Chương 113: Ở Đồn Cảnh Sát Thị Trấn Hopedale.

“Henry! Tôi không nghĩ được là cậu lại chạy tới đồn cảnh sát của tôi.”

“Cảnh sát trưởng Rick! Tôi có thể không tới sao! Chúng ta là hàng xóm! Thị trấn xinh đẹp của ngài xảy ra chuyện lớn như vậy, cảnh sát thị trấn Mendon tất nhiên phải đến rồi.” Henry cười nói.

Cảnh sát trưởng Rick tỏ vẻ hài lòng với lời nói của Henry, nhưng ông vẫn nghiêm mặt nói: “Được rồi, phó cảnh sát trưởng Henry! Cậu không lừa được lão già này đâu. Cậu tới đồn là vì chàng thanh niên Tony đó thôi.”

Henry nói: “Đúng là không thể qua mặt được ngài, cảnh sát trưởng!”

“Cậu nghe qua tình hình rồi chứ?” Cảnh sát trưởng Rick nói.

Henry đáp: “Trên đường đến đây, tôi đã nghe qua sự việc từ cấp dưới của ngài rồi.”

“Theo nhận định ban đầu thì đây là hành động tự vệ… chỉ có điều, số người chết… 8 người, dù 8 tên đó là một lũ súc sinh, nó cũng là một vấn đề rất lớn. Henry, tôi phải báo cáo với tiểu bang thế nào đây? Còn đám phóng viên nữa. Đầu tôi giờ giống như một quả bom vậy.” Cảnh sát trưởng Rick, có chút căng thẳng nói.

Henry nói: “Rick, ngài nghĩ quá nhiều chăng? Cứ đúng sự thật mà báo cáo thôi. Mấy người bị Tony giết chết trong lúc tự vệ, chắc chắn cũng không phải hạng tầm thường. Ngài đã tra được lai lịch của chúng chưa?”

Cảnh sát trưởng Rick nói: “Theo dữ liệu của cảnh sát liên bang, thì chúng đều là thành viên của băng đảng mô tô Shark, lũ tội phạm két tiếng ở thành phố Providence.”

Henry không ngờ tới nói: “Băng đảng tội phạm của bang Rhode Island? Chúng làm cái gì ở thị trấn Hopedale vậy?”

“Tôi biết thì cần gì phải đau đầu thế này. Ngoài đám người bị Tony giết, còn một đám khác bị cậu ta đánh bị thương, tất cả đều đang nằm trong bệnh viện chữa trị. Vụ việc này thật sự quá rắc rối.”

Henry nghi hoặc hỏi: “Những kẻ bị thương đó? Chúng…”

Cảnh sát trưởng Rick giải thích cho Henry nói: “Theo như lời khai của Tony và những gì tôi điều tra được, thì có một đám người muốn bắt giữ cháu gái của lão Wes, chủ nhân của bến thuyền nơi xảy ra vụ án, để uy hiếp ông ta trong một vụ làm ăn. Tony ra tay ngăn cản, đánh gục bọn chúng trên bến thuyền. Lúc đó lại bất ngờ xuất hiện băng đảng Shark, chúng nổ súng về phía Tony buộc cậu ta phải trốn vào cửa hàng bán đồ câu. Cuộc đấu súng diễn ra bên trong cửa hàng… kết quả của cuộc đấu súng thì cậu cũng biết rồi đấy.”

Giải thích qua cho Henry hiểu, Rick hướng Henry hỏi: “Henry, cậu có thể nói cho tôi biết, Tony là một chàng trai thế nào không? Rốt cuộc cậu ta mới chỉ 18 tuổi… chuyện xảy ra ở bến thuyền, thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.”

“Nói thật với ngài cảnh sát trưởng, tôi cũng không biết phải nói gì với ngài về Tony. Tôi chỉ biết một điều, Tony là một cậu bé lương thiện. Gầy đây thì biểu hiện của Tony luôn làm người ta phải bất ngờ và nó đều là những điều tốt đẹp.”

“Ngoài ra thì Tony đã từng một mình hạ vài tên tội phạm có tổ chức, khi chúng phạm tội ở thị trấn của tôi, còn giúp chúng tôi trong vụ đồn cảnh sát của thị trấn bị tập kích, thậm chí thằng nhóc đó còn cứu sống tôi và đứa cháu trai của mình trong một vụ phục kích. Mấy hôm trước, cảnh sát Boston cũng có gọi điện đến đồn cảnh sát của thị trấn và nói về chuyện Tony đã giúp họ bắt giữ một tên tội phạm nguy hiểm. Đấy là tất cả những gì tôi biết về Tony trong thời gian gần đây.”

Cảnh sát trưởng Rick, nghe Henry nói thì hiểu được một phần nào đó về con người Tony, nhưng ông vẫn có chút không tin vào những gì mình nghe được nói: “Thì ra cậu ta chính là chàng trai nổi tiểng gần đây ở thị trấn của cậu, là người đã hạ gục mấy tên tội phạm ma tuý và cứu sống ngài phó cảnh sát của chúng ta. Bảo sao cậu lại sốt sắng về Tony như vậy… Nhưng Tony mới chỉ 18 tuổi à. Sao cậu nhóc đó có thể giết được nhiều người như vậy…”

“Trong một vài trường hợp, tuổi tác không phải là thước đo để nói về năng lực của họ.” Henry nói.

“Có lẽ vậy...” Cảnh sát trưởng Rick nói, rồi ông trầm ngâm trong giấy lát, suy nghĩ điều gì đó trước khi nói:

“Trước khi nghe những điều cậu nói về Tony. Tôi vốn cho rắng đám người định bắt giữ cháu của lão Wes và băng Shark là cùng một bọn. Băng Shark vì lý do nào đó, không trực tiếp nhúng tay vào vụ việc này từ đầu. Chỉ tới khi thấy đồng bọn thất bại, chúng mới ra tay trợ giúp. Nhưng không ngờ lại thất bại trong tay Tony. Hiện giờ tôi lại nghĩ tới một khả năng, đó là băng Shark xuất hiện ở bến thuyền vì Tony.”

Henry hiểu ý của Cảnh sát trưởng Rick nói: “Sao có thể… không… Có lé có khả năng này thật. Vì tổ chức tội phạm trước đây Tony đối đầu ở thị trấn Mendon, có khả năng là người của bọn chúng. Chỉ có điều, đám người này mấy hôm trước đã chết trong vụ việc xảy ra ở trụ sở của FBI rồi. Và FBI vẫn chưa điều tra ra được tổ chức đứng sau lưng chúng. Không nhẽ…”

Cảnh sát trưởng Rick nghe vậy cảm thấy sự việc không hề đơn giản chút nào nói: “Henry, sự việc có vẻ phức tạp hơn tôi nghĩ… Cậu cần chia sẻ thông tin về chuyện cậu vừa nói với tôi… vụ việc này có lẽ phải giao cho FBI xử lý rồi. Nó nằm ngoài khả năng của chúng ta.”

Rick và Henry loánh thoáng suy đoán ra được một phần nhỏ của vụ việc và họ đã đúng ở vài khía cạch. Tuy vậy, nó chỉ là một góc nhỏ bé trong tảng băng chìm khổng lồ mà thôi.

Tony lúc này đang ngồi trong phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát. Cậu không hề bị còng tay hay có cảnh sát giám sát bên cạnh. Mà cậu đang ngồi thản nhiên trong phòng ăn bánh pizza.

“Cậu no rồi chứ, Tony?” Người hỏi Tony là lão Wes, người cho cậu thuê ca nô.

Tony nói: “Cám ơn ông! Cháu no rồi và chiếc bánh rất ngon.”

Lão Wes nói: “Bà lão nhà tôi, mà nghe được lời khen của cậu, sẽ rất vui.”

“Vậy ông chuyển giúp cháu lời cám ơn tới bà. Mà cháu gái ông sao rồi?” Tony lo lắng cho cháu gái của Wes hỏi.

“Con bé tỉnh rồi, nhưng còn rất sợ hãi, lũ súc sinh đó sao có thể đánh con bé được chứ. Sao chúng có thể ra tay với một đứa trẻ.” Lão Wes tức giận nói.

Tony nói: “Wes, bọn chúng muốn gì ở ông?”

“Chúng muốn bến thuyền của tôi. Nhưng lại đưa ra một cái giá rẻ mạt, tôi không đồng ý bán… chúng liền giở trò đe dọa. Tôi không nghĩ được sự việc lại phát triển đến mức độ này. Tony, tôi xin lỗi cậu! Vì đã khiến cậu bị cuốn vào chuyện này. Cậu không đáng bị như vậy.” Wes nói.

“Bến thuyền là của ông?” Tony không ngờ tới lão Wes lại là người sở hữu cả bến thuyền Hopedale rộng lớn.

Nghe Tony hỏi, lão Wes cũng không nghĩ gì nói: “Đúng vậy, bao gồm cả nhà kho, cửa hàng… diện tích hơn 30 mẫu Anh quanh bến thuyền đều thuộc sở hữu của tôi. Vậy mà chúng chỉ trả một triệu… chỉ một triệu đô la… mà chúng muốn có bến thuyền của tôi. Chúng qúa tham lam… chúng là lũ quỷ hút máu chứ không phải người.”

“Dù tiềm năng kinh tế của bến thuyền Hopedale không mấy khả quan, thì riêng giá trị đất của nó, thấp nhất cũng phải gấp 5 lần cái một triệu. Kẻ đứng sau việc thu mua kiểu cướp đoạt này, quả thật quá tham lam khi muốn sở hữu nó.” Tony suy nghĩ trong lòng.

Nhìn ánh mắt nặng trĩu, mệt mỏi của lão Wes, Tony có thể hiểu được người đàn ông này đã vất vả thế nào để có thể duy trì bến thuyền của mình hoạt động. Bến thuyền Hopedale, có lẽ đã được truyền qua vài thế hệ trong gia đình Wes. Đối với lão Wes nó không chỉ đơn giản là một khối tài sản vô chi.

“Tạch” cánh cửa phòng thẩm vấn bị mở ra. Một bóng hình xinh đẹp lao vào trong phòng, ôm trầm lấy Tony nói: “Tony, anh không sao chứ?”

Tony mỉm cười nói: “Anh không sao… không phải anh đã bảo em không cần tới sao, Young! Thế mà em vẫn tới đây là sao?”

“Là cha em muốn tới…” Thấy Tony trách mắng mình Young giải thích nói.

“Con gái đừng đổ lỗi cho ta như vậy chứ...” Ryan bước vào phòng nói.

Bị cha mình vạch trần, Young vẫn chống chế nói: “Không phải cha muốn cùng bác Jack tới sao? Con chỉ đi theo...”

“Thôi được rồi là do cha...” Ryan chào thua con gái mình quay sang hỏi han Tony nói: “Tony, cháu không sao chứ? Lúc nghe Young nói, cháu gặp chuyện làm ta lo quá.”

Tony nói: “Cám ơn bác, Ryan! Cháu không sao. Cháu làm mọi người lo lắng rồi!”

“Không có gì. Mà đây là...” Ryan nhìn lão Wes không biết ông là ai hướng Tony dò hỏi.

Tony nói: “Bác Ryan đây là ông Wes, chủ của bến thuyền Hopedale, nơi xảy ra chuyện không hay đó.”

“Ồ, thì ra là ngài Wes! Rất vui khi được gặp ngài! Tôi là Ryan!” Ryan chào hỏi lão Wes.

Wes lịch sự cười nói: “Chào cậu Ryan!”

Ryan nói: “Có lẽ ngài không biết, trước kia tôi hay được nghe cha mình nhắc tới gia đình Winter tốt bụng của thị trấn Hopedale.

Wes ngạc nhiên nói: “Cha cậu thường nhắc tới gia đình tôi?”

Ryan nói: “Vâng, ông ý thường kể về việc gia đình ngài hay phân phát cá cho các gia đình khó khăn quanh vùng.”

“Đấy chỉ là một chuyện nhỏ thôi, gia đình tôi chỉ tiếp nối những gì được dạy lại từ thế hệ trước, không nghĩ tới cha cậu lại để ý tới như vậy. Nhưng nó làm tôi cảm thấy rất vui.” Wes nói.

Ryan nói: “Đối với ngài chỉ là chuyện nhỏ nhưng đối với một gia đình khó khăn nó lại là một bữa cơm ngon lành và ấm áp biết mấy. Truyền thống đó của gia đình Winter không biết đã đem lại hạnh phúc cho bao người.”

“Phải chăng, nhờ những điều tốt đó, gia đình tôi mới gặp may mắn, khi Tony xuất hiện kịp thời, cứu đứa cháu gái đáng yêu của tôi khỏi lũ người xấu…” Wes, trong lòng dâng trào chút cảm xúc không dễ dàng miêu tả được bằng lời, nói và làm dấu thánh: “Chúa phù hộ!”

Ryan cũng đưa tay phải lên trán làm dấu thánh nói. “Chúa phù hộ!”

Lúc này Jack, Nancy, Henry và cảnh sát trưởng Rick bước vào phòng.

Bà Nancy vừa bước vào phòng liền đi đến nắm lấy tay Tony hỏi: “Tony con không bị thương ở đâu chứ?”

“Con không sao!” Nhìn ánh mắt lo lắng của mẹ mình Tony vội đáp.

“Chúa! Con trai của con, đã làm gì mà phải chịu đựng những điều kinh khủng như vậy!” Bà Nancy vẫn chưa hết bàng hoàng từ lúc nghe tin Tony xảy ra chuyện, trong lòng bà vẫn còn lo lắng rất nhiều cho cậu con trai bé bỏng của mình mà thốt lên.

Jack nghe vậy có chút không vui nói: “Bà nói gì vậy? Những việc Tony trải qua, đều là thử thách của thằng bé. Chúa sẽ luôn phù hộ cho đứa con tốt bụng của ngài.”

Henry đứng một bên nói: “Có lẽ thắng bé được Chúa giao nhiệm vụ trừ bỏ cái ác nơi trần gian.”

Cảnh sát trưởng Rick nói: “Có lẽ vậy! Như thế mới giải thích được cho những điều phi thường đó của Tony.”

Young và Tony mắt tròn mắt dẹp nhìn nhau. Không hiểu sao mọi người lại đề cập tới Chúa như vậy.

“Tony, tạm thời tối nay cháu có thể về nhà. Còn ngày mai, lúc 9 giờ sáng, cháu phải gặp người của FBI, tính chất của vụ việc khá là nghiêm trọng, vì vậy cần hoàn tất rất nhiều thủ tục pháp lý, dù cháu hoàn toàn không có tội gì trong vụ việc này.” Cảnh sát trưởng Rick nói.

Tony nói: “Vâng cháu hiểu! Sáng mai cháu sẽ tới đúng giờ.”

“Được rồi! Mọi người có thể đưa chàng trai đáng yêu của mình về.” Cảnh sát trưởng Rick vui vẻ nói với mọi người.

“Cám ơn ông cảnh sát trưởng!” Jack nói.

“Không có gì!” Cảnh sát trưởng Rick đáp.

Khi tất cả mọi người đang đi ra xe để ra về, thì Henry gọi riêng Tony ra nói chuyện.

Henry kéo Tony tới một chõ vắng hỏi: “Tony, cháu biết đám người hôm nay cháu giết là ai chứ?”

“Cháu biết bọn chúng, đây không phải lần đầu cháu đối mặt với bọn họ.”

“Tony, có phải ý cháu là, bọn chúng có liên quan tới đám tội phạm chuyên bắt cóc phụ nữ trẻ, cái lũ đã tấn công đồn cảnh sát và bắt giữ cha mẹ cháu không? Nếu vậy bọn chúng…” Henry nói.

Tony thấy Henry hiểu nhầm nói: “Không, không liên quan đến những người đó.”

Nghe Tony nói, Henry không hiểu nổi ý của Tony là như thế nào. “Vậy…”

Tony nói: “Thực ra có một chuyện cháu vẫn chưa kể cho chú biết. Cái ngày mà cha mẹ cháu bị hai tên tội phạm bắt giữ. Cũng là ngày cháu gặp phải sự ám sát của 3 tên sát thủ đi mô tô, trên đường trở về nhà từ Boston. Cuộc ám sát đó diễn ra trước khi cha Jack gọi điện thoại, dò hỏi cháu bao giờ thì về, do vừa trải qua ám sát, cháu cực kỳ mẫn cảm. Linh cảm lúc đó đã giúp cháu nhận ra, cha mẹ mình đang bị người khác khống chế. Vì vậy cháu nghĩ bọn chúng không phải cùng một bọn. Nếu cùng một bọn thì chúng sẽ không ám sát cháu, bởi mục đích của việc bắt giữ cha mẹ, là dùng để khống chế cháu, để trao đổi lấy đồng bọn của chúng đang bị giam giữ.”

Henry nghe vậy có chút không vui nói: “Sao đến giờ, cháu mới nói chuyện đó với chú?”

Tony nói: “Xin lỗi chú Henry! Không phải cháu không tin chú, mà lúc ý chuyện xảy ra với cha mẹ, đã làm cháu không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện khác, với lại cháu cũng không có chút manh mối gì về đám người này cả. Đến bây giờ cháu cũng không biết chúng là ai, vì sao lại muốn giết cháu.”

Henry nói: “Lần sau có chuyện gì cháu phải nói cho chú ngay.”

“Vâng!” Tony đáp.

Henry nói: “Phân tích của cháu khá hợp lý. Vậy chuyện vừa xảy ra lúc chiều là nhằm vào cháu sao?”

“Cháu nghĩ chỉ là tình cờ thôi.” Tony nói.

Henry nói: “Sao cháu lại nghĩ vậy?”

“Có vẻ như là cháu đã xen vào chuyện làm ăn của bọn chúng. Nếu chúng chủ đích nhằm vào cháu, chúng sẽ ra tay trên đường vắng, chứ không phải ở bến thuyền như vậy.” Tony phân tích nói.

“Chuyện này có vẻ có lý. Mà đám người bị cháu giết chiều nay, thuộc băng đảng mô tô Shark, đây là một băng đảng tội phạm có tiếng ở thành phố Providence, tiểu bang Rhode Island.” Henry nói cho Tony biết thông tin về những kẻ muốn giết cậu.

“Băng đảng Shark… thành phố Providence… Chuyện gì đây? Biết về những người muốn giết mình, càng làm cháu không thể hiểu nổi… rốt cuộc thì chúng nhằm vào cháu vì điều gì nữa. Cháu còn chưa một lần nào đến thành phố Providence… thậm chí đến bất kỳ nơi nào tại tiểu bang Rhode Island… Chuyên này thật sự không thể hiểu nổi.”

“Có thể là ai đó thuê bọn chúng giết cháu thì sao? Liệu có phải do đám buôn ma tuý ở Milford?” Henry nghĩ tới một khả năng nói.

Tony lắc đầu nói: “Cháu không nghĩ là do bọn chúng, vì nếu là bọn chúng thì lần đầu tiên ám sát cháu, sẽ không phải là thành viên của băng đảng mô tô Shark vì chúng không thiếu người và vũ khí để làm việc này. Còn lần này thì càng không, một đám người chết thì có thể thuê sát thủ sao?”

Tony cũng là có chút đau đầu, cậu thật sự không thể nghĩ được, chuyện gì có thể khiến người khác thuê nhiều sát thủ như vậy để giết mình.

Henry thấy Tony không nghĩ ra được điều gì nói: “Được rồi cháu về đi. Chú sẽ xin cảnh sát trưởng của thị trấn chúng ta, tăng thêm người tuần tra quanh khu nhà cháu. Chú còn vài việc phải giải quyết với cảnh sát trưởng Rick trước khi có thể về.”

“Vâng! Cháu, cám ơn chú! Cháu về trước đây.” Tony nói.

Nếu như không có vụ việc xảy ra trên bến thuyền, thì Tony sẽ có một buổi ăn tối thịnh soạn với các cô gái bằng lũ cá mà cậu săn được trên dòng sông Charles. Lúc rời đồn cảnh sát để ra về, Tony chỉ có thể tặng một ít cho Ryan.

Trở về trang trại, Tony thả lũ lươn điện ra chiếc ao sau nhà, sau đó tắm rửa và chờ đợi cha mẹ mình ngủ say trước khi chuồn sang nhà Naomi.