Sau loạt đạn điên cuồng. Một tên sát thủ, nhìn một gã sát thủ khác ra mệnh lệnh: “Mày, đi lên kiểm tra xem sao…”
Nhận được mệnh lệnh, tên sát thủ cẩn thận tiến về phía ẩn lấp trước đó của Tony. Chỗ ẩn nấp đó của cậu là một vách ngăn bằng gỗ, cao hơn một mét, lúc này đã lỗ chỗ vết đạn bên trên. Tên sát thủ dùng chân đạp lên vách gỗ, nó liền đỗ sập xuống.
Phía sau không có ai, hay bất cứ thứ gì.
Tony núp một bên không khỏi cười nhạt. Khẩu súng đã nhằm chuẩn tên sát thủ vừa đá đổ vách gỗ bóp cò.
“Đoàng…” “Đoàng…” Lúc bóp cò súng, đột nhiên tóc gáy Tony dựng đứng lên, bản năng cảm giác được nguy hiểm. Cậu theo bản năng thân thể lăn một vòng né tránh, “bụp… bụp…” một loạt tiếng vang, chỗ Tony vừa ẩn lấp, kệ gỗ thủng lỗ chỗ, hình thành vài khe hở.
Tony không ngờ được chúng lại phát hiện ra cậu nhanh như vậy. Hóa ra tên sát thú tiến lên kiểm tra, là một miếng mồi nhử.
Đám sát thủ mô tô cũng không phải những tay mơ. Chúng là những kẻ lão luyện, việc Tony có thể dễ dàng giết chết được tên đầu tiên chì là sự bất cẩn của chúng mà thôi. Là do chúng không nghĩ được, là cậu có súng.
Cậu chưa kịp nổ súng giết chết tên thứ hai, thì bọn chúng đã thăm dò ra chỗ mới mà cậu ẩn lấp. Tony xoay người định chạy về quầy thu ngân, ở phía trong cùng của cửa hàng. Mà không biết được một họng súng đã nhắm vào cậu.
“Đoàng…” “Phụt…” “A…” một tiếng, bờ vai cậu bị viên đạn xuyên qua, máu chảy dòng dòng, cậu cố nén đau đớn chạy về phía quầy thu ngân.
Những tên sát thủ khác lúc này đã nhận ra vị trí của Tony, chúng hướng họng súng lên bắn, muốn ngăn cản cậu. Tiếng đạn rít cùng những mảnh vụn gỗ liên tục bắn ra từ các kệ hàng và bức tường không ngăn cản được bước chân cậu.
“Tiếp theo sẽ không may mắn như vậy đâu.” Một tên sát thủ, nhìn Tony thành công chạy vào sau quầy thu ngân nói.
Tony dựa lưng vào quầy thu ngân thở, cậu sờ tay lên vết thương ở vai kiểm tra. Đôi môi khẽ mấp máy rít lên, hình như là chửi bới mấy câu. Cậu hít mấy hơi thật sâu lấy lại tinh thần, hòng trút bỏ tâm trạng căng thẳng, bực bội đang dâng lên trong lòng mình.
“Muốn giết tôi không dễ dàng vậy đâu. Có lẽ hôm nay sẽ là ngày cuối cùng, các anh còn có thể nổ súng vào tôi.” Trên khuôn mặt Tony không hề có dấu hiệu của sự sợ hãi, dù cậu vừa mới bị trúng thêm một phát đạn, Tony bình tĩnh, cười nói một cách bình thường. Bởi cậu đã cảm nhận được lũ sát thủ tí hon của mình đã tới.
Tony biết, cậu không thể một mình đối đầu trực diện với một đám sát thủ nhà nghề được trang bị súng ống. Cậu kêu gọi lũ ong bắp cày trên xe ô tô, ở bãi đỗ xe của bến thuyền đến trợ giúp.
“Vậy cậu giết tôi thử xem? Tony! Bởi vì tôi sẽ giết cậu. Ngày hôm nay sẽ trở thành ngày cuối cùng tôi nổ súng vào cậu. Uớc mơ nhỏ nhoi đó của cậu sẽ trở thành hiện thực ha… ha…” Tên sát thủ đó lại nói. Đồng thời hắn dùng tay ra hiệu cho đồng bọn.
“Anh biết tôi?” Nghe thấy tên mình Tony có chút hoảng hốt thốt lên.
Tên sát thủ nói: “Cậu suýt giết chết tôi, tôi có thể không biết cậu là ai sao, Tony! Vết sẹo trên lưng tôi vẫn còn rất ngứa.”
Tony núp sau quầy thu ngân nghĩ tới một chuyện nói: “Anh là kẻ bị tôi ném dao vào lưng đúng không? Nếu đã không giết được tôi lần đó. Lần này anh nghĩ mình sẽ thành công chứ?”
Tên sát thủ từng ám sát Tony nhìn đồng bọn đã áp sát quầy thu ngân nói: “Cậu nói xem?”
Không ngờ đám sát thủ này đúng là những kẻ định giết mình cách đây vài tuần. Tony nói: “Không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau lần nữa. Vậy anh thử giết tôi xem? Tôi đang chờ anh đây.”
“Cậu vội chết đến vậy sao?” Tên sát thủ từng ám sát Tony nói.
“Ah… Ah… thứ quái quỷ gì vậy” Bất ngờ đám sát thủ kêu lên thảm thiết.
Nghe thấy tiếng kêu của đám sát thủ, Tony biết được đám ong bắp cày của mình đã thành công tấn công được lũ sát thủ đi mô tô đang áp sát mình.
Dù chúng mặc kín mít từ đầu đến chân, nhưng vẫn có một điểm trên cơ thể mà lũ ong bắp cày của cậu có thể tấn công vào. Đó là phần cổ giữa mũ bảo hiểm và cổ áo. Nơi duy nhất không được che chắn bảo vệ.
“Đoàng… Đoàng…” Tony bật dậy nhắm ngay hai tên sát thủ gần nhất bắn.
Hai tên sát thủ xấu số đang hoảng loạn kêu la đau đớn không kịp phản ứng. Đạn bắn trúng mũ bảo hiểm xuyên vào bên trong, lập tức ngã xuống.
Thấy hai gã đồng bọn bị giết, những tên sát thủ khác bất chấp đau đớn đưa súng lên bắn về phía Tony. Nếu không, người tiếp theo bị bắn chết có thể là chúng.
Những khẩu súng trên tay đám sát thủ không ngừng nhả đạn. Tiếng đạn bắn vào quầy thu ngân cùng bức tường phía sau nghe rào rào.
“Ah… Ah… Ah…” Lại một loạt tiếng kêu của đám sát thủ vang lên. Khi chúng không thể chịu đựng thêm trước những cú đốt đau đớn đến tận xương tủy của lũ ong bắp cày. Đến lúc này đám sát thủ vẫn không hiểu được thứ gì đang tấn công chúng.
Cơn mưa đạn bị đứt đoạn, là cơ hội tốt để Tony tiếp tục phản công. Chớp lấy cơ hội, lần này Tony bật hẳn người qua quầy thu ngân lao nhanh về phía trước, tóm lấy một tên sát thủ dí súng vào ngực hắn nổ súng đánh gục.
“Đoàng!” một tiếng, tên sát thủ bị giết chết. Nhưng Tony nào đã buông tha cho kẻ đã chết, cậu dùng một tay giữ chặt lấy hắn, nâng lên làm lá chắn hứng cơn mưa đạn ập tới.
Cẩn thận núp sau xác chết của tên sát thủ, Tony nhận ra đám sát thủ vừa bắn, vừa lui về phía sau, tìm kiếm nơi ẩn lấp, có vẻ như bọn chúng đang định lui lại.
Tony đảo mắt tìm kiếm vị trí di chuyển thích hợp để tạo bước đột phá, kết thúc cuộc chiến. Đạn trong khẩu súng của Tony chỉ có 13 viên, vì vậy mỗi phát bắn, Tony đều hi vọng có thể hạ gục một tên sát thủ.
“Đoàng... Đoàng... Đoàng...” Đạn vẫn không ngừng bắn tới.
Dựa vào tấm khiên thịt chắn trước người, Tony tự tin tiến về phía trước. Cậu thành công di chuyển đến bên một chiếc cột gỗ, mà không bị trúng phát đạn nào.
Tránh sau cột gỗ Tony thở nhẹ một hơi trong lòng. Hành động của Tony là cực kì mạo hiểm. Sự mạo hiểm này của cậu, xuất phát từ sự hưng phấn, khi có thể thu hoạch thêm một đám năng lượng ngoài ý muốn.
Độc ong rất nhanh sẽ khiến lũ sát thủ trúng độc, mất sức và những cú đốt đau đớn đến tê dại sẽ làm chúng sơ hở. Như vậy, việc tiêu diệt cả đám sát thủ này với Tony mà nói, không phải việc gì quá khó khăn. Thậm chí, cậu có thể đợi nọc độc giết chết đám sát thủ mà không cần ra tay. Tony lựa chọn hành động mạo hiểm như vậy có phần dư thừa chăng.
Thực ra, Tony có cảm giác sảng khoái khi chính tay mình giết chết con mồi hơn là dựa vào đám sủng vật của mình. Giết chóc cũng là một việc có thể gây nghiện.
Dùng tấm chắn thịt che chắn một bên, Tony chĩa súng ra, cậu ngắm tới vị trí của một tên sát thủ núp sau kệ hàng. Tên sát thủ ẩn lấp sau kệ hàng khá kín kẽ, Tony hoàn toàn không có tầm bắn tốt. Tuy nhiên lũ ong bắp cày của cậu lại đang làm tốt công việc của mình.
Tên sát thủ núp sau kệ hàng mặt nhăn nhó, bởi những vết đốt đau nhức, lúc này hắn đã phát hiện ra thứ gì tấn công mình. Một tay cầm súng, còn một tay không ngừng sờ soạng quanh cổ, xua đuổi lũ ong. Lũ ong nào dễ dàng bị xua đuổi như vậy.
Rốt cuộc một con ong lại chui được vào phần cổ của tên sát thủ chích cái ngòi châm nhỏ bé mà sắc nhọn của nó…
“Ah…” Tên sát thủ bị chích đau đớn đứng bật dậy theo bản năng.
“Đoàng!” Chỉ chờ có vậy Tony liền nổ súng kết liễu tên sát thủ.
Tên vừa bị giết đã là tên thứ 5. Đám sát thủ có 8 người mà giờ đã chết hơn một nửa. Ba tên còn lại, thấy một người của mình lại bị giết, sinh ra sợ hãi.
Có tấm khiên thịt phía trước che chắn, Tony lại tiếp tục di chuyển đến gần chỗ một tên sát thủ khác đang ẩn nấp. Khi cậu đang định xông tới, thì tên sát thủ mà cậu đang nhằm vào đột ngột ngã lăn ra sàn cửa hàng giẫy giụa. Nọc độc của lũ ong bắp cày đã bắt đầu phát tác trên người của tên này, khiến hắn lên cơn co giật không ngừng. Cơn sốc phản vệ đã đánh gục tên sát thủ. Gã phơi bầy cơ thể mình trước họng súng của Tony.
“Đoàng!” Tony nở một cười nhẹ trên miệng, bóp cò bắn vào phần đầu đội mũ bảo hiểm.
Lực bắn mạnh của viên đạn ở cự ly gần, không chỉ giết chết tên sát thủ, viên đạn còn làm cho phần hàm lật của chiếc mũ bảo hiểm vỡ tung ra. Cảnh tượng máu me cùng dịch óc trông thật kinh tởm.
“Đoàng… Đoàng… Đoàng… Chết tiệt… cái quái quỷ gì đang xảy ra thế này… Fuck… chết đi… chết đi… lũ o… on…” Một tên sát thủ bỗng nổi điên nhảy ra khỏi chỗ ẩn nấp cầm súng, xoay người bắn tứ tung.
Tony cũng không có nhân cơ hội mà bắn tên sát thủ này. Cậu lẳng lặng đứng nhìn gã, cũng như canh chừng tên sát thủ cuối cùng đang ẩn nấp gần đó.
“Tạch… Tạch…” Tên sát thủ bắn điên cuồng, bắn đến khi khẩu súng vang lên tiếng lạch cạch hết đạn. Khẩu súng hết đạn, cũng là lúc tên sát thủ loạng choạng, ngã khụy hai đầu gối xuống sàn cửa hàng, gã khó nhọc cởi chiếc mũ bảo hiểm ra, khuôn mặt của gã có phần tím tái, cổ thì đỏ phù nề rất là lớn làm gã ngạt thở. Hai tay gã ôm lấy cổ cố vuốt ve, miệng không ngừng hít thở phát ra những tiếng “hừ” “hừ” nặng nhọc. Được vài giây thì gã ngã lăn ra sàn cửa hàng giẫy giụa vài cái rồi nằm im không nhúc nhích.
“Ah…” Nhìn tên đồng bọn cuối cùng chết, lại thấy tiếng vo ve của lũ ong đang lởn vởn trên đầu. Tên sát thủ cuối cùng không chịu đựng được, lao ra khỏi chỗ ẩn nấp, hướng về phía Tony nổ súng.
Họng súng của Tony đã lộ ra trước tấm chắn thịt, hướng vào chân của tên sát thủ cuối cùng bắn.
“Đoàng.” Tiếng súng vang lên tên sát thủ trúng đạn ở chân, ngã nhào xuống, khẩu súng trong tay trượt về phía trước.
“Khụ… khụ… lần này không thể chạy thoát được rồi.” Tên sát thủ nằm trên sàn nói.
Tony nghe giọng nói quen thuộc của tên sát thủ nói: “Tôi cứ tưởng anh đã chết rồi cơ. Anh chưa chết, chúng ta lại có cơ hội tán gẫu thêm một lúc.”
Tên sát thủ cuối cùng, không ngờ lại là tên sát thủ vừa mới nói chuyện cùng với Tony vài phút trước, cũng chính là tên sát thủ đã từng ám sát cậu.
“Chúng ta thì có chuyện gì để nói chứ? Muốn giết thì giết nhanh lên.”
Tony vứt tấm khiên thịt đi, bước tới trước mặt tên sát thủ, ngồi xổm xuống nói: “Lúc sắp chết người ta thường nói thật. Anh nghĩ chuyện này có đúng không? Chúng ta làm một chút thí nghiệm, kiểm chứng điều này xem thế nào. Anh đồng ý chứ?”
“Đừng… làm mấy… trò vô ích… đó. Muốn biết thì theo tao xuống địa ngục…” Tên sát thủ khó nhọc nói sau đó hắn đột nhiên cười phá lên.
“Ha… ha… Mày cũng… nhanh đi theo… chúng tao thôi.” Nhìn lũ ong bắp cày bay xung quanh trên đầu Tony, tên sát thủ vui sướng nói. Bởi hắn nghĩ sự thất bại của hắn là do lũ ong bắp cày chết tiệt bất ngờ xuất hiện tấn công mình và đồng bọn. Hắn vui sướng khi Tony cũng sắp phải chịu đựng điều mà hắn chịu đựng. Nhưng rất nhanh sự vui sướng đó của tên sát thủ biến thành một điều gì đó kinh khủng.
“Không… không thể nào… Mày… mày rốt cuộc là… thứ quái…quái vật…” Tên sát thủ trợn trừng mắt kinh ngạc, hắn không tin vào cảnh tượng trước mắt mình. Lũ ong bắp cày như những chiếc trực thăng tí hon bay tới, đậu thẳng hàng trên hai vai Tony.
“Bất ngờ không? Anh có thể đem điều lý thú mà anh không thể hiểu được này xuống địa ngục thưởng thức cùng đồng bọn.” Tony cười nói.
“Đoàng!” Tony đùa cợt với tên sát thủ, trước khi cho hắn một viên đạn, kết liễu cuộc đời của hắn.
Một chiều hoàng hôn đẫm máu phá vỡ sự bình yên của thị trấn nhỏ Hopedale. Còn với Tony thì đây là một ngày thu hoạch đầy mỹ mãn. Dù có chút tiếc nuối khi không thể tìm ra được là ai muốn giết mình.