Bốn cô gái cao lớn xinh đẹp mặc quần short jeans cùng áo phông trắng vô cùng thu hút, bước ra khỏi cánh cổng nhà tù.
Mấy tên ma cô nhìn thấy mục tiêu, hai mắt sáng ngời.
“Các cô là: Kim Yeon Hee, Kim Na Hee, Kim Da Hee và Kim Yoon Hee?” Một tên ma cô bước tới bắt chuyện với bốn nữ vận động viên người Hàn Quốc.
“Vâng! Anh là?” Kim Yeon Hee người lớn tuổi nhất trong bốn nữ vận động viên nói.
Tên ma cô nói: “Tôi là tài xế được người thân của các cô thuê.”
“Người thân của chúng tôi? Là ai? Họ đang ở đâu?” Kim Yeon Hee nghi hoặc hỏi.
Khoản tiền phải bồi thường phải trả cho mấy kẻ quấy rối hầu như đã làm gia đình các cô khánh kiệt. Kim Yeon Hee không hiểu ai trong gia đình của bốn người lại có thể lấy ra khoản tiền bảo lãnh lớn như vậy.
“Tôi không biết là ai, tôi chỉ được thuê qua điện thoại.” Tên ma cô, ma lanh trả lời.
Kim Yeon Hee hỏi: “Vậy, có thể gọi cho người đó được không? Tôi muốn nói chuyện.”
Tên ma cô vẫn bình tĩnh, không chút nao núng nào nói: “Được chứ.”
Nói rồi hắn lấy ra điện thoại, bấm gọi vào một dãy số rồi đưa cho Kim Yeon Hee nghe.
Kim Yeon Hee nhìn số điện thoại thấy đúng là số điện thoại của Hàn Quốc, liền có chút tin tưởng, chỉ là điện thoại đổ chuông một lúc cũng không ai nhấc máy.
Kim Yeon Hee gọi lại một lần cũng không có ai nhấc máy.
Tên ma cô lúc này làm bộ như nhớ ra gì đó nói: “Chết, tôi quên mất, người đó nói, sáu giờ tối nay mới hạ cánh xuống sân bay Boston. Bảo tôi đưa các cô tới khách sạn trước.”
Yeon Hee nghe xong thì hơi trầm mặc.
“Chị Yeon Hee hay là gia tộc bảo lãnh chúng ta?” Kim Da Hee một trong bốn nữ vận động viên dùng tiếng Hàn hướng Yeon Hee hỏi.
Kim Yeon Hee dùng tiếng Hàn nói: “Không nhẽ, là người của gia đình tộc trưởng tới Mỹ?”
“Chắc tộc trưởng giấu gia đình chúng ta, bí mật tiến hành bảo lãnh, nếu không cha mẹ chúng ta không lý do gì không gọi điện thoại hỏi thăm.” Kim Yoon Hee cô em út trong bốn người cũng dùng tiếng Hàn nói.
Kim Na Hee chị em sinh đôi khác trứng với Kim Da Hee cũng dùng tiếng Hàn nói: “Sao tộc trưởng lại làm vậy? Dù được bảo lãnh chúng ta cũng không thể trở về Hàn Quốc ngay được.”
Kim Yeon Hee nghĩ tới một khả năng nói: “Chắc tộc trưởng muốn chúng ta làm gì đó ở Mỹ, trong thời gian chờ mãn hạn tù và được phép rời nước Mỹ. Nhớ nhiệm vụ mấy năm trước, tộc trưởng nói với chúng ta khi tới Mỹ chứ?”
Na Hee, Da Hee, Yoon Hee nghe Yeon Hee nói vậy đều gật đầu biểu đạt hiểu ý.
“Trước cứ đi theo người này xem sao.” Kim Yeon Hee quyết định nói.
Tên ma cô thấy đám người Yeon Hee dùng tiếng Hàn nói chuyện với nhau cũng có chút sốt ruột, nhưng sau đó lại thấy bốn cô gái tự mình lên xe, liền thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhìn Kim Yeon Hee ngồi trên xe nói: “Chúng tôi tiện đường còn đón mấy nữ phạm nhân nữa, các cô không thấy phiền nếu đợi một chút chứ?”
Kim Yeon Hee thấy vấn đề đi chung cũng không có gì, nói: “Công việc của anh mà, anh có thể tự mình sắp xếp không cần hỏi chúng tôi.”
Tên ma cô nghe vậy tỏ vẻ vui mừng nói: “Cám ơn cô!”
Rồi tên ma cô nhìn ba gã đồng bọn đưa mắt ra hiệu, ba tên ma cô còn lại lúc này mới bắt đầu tản ra làm nhiệm vụ của chúng.
Tony nhìn đám ma cô khôn khéo tập chung xử lý con mồi quan trọng, rồi mới tiếp tục đi săn, cảm thấy đám ma cô này thật thông minh.
Rất nhanh sau đó ba tên ma cô còn lại mỗi người đều dẫn theo một, hai nữ phạm nhân trở lại.
Tony thấy vậy liền khởi động xe sẵn sàng bám theo. Nhưng cậu cũng không phải rất vội. Bởi trước đó Tony cảm nhận được vài con quạ của mình ở gầy đây, nên cậu đã gọi chúng tới.
Tony không tính toán bám theo quá sát, cậu sợ mấy tên ma cô thông minh này sẽ nhận ra. Ngoài ra Tony cũng tính toán xử lý mấy tên cặn bã này. Vì vậy cậu tránh để lại quá nhiều manh mối.
Bám quá sát sẽ để lộ ra dấu vết trên hệ thống camera anh ninh giao thông của thành phố.
Tony không vội vã bám theo chiếc xe của đám ma cô, do cậu đã có mấy con quạ làm việc đó thay cho mình. Thì có một nữ phạm nhân khác, khoác trên mình một bộ trang phục quân nhân lại có phần sốt ruột.
Nữ phạm nhân này tên là Yael cũng vừa mới ra khỏi nhà tù, cô tiếp nhận chiếc Yamaha YZF-R1 từ một người quen, đã chờ sẵn cô ở bên ngoài cổng nhà tù.
“Chuyển lời cảm ơn của tôi tới cấp trên của anh. Tôi sẽ tới gặp cậu ta sau, tôi có việc phải đi ngay bây giờ...” Yael nói với người đem xe tới cho cô rồi đuổi theo chiếc xe của đám ma cô.
Tony không hề nhận ra có người cũng bám theo đám ma cô đó. Do lúc này Tony đang mải xem các mẫu thiết kế hồ cá Koi.
Tony không phải người đam mê với cá cảnh, cậu chỉ đang tìm giải pháp bảo vệ an toàn cho căn hầm. Và cậu chợt nảy ra ý tưởng làm một hồ cá lớn bao quanh ngôi nhà.
Lúc đó, muốn tiến vào ngôi nhà sẽ phải đi qua hồ cá. Mà lối dẫn vào ngôi nhà, lại chỉ là những cột đá tách biệt, trồi lên khỏi mặt nước tạo thành lối đi.
“Lũ lươn điện sẽ hữu ích đây...” Tony cảm thấy ý tưởng của mình vô cùng hữu ích cười nói, rồi mới bắt đầu lái xe bám theo đám ma cô, dựa vào cảm nhận vị trí của những con quạ.
Nửa tiếng sau, Tony đi tới trước một ngôi nhà tách biệt, nằm lọt thỏm trong một rừng cây phía bên ngoài thành phố Milford.
Lúc này Kim Yeon Hee và các em của mình đã nhận ra sự khác thường, tuy vậy họ vẫn phối hợp theo lũ ma cô đi vào ngôi nhà không chút sợ hãi.
Ban đầu Kim Yeon Hee cũng không nhận ra, đi được một lúc thì Kim Yeon thấy phương hướng không đúng, cô nhận ra mình đang đi về phía nam, trong khi muốn đến Boston phải chạy về phía Đông Bắc.
Không chỉ cô mà các em họ của cô cũng nhận ra, bốn người đưa mắt nhìn nhau trao đổi. Họ đều thống nhất chờ đợi xem đám người này muốn gì ở họ.
Nhìn ngôi nhà có phần bừa bộn, Kim Yeon Hee lúc này mới lên tiếng hỏi: “Sao lại đưa chúng tôi tới đây? Chúng ta không phải đi đến Boston sao?”
Bốn tên ma cô nghe vậy cười ầm lên.
Tiếng cười của bốn tên ma cô làm các cô gái khác sợ hãi đứng nép vào nhau. Chỉ có bốn chị em nữ vận động viên vẫn không chút dao động nào.
Da Hee có chút tức giận quát hỏi: “Các anh muốn gì?”
“Muốn gì? Tất nhiên là muốn chơi bọn mày. Rồi biến bọn mày thành những đồng đô la xanh mướt.” Một tên ma cô cười gian nói với ánh mắt đầy them khát nhìn Da Hee.
Yeon Hee và các em họ mình nghe vậy, liền nhận ra đám người này là bọn buôn người. Lại thấy thái độ sợ hãi của những cô gái khác trong phòng. Liền hiểu mình đã rơi vào ổ quỷ.
Dù nhận ra rơi vảo hoàn cảnh nguy hiểm, bốn chị em Yeon Hee vẫn khá bình tĩnh. Họ không vội vã hành động, mà chờ đợi lũ khốn này bộc lộ hết bộ mặt xấu xa của chúng ra.
Bởi họ biết, chúng chắc chắn có súng, vội vã ra tay sẽ không thành công, trái lại càng gặp thêm nguy hiểm.
Đúng như những gì Yeon và các em của mình nghĩ. Một tên ma cô có chút mất kiên nhẫn rút súng trong người ra chỉ về phía Yeon, lớn tiếng nói: “Bọn mày tốt nhất là nên nghe lời, nếu không muốn chết.” Gã ma cô vừa nói vừa tiến lại gần Yeon.
Gã dí súng vào đầu Yeon Hee, nhìn chằm chằm cô, trong khi bàn tay không chịu được sờ lên đùi Yeon Hee.
Ba cô em của Yeon Hee hai mắt như phát hoả, họ rất muốn xông lên cho tên này một trận, nhưng thấy ám hiệu tay của Yeon Hee ra dấu cho ba người hãy kiềm chế và chuẩn bị, thì Na Hee, Da Hee, Yoon Hee mới không ra tay.
Yeon Hee để mặc cho tên ma cô đùa bỡn mình, còn cô thì lén quan sát hành động của nhưng tên còn lại.
Ba tên ma cô kia thấy Yeon Hee không phản kháng, các em cô cũng bất lực đứng đó. Chúng tưởng chị em cô đã chấp nhận số phận.
Một tên trong số ba tên ma cô còn lại nói: “Lên thôi chúng mày...”
Cả ba tên như sói đói lao vào con mồi.
Yeon Hee lúc này đột nhiên ra tay nhanh như chớp, trong chớp mắt đã cướp lấy khẩu súng dí vào đầu mình từ tay tên ma cô, cùng lúc đó ba cô em gái của Yeon Hee lao lên tung liên hoàn cước về phía ba gã ma cô còn lai.
Ngay tức khắc, khẩu súng trong tay Yeon Hee dí vào trán tên ma cô trước mặt, bàn tay gã vốn đang định mò vào trong áo, đình chỉ lại, hắn lạnh run nuốt một miếng nước bọt, không dám rên một tiếng nào. Trong khi mấy tên đồng bọn bị đá ngã nằm la liệt dưới sàn kêu rên. Súng dấu trong người cũng bị ba cô em của Yeon Hee lục soát tịch thu.
Những chuyện này xảy ra quá nhanh, như một tia chớp xoẹt qua, mấy cô gái khác trong phòng còn chưa kịp phản ứng, đều đứng ngơ người, như thể không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Chúng mày nghĩ, có súng là lợi hại sao?” Da Hee vẫn vô cùng bực bội nói. Nói xong còn tiện chân tung thêm một cước cho tên ma cô nằm trước mặt mình. Khiến gã kêu lên như lợn bị hoạn.
Yoon Hee thấy vậy cười nói: “Chị Da Hee, lại nổi nóng rồi.”
Da Hee nghe Yoon Hee chê cười mình nói: “Em thì không, tên bị em đánh, bị đánh vào đâu vậy?”
Yoon Hee nhìn tên bị mình đá nằm ôm bộ hạ, đau đến không kêu nổi, quay ra cười hì hì với Da Hee nói: “Em chỉ là tàn nhẫn một chút. Dứt điểm nhanh gọn nhẹ.”
“Hai con ngốc này. Muốn chị cho ăn đòn sao?” Na Hee nói với hai cô em.
Da Hee và Yoon Hee bị mắng, ánh mắt xem thường nhìn Na Hee, rồi không thèm để ý Na Hee quay ra nhìn Yeon Hee xem cô sẽ xử lý tên ma cô trong tay mình thế nào.
Yeon Hee vẫn luôn trầm mặc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tên ma cô đang bị mình dí súng vào đầu nói: “Ai sai chúng mày làm vậy?”
“Không... không có ai sai chúng tôi.” Tên ma cô lắp bắp nói.
Yeon Hee hỏi tiếp: “Vậy mày định bán chị em tao đi đâu?”
Tên ma cô thành thật nói: “Một quán bar ở Boston.”
Bởi lúc này nói dối không có nhiều ý nghĩa, nói thật may ra còn có thể sống.
“Vậy, ai là người bảo lãnh? Là bốn người bọn mày hay ai khác?” Yeon Hee muốn hỏi rõ ngọn nghành chuyện này. Nếu đã ra khỏi nhà tù, cô cũng không muốn quay lại đó.
Tên ma cô nói: “Mấy cô gái kia là chúng tôi bảo lãnh, còn chị em cô là người khác ra tiền bảo lãnh. Chúng tôi chỉ làm chân chạy vặt thay bọn họ.”
“Là quản lý của quán bar Night Wolf ở Boston.” Tên ma cô nói tiếp.
Yoon Hee nói: “Boston có quán bar đó sao?”
Na Hee nghe vậy trợn mắt nhìn Yoon Hee nói: “Mấy lần em trốn ra ngoài khi còn ở Boston là trốn đi bar đúng không?”
Da Hee cũng nói: “Bảo sao, có mấy trận đấu em thi đấu ể oải như vậy. Hoá ra là lại đi bar.”
“Em là đi nghe nhạc.” Yoon Hee cãi sống cãi chết.
Yoon Hee nói tiếp: “Mà cũng lạ, em chưa từng nghe thấy tên quán bar đó. Dù chưa sống lâu ở Boston nhưng chỉ cần là quán bar là em sẽ biết.”
“Có phải nó mới được mở gần đây?” Yoon Hee hướng tên ma cô hỏi. Cô tin chắc là vậy. Chỉ có lý do đó cô mói không biết về Night Wolf
“Không, nó là một quán bar có từ rất lâu rồi, nhưng không phải ai cũng biết. May là cô không biết tới nó. Nếu không, bốn chị em cô, có lẽ đã làm gái điếm ở đó được một thời gian, thay vì ở tù.” Một người bất ngờ mở cửa bước vào trả lời Yoon Hee mà không phải là tên ma cô.
Yeon Hee cùng mọi người bị tiếng nói làm cho bất ngờ.
Nhìn thấy người đi vào có chút quen thuộc Yeon Hee nói: “Yael... Cô làm gì ở đây?”
“Tôi vẫn luôn biết các cô không đơn giản như vẻ bề ngoài.” Yael nói.
Yael xuất hiện không chỉ khiến chị em Yeon Hee kinh ngạc. Tony lúc này cũng vô cùng kinh ngạc.
Khi Tony đuổi tới nơi, thì Yael đã áp sát ngôi nhà, người bên trong nhà có thể không nhận ra sự xuất hiện của Yael. Còn Tony thì lại dễ dàng phát hiện ra Yael.
Yael xuất hiện bên ngoài ngôi nhà của đám ma cô, khiến Tony không thể tiếp cận được ngôi nhà. Làm cho cậu không biết được chuyện gì xảy ra bên trong.
Nhưng khi Yael bước vào trong, Tony liền tiếp cận được ngồi nhà và chỉ nhìn thoáng qua bên trong, cậu liền hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Da Hee có chút khó chịu nói: “Nói như thể cô rất hiểu chúng tôi vậy.”
Yael cười nói: “Con cháu gia tộc họ Kim ở Gugi - Dong dưới chân núi Bukhansan. Cháu họ của nghị sĩ Kim Chang Wook, một trong những nghị sĩ có tiềm năng trở thành Tổng Thống Hàn Quốc trong cuộc bầu cử sắp tới.”
Nghe vậy Yeon Hee và ba người em đều giật nảy mình. Tuy thân phận của các cô cũng không có gì đặc biệt. Nhưng không phải ai cũng biết về Kim Chang Wook, người dẫn dắt gia tộc họ Kim hiện giờ. Và có thể liên hệ người đó tới bốn người Yeon Hee.
Ngay cả một người Hàn Quốc cũng chưa chắc biết điều này, vậy mà Yael, một người Mỹ lại có thể biết.
Yeon Hee sinh ra nghi ngờ về Yael nói: “Tôi biết cô là một cựu quân nhân, cô từng đóng quân ở Hàn Quốc?”
Yael gật đầu đáp: “Hai năm, tôi từng ở Hàn Quốc hai năm.”
Yeon Hee hỏi: “Cô làm cho tình báo Mỹ?”
Yael đáp: “Không, tôi chỉ phục vụ trong quân đội Mỹ.”
Yeon Hee không quá tin tưởng câu trả lời của Yael tiếp tục hỏi: “Sao cô biết những điều đó?”
“Bạn trai cũ của tôi làm cho bên tình báo. Tôi biết điều đó qua anh ta, trong một lần cùng anh ta xem trận thi đấu của đội tuyển bóng chuyền nữ Hàn Quốc và đội tuyển bóng chuyền nữ Mỹ. Còn tôi xuất hiện ở đây là do thấy các cô đi theo đám ma cô này. Sợ các cô bị chúng làm hại, nhưng xem ra là tôi lo nghĩ nhiều.” Yael nhìn mấy tên ma cô thảm hại nằm trên sàn nhà nói.
Yeo Hee nói: “Cám ơn vì lo nghĩ cho chúng tôi. Cô có thù oán với mấy người như chúng?”
“Tôi suýt giết chết một đám ma cô, đó là lý do tôi ngồi tù 3 năm.” Yael nói.
Yeon Hee nói: “Chúng làm gì cô?”
Yael nói: “Không, chúng không làm gì tôi, chỉ là chúng không nên động đến những đứa trẻ tội nghiệp đó.”
Yeon Hee không biết những đứa trẻ tôi nghiệp mà Yael nhắc tới là ai. Nhưng vì người khác mà đi tù như vậy, cho thấy Yael là một người tốt.
Da Hee nghe vậy nói: “Cô muốn hoạt động chút tay chân không?”
“Muốn kéo tôi vào chuyện này?” Yael nhìn Da Hee cười nói, sau đó quay ra hỏi Yeon Hee: “Cô tính xử lý mấy tên này thế nào?”
Yeon Hee nói: “Tôi chưa nghĩ ra được gì. Cô biết gì về Night Wolf?”
“Không nhiều, nó là một quán bar ngầm, thuộc sở hữu của gia tộc Bulger. Các cô ở Boston không lâu, nhưng chắc cũng nghe về gia tộc mafia này rồi.” Yael nói.
Yeon Hee nói: “Có nghe qua.”
“Vậy các cô gặp phiền toái lớn rồi.” Yael nói.
Yeon Hee nghe vậy nhìn thoáng qua ba cô em họ, sau đó nhìn tên ma cô trước mặt nói: “Chuyện này sẽ kết thúc, nếu tôi đưa họ khoản tiền bảo lãnh?”
“Không, nó sẽ không kết thúc như vậy. Nhưng tôi có thể kết thúc nó.” Tên ma cô lại lần nữa không thể trả lời câu hỏi của Yeon Hee. Bởi Tony đã bước vào với khẩu súng Kriss Vector trên tay và nói.