Chương 96: Nam Lan

Hạ Thanh Thanh Tống Thanh Thư nhìn nhau nở nụ cười, vội vã xuất cung.

Ra khỏi kinh thành, hai người đổi lại hình dáng ban đầu, Hạ Thanh Thanh rốt cục có thể sử dụng giọng của nàng nói rằng: "May mà có ngươi đã chuẩn bị trước tình huống như thế, nếu không bị tên bán nam bán nữ kia sờ qua bộ ngực, ui.. nghĩ đến liền buồn nôn rồi..."

Tống Thanh Thư chần chờ một chút, nở nụ cười quỷ dị hỏi: "Nàng muốn nghe nói thật hay là nói dối?"

"Nói dối là cái gì, mà nói thật lại là cái gì?" Hạ Thanh Thanh bị hắn làm cho cảm thấy lẫn lộn.

"Nói dối ư, chính là ta thần cơ diệu toán, nghi ngờ Đông Phương Bất Bại sẽ đến thẩm tra, nên dùng một chiêu như thế." Tống Thanh Thư đáp.

Hạ Thanh Thanh trong lòng nhất thời nổi lên một luồng linh cảm không lành, chần chờ hỏi: "Còn lời nói thật là gì?"

"Lời nói thật sao!" Tống Thanh Thư vẻ mặt có vẻ hơi xấu hổ, "Kỳ thật là…. Ta muốn tìm một lý do quang minh chính đại để sờ sọang nàng."

"Tống Thanh Thư, ta muốn giết ngươi!" Hạ Thanh Thanh giận dữ, lập tức rút kiếm ra hướng Tống Thanh Thư đâm tới, bất quá đối phương đã chạy mất dép từ lâu.

Mãi đến khi hai nguời nghỉ chân tại một khách sạn ở trấn nhỏ, Hạ Thanh Thanh vẫn chưa nguôi giận, Tống Thanh Thư vội vã làm lành nói: "Vừa rồi chỉ là thấy nàng không vui nên ta chỉ đùa giỡn mà thôi, để bồi tội với nàng, ta sẽ đi cùng nàng đến Hoa Sơn, còn việc của Khang Hi thì cứ để tính sau."

Hạ Thanh Thanh sắc mặt rốt cục hòa hoãn đi, ngoài miệng nói rằng: "Hừ …cũng lạ, ngươi lại tự nguyện đi cùng với ta."

Tống Thanh Thư ngượng ngùng nở nụ cười: "Dọc theo đường đi có một người châm trà rót nước làm hộ hoa sứ giả, dù sao cũng không phải là chuyện xấu ...."

Hạ Thanh Thanh bất chợt thấy hắn đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu mới phát hiện ra ánh mắt Tống Thanh Thư sáng quắc đang nhìn chằm chằm phía sau lưng mình, liền cũng quay đầu nhìn lại

Một đôi nam nữ đang buớc vào tửu lâu, nam nhân thân thể khí vũ hiên ngang, trên lưng vác một cái bao, tầm ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, nữ nhân ước chừng ba mươi hai, ba mươi ba tuổi, da dẻ trắng nhưtuyết, mi mục như họa, cổ ngọc trắng nõn, thân hình của nàng hơi đẫy đà, nhưng những đường cong trên cơ thể thì lung linh thướt tha uyển chuyển, nhất là hai bầu vú đội lên trong cái áo xông ra làm bộ ngực sữa rất bắt mắt, đó là một tuyệt sắc mỹ nhân.

Nam nhân kia dắt tay phu nhân kia, hai người cử chỉ thân mật, tựa như một đôi phu thê mới cưới, đi tới một cái bàn trống, nam nhân kia kéo qua cái băng ghế, đỡ phu nhân ngồi xuống, vô cùng ôn nhu săn sóc.

Hai người này y phục đều rất hào hoa phú quý, trên đầu phu nhân kia cắm trên búi tóc một cây trâm nạm châu hoàng kim phượng, xem mấy hạt trân châu cỡ đầu ngón tay út, sáng loáng tròn trịa, cũng biết rất là quý giá.

Thấy Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm không chớp mắt mà đánh giá cái phụ nhân kia, Hạ Thanh Thanh trong lòng có chút không vui, hừ lạnh một tiếng.

Tống Thanh Thư lẩm bẩm thở dài nói: "Tướng mạo xinh đẹp, màu da trắng nõn, đừng nói phương bắc khó mà có được một mỹ nhân như thế, cho dù là ở Giang Nam cũng cực kỳ ít có, trên người nàng xuyên bộ váy áo bằng gấm màu xanh biếc thêu hoa, màu sắc tươi sáng, có điều dung quang của nàng, so với gấm vóc rực rỡ kia thì lại có vẻ âm u vô sắc.."

"Ngươi nói đủ chưa vậy?" Hạ Thanh Thanh chỉ cảm thấy tức giận dị thường, trong giọng nói không khỏi chen lẫn một tia tức giận.

"Sao vậy? Nàng ghen ư?" Tống Thanh Thư quay đầu lại, tựa như cười mà không phải cười nhìn nàng.

Hạ Thanh Thanh đang muốn mở miệng, đột nhiên tình huống trong tửu lâu biến hóa, không khỏi gắt một cái: "Nam nhân đều không phải thứ tốt."

Tống Thanh Thư ngạc nhiên ngẩng đầu, phát hiện mấy nguời vừa nhìn là biết chính là đạo tặc ngồi bàn bên cạnh đứng dậy huớng về phía đôi nam nữ vừa tới kia.

"Chúng ta là người của Hắc Hổ trại, ai không muốn chết thì cút ngay ra ngoài." Một người trong số đó thét to, không ít thực khách trong tửu lâu dồn dập chạy ra ngoài.

"Haha.. lần này vận may lại tốt như vậy, không chỉ gặp một con dê béo, còn có tiểu nương tử quyến rũ câu người đến như thế." Mấy người còn lại dồn dập cười dâm đãng tùy ý quan sát thiếu phụ kia.

"Hỗn trướng!" Nam tử kia vỗ bàn một cái, đứng thẳng người lên.

Tống Thanh Thư âm thầm lắc lắc đầu, người đàn ông này chịu nội thương rất nặng, e sợ chạy trời không khỏi nắng a.

Mấy cái đạo tặc đá lên ghế về phía nguời nam nhân kia, nhân cơ hội đó vung vẩy phác đao chém tới.

"Quy Nông cẩn thận!" Nhìn thấy ánh đao sáng lấp lóa, phụ nhân kia sợ đến hoa dung thất sắc.

"Quy Nông?" Tống Thanh Thư giật mình trong lòng cả kinh, nghĩ thầm chẳng lẽ là hai người kia?

Nam tử đưọc gọi là Quy Nông kia không chút hoang mang, tránh thoát băng ghế đang bay tới, thân thể hơi co lại va vào nguời một tên đạo tặc.

Tên kia liền phun ra một ngụm máu tươi, rút lui mà quay về, nam tử đỡ đuợc một chiêu của một tên khác, nhẹ nhàng giơ đao trong tay của hắn đỡ lấy chiêu của mấy người khác.

"Nam nhân này trong lúc vung tay nhấc chân võ công cũng rất cao minh, nhưng vì nội lực yếu ớt nên khó mà chịu nỗi với lũ đạo tặc đông người." Viên phu nhân vẫn đang quan tâm đến hỗn loạn trong tửu điếm, thấy thế liền nói với Tống Thanh Thư.

Nàng vừa dứt lời, nam tử liền bị một tên phỉ đồ đạp trúng sau lưng, mất đi cân bằng, một tên khác làm sao sẽ bỏ qua cơ hội này, giơ lên phác đao dồn dập hướng hắn chém tới.

Nam tử vô cùng chật vật mà lách mình né tránh, có điều né tránh đuợc phác đao, nhưng không tránh đuợc quyền cước còn lại, lùi tới bên cạnh thiếu phụ kia, cuối cùng không nhịn đuợc nữa phun ra một ngum máu tuơi, nhìn thiếu phụ buồn bã cười nói: "Không nghĩ tới Điền Quy Nông ta không chết ở trong tay kim diện phật Miêu Nhân Phuơng đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, nhưng lại sẽ mất mạng trong tay mấy cái bọn đạo chích này."

Thiếu phụ kia cả người run rẩy, hiển nhiên cực kỳ sợ sệt, chăm chú ôm nam tử, thanh âm nức nở nói: "Đều là ta hại ngươi."

"Nam Lan, có được nàng một phu nhân xinh đẹp như vậy theo cùng, Điền mỗ cũng không uổng công sống trên đời này." Nam tử nhìn về phía thiếu phụ trong ánh mắt tràn ngập ôn nhu.

"Haha… chuyện sinh ly tử biệt này mấy đại gia nhìn thấy quá nhiều rồi, yên tâm đi, sau khi ngươi chết rồi, chúng ta sẽ chăm sóc thật tốt thê tử của ngươi, hàng ngày mỗi người luân phiên ra trận chiến đấu với nàng, mỗi đêm đều đem đến cho nàng vô tận khoái hoạt, chắc chắn là một tháng sau, thê tử của ngươi muốn ngừng mà ngừng không được, khi ấy sẽ triệt để quên mất ngươi thôi." Mấy tên đạo phỉ miệng đầy từ ngữ dâm tà xấu xa, cười phá lên.

Nam tử giận dữ, nhưng lúc này đứng lên chiến đấu đều không thể, chỉ có tuyệt vọng mà nhìn mọi người.

Phụ nhân kia nghĩ đến sắp bị làm nhục, sắc mặt trở nên trắng bệch, gỡ cây trâm phượng từ trên đầu xuống, kê mũi nhọn vào cái cổ trắng như tuyết.

Mấy tên đạo phỉ cũng bị doạ sợ nhảy lên, thủ lĩnh trong đó vội vàng trấn định mà nói rằng. "Ngươi thật dám đâm a? Ca gặp qua không ít nữ nhân ban đầu đều muốn chết muốn sống, nhưng có ai thật sự hạ thủ đuợc đâu... Tiểu nương tử, chết tử tế không bằng sống tạm bợ, chết rồi cái gì cũng không còn, nguơi còn sống chúng ta sẽ xem nguơi là quan âm bồ tát cung kính mỗi ngày a...."

Thiếu phụ kia động tác quả nhiên hơi do dự, hơi hơi rời xa cái cổ đi một chút, tên thủ lĩnh nhanh tay một chưởng liền đánh bay cây trâm phượng trong tay nàng.

"A!" Bên trong khách sạn truyền đến tiếng kêu sợ hãi của thiếu phụ.

Tống Thanh Thư xem tất cả tình huống đã xảy ra, không khỏi thở dài nói: "Xem ra hai nguời này chính là Điền Quy Nông cùng Nam Lan thê tử của Miêu Nhân Phuợng. Nam Lan bên ngoài xinh đẹp tuyệt luân, nhưng lại là một cô gái ngốc nghếch, gặp chuyện chỉ có thể kêu gào giống nữ nhân bình thuờng."

Ngón tay búng một cái, mấy chiếc đũa liền bay tới đâm vào tay tên đạo tặc thủ lĩnh đang muốn chạm vào nguời của thiếu phụ, mấy tên đạo phỉ còn lại nhất thời giận dữ: "Tiểu tử thúi, muốn chết hả, lại dám quản chuyện của Hắc Hổ trại chúng ta!"

"Đúng là hỏi thừa mà?" Tống Thanh Thư nhún nhún vai, chỉ vào các bàn xung quanh, "Ngươi xem một chút, có chuyện những khách nhân khác đều chạy hết rồi, chỉ còn bàn chúng ta ở đây, thế này còn không thấy được chúng ta là boss à, mắt mù a?"