Tống Thanh Thư nói xong cũng vội vội vàng vàng xoay người đi ra ngoài, không bao lâu lại hấp tấp chạy trở về, trong tay đã có thêm một ít thứ trông giốn bùn mà không phải là bùn, không biết lấy được ở đâu.
"Đây là cái gì?" Hạ Thanh Thanh nghi hoặc mà hỏi.
"Thuật dịch dung chân chính." Tống Thanh Thư cười hì hì, nói rằng, "Mau ngồi xuống, ta sẽ dịch dung lại cho nàng, dáng vẻ bộ ngực vừa rồi, người bình thường không thấy được cũng không nói, đụng phải Đông Phương Bất Bại, đương nhiên là không gạt được hắn."
"Làm gì mà có chuyện xảo hợp như thế, sẽ trùng hợp đụng tới tên bán nam nám nữ kia?" Hạ Thanh Thanh cũng bị sợ hết hồn.
"Tên bán nam nám nữ mà nàng nói, vẫn đang bực tức vì không bắt được thích khách, hắn vẫn nghi ngờ đêm đó giao thủ với hắn chính là ta, cứ quấn lấy ta, cho nên không thể để lộ ra bất cứ sơ hở nào." Tống Thanh Thư vừa nói, một bên dùng chất kết dính nhão như bùn non thoa lên mặt Hạ Thanh Thanh."Cỡi áo ngoài ra đi."
"Ngươi muốn làm gì?" Thấy bàn tay hắn cầm mảnh lụa mỏng, sự lo lắng của nữ nhân làm cho nàng rụt người lại.
"Ngực của nàng nhô lên như vậy, nếu không làm cho thấp xuống thì ai mà tin được?" Tống Thanh Thư dáng vẻ thiếu kiên nhẫn, "Đầu óc đừng có suy nghĩ đen tối như vậy, cứ xem ta giống như là đại phu là được rồi, trong mắt đại phu thì không có phân chia nam nữ."
"Hừ, nói thì dễ dàng lắm, nếu như ngươi là nữ nhân ta là nam nhân, ngươi nguyện ý để ta sờ soạng sao?" Hạ Thanh Thanh phiền muộn mà nói, có điều là đành phải nghe theo lời hắn cỡi áo ngoài ra chỉ còn cái yếm.
Lúc mấy ngón tay của Tống Thanh Thư đụng vào hai bầu vú nàng, cả người nàng run lên, muốn mở miệng, nhưng lại không biết nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là khép chặt đôi môi, cố nén nhịn.
"Cơ thể nàng sao lại nhậy cảm như vậy? Vừa chạm vào thì toàn thân run rẩy, đây là bệnh đấy, để ta chữa dứt điểm bệnh này cho."
"Câm miệng!"
"Thì đúng như vậy mà."
"Ưm….."
...
Viên phu nhân chịu đựng bàn tay của Tống Thanh Thư ở trên hai bầu vú của mình nhích tới nhích lui, một bên còn chịu đựng hai đầu núm vú bị hắn sờ qua sờ lại theo bản năng đã nhô cao săn cứng gây trướng đau, nửa canh giờ qua đi, nàng rốt cục cũng thoát ly khổ ải, nhìn mình trong gương đồng đã biến thành hình dạng nam nhân, Viên phu nhân lập tức sững sờ: "Sao lại thế này... chuyện này..."
"Cái gì mà cái này cái kia, hình dạng như thế này mới đủ anh tuấn tiêu sái chứ?" Tống Thanh Thư đắc ý thưởng thức kiệt tác của chính mình.
"Anh tuấn cái đại đầu quỷ nhà ngươi!" Hạ Thanh Thanh cảm thấy tim đập nhanh hơn nói, "Ngươi tại sao lại dịch dung ta biến thành dáng vẻ của ngươi?"
"Dáng vẻ của ta có cái gì không được chứ? Ta làm như vậy tự nhiên có dụng ý của ta, đến thời điểm nàng liền rõ ràng."
Hạ Thanh Thanh tuy rằng cảm thấy tâm trí mình có chút hỗn loạn, nhưng không thể không thừa nhận, thuật dịch dung của đối phương thuật quả thực tài năng như thần, nhìn mình trong gương đồng, lại ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Thư một chút, trong lòng khiếp sợ không thôi: "Quả thực là giống như đúc."
"Hừm, chiều cao còn kém chút." Tống Thanh Thư vòng quanh nàng xem kỹ vài vòng, sau đó lấy ra một đôi giày ném tới trước mặt nàng, "Tự độn thêm vào bên trong lòng bàn chân để tăng chiều cao đi..."
"Cái gì lung ta lung tung." Hạ Thanh Thanh nghi hoặc nhìn đôi giày bên dưới, khi đi vào chân phát hiện hai người thế mà đã cao ngang nhau, không khỏi kinh ngạc nói, "Thật thần kỳ."
Nghe được âm thanh của nàng, Tống Thanh Thư xẹp xẹp miệng, "Không được không được, phải sửa cả giọng nữa." Vừa dứt lời, đưa tay điểm mấy cái huyệt đạo ở sau gáy của nàng.
"Ngươi... Ồ?" Hạ Thanh Thanh mới vừa mở miệng, liền bị giọng nói của mình làm cho sợ hết hồn.
"So với giọng của ta cũng không chênh lệch gì nhiều, cũng coi như miễn miễn cưỡng cưỡng được rồi, người bình thường không phân ra được." Tống Thanh Thư rốt cục gật gật đầu, "Được rồi, đến lượt ta cũng phải dịch dung rồi."
Hạ Thanh Thanh tràn ngập tò mò ở một bên mà xem hắn, chỉ thấy hắn dùng cái thứ lúc nãy không ngừng nhào nặn ở trên mặt, theo hắn nhào nặn, màu xanh đen của bùn lại chậm rãi đã biến thành màu sắc của da dẻ, chốc lát sau, một phổ thông thị vệ đã xuất hiện trước mặt.
Thay đổi quần áo, căn dặn Hạ Thanh Thanh một số sự việc cần lưu ý, rồi diễn luyện vài lần động tác, thấy mọi thứ đã được rồi, hai người liền hướng cửa cung mà đi.
"Thuật dịch dung của ngươi thật lợi hại." Nhìn một số toán thị vệ gặp trên đường cúi chào mình, Hạ Thanh Thanh thấp giọng nói.
"Cũng không tính là gì, không cần phải khen ta làm gì." Tống Thanh Thư mắt nhìn thẳng, vẻ mặt nghiêm túc.
Hạ Thanh Thanh cắn môi dưới, giọng nói nũng nịu nói tiếp: "Sau này hãy dạy cho ta!!"
"Muốn học à? Cầu ta a."
"Đi chết!"
"Cô nãi nãi … hiện tại đang là hình dáng của ta, lúc nói chuyện đừng động một chút là cắn môi, lúc bước đi thì cái mông cũng đừng vểnh lên như vậy, không khéo người khác nhìn thấy lại cho là ta đã biến thánh bán nam bán nữ..hừ…hừ.."
"Ngươi!" Hạ Thanh Thanh suýt chút nữa bị hắn làm cho tức giận đến hộc máu.
Hai người một đường cãi nhau, đi tới cửa cung, đưa lệnh bài ra, thị vệ kiểm tra qua rất nhanh cung kính mà hai tay trả lại: "Tống đại nhân thuận buồm xuôi gió."
Hạ Thanh Thanh mỉm cười ra hiệu, nghĩ thầm dọc theo đường đi cũng không cái gì bất ngờ mà, chuẩn bị ra khỏi cửa cung thì phía sau truyền tới một âm thanh mà nàng cả đời đều sẽ không quên: "Tống đại nhân chuyến này nguy hiểm tầng tầng, bổn tọa ra đây để đưa tiễn."
Tống Thanh Thư mặt biến sắc, lặng lẽ ra dấu cho Hạ Thanh Thanh, Hạ Thanh Thanh rất nhanh phản ứng lại, vội vã cười nói: "Có thể được Đông Phương giáo chủ tự mình tiễn đưa, Tống mỗ chịu không nổi vinh hạnh này."
Nhận ra được giọng nói Tống Thanh Thư khác biệt, Đông Phương Bất Bại kỳ quái nhìn hắn, có điều cũng không quá để ý tới, sự chú ý trái lại là nằm trên người tên thị vệ đi theo mà Tống Thanh Thư đang cải trang: "Uả… Tống huynh đệ không phải đã nói với hoàng thượng là một mình đi chấp hành nhiệm vụ sao, tại sao lại còn mang theo một tên thị vệ?"
"À." Hạ Thanh Thanh giả vờ trấn định nói rằng, "Tại hạ cũng có một số việc cần một hai chân chạy đi làm."
"Thật không?" Nhìn chăm chăm vào Tống Thanh Thư đang giả làm tên thị vệ, Đông Phương Bất Bại trong lòng càng thêm ngờ vực, suy nghĩ:” Chẳng lẽ tên Tống Thanh Thư này thực sự là gan to bằng trời, dám lén lút dịch dung mang theo Mật phi ra khỏi hoàng cung?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng này, Đông Phương Bất Bại mỉm cười đi tới bên người Tống Thanh Thư, vươn tay ra chậm rãi hướng về trước ngực hắn chộp tới, trong miệng nói: "Bản tọa giúp ngươi nhìn một chút ngươi chọn cái này thị vệ có hữu dụng hay không."
Thấy bàn tay của Đông Phương Bất Bại chậm rãi sát lại gần đại huyệt trên ngực mình, Tống Thanh Thư trong lòng có chút lo lắng, cuối cùng cắn răng một cái, từ bỏ ý định phản kháng, tùy ý đối phương vỗ đến trên ngực mình.
Đông Phương Bất Bại cảm thấy lòng bàn tay của mình chạm vào một lồng ngực rắn chắc, chứ không nhuyễn mềm như bầu vú của một nữ nhân, cảm thấy có gì không đúng, khiến cho Đông Phương Bất Bại vô cùng kinh ngạc.
Theo suy đoán của Đông Phương Bất Bại, tên thị vệ đi theo này có thể là do Tống Thanh Thư dịch dung cải trang Mật phi để mang ra khỏi thành, có điều dù thuật cải trang cao minh đến đâu, cũng không thể nào làm cho đặc điểm riêng tư của một nữ nhân biến mất, vì lẽ đó nên y mới cố ý kiểm tra bộ ngực, nếu như đối phương thật sự là Mật phi, chắc chắn là mình phân biệt được đối phương là nam hay là nữ.
"Ngươi cái nhân yêu đáng chết, mò đủ chưa, ngươi thế nhưng đã sờ ngực của ta hai lần rồi!" Tống Thanh Thư mồ hôi lạnh ứa ra, ngoài miệng nhưng lại nở nụ cười: "Ty chức gặp Đông Phương đại nhân."
Vững tin đối phương là nam nhân, Đông Phương Bất Bại tay phảng phất giống như bị bỏng lập tức rụt trở lại, ghét bỏ mà liếc mắt nhìn hắn, quay đầu lại nhìn Hạ Thanh Thanh: "Tống đại nhân muốn dẫn tùy tùng, tự nhiên có đạo lý của ngươi, bản tọa chúc Tống đại nhân mã đáo thành công." Nói xong cũng không đợi đối phương trả lời, nhẹ nhàng mà đi.