Trong khoảng thời gian tiếp theo của buổi tối, Tony tập trung dạy bắn súng cho các cô gái trong phòng huấn luyện. Nội dung tập luyện từ cách tháo lắp súng cho tới tập bắn với mục tiêu cố định.
6 khẩu Glock 18, Tony lấy về từ chỗ đám buôn ma tuý ở Hopedale, giờ trở thành những khẩu súng dùng để huấn luyện.
Những khẩu Glock vẫn luôn nổi tiếng về độ tin cậy và dễ sử dụng quả là một lựa chọn thích hợp để làm súng huấn luyện.
Trong phòng huấn luyện lúc này, 6 cô vũ nữ đang luyện bắn.
Valentina quan sát bia tập bắn, nhìn thành quả mà mình vừa bắn ra, tất cả đều trúng bia, trong đó có một viên trúng vòng 9, một viên trúng vòng 8, còn đâu là vòng 7 và 6. Cô cảm thấy không tin nổi, hai tay có chút mỏi, cô bỏ khẩu súng lục trên tay xuống.
Quay người nhìn em gái Natalia cũng vừa bắn xong viên đạn cuối cùng, nhìn bia bắn của Natalia cũng không khác mình là bao, Valentina lau mồ hôi trong lòng bàn tay, miệng lẩm bẩm: “Mấy năm không dùng súng, không ngờ mình và Natalia lại bắn còn tốt hơn trước.”
“Tất nhiên là tốt hơn rồi. Cô quên là mình đã không còn phải là người bình thường nữa rồi sao? Có vẻ như cô và Natalia trước đây tiếp xúc với súng cũng khá nhiều thì phải. Nếu không cũng không thể tốt như vậy.” Tony không biết xuất hiện từ lúc nào phía sau người Valentina mỉm cười nói.
Valentina ngẩng lên nhìn Tony nói: “Vâng, trước đây hai chị em tôi thường được cha dẫn đi trường bắn, thi thoảng còn đi săn. Ông là một cảnh sát đặc nhiệm tài giỏi.”
Thấy Valentina nhắc tới cha mình với ánh mắt hơi buồn, Tony nói: “Hãy để những kỷ niệm về cha cô là những điều tươi đẹp. Tôi nghĩ ông cũng không muốn nhìn thấy con gái mình, khi nghĩ về ông lại trở nên đau buồn.”
“Cám ơn cậu!” Valentina nén đau thương nói.
Tony nói: “Kỹ năng của cô và em gái cũng tương đối tốt, vì vậy lúc không có tôi, hai chị em cô có thể chỉ dạy mọi người luyện bắn.”
Valentina có chút ngại ngùng, không quá tự tin nói: “Như vậy có được không?”
Tony nói: “Tôi nghĩ không có vấn đề gì. Và hãy tin vào bản thần mình, cô sẽ làm được hơn cả mong đợi.”
Trái ngược với khả năng bắn súng của Valentina và Natalia, Enki, Sofia, Barbara, Carmen bắn không tốt lắm, tuy không bị bắn ra ngoài bia nhưng chỉ trúng vòng tròn thứ 3 và 4, tốt nhất cũng chỉ bắn trúng vòng thứ 5.
Kết quả như vậy không khiến Tony thất vọng, dù sao thì lần đầu bắn súng của họ như vậy đã là khá tốt, luyện tập nhiều hơn, bốn người Enki, Sofia, Barbara, Carmen sẽ nhanh chóng trở thành những tay súng giỏi.
Có sức mạnh, khả năng khống chế lực cổ tay sẽ tốt hơn. Giờ điều họ thiếu, là kỹ năng, kinh nghiệm và cảm giác bắn mà thôi.
6 cô vũ nữ bắn xong loạt đạn của mình, kiểm tra súng rồi đặt súng xuống nhường lại chỗ cho người khác.
Lúc này đến lượt Naomi, Lucy, Anna, Young, Lili và Mia.
Trong khi những người khác đều cầm lấy những khẩu Glock lên kiểm tra rồi thay băng đạn, thì Lili lại một mình một kiểu. Cô vác khẩu Karabiner 98k của Tony trông khá ngầu, đứng ngắm bắn về phía bia.
Tony thấy vậy cười khổ đi tới chỗ Lili nói: “Đã bảo em phải luyện tập thành thạo súng lục, rồi mới được luyện tập với súng trường. Em quên lời anh nói rồi sao?”
Lili bĩu môi không thích nói: “Em không thích súng ngắn. Em muốn giống Shino Asada trong bộ light novel và Anime Sword Art Online, nhìn cô ý vừa đáng yêu vừa ngầu lòi. Mà anh mua cho em một khẩu súng bắn tỉa đi, khẩu này khi chơi PUBG em khá thích, nhưng nó nhẹ quá, nhìn cũng không ngầu bằng mấy khẩu súng bắn tỉa hạng nặng.”
“Ngầu? Anh làm em luyện súng không phải để ngầu lòi…” Tony không vui đoạt lấy khẩu Karabiner 98k của mình từ tay Lili.
Tony nói tiếp: “Thế em nghĩ, Shino chỉ ngầu lòi với súng bắn tỉa thôi sao? Không giỏi súng ngắn, để tự vệ ở cự ly gần, thì Shino của em có còn sống để ở đó mà ngầu lòi không.”
Lili không cho là đúng nói: “Em có năng lực hoá thép rồi sợ gì. Cận chiến em sẽ đánh bẹp hết tất cả kẻ thù.”
“Cốp.” Tony có chút cáu cốc cho Lili một cái nói: “Vẫn bướng? Muốn anh dùng năng lực trừng phạt em không?”
Lili bị cốc đau nói: “Anh bắt nạt em…”
“Bắt nạt? Thế anh hỏi em. Em nhanh hơn viên đạn không?” Tony nói.
Lili đáp lại ngay: “Em có làn da thép sợ gì đạn.”
Tony nói: “Không sợ đạn? Em có chắc mình đủ mạnh để chống lại đạn 12,7 mm không? Muốn thử không? Anh có khẩu Desert Eagle và khẩu RSH-12 đấy?”
“Ah…” Lili nghe vậy kêu một tiếng sợ hãi nói: “Anh định giết em?”
Tony nói: “Biết sợ rồi? Biết sợ thì luyện bắn súng ngắn đi. Dù là một Mutants cũng không được coi thường súng đạn, trừ phi năng lực của em mạnh tới mức có thể làm lơ mọi tổn thương vật lý gây ra. Và chỉ có một Mutants ngốc nghếch mới không sử dụng vũ khí để chiến đấu. Nên nhớ, dù năng lực của em có mạnh tới đâu thì nó cũng có giới hạn.”
“Để trừng phạt em, anh muốn… anh muốn em phải sử dụng hai khẩu súng ngắn giỏi như Revy trong Black Lagoon hay Aria Holmes Kanzaki trong Hidan no Aria.”
Lili nghe được hình phạt Tony dành cho mình không khỏi sốc hét lên: “Cái gì?”
Tony nói: “Không phải em thích ngầu lòi như nữ xạ thủ trong Anime sao. Vậy ngầu lòi với hai khẩu súng ngắn cho anh xem.”
Lili nghe vậy sợ hãi cuống quýt nói: “Em sai rồi… em nghe lời anh được chưa, tha cho em đi, em không thích ngầu nữa, em không thích ngầu như trong Anime nữa…”
Nhìn bộ dáng xin tha của Lili, Tony làm bộ suy ngẫm nói: “Được rồi anh không bắt em ngầu lòi như các nữ xạ thủ trong Anime nữa…”
Lili nghe Tony tha cho mình tươi tỉnh hẳn lên cười tươi như hoa.
Tony nói: “Vậy thực thế hơn nhá…”
Lili gật đầu lìa lịa đồng ý, sợ Tony thay đổi quyết định.
Tony nói: “Vậy em chỉ cần thông minh, mạnh mẽ và quyến rũ như Lara Croft là được.”
Lili trố hai mắt nhìn Tony, cô có chút không tin nổi những gì mình nghe thấy.
Thấy Lili ỉu xìu, Tony nói: “Luyện súng tốt đi, rồi anh mua cho em một khẩu Barrett M82.”
Lili nghe thấy phần thưởng có chút động tâm, nhưng vẫn không cười nổi nói: “Vậy là em vẫn phải luyện bắn tốt hai khẩu súng lục?”
Tony nói: “Đó là cái giá em phải trả cho suy nghĩ thiển cận của mình.”
“Được rồi, hai khẩu thì hai khẩu, em sẽ bắn tốt cả hai tay cho anh xem, chuẩn bị mua khẩu Barrett M82 cho em đi.” Lili lúc này lại tỏ ra quật cường nói.
Tony nói: “Vậy đi luyện bắn đi.”
Lili không còn cách nào đành phải chấp nhận số phận.
Thực ra là Tony cố tình làm khó dễ Lili, để ép buộc cô, muốn uốn nắn cô thành một nữ xạ thủ toàn tài thật sự.
Khi Lili nói mình muốn trở thành một nữ bắn tỉa, Tony liền cảm thấy ý tưởng này không tồi chút nào. Lili có đôi cánh vô cùng cơ động, có thể giúp cô nhanh chóng chiếm giữ điểm cao, tạo thuận lợi cho việc ngắm bắn. Nếu như năng lực đủ, Lili cũng có thể trở thành một xạ thủ trên không, giống như các tay súng bắn tỉa trên trực thăng của lực lượng tuần duyên Mỹ.
Bắn tỉa từ trực thăng là một công việc cực kỳ khó khăn. Chiếc trực thăng đang bay trên không trung liên tục lắc lư, mục tiêu trên biển cũng di chuyển. Ngoài ra, những con sóng làm cho mục tiêu không ngừng thay đổi vị trí. Để bắn trúng, xạ thủ phải có kỹ năng đặc biệt và trải qua quá trình huấn luyện bài bản.
Nếu đạt đến trình độ của các tay súng bắn tỉa trên trực thăng của lực lượng tuần duyên Mỹ. Lili có thể tấn công kẻ thù ngay cả khi đang bay. Cô sẽ biến thành một máy bay chiến đấu chi viện hoả lực cho mặt đất vô cùng mạnh mẽ và hữu dụng.
Nhìn Lili bắt đầu tập chung tinh thần luyện bắn, Tony nhỏ giọng nói với chính mình: “Muốn Lili được như vậy, mình phải tích góp một lượng lớn năng lượng từ chuồn chuồn mới được. Có như vậy khả năng tính toán của Lili với được tăng cao, mới nhanh có được một siêu chiến binh như mình mong muốn.”
Trong lúc Tony đang huấn luyện các cô gái của mình để chuẩn bị cho những tình huống nguy hiển phát sinh. Thì ở một nơi khác trong thị trấn Mendon, trong một thư phòng đầy ắp những đồ cổ quý giá. Có ba người đang ngồi quanh một chiếc bàn tròn nói chuyện.
Người đàn ông đội một chiếc mũ phớt đen, ngậm tẩu trong miệng, nhả vài hơi khói, ông ta nhìn hai người đối diện mình nói: “Jovan, Oguchi, thất bại của hai người làm kế hoạch của tổ chức ở Hopedale có khả năng đổ bể. Hai người biết mình phải đối mặt với điều gì không?”
Jovan và Oguchi hai người được người đàn ông đội chiếc mũ phớt đen nhắc tới chính là hai người ở trong chiếc Minibus ở bến thuyền Hopedale vài ngày trước.
Jovan chính là người đàn ông trung niên còn Oguchi chính là tên thanh niên trẻ tuổi.
Jovan nghe người đàn ông đối diện nói có chút sợ hãi nói: “Ngài Graham, chuyện này cũng không thể trách chúng tôi. Băng Shark luôn hết mình vì tổ chức làm việc.”
Graham gõ gõ chiếc tẩu nói: “Đúng là băng Shark rất tận tâm với tổ chức, nhưng Jovan, cậu nghĩ bản thân mình đã làm tốt công việc được giao chưa? Khi để việc riêng làm băng Shark tổn thất nhiều người như vậy.”
Jovan nghe vậy hốt hoảng, tim đập loạn, Jovan có chút sợ, mồ hôi lấm tấm trên trán, ánh mắt có chút nghi hoặc liếc nhìn Oguchi.
Oguchi bộ dạng cũng không khá hơn Jovan, ánh mắt vô tội nhìn Jovan như muốn nói, không phải tôi để lộ.
Graham nhìn hai người nhìn nhau cười nói: “Không cần nhìn nhau như vậy. Chuyện này tôi tự có con đường của riêng mình. Nên nhớ rằng tổ chức có mạng lưới ở khắp nơi và các cậu chỉ là một viên sỏi trong đó mà thôi. Không muốn bị thay thế thì hãy làm tốt công việc của mình.”
Jovan nghe vậy thu hồi ánh mắt nghi ngờ với Oguchi nói: “Vâng, tôi đã hiểu ý của ngài. Nhưng…”
Graham thấy Jovan có điều gì đó muốn nói nhưng lại ngập ngừng liền hỏi: “Có chuyện gì, cứ nói thẳng.”
Jovan nói: “Tuy tôi có chút sai lầm khi để chuyện riêng ảnh hưởng đến công việc của tổ chức. Nhưng tên đó có chút đáng ngờ, liệu có khả năng nào cậu ta là…”
“Mutants?” Graham cũng có chút nghi ngờ về việc này, ông ta hút vài hơi thuốc trong tẩu rồi ngả người ra nói: “Tôi đã xem qua tư liệu về cậu ta, đúng là có rất nhiều điểm đáng ngờ.”
“Đúng thưa ngài, cậu ta quá trẻ, mà số người chết do cậu ta trong một tháng qua, có khi còn nhiều hơn một tên sát thủ chuyên nghiệp giết trong một vài năm.” Oguchi nói thêm vào.
Jovan cũng nói: “Một thằng nhóc làm được vậy ở cái tuổi 18 không phải không có. Nhưng Tony, tên đó không đi ra từ một nơi như địa ngục. Nên chỉ có thể là chúng, kẻ mà tổ chức chúng ta phải thanh trừng…”
“Có thể lắm… dù sao thì cậu ta cũng đã phá hỏng không ít chuyện của tổ chức, từ vụ mấy tên săn người của chúng ta bị bắt ở Mendon, cho đến chuyện bến thuyền ở Hopedale. Chuyện đối phó với cậu ta là điều bắt buộc.” Graham có chút nghiền ngẫm nói.
Từ những gì Graham nói, Jovan nhận ra tổ chức đã chịu thất bại gì đó ở Mendon do Tony, chỉ có điều Jovan không hề hay biết gì, rồi Jovan nghĩ tới điều gì đó nói: “Mấy kẻ bắt cóc phụ nữ và tấn công vào đồn cảnh sát ở thị trấn Mendon thời gian trước cũng là thành viên của tổ chức sao?”
Graham gậy đầu nói: “Đúng vậy, chúng là một thành viên trong tổ chức của ta.”
Jovan hiểu ra nói: “Có vẻ như tôi và Oguchi còn lành lặn thế này cũng không phải do may mắn.”
Graham nhìn Jovan, miệng hơi nhếch lên cười, rít tẩu thuốc một hơi dài rồi nói: “Jovan, cậu điều thêm người từ thành phố Providence đến đây đi.”
Jovan thấy Graham quyết ý nhằm vào Tony, trong lòng mừng thầm nói: “Với lại còn có một chuyện…”
“Chuyện gì?” Graham nghe vậy ngồi thẳng dậy nói.
Jovan nói: “Sau vụ ở bến thuyền, tôi có cho người đến theo dõi gần nhà Tony. Thì người của ta lại vô tình phát hiện, có kẻ đang bí mật theo dõi Tony.”
Graham nghe vậy cảm thấy chuyện này trở lên có chút thú vị nói: “Biết chúng là ai sao?”
“Z” Jovan nói.
Graham hơi bất ngờ về điều Jovan nói, ông ta ánh mắt đầy hoài nghi hỏi: “Cậu chắc chứ?”
Jovan lấy ra điện thoại, mở một tấm ảnh đưa cho Graham xem.
Graham xem xong, trả lại điện thoại cho Jovan nói: “Có vẻ như cậu cũng đã tính toán lấy công chuộc tội. Không hổ là một trong ba người lãnh đạo của băng Shark.”
Jovan nghe vậy cười nói: “Người của băng Shark có lẽ là không đủ, con cá lần này có vẻ rất lớn.”
“Đúng vậy, “Z” là một con cá lớn, vô cùng lớn…” Graham ánh mắt có chút sắc lạnh khi nói tới “Z”.
Graham nói tiếp: “Có lẽ phải gọi đội “Purge” (Thanh Trừng) tới. Họ mới hoàn thành nhiệm vụ ở Boston mấy ngày trước. Hi vọng là họ chưa trở về New York…”