Mấy người tuy nghe không hiểu ý tứ của hắn là gì, nhưng nhìn vẻ mặt trào phúng của hắn vẫn khiến cả lũ tức giận, giơ đao đồng loạt chém về phía hắn.
Tay của Tống Thanh Thư lại vỗ lên trên mặt bàn, tất cả đũa đựng trong ống trúc bị chấn động toàn bộ bắn ra ngoài, ống tay áo của hắn vung lên, dùng nội lực đẩy những chiếc đũa bay đi như mũi tên bắn về phía mấy tên cường đạo.
Sau mấy tiếng kêu thảm thiết, trên tay bọn đạo phỉ thay vì cầm đao, giờ đây đã bị mấy cây đũa đâm thủng, đau đớn, hoảng sợ, cả bọn liếc mắt nhìn nhau rồi chật vật mà chạy thoát thân.
Điền Quy Nông nhìn thấy mắt liền sáng lên, hắn tuy rằng không phải là cao thủ nhất lưu, nhưng nhãn lực cũng không phải là kém, thấy Tống Thanh Thư có thể dùng nội lực điều khiển những cây đũa chuẩn xác đâm trúng bàn tay mỗi người, nội lực hùng hậu tinh tế như thế đúng là kinh hãi thế tục, trong lòng hơi động: "Người này xem ra võ công còn cao hơn mấy phần so với Miêu Nhân Phượng."
"Tại hạ Điền Quy Nông, đa tạ hai vị cứu giúp, khục khục. . ." Điền Quy Nông một câu nói còn chưa dứt lời, đã ho lên kịch liệt, hiển nhiên là do nội thương.
Tống Thanh Thư đưa tay ra dơ trước mặt Hạ Thanh Thanh: Nàng lấy ra đi..."
"Cái gì?" Hạ Thanh Thanh sững sờ, không hiểu gì hỏi.
"Phục Linh Thủ Ô Hoàn, trên người ta không có thuốc trị thương." Tống Thanh Thư cười nói.
"Hừ, ngươi đúng là không khách khí." Mặc dù nói như thế, nhưng Hạ Thanh Thanh vẫn lấy một viên ra.
"Vị phu nhân này.. đây là thuốc chữa thương, phu nhân hãy cho phu quân của mình uống vào đi." Tống Thanh Thư đem Phục Linh Thủ Ô Hoàn đưa tới trước mặt Nam Lan, nhẹ nhàng nói, Hạ Thanh Thanh thấy hắn cầm dược vật của mình để lấy lòng mỹ nhân kia, tức giận liền 'hừ...' một tiếng, xoay đầu qua nơi khác, không nhìn tới hắn nữa.
Thấy rõ bộ dáng Tống Thanh Thư anh tuấn nhã nhặn, lúc nãy phất tay phất chân tiêu sái đẩy lùi bọn đạo tặc, Nam Lan trong lòng nhảy một cái, vội vã hạ thấp người nói rằng: "Thiếp thân đa tạ ân công cứu mạng, còn không biết cao tính đại danh của ân công là gì."
"Phu nhân không cần khách sáo!"
Giọng nói của Nam lan dịu dàng, trên người nàng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng dể chịu, khuôn mặt tuy mệt mỏi nhưng vẫn toát ra vẽ mỹ nhân thành thục khiến người khác mê say, Tống Thanh Thư đột nhiên phát hiện ra, khi hắn đối diện với loại mỹ nữ thành thục như thế này, thì bản thân không tự chủ được lại sinh ra một loại dục vọng,
Lúc Nam Lan tiếp nhận dược vật, Tống Thanh Thư vội đến gần đỡ nàng đứng thẳng lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhân cơ hội làm như vô tình lướt qua trên bầu vú của nàng. "Đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, Điền Quy Nông kẻ này thực sự là diễm phúc không cạn."
Từ bầu vú liền truyền đến cảm giác tê dại, Nam Lan hoảng sợ, theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy Điền Quy Nông vẫn đang nữa tỉnh nữa mê, phu nhân đi cùng hắn thì đầu hướng về một bên khác, hiển nhiên cũng không thấy tình huống vừa rồi.
Trong lòng nàng có chút tức giận, ngẩng đầu thì lại thấy Tống Thanh Thư một khuôn mặt đầy chính khí, trong lòng nghi hoặc, có lẽ đối phương chỉ là vô ý đụng phải, có lẽ là mình qua cả nghĩ rồi?
"Phu nhân có thể gọi tại hạ là Tống Thanh Thư, vị này chính là Ôn cô nương bằng hữu của tại hạ." Tống Thanh Thư cũng không dám đem tên Hạ Thanh Thanh nói ra cho hai người bọn họ, Điền Quy Nông là thủ hạ của Bảo thân vương ở Thịnh kinh, nhỡ vạn nhất truyền tới trong tai Khang Hy, thì mình không còn có lời gì để mà giải thích.
"Hóa ra là Tống công tử cùng Ôn cô nương." Nam Lan một bên đỡ Điền Quy Nông cho hắn uống thuốc, một bên cười gật đầu ra hiệu.
"Không biết phu nhân xưng hô như thế nào?" Tống Thanh Thư đi tới sau lưng Điền Quy Nông, vận công giúp đỡ hắn chữa thương.
Nam Lan sắc mặt lúng túng, nghĩ thầm đối phương vì sao như vậy đường đột, bất quá nghĩ đến hắn chính là ân nhân cứu mạng, hơn nữa hiện tại đang trị liệu thương thế cho Điền Quy Nông, không thể làm gì khác hơn là trả lời rằng: "Thiếp thân họ Nam, tên một chữ một chữ Lan."
"Nam Lan? Tên này quả nhiên hợp với phu nhân."
Nam Lan sắc mặt ửng đỏ, hơi hơi ngượng ngùng nói rằng: "Tống công tử quá khen."
Một bên Hạ Thanh Thanh cũng nhịn không được khi nghe Tống Thanh Thư thừa dịp phu quân đối phương hôn mê, đùa giỡn với phu nhân người ta, liền xen miệng hỏi: "Tôn phu bị thương nặng như vậy, không biết là bị người nào đả thương."
Nam Lan phu nhân ngẩn người ra, nhớ lại sự tình mình cùng Điền Quy Nông bỏ trốn, sau đó bị Miêu Nhân Phượng đuổi tới, Điền Quy Nông không địch lại, đành phải chết, chính nàng liều mạng che chắn ở trước người Điền Quy Nông, thấy vậy Miêu Nhân Phượng thương tâm như đứt từng đoạn ruột, lặng lẽ cô đơn bỏ đi.
Nhưng những chuyện như thế làm sao nói cho người ngoài, Nam Lan đành hàm hồ nói rằng: "Chúng ta có một mối thù lớn nên bị hạ thủ, may là thoát được tính mạng."
Vào lúc này Điền Quy Nông cũng tỉnh lại, cảm thấy trong đan điền một đoàn nhiệt khí ấm áp, phía sau lưng cũng truyền đến một luồng chân khí, liền biết đang được cao nhân hỗ trợ, vội vã hỏi thăm họ tên hai người Tống Thanh Thư.
Một bên Nam Lan gắt giọng: "Quy Nông, lúc huynh hôn mê, ân công đã nói cho ta biết, vị này chính là Tống Thanh Thư công tử, vị này chính là Ôn cô nương."
"Tống Thanh Thư?" Điền Quy Nông ngẩn ngơ, do dự hỏi, "Có phải ân công là nhất đẳng thị vệ trong Tử Cấm thành?"
Tống Thanh Thư sững sờ, nghĩ thầm hắn làm sao biết mình, hỏi: "Điền huynh nhận thức Tống mỗ?"
"Ân công năm trước quét ngang các bang phái mấy tỉnh trong cảnh nội Đại Thanh, trận chiến phái Thái Sơn một chiêu kiếm đánh bại Chân Vũ quan chủ Xung Hư đạo nhân, sau đó lại đánh bại ngũ Nhạc minh chủ Tả Lãnh Thiền, Điền mỗ thân là người trong võ lâm, đương nhiên là nghe qua uy danh." Điền Quy Nông có chút không tự nhiên, nghĩ đến chuyện Bảo thân vương nghi ngờ mục đích của Khang Hy về chuyện này, nên phái mình nhập quan điều tra, nhưng khi đi ngang qua nhà thế giao Miêu Nhân Phượng nhân tiện ghé thăm một thời gian, vừa nhìn thấy Nam Lan thê tử của Miêu Nhân Phượng đã sinh lòng lưu luyến, mới dẫn đến chuyện bị thương chật vật suýt chết như ngày hôm nay...
Nghe hắn nói đến trận chiến trên Thái Sơn, Hạ Thanh Thanh sắc mặt âm trầm dường như mưa giông sắp tới, Tống Thanh Thư vội vã nói sang chuyện khác: "Vừa nãy nghe tôn phu nhân từng nói, Điền huynh có một mối thù lớn, chẳng hay có cần tại hạ hỗ trợ hay không?"
"Có một số việc cần tự chúng ta đối mặt, đa tạ ý tốt của ân công." Điền Quy Nông theo bản năng cự tuyệt nói, nghĩ đến Miêu Nhân Phượng đêm đó đã buông tha hai người, dựa theo cá tính của Miêu Nhân Phượng, đương nhiên sẽ không tiếp tục truy sát mình. Mặt khác hắn đang vội vã về Thịnh kinh hướng Bảo thân vương phục mệnh, thấy Tống Thanh Thư nhiệt tình như vậy, chỉ lo hắn cũng đánh vào bí mật bảo tàng Sấm vương, nào dám để hắn lẫn lộn đi vào.
"Ân công, chuyện hôm nay, Điền mỗ khắc trong tâm khảm, ngày khác ân công nếu như đến Thiên long môn ở Thịnh kinh, Điền mỗ nhất định quét giường đón tiếp ân công." Điền Quy Nông cảm thấy thương thế đã hơn nhiều rồi, liền vội vàng đứng lên cáo từ nói.
"Ồ?" Tống Thanh Thư lông mày nhíu lại, cũng đứng lên đáp lễ lại, "Ngày khác có cơ hội, Tống mỗ sẽ đến nhà thăm Điền huynh cùng phu nhân."
Nam Lan phu nhân trong lòng lại thấy quái lạ đến cực điểm, liên tưởng tới vừa rồi vú của mình bị mấy ngón tay của hắn khều nhẹ khi nãy, hắn vừa nói sẽ đến thăm mình, lúc đó nàng nhìn theo ánh mắt của hắn thấy hắn đang nhìn mình, trực giác của phụ nữ để cho nàng nhận ra được đối phương tựa hồ có một chút ý tứ đối với mình.
"Người đã đi rồi, còn nhìn cái gì vậy." Một bên Hạ Thanh Thanh giọng chua chua mà nói rằng.
Tống Thanh Thư quay đầu lại nhìn Hạ Thanh Thanh đang giận tái mặt, cười hì hì nói."Ông trời thật là ưu ái đối với ta, một đại mỹ nhân vừa đi, mà vẫn còn có một đại mỹ nhân khác làm bạn."
"Hừ, không có một câu nào đứng đắn." Hạ Thanh Thanh sắc mặt rốt cục hòa hoãn vài phần, hỏi, "Chúng ta lúc nào đến Hoa Sơn, ta không có thời gian cùng ngươi đến các môn phái đi thu con tin."
"Nàng nếu đã nói, ta tự nhiên là lập tức bồi nàng lên Hoa Sơn." Tống Thanh Thư suy nghĩ, Khang Hi cũng không quy định thời gian, mình lên Hoa Sơn xong quay lại cũng không muộn.
"Nếu không thích thì ngươi cứ ở lại, bổn cô nương không ép buộc ngươi a." Hạ Thanh Thanh ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng rất ngọt ngào không giấu được hơi nở nụ cười trên môi.
Mấy ngày qua đi, hai người đến một vách núi gần Hoa Sơn, Hạ Thanh Thanh đột nhiên ngừng lại, do dự một chút, quay đầu hướng Tống Thanh Thư nói rằng: "Ngươi có phải là rất yêu thích ta đúng không?"