Chương 126: Trang Bị & Nhân Lực

Rời trang trại, Tony liền tới cửa hàng súng trong thị trấn. Cậu thấy cấp thiết phải trang bị quy mô cho các cô gái của mình.

Nữ Mutants xâm nhập trang trại do thám tình hình, cho thấy nguy cơ của một cuộc tấn công quy mô sắp xảy ra. Tony không còn nhiều thời gian, cậu cần thiết đẩy nhanh tốc độ chuẩn bị cho cuộc chiến.

“Dave, cửa hàng có khẩu Kriss Vector cỡ nòng bắn đạn 45 ACP?” Tony hướng nhân viên Dave của cửa hàng súng hỏi. Đây chính là người đã tiếp đón và bán súng cho hai cha con Tony, khi họ tới cửa hàng mua những khẩu súng đầu tiên.

Dave nói: “Có, cậu muốn xem qua?”

Tony nói: “Không cần. Tôi muốn biết trong cửa hàng có bao nhiêu khẩu như vậy?”

Dave nói: “Có 3 khẩu cỡ nòng đó. Cậu tính mua mấy khẩu?”

Tony hơi thất vọng về số lượng nói: “Hơi ít, tôi muốn 15 khẩu, anh có cách nào không?”

Dave nghe vậy hơi bất ngờ nói: “Cậu mua nhiều vậy? Tính lập quân đội?”

Tony cười cười nói: “Đúng vậy.”

Dave nghe vậy cũng cười nói: “Đừng tưởng tôi không biết. Cậu mới giết một đám. Chắc sợ bị trả thù đúng không? Tính giấu mỗi nơi trong trang trại một khẩu để đề phòng sao?”

“Anh rất thông minh Dave!” Tony làm bộ khen ngợi Dave.

Dave sung sướng nói: “Tôi biết ngay mà. Cậu cứu phó cảnh sát trưởng thị trấn, lại đắc tội tổ chức tội phạm. Ai... đúng là làm anh hùng không dễ dàng gì.”

“Mua nhiều súng như vậy có cần thiết không? Tôi nghĩ 3 khẩu là đủ rồi.” Dave nói tiếp.

Tony nói: “Cũng đâu phải mình tôi sử dụng, đối đầu với tổ chức tội phạm, không phải việc một người có thể ứng phó được.”

Dave nói: “Cậu khiêm tốn, chiến tích của cậu với khẩu “Đại Bàng Sa Mạc” ai trong thị trấn mà không biết, lại vụ ở bến cảng Hopedale nữa. Cậu có biết, giờ mọi người ở hai thị trấn gọi cậu là gì không?”

“Oh! Tôi có biệt danh sao?” Tony ngạc nhiên nói.

Dave nói: “Đúng vậy, họ gọi cậu là “Đại Bàng Đen”.”

Tony nói: “Là do tôi sử dụng khẩu Desert Eagle màu đen?”

Dave nói: “Chắc vậy, có ai dùng khẩu đó mà làm được như cậu đâu. Lúc nghe vụ đó, tôi có chút không tin. Giờ thì tôi cũng có một khẩu Desert Eagle phiên bản màu đen.”

“Vậy chúng ta có cùng sở thích rồi.” Tony nói.

Dave nói: “Tôi là fan của cậu thì đúng hơn.”

Tony nói: “Đừng tâng bốc tôi nữa Dave. Tôi có chút bận, liệu anh có giải pháp nào cho vấn đề của tôi không?”

Dave nói: “Cách đơn giản nhất là cậu chạy vài vòng tới các cửa hàng súng khác quanh vùng. Còn không thì cửa hàng có thể giúp cậu liên hệ và gom súng lại, tuy nhiên sẽ mất một khoản phí không nhỏ.”

“Vậy giúp tôi liên hệ. Mà bao lâu thì có đủ số súng đó?” Tony nói.

Dave nói: “Tuỳ thuộc vào yêu cầu của cậu. Nếu cậu muốn có ngay trong chiều nay, thì phí vận chuyển sẽ cao hơn một chút.”

Tony nói: “Phí vận chuyển cao một chút cũng không sao. Tôi còn muốn một khẩu súng bắn tỉa Barrett M82, hai khẩu bắn tỉa bán tự động Bad News bắn đạn 338 Lapua Magnum và ba khẩu AR-500 bắn đạn 12.7x41mmSR còn được gọi là 500 Auto Max.”

Dave vừa ghi chép danh sách Tony yêu cầu vừa nói: “Cậu chơi lớn đấy Tony. Cậu còn yêu cầu gì không?”

Tony nói: “Còn thiếu súng ngắn, cho tôi tiếp 20 khẩu Glock 36.”

“Oh! Đây đúng là trang bị cho một đội quân. Glock 36 đi với Kriss Vector rất hợp, chúng có chung loại đạn. Còn đạn thì sao? Lại làm tôi ngạc nhiên xem nào Tony.” Dave lại ngạc nhiên về số lượng súng nói.

Tony nói: “Vậy mỗi khẩu 1000 viên.”

Dave không thốt nên lời, chỉ có thể giơ ngón cái lên tán thưởng độ chịu chơi của Tony. Sau đó lại hỏi Tony thêm một lần: “Cậu còn cần gì nữa không? Chứ mấy khẩu Kriss Vector, muốn phát huy hết uy lực, phải bắn được ở chế độ tự động.”

Tony nghe vậy hiểu ý, Dave đây là đang mời chào mình, cậu nói: “Thế anh có linh kiện để hoàn thiệt súng không? Hay chỉ là báng súng đẩy, một thiết bị chuyển đổi súng trường bán tự động thành tự động.”

“Cậu muốn linh kiện, tôi cũng có con đường, có điều khá đắt, giá cho mỗi bộ linh kiện bằng nửa khẩu súng.” Dave nói.

Tony nói: “Không vấn đề, dùng linh kiện vẫn tốt hơn, thiết bị chuyển đổi khiến độ chuẩn xác của súng giảm rất nhiều.”

Dave cười tươi nói: “Đúng là nhà giàu, như vậy... súng cậu có thể nhận đầy đủ ở cửa hàng sau khoảng 2 tiếng nữa. Còn linh kiện, trước 8 giờ tối sẽ chuyển tới nhà cậu, với lại phải thanh toán bằng tiền mặt cho số linh kiện đó.”

Tony nói: “Có thể giao súng tận nơi không? Tôi còn có việc phải vào thành phố, vả lại... trong thị trấn, dạo này cũng nhiều tai mắt.”

Dave gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, nói: “Tôi hiểu, cậu không muốn người khác nhận ra.”

“Suýt quên, mỗi khẩu súng, giúp tôi trang bị thêm ít phụ kiện cơ bản... những thứ thật cần thiết thôi, tôi không cần mấy loại loè loẹt chỉ để trang trí cho ngầu. Lại thêm cho mỗi khẩu vài băng đạn dự phòng.” Tony nói.

“Vậy, cậu có cần thêm trang phục tác chiến?” Dave nói.

Tony nói: “Không, tôi sẽ mua chúng trên mạng. Nói thật, trang phục ở đây quá già, phong cách thật sự rất tệ.”

Dave cười gượng nói: “Chúng chủ yếu là trang phục đi săn, lại phục vụ tầng lớp trung tuổi, thật sự cũng không hợp với cậu.”

Tony nói: “Không sao.”

Dave nói: “Vậy để tôi tính toán, sau đó cậu xem lại giá cả và danh sách xem có cần bổ xung gì không.”

Tony nói: “Anh làm đi, tôi ngắm nghía chút cửa hàng.”

Khoảng 20 phút sau, Dave tính toán xong đưa cho Tony một hoá đơn dài với chi phí khá lớn.

Tony nhìn qua nói: “Không vấn đề gì. Cho tôi số tài khoản của cửa hàng.”

Dave mỉm cười đưa cho Tony số tài khoản ngân hàng để cậu chuyển khoản hoàn tất giao dịch.

Hoàn tất chuyển khoản, Dave lại hỏi Tony: “Cậu muốn mang một vài khẩu súng về trước không? Cũng không thể không mang gì về được, như vậy tai mắt sẽ thấy bất thường.”

Tony nói: “Cám ơn anh Dave! Anh suy nghĩ rất, chu toàn. Cho tôi khẩu Barrett M82 với một khẩu Kriss Vector cùng một ít đạn là được.”

“Mà anh đừng giao súng tới nhà tôi, hãy giao tới địa chỉ này.” Tony nói tiếp và đưa cho Dave địa chỉ nhà Naomi.

Dave cầm lấy địa chỉ, nhìn xong hơi ngạc nhiên nói: “Đây là địa chỉ hàng xóm nhà cậu.”

Tony nói: “Anh nhìn ra rất nhanh.”

“Cùng con đường, số thứ tự lại sát nhau, không nhận ra mới lạ. Cậu chuẩn bị cũng khá đó Tony...” Dave nói.

Tony nói: “Một chút che mắt thôi. Nếu như hai tiếng nữa, tôi không có mặt ở đó, anh cứ giao hàng cho người ở đấy, họ đều là người của tôi, sẽ không có vấn đề gì. Và chuyện hôm nay, hi vọng anh giúp tôi giữ kín.

“Yên tâm, tôi sẽ không phản bội “Đại Bàng Đen”, anh hùng của thi trấn. Đống súng tôi cũng sẽ đóng gói cẩn thận. Sẽ không làm ai nhận ra nó là gì.” Dave cười nói.

Tony nói: “Cám ơn anh Dave, giờ đưa tôi súng đi, tôi còn phải vào thành phố Milford có chút việc.”

“Cho tôi hai phút.” Dave nói, rồi đi lấy súng và đạn cho Tony.

Rời cửa hàng súng, Tony chạy vào thành phố Milford và đi tới một trung tâm vật liệu và thiết bị xây dựng.

Tại đây cậu tìm tới gian hàng chuyên cung cấp các loại cửa an toàn.

Tony không mất quá nhiều thời gian ở đây chọn lựa. Bởi kích thước cửa, cậu đã tham khảo từ trước, lại chủ yếu là cửa kính vì vậy cũng không có gì nhiều để lựa chọn.

Tony phải mất công vào tận thành phố mua, thay vì mua ở thị trấn, vì chỉ có ở đây mới cung cấp cửa kính chống đạn, hàng lại có sẵn với nhiều kích thước, kiểu dáng và vật liệu khung để lựa chọn. Hàng lại được giao ngay sau đó. Tối đa không đến hai tiếng là có thể nhận đủ số cửa mình cần.

Trong tối nay, sau khi có được đám cửa kính chống đạn đó, Tony về cơ bản là sẽ hoàn thành xong ngôi nhà. Độ an toàn cũng theo đó tăng nên, dù chỉ là kéo dài thêm chút thời gian.

Căn hầm nhìn qua có vẻ rộng rãi, thực chất vẫn khá chật hẹp để làm một nơi phòng thủ. Tony sau khi rời khỏi trung tâm vật liệu xây dựng, liền kiếm một quán ăn gần đó gọi vài món lót dạ.

Bữa trưa, vì việc của con gấu mà tới giờ cậu vẫn chưa ăn gì. Tony vừa ăn vừa suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

“Mở rộng gấp căn hầm để có thêm không gian chiến đấu... việc này e là hơi khó, nhân lực có chút không đủ... Đánh chặn ngay từ bên ngoài? Việc này cũng không ổn... các cô ý không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu...”

Gặp phải nan đề khó khăn, làm Tony ăn có chút không ngon, cậu đang định gọi nhân viên tính tiền thì vô tình nghe được câu chuyện ở bàn bên.

“Ăn nhanh lên, sắp đến giờ mấy con hàng trong nhà tù được phóng thích rồi.”

“Lần này, nhiều hàng ngon lắm, đem chúng bán cho mấy khách hàng của chúng ta, cũng kiếm được một khoản kha khá.”

“Hi vọng giá tốt một chút, chứ tiền bảo lãnh lần này nộp cho mấy con hàng đó khá nhiều.”

“Nhất là mấy con Idol Hàn Quốc, quán bar đó đã bỏ cả trăm nghìn đô la để bảo lãnh... mà cũng đáng thôi, vì chúng rất đẹp.”

“Đúng, khuôn mặt chúng không chỉ babe, đôi chân dài miên man nuột nà... cũng thật con mẹ nó mê người. Trước khi giao chúng cho quan bar, chúng ta cũng nên hưởng một trận cho sảng.”

“Bốn con hàng đó còn là chị em họ của nhau đấy.”

“Chúng mày đã bao giờ chơi như vậy chưa?”

“Thôi, chúng mày đứng nói nữa, tao sắp không chịu được rồi.”

“Lũ chúng mày bỏ cái bộ mặt háo sắc đó đi, mang cái bộ mặt đó đi đón mấy con hàng, chỉ có hỏng việc. Lúc đó lấy đâu ra là tiền mà đền, đám người đó tàn nhẫn thế nào chúng mày biết rồi đấy. Lần này, chúng lại đang cần hàng gấp, bốn con hàng đó chúng ta chỉ là thay mặt vận chuyển, chơi một chút thì được, đừng có làm hỏng chuyện, không chúng ta chỉ có chết.”

Tony nghe cuộc trò chuyện của bốn tên ma cô ở bàn bên cạnh không khỏi suy nghĩ.

Tony nhớ tới chuyện, những kẻ buôn người sử dụng các trang web chính phủ để truy cập thông tin của nữ tù nhân, bao gồm ảnh nhận dạng, ngày ra tù, hồ sơ tội danh và số tiền bảo lãnh phải nộp để có thể ra tù sớm hơn hạn tù một vài năm tuỳ theo bản án mà họ phải nhận. Từ đó, những tên này xác định nạn nhân tiềm năng ngay từ khi họ còn đang bị giam.

Trong quá trình điều tra của các cơ quan pháp luật, phát hiện rất nhiều vụ ma cô lợi dụng chế độ bảo lãnh tại hầu hết các bang đăng tải hồ sơ của tội phạm lên mạng. Sau khi được đưa ra ngoài, phụ nữ bị dọa phải làm việc trong các đường dây mại dâm, nếu không, tiền bảo lãnh sẽ bị hủy và họ phải quay về trại giam.

“Đám đáng chết này.” Tony nhớ tới những gì mình từng đọc được trên báo tức giận nói.

Tony quyết định phải làm gì đó, không chỉ vì cậu thấy chúng đáng chết, mà còn vì người.

Trong lúc chờ đợi đám người này ăn xong. Tony cũng nhanh chóng tìm ra được thông tin về các nữ phạm nhân, sẽ được thả ở nhà tù Milford, trong chiều nay, trên trang mạng của thành phố.

Đặc biệt cậu chú ý tới bốn nữ phạm nhân người Hàn Quốc mà mấy tên ma cô nhắc tới.

Hoá ra, họ là bốn nữ vận động viên bóng chuyền của đội tuyển quốc gia Hàn Quốc. Được xem là các ngọc nữ của xứ xử kim chi trong làng thể thao. Sự nghiệp của họ thăng hoa bằng việc tham gia câu lạc bộ bóng chuyền nữ Boston, tham gia giải đấu bóng chuyền lớn nhất nước Mỹ.

Trong đêm bước lên ngôi vô địch cùng đội tuyển bóng chuyền nữ Boston, ngay trong năm đầu tiên gia nhập đội bóng, bốn nữ vận động viên người Hàn Quốc lại vướng vào một vụ án giết người ngay sau bữa tiệc ăn mừng.

Tuy chỉ là tự vệ, chống lại những kẻ quấy rối tình dục mình, nhưng họ lại ra tay quá mức cần thiết, khiến một người đàn ông thiệt mạng và hai người khác bị trọng thương.

Họ bị phán tội ngộ sát, gây thương tổn nghiêm trọng không cần thiết, bốn người lĩnh án 6 năm tù. Đến nay đã thi hành án được 4 năm. Trước đó, họ thi hành án ở nhà tù Boston 3 năm, mới được chuyển tới nhà tù Milford, một nhà tù dành riêng cho nữ phạm nhân khoảng 1 năm nay.

Tony cũng đã xem video, ghi lại cảnh tượng bốn nữ vận động viên đó chống trả lại ba kẻ tấn công. Bốn nữ vận động viên, sử dụng các đòn đá của Taekwondo, vô cùng nhanh gọn hạ gục những kẻ tấn công quấy rối, chỉ là bốn người có phần hơi hưng phấn, vì có men rượu trong người.

Sau khi những kẻ tấn công mình bị hạ gục, có vẻ do vẫn còn tức giận, bốn người họ vẫn tung thêm vài cú đá về phía những kẻ đó. Sau đó còn ăn mừng như vừa ghi điểm trong trận đấu.

Điều này khiến vụ việc mới trở nên nghiêm trọng, vượt qua tưởng tượng của bốn người.

Từ cách chiến đấu của bốn nữ vận động viên Hàn Quốc, Tony thấy được tiềm năng ở bốn người. Có thể hạ gục ba người đàn ông vạm vỡ, không phải cứ tập võ là làm được, mà phải đạt tới một trình độ võ thuật nhất định. Muốn có được điều đó, ắt phải luyện tập vô cùng gian khổ.

Tony có chút tò mò, bốn nữ vận động viên bóng chuyền đó, không biết vì sở thích hay do lý do gì mà lại luyện tập võ thuật, có lẽ chỉ đơn giản là để tự vệ.

Ăn xong, bốn tên ma cô rời đi trên một chiếc xe 16 chỗ.

Tony cũng bám sát theo chúng.

Rất nhanh, Tony đi tới cổng lớn của nhà tù Milfrod.

Tony đỗ cách chiếc xe của đám ma cô vài mét. Cậu ngồi yên trong xe quan sát, mấy tên ma cô lúc này đang háo hức đứng trước cổng nhà tù chờ đợi con mồi. Ngoài đám ma cô bên ngoài cổng nhà tù lúc này cũng có rất nhiều người. Nhìn qua có vẻ như là người thân của các nữ phạm nhân.

Không phải đợi quá lâu, Tony rất nhanh nhìn thấy các nữ phạm nhân được phóng thích. Số lượng nữ phạm nhân mãn hạn tù lần này khá nhiều. Trong đó, có không ít phụ nữ xinh đẹp.

Một số người rất nhanh được gia đình đón đi, còn một số người trầm mặc đứng nhìn mông lung không biết phải làm gì và đi đâu.

Những người này, chính là con mồi mà lũ ma cô buôn người nhắm tới.