trong khi Na Hee, Da Hee, Yoon Hee lập tức giơ những khẩu súng đoạt được chĩa về phía Tony đầy cảnh giác.

Còn tên ma cô đang bị Yeon Hee dí súng vào đầu, chỉ dám im lặng.

Không khí trong nhà bỗng trở nên nặng nề, tràn ngập nguy cơ.

Yael chủ động lên tiếng nói: “Cậu là ai?”

“Cảnh sát.” Tony nhẹ nhàng đáp.

Yael nói: “Có thể cho chúng tôi xem thẻ cảnh sát của cậu?”

Tony lắc đầu nói: “Quên mang...”

Yael vốn không tin tưởng Tony là cảnh sát ngay từ đầu, thấy Tony giống như đang đùa cợt họ nói: “Tác phong của cậu giống cảnh sát sao? Muốn giả cũng đến giả cho đúng.”

“Các đồng nghiệp vẫn luôn bảo tôi, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, có ngày chết trong tay người bị hại. Nhưng xem ra ngày đó không phải hôm nay...” Tony ngừng một chút rồi nói tiếp: “Các cô không tin tôi, nhưng sếp tôi chắc sẽ làm các cô tin tưởng.”

Tony nói, rồi lấy ra điện thoại của mình, trên màn hình điện thoại đã có sẵn một cuộc gọi video, từ thời gian chạy trên màn hình cho thấy cuộc gọi đã diễn ra từ vài phút trước.

Quay màn hình điện thoại về phía Yael và Yeon Hee, Tony lớn tiếng nói: “Sếp Henry, phiền ngài giải thích cho các cô đây biết...”

“Chào các cô, Tôi là phó cảnh sát trưởng Henry, tôi cùng các đồng nghiệp đang trên đường đến hiện trường. Hiện có cảnh sát Tony đang ở đó, hi vọng các cô có thể phối hợp với cảnh sát Tony...

“Cảnh sát Tony là cấp dưới của tôi, người vẫn luôn theo sát điều tra đám ma cô này. Do hoàn cảnh công việc, nhiều khi phải trà trộn vào đám tội phạm, việc mang theo thẻ cảnh sát có thể làm lộ thân phận. Dù các cô không tin tưởng cậu ý, tôi cũng có thể hiểu, tôi rất nhanh sẽ đến đó, mong các cô bình tĩnh trước khi quyết định làm gì.” Henry vừa nói vừa đưa điện thoại quay cảnh ông ngồi trong xe cảnh sát một mình lao đi trên đường, phía sau là hai ba xe cảnh sát đèn xe nhấp nháy lao đi.

Yael, Yeon Hee nhìn khá rõ khung cảnh trong điện thoại, họ có thể nghe thấy tiếng còi xe, cùng với ánh đèn đặc trưng của xe cảnh sát, Henry trong bộ trang phục cảnh sát đang điều khiển xe, khiến Yael và Yeon bắt đầu tin tưởng Tony là cảnh sát.

“Sếp, ngài tới nhanh lên, họ trông xinh đẹp thế thôi chứ không hiền lành gì đâu.” Tony thu hồi điện thoại về phía mình, nhìn màn hình điện thoại có chút bỡn cợt nói.

Nghe Tony bỡn cợt như vậy, Henry biết mọi chuyện không có gì nguy hiểm với Tony. Vài phút trước, khi nhận được điện thoại của Tony, lúc đó Henry và cảnh sát của thị trấn, vừa mới hộ tống con gấu trở về vườn thú xong, giờ đang trên đường quay về.

Tony nhờ Henry phối hợp với mình diễn một màn kịch, tuy không rõ chuyện gì, nhưng Henry vẫn đồng ý. Bởi ông tin tưởng Tony, sẽ không lợi dụng mình để làm việc xấu.

“Được rồi cảnh sát Tony, cậu bớt đùa cợt đi kẻo ăn đạn. Tôi không muốn viết một báo cáo lãng xẹt về tai nạn của cậu đâu.” Henry nói xong rồi cúp máy, rồi ông tiếp tục lẩm bẩm: “Không biết thằng nhóc này lại làm chuyện gì? Nếu đó là ở Mendon thì tốt, mình có thể can thiệp giúp đỡ nó rồi.”

Thấy Tony vẫn còn bỡn cợt được, Da Hee nói: “Nếu tôi là sếp của anh, tôi đuổi anh thẳng cổ, cảnh sát gì, được mỗi cái mẽ đẹp trai... ăn nói không đúng mực gì cả.”

Tony nghe Da Hee nói vậy về mình cười nói: “Tôi ăn nói lịch sự quá, có khi các cô càng nghi ngờ. Lại cho tôi là cảnh sát bẩn, là đồng loã của bọn ma cô thì có. Với lại, tôi chỉ sống đúng bản chất của mình thôi. Đây là tự do cá nhân. Sao tôi phải sống gò bó mình vì người khác chứ.”

Da Hee bĩu môi nói: “Không nói nổi anh.”

“Được rồi, không đùa cợt thêm nữa. Giờ các cô có thể phối hợp với tôi làm việc?” Tony nói.

Yeon Hee buông lỏng nói: “Anh đã là cảnh sát, chúng tôi tất nhiên phải phối hợp với anh rồi.”

“Đầu tiên các cô có thể giao nộp lại chỗ súng đó cho tôi không?” Tony nhẹ nhàng hỏi.

Yeon Hee nói: “Vâng! Tôi cũng không muốn có hiểu nhầm sau khi các đồng nghiệp của cậu tới. Ở Mỹ, nghe nói nhiều nạn nhân bị bắn nhầm do tưởng là tội phạm.”

“Có vẻ chúng tôi còn nhiều thiếu xót.” Tony nghe ra trong lời nói của Yeon Hee có chút bất mãn với cảnh sát Mỹ.

Yeon Hee nói: “Cảnh sát Mỹ chỉ được cái mẽ, nhát gan dễ nổ súng, điều tra thì qua loa. Đánh có một chút, mấy tên đó cùng lắm thì nằm viện hai ba tuần, sao có thể chết với trọng thương như vậy.”

Tony nghe ra được gì đó, chỉ là hiện tại cậu không có thời gian để tìm hiểu và lắng nghe về vấn đề của bốn chị em Yeon Hee. Tony nói: “Xin lỗi. Tôi không phải người đảm nhận vụ án của các cô. Nếu cảm thấy oan khuất với bản án mình phải nhận, các cô có thể kháng cáo hoặc tự tìm ra chân tướng minh oan cho bản thân. Hiện giờ hãy giao nộp súng cho tôi. Đừng để sự nóng nảy làm mọi chuyện thêm phức tạp.”

Yael vốn vẫn im lặng, lúc này lên tiếng nói: “Giờ trông cậu mới có chút bộ dáng của cảnh sát.”

“Cám ơn lời khen như chửi của cô.” Tony nói, rồi bắt đầu tịch thu súng của Yeon Hee và chị em cô.

Ngay khi băng đạn cuối cùng được lấy ra khỏi súng và cất vào người, Tony lại thình lình ra tay với Yoon Hee người vừa giao nộp súng cho cậu.

Tony không chút thương tiếc, dùng báng súng của khẩu Kirss Vector đánh vào đầu Yoon Hee, cú đánh mạnh làm Yoon Hee gục ngã ngay tại chỗ.

Na Hee đứng gần đó trợn hai mắt không tin nổi, giây phút này, cơ thể cô như trì trệ, cô còn chưa kịp phản ứng, Tony đã đá tới, Na Hee cố né đòn đá nhưng không còn kịp, bị Tony đá bay về phía chiếc ghế sofa, đập mạnh vào thành ghế, làm lật ngửa chiếc ghế sofa ra sau, Na Hee thì lăn vài vòng trên sàn, đầu đập vào cạnh tường ngất đi.

Yeon Hee lúc này phản ứng lại, cô lao vào tấn công Tony, Tony né được thụi cho Yeon Hee một súng vào bụng, trước khi đánh ngất cô bằng một cú đấm.

“Tên khốn...”Nhìn các chị em bị đánh, Da Hee hét lớn lao vào đá Tony một cái.

“Bịch.” Cú đá của Da Hee khá mạnh, nhưng đá lên người Tony lại như đá vào một bao cát khổng lồ. Tony không chút hề hấn, câu chỉ đơn giản xoay người, tung một vả.

“Tạch” Một tiếng giòn vang. Da Hee như cây chuối bị chặt, đổ sầm một cái, không còn biết trời đất gì.

Hàn quang loé lên, một con dao làm bếp sắc nhọn chém tới, Tony xoay chuyển giơ súng ra đỡ.

“Cạch.” Con dao chém vào súng phát ra tiếng kêu lạnh lẽo.

Trong lúc Tony hạ gục chị em Yeon Hee, Yael đã kịp vào bếp và tìm được hai con dao làm bếp sắc nhọn làm vũ khí.

Cú chém thất bại, Yael liên tục huy dao tấn công, làm Tony luôn phải né tránh. Những đòn tấn công của Yael vô cùng nguy hiểm, khi liên tục chém và đâm vào các vị trí như cổ và tim. Dồn ép Tony vào thế bị động chỉ có thể phòng thủ.

Thực chất thì Tony không muốn thương tổn Yael, nếu không người Yael đã thủng lỗ chỗ từ lâu rồi.

Sau khi cảm nhận một chút sức mạnh từ Yael, Tony mới phản công, với tốc độ nhanh hơn Tony dùng báng súng đánh vào cổ tay đang đâm dao tới của Yael, vô hiệu hoá con dao thứ nhất, đồng thời ra chân đá trúng bụng Yael bức lui cô, tạo ra khoảng cách an toàn, làm đình trệ những đòn tấn công liên miên không dứt mà Yael liên tục thi triển trong ít phút qua.

Cổ tay bị đánh có chút run run, Yael siết chặt nắm tay để giảm cảm giác đau đớn. Ánh mắt cô sắc lạnh nhìn Tony nói: “Cậu rất nhanh và mạnh, lại rất bình tĩnh.”

Tony đáp: “Không nhờ vào sức mạnh vượt trội, tôi không nghĩ mình có thể chiến thắng một quân nhân dày dạn kinh nghiệm như cô.”

“Vậy để xem ai là người chiến thắng.” Yael hét lớn rồi xông vào Tony.

Chỉ là sức mạnh quá chênh lệch, Yael hoàn toàn không phải đối thủ của Tony.

Sau vài đòn giao thủ, Yael nhanh chóng bị Tony chế phục, nằm dưới sàn nhà Yael tức giận nói với Tony: “Cậu không phải cảnh sát. Người đàn ông lúc nãy trên video cũng không phải cảnh sát. Các người là đồng bọn của chúng?”

“Tôi không phải cảnh sát, thậm chí cũng không phải người đứng đắn, nhưng không phải là một kẻ sống bằng tiền trên thân xác phụ nữ. Dù mỗi ngày tôi sung sướng bên phụ nữ, lại có chút biến thái, nhưng vẫn tính là người tốt đi. Còn chú Henry, thật sự là cảnh sát, còn là cảnh sát tốt.” Nhìn Yael tức giận, Tony nửa thật nửa đùa nói.

“Người tốt, cảnh sát tốt... Fuc...” Yael chưa kịp chửi xong đã bị Tony đánh gục.

Tony nhìn Yael nằm ngất trên sàn nhà nói: “Một lúc nữa tỉnh lại, cô sẽ thấy tôi là người tốt thôi.”

Tony đứng dậy đi về phía tên ma cô duy nhất còn lành lặn quát hỏi: “Night Wolf muốn mày giao hàng ở đâu?”

Tên ma cô giống như trải qua hết cơn ác mộng này đến cơn ác mộng khác. Hắn từng định chạy trốn khi Tony đang giao thủ với Yael, nhưng khi hắn định chạy, thì lại thấy ánh mắt Tony liếc nhìn hắn đầy lạnh lẽo.

Lại thấy khẩu Kriss Vector trong tay Tony uyển chuyển đón đỡ các đòn tấn công bằng dao. Tên ma cô nhận ra hắn không có cơ hội. Vì hắn biết, nếu mình chạy, chắc chắn sẽ ăn đạn.

Nghe thấy Tony quát hỏi, hắn run bần bật nói: “Tôi... tôi có điện chỉ trong điện thoại.”

Tên ma cô tay run run chậm rãi lấy điện thoại trong quần ra, mở máy rồi đưa cho Tony xem.

“Oh! 199 Beacon St, Boston.” Tony nhìn điện chỉ trên điện thoại đọc lên.

Tony biết được điện chỉ quay ra hỏi: “Bao giờ phải giao hàng?”

Tên ma cô thành thật nói: “Tối mai, 6 giờ tối.”

Tony nói: “Mày đã giao hàng ở đó bao giờ chưa?”

Tên ma cô nói: “Hai lần.”

“Cần chú ý gì sao?” Tony hỏi.

“Gác cổng sẽ không cho người lạ vào, dù có hàng. Tôi có thể giúp cậu...” Tên ma cô sợ hãi mình hết giá trị, bị giết vội nói.

“Yên tâm, tao sẽ không giết bọn mày. Bọn mày chết bất thường, còn gây phiền phức cho kế hoạch của tao.” Tony cười nói nhưng lại bất ngờ siết cổ tên ma cô, làm tên ma cô ngạt thở mà ngất đi.

Những tên còn lại rên rỉ trên sàn nhà sau đó cũng bị Tony siết cổ đến ngất đi. Xong xuôi hết thảy, Tony đi đến chiếc ghế bành giữa phòng ngồi xuống nhìn về phía 5 nữ phạm nhân được đưa đến đây cùng với bốn chị em nhà Yeon Hee. Nhìn dáng vẻ sợ hãi không dám lên tiếng nào của họ, Tony nói: “Không cần sợ hãi tôi. Các cô tên gì?”

Bị hỏi đến, 5 người có chút run run, nhìn nhau.

Cô gái gần Tony nhất, thấy Tony nhìn mình vội nói: “Tôi... tôi tên Hannah.”

“Sao cô không chạy khi tôi đánh nhau cùng bọn họ, Hannah?” Tony hỏi.

“Chạy? Tôi không biết chạy đi đâu, lại cũng không chạy quá ô tô... cậu lại có cảnh sát đứng sau... chạy hữu dụng sao?” Hannah không hiểu sao Tony lại hỏi vậy, nhưng vẫn nói.

Tony chỉ mấy tên ma cô nói: “Cô... không... các cô đều nghĩ tôi giống họ?”

“Tôi...” Hannah không giám trả lời. Vì cô sợ mình lỡ lời, khiến Tony không vừa lòng, sẽ bị cậu đánh đập, thậm chí bị giết.

Tony chỉ mới xuất hiện vài phút trong căn nhà, nhưng đã đánh gục toàn bộ những người có tính quyết định trong phòng.

Yael trong tù nổi tiếng là một phụ nữ mạnh mẽ, thích bênh vực kẻ yếu. Thường xuyên sửa trị mấy chị đại cùng đàn em trong nhà tù, cũng không chịu nổi vài đòn của người này.

Còn chị em nhà họ Kim, trong tù cũng không phải dạng vừa, những kẻ muốn bắt nạt họ, đều bị đánh cho đến thành thật. Bây giờ không phải cũng thành thật ngủ ngon lành dưới sàn nhà.

Hannah nào dám nhiều lời với một người như Tony.

Tony nói: “Hannah không chạy, vì không biết đi đâu, còn các cô?”

Được một lúc vẫn không có ai trả lời, Tony mất kiên nhẫn nói: “Cho 4 người các cô 5 phút, chỉ cần một người không nói ra tên và lý do không chạy, các cô sẽ biết hậu quả?”

Bốn người còn lại nghe vậy giật bắn mình.

Người phụ nữ mặc quần giả váy với áo hai dây, khoe trọn cơ thể hấp dẫn, sợ hãi, không giám chậm chễ nói: “Tôi là Celine, tôi nợ tiền đám ma cô, chúng biết nhà cha mẹ tôi, tôi không dám chạy...”

Celine vừa nói xong, cô gái đứng cạnh liền nói: “Tôi là Didi, tôi cũng nợ tiền chúng.”

“Tôi là Hilary, tôi cần tiền để chữa bệnh cho mẹ, chúng hứa cho tôi hai mươi nghìn đô la.” Cô gái Hilary với vóc dáng chỉ khoảng một mét sáu nói.

“Tôi là Kate, tôi sợ phải quay lại nhà tù nếu bị chúng rút bảo lãnh.”

Biết toàn bộ tên của năm nữ phạm nhân. Tony nói: “Các cô phạm tội gì?”

Hannah nói: “Tội bán dâm.”

Kate nói: “Tội trộm cắp.”

Hilary nói: “Tội bán dâm.”

Celine nói: “Bán lẻ ma tuý.”

Didi nói: “Tội bán dâm.”

“Các cô bao nhiêu tuổi?” Tony hỏi tiếp.

Hannah nói: “Tôi 23tuổi.”

Hilary nói: “Tôi 21 tuổi.”

Didi nói : “Tôi 21 tuổi.”

Celine: “Tôi 27 tuổi.”

Kate nói: “Tôi 26 tuổi.”

Nghe xong, Tony thấy mấy cô gái phạm tội bán dâm, trẻ tuổi hơn rất nhiều. Điều này cũng không lạ, khi phần lớn nữ phạm nhân trong các nhà tù là người phạm tội bán dâm trái phép. Mà muốn bán dâm, thì tiền vốn luôn là sự trẻ trung.

“Celine, giúp tôi mở cửa nhà.” Tony ra lệnh cho Celine nói.

Celine nghe thấy Tony yêu cầu mình mở cửa vội vàng đáp: “Vâng.” Rồi vội vàng xoay người chạy về hướng cửa nhà.

Không biết Tony yêu cầu mở cửa làm gì, nhưng Celine vẫn ngoan ngoãn làm theo. Cửa vừa mở, một đàn ong vài chục con, liền tràn vào làm Celine sợ hãi. Nhưng ngay lúc đó, cô lại nghe thấy tiếng Tony nói: “Đóng cửa lại, rồi lại đây với tôi, Celine.”

Celine hơi ngớ người nhưng vẫn làm theo điều Tony nói, đồng thời ánh mắt luôn liếc nhìn đàn ong vừa bay vào, giờ đang bay vòng vòng trên mấy tên ma cô. Trong lòng Cenline lúc này có chút sợ hãi, cô nhận ra chàng trai đang ra lệnh cho mình là một người vô cùng kinh khủng.

Giống với Celine, bốn người còn lại cũng đang nhìn đàn ong đầy sợ hãi. Nhưng thứ khiến họ sợ hãi hơn cả lại chính là Tony.

Vì cậu, đàn ong mới có mặt ở đây. Bọn họ không phải người ngốc, mà không nhìn ra được diễn biến lạ thường từ việc Tony mệnh lệnh cho Celine.

Celine đi tới trước mặt Tony, đứng đó không dám nhúc nhích.

“Tôi ghét nhất loại người như họ.” Tony nhìn Celine, cậu vừa nói vừa chỉ về phía mấy tên ma cô rồi nói tiếp: “Với loại người này, gặp kẻ nào tôi sẽ giết kẻ đó.”

Cùng với lời tuyên án tử hình của Tony, dành cho mấy tên ma cô, lũ ong cũng hành động. Chúng chia ra thành từng nhóm nhỏ, bay xuống đậu nên mặt đám ma cô, bắt đầu đốt không thương tiếc.

“À... À....” Cả đám ma cô bị đốt đau đến tỉnh, chúng kêu lên đầy đau đớn. Tiếng kêu của chúng lớn tới mức, làm người đứng gần cảm thấy nhức cả óc.

Đứng cách ngôi nhà cả trăm mét cũng nghe thấy tiếng kêu rõ mồn một. Đáng tiếc là không có ai ở đây để mà nghe thấy tiếng kêu của chúng. Chỉ có những rừng cây và cánh đồng bát ngát dạt dào trong gió, nhấn chìm tiếng kêu của chúng trong tĩnh lặng bao la của không gian.

Celine run rẩy, Hannah run rẩy, Didi không chịu nổi quỳ sụp xuống hai tay bưng kín miệng, Kate cắn chặt răng cố giữ bình tinh, trong khi Hilary nhắm chặt đôi mắt không dám tiếp tục nhìn.

“Thế giới luôn tàn khốc như vậy, kẻ mạnh là người định đoạt, là người được quyền lựa chọn. Nhưng không phải kẻ mạnh nào cũng là người tốt, là người có nguyên tắc và chuẩn mực.” Tony chậm rãi nói và bắt đầu cứa đứt lòng bàn tay.