Chương 89: Đi đêm lắm có ngày gặp ma

Ngay lập tức trên người Viên phu nhân chỉ còn lại thiếp thân màu trắng bằng vải lụa, lụa mỏng mong manh không che được làn da trắng như tuyết của nàng, dưới cái yếm lụa trắng lộ ra hai đầu núm vú tròn xoe như ẩn như hiện, tỏa ra mị lực vô cùng, phối hợp với thân thể uyển chuyển cùng đường cong mềm mại kinh người, chỉ cần là nam nhân luôn muốn ôm nàng vào trong lòng mà chiều chuộng yêu thương....

"Ngươi vô liêm sỉ!" Hạ Thanh Thanh tức giận đến cả người run, trừng mắt mà nhìn hắn.

Đừng dùng loại ánh mắt như thế nhìn tại hạ, ngày đó tại Lệ Xuân viện ở Dương Châu, cái gì không nên xem thì ta cũng đã nhìn, không nên sờ ta cũng đã sờ rồi nàng cần gì mà phải phản ứng mạnh như vậy.

"Không cho nói chuyện đó." Nghĩ đế đêm đó hai người ân ái triền miên, Hạ Thanh Thanh cảm thấy cực kỳ phức tạp.

"Không cho nói thì không nói." Tống Thanh thư cười cười đứng ở đó mà nhìn giai nhân giờ chỉ còn lại thiếp thân màu trắng đứng ở đó, liền ôm nàng đi về phía giường nàng sợ đến hoa dung thất sắc: "Không nghĩ tới ngươi là loại người như vậy!"

"Không phải Là nàng cho rằng là ta đã giết phu quân của nàng sao, đã là như vậy, thì ta sẽ.... Ánh mắt của Tống Thanh Thư chăm chú quét qua trên người nàng từ trên xuống dưới. "Ừm… sẽ dứt khoát thu nhận Viên phu nhân, giết phu cướp thê, há không phải là một chuyện mỹ hảo sao?"

Làn da ngọc như sương tuyết da thịt hiện ra lộng lẫy, eo thon dương liễu, bụng dưới bằng phẳng, mông ngọc tròn trịa, hai chân thon dài rắn chắc, khắp nơi thân thể của nàng đều mang một cảm giác mê hoặc khó có thể dùng ngôn ngữ diễn tả, cái tiểu nội khố hằn lên cái khe làm cho Tống Thanh Thư nước miếng muốn chảy ra, Viên phu nhân chính là nữ nhân phong tình đang vào thời kỳ sung mãn, phong vận cả người nàng toả ra một sự quyến rũ cực kỳ .

Vốn tưởng rằng đối phương sẽ bị dọa đến kêu la om xòm, nào có biết khi nghe hắn nói xong Hạ Thanh Thanh trái lại nở nụ cười xinh đẹp: "Ta biết ngươi sẽ không làm như thế."

"Ây. . ." Thấy đối phương làm kiểu ngươi là người tốt, Tống Thanh Thư đang hung hãn liền im bặt.

Có điều hắn không biết Viên phu nhân lúc này cười nói nhưng bên trong đang che giấu trái tim đang vô cùng lạnh lẽo, trong đầu nàng đang suy nghĩ: “Không thể làm gì khác hơn là phải mềm giọng dẫn dụ đối hắn, chờ khi giải khai được huyệt đạo, nhất định phải. . . “

"Ta không có lừa gạt ngươi chứ, nói rồi chỉ là mượn y phục của nàng một chút mà thôi." Tống Thanh Thư đặt nàng nằm lên trên giường xong xoay người mặc y phục dạ hành của nàng lên trên người.

"Hả?" Hạ Thanh Thanh nghi hoặc mà nhìn hắn, trong lòng kỳ quái hắn muốn làm gì?

"Bộ này mặc có chút chật rồi." Tống Thanh Thư hoạt động một chút tay chân, cau mày nói rằng, "Đúng rồi còn thiếu."

Hạ Thanh Thanh thấy hắn xoay người ở trên bàn lấy ra hai cái quả táo, nhét vào trước ngực, hai tay nâng lên một chút, hài lòng nói rằng: "Hừm, to nhỏ hợp lý, lúc này mới giống."

Dần dần mới hiểu ý đồ của nàng hắn, nhìn thấy dáng vẻ buồn cười của hắn, Hạ Thanh Thanh không khỏi cười khúc khích, tâm tình tích tụ nhiều ngày cũng giảm bớt chút ít.

"Còn phải mượn Kim Xà kiếm của ngươi dùng một lát." Sau khi che mặt, đem Kim Xà kiếm đeo ở sau lưng nói: "Trước tiên cần phải để đại nội thị vệ tin tưởng ngươi đã rời đi hoàng cung, không phải vậy bọn họ sớm muộn sẽ tìm được nơi này." Nói xong cũng nhảy ra ngoài cửa sổ, hướng về nơi ầm ĩ tiếng của thị vệ chạy đi.

Một đám đại nội thị vệ chính đang khua chuông gõ mõ mà lục soát tìm kiếm nữ thích khách kia, đột nhiên thấy một bóng đen chợt lóe lên, nhìn thân hình có lồi có lõm còn đeo Kim Xà kiếm sau lưng, đặc thù rõ ràng như thế, Đa Long quát to một tiếng, vội vã dẫn một đám thị vệ đuổi theo.

Lấy khinh công của Tống Thanh Thư, những thị vệ này còn khuya mới có thể đuổi kịp hắn, có điều để thị vệ tận mắt nhìn thấy thích khách đã chạy thoát ra khỏi hoàng cung, nên đã thả chậm tốc độ lại.

Tống Thanh Thư đang khoan thai mà vọt qua một đám thị vệ, thì đột nhiên biến sắc, ngừng lại nhìn người mặc áo đỏ trước mặt, mồ hôi lạnh tuôn ra.

"Hôm nay hoàng cung thật náo nhiệt, bản tọa liền tới xem một lát, nào ngờ trùng hợp lại gặp ở đây" Đông Phương Bất Bại cười tủm tỉm mà nhìn Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư suýt chút nữa trực tiếp kéo xuống khăn che mặt gọi đại ca, nhưng nghĩ tới để Khang Hi biết mình chứa chấp thích khách, e sợ nỗ lực cùng tính toán trước đó hết thảy đều uổng phí, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, nắm bắt cổ họng hừ lạnh một tiếng.

"Âm thanh nữ nhân khó nghe như thế, khẳng định cũng không xinh đẹp gì. Để bản tọa đến thành toàn cho ngươi đi." Tiếng nói vừa dứt, thân hình cũng đã biến mất ở tại chỗ.

Đã từng nhìn thấy Đông Phương Bất Bại mấy lần ra tay xuất chiêu, Tống Thanh vừa thấy y biến mất, liền vận lên khinh công Đạp Sa Vô Ngân lập tức phóng ra ngoài vài chục trượng, Kim Xà kiếm đã cầm trên tay phòng bị.

"Ồ?" Đông Phương Bất Bại lập tức vồ hụt, hứng thú mà nhìn hắn, "Tiểu nương tử khinh công rất tốt nha.... Trong tay ngươi nắm chính là Kim Xà kiếm, chẳng lẽ ngươi là phu nhân của Viên Thừa Chí?"

Thấy hắn nói đùa giỡn, Tống Thanh Thư cả người một trận phát tởm, nghĩ đến hắn nuôi dưỡng nam sủng Dương Liên Đình, nhất thời chỉ cảm thấy hoa cúc căng thẳng, vội vã vận lên Đạp Sa Vô Ngân hướng về phía ngoài cung chạy đi.

Đông Phương Bất Bại một trận cười dài: "Thú vị, thú vị, bản tọa gần nhất đang cần cái cơ thiếp, trước đây còn chưa có thử qua tư vị góa phụ, lần này ngươi coi như la rách cổ họng cũng không ai cứu được ngươi, ha ha ha...." Nói xong bóng đỏ lóe lên, cấp tốc hướng về phía Tống Thanh Thư mới biến mất đuổi tới.

Hắn càng nói như vậy, Tống Thanh Thư càng bị dọa cho sợ vỡ mật, chạy trốn càng nhanh hơn.

Một đường chạy đi, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy hối hận không ngớt: "Báo ứng a, đều là báo ứng a, mới vừa đùa giỡn xong Hạ Thanh Thanh, chính mình cúc hoa trinh tiết khó giữ được."

"Tiểu nương tử, chạy trốn thật nhanh mà." Đông Phương Bất Bại theo đuôi mà đến, trong lòng cũng thầm giật mình, nữ nhân này khinh công e sợ không dưới cái lão thái giám bí ẩn lần trước, di chuyển tránh né có thể thua kém Quỳ Hoa Bảo Điển, nhưng di chuyển thẳng tắp, không cẩn thận, ngay cả mình đều không đuổi kịp.

Phát hiện mình dùng hết toàn lực cũng không cắt đuôi được Đông Phương Bất Bại, Tống Thanh Thư quyết định dừng lại tử chiến đến cùng, bởi vì hắn biết nội lực đối phương khẳng định cao hơn so với mình, tiếp tục chạy cuối cùng chính mình e sợ một tia sức đề kháng đều không còn, vừa nãy trong đầu linh quang lóe lên, nghĩ đến một chút hi vọng sống.

"Choa, tiểu nương tử làm sao không chạy tiếp?" Thấy nàng ngừng lại, Đông Phương Bất Bại cũng thản nhiên dừng lại cười dịu dàng mà nhìn hắn.

Tống Thanh Thư giơ kiếm lên trước ngực, tập trung tinh lực tiến vào cảnh giới tỉnh lặng như mặt nước giếng không dao động.

"Phu quân ngươi đều không phải đối thủ của ta, tiểu nương tử cần gì liều mạng như thế." Đông Phương Bất Bại khẽ mỉm cười, phi thân bay qua.

Tống Thanh Thư nội lực chấn động, Kim Xà kiếm hướng về đối phương bắn ra, tự thân đồng thời song chưởng đánh ra tiến lên nghênh tiếp.

Đông Phương Bất Bại khóe miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng uốn eo một cái, liền tránh thoát Kim Xà kiếm đang bay tới, trong chớp mắt cùng đối phương giao thủ mười mấy chiêu.

Đang muốn khích lệ đối phương võ công cao minh, Đông Phương Bất Bại lỗ tai hơi động, vội vã biến mất ở tại chỗ, tránh thoát Kim Xà kiếm đang bay trở lại.

Đông Phương Bất Bại đứng ở bên ngoài mấy trượng, nhìn thanh Kim Xà kiếm bao bọc đối phương cách ngoài ba thước, lơ lửng trên không bảo vệ toàn thân đối phương, vẻ mặt đã tập trung tinh thần khí nói: "Đây là ngự kiếm thuật trong truyền thuyết ư?"

Lần trước khi dùng kiếm gỗ, chỉ một chiêu kiếm phóng ra kích thương được Hồng An Thông, làm cho Tống Thanh Thư ngộ ra nhiều điều, cả năm nay khi rãnh rổi, hắn thường suy nghĩ đến phương pháp ngự kiếm, sau này hắn đã tìm ra cách tương tự sử dụng kình lực Cầm Long Công để khống chế phi kiếm, đồng thời cùng lúc còn có thể dùng song chưởng đối địch, đương nhiên bây giờ chưởng cùng kiếm phối hợp vẫn còn chưa thạo, nhưng đối mặt với võ công cao siêu của Đông Phương Bất Bại, hắn đành ép bản thân lấy ra dùng công phu này.

"Tiểu nương tử, không nghĩ tới võ công của ngươi lại so với chồng ngươi cao hơn hẳn, lần này bản tọa đối với ngươi càng có hứng thú." Đông Phương Bất Bại trong ánh mắt tràn ngập kỳ dị hào quang, nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư.