Chương 88: Mượn y phục mà thôi

Diệt trừ một đại họa trong lòng, Khang Hi mặt rồng vô cùng vui vẻ, ngay đêm đó ở trong cung mở thiết yến, chiêu đãi Đông Phương Bất Bại, Vi Tiểu Bảo cùng với Tống Thanh Thư đoàn người.

Trong bữa tiệc Cưu Ma Trí đột nhiên đứng dậy hướng về Khang Hi cáo từ, Khang Hi sững sờ, còn tưởng rằng hắn là xấu hổ không chịu nổi, lập tức trấn an nói: "Minh vương võ công cái thế, mọi người đều biết, một lần thất thủ, cũng không có cái gì quá mức, hà tất xin nghỉ đây?"

Cưu Ma Trí hai tay tạo thành chữ thập, cung kính mà đáp: "Hồi bẩm hoàng thượng, bần tăng cũng không phải tính toán nhất thời vinh nhục. Chỉ là võ công của bần tăng có một số nghi hoặc, cần về Thổ Phồn thỉnh giáo cao nhân tiền bối ở Ninh Mã Tự, mong rằng hoàng thượng thứ lỗi."

Tống Thanh Thư cũng nói: "Hoàng thượng, tại hạ đối với Minh vương tình huống cũng có biết một ít, Minh vương xác thực nói không ngoa."

"Nếu như vậy, cái kia trẫm cũng không làm khó quốc sư. Đợi lát nữa trẫm sẽ sai người viết một phần kết minh quốc thư, quốc sư mang về Thổ Phồn, đây cũng là chuyện tốt giữa hai nước." Khang Hi sững sờ, rất nhanh phản ứng lại.

"Có thể cùng Đại Thanh kết minh, quả thật là may mắn của Thổ Phồn ta." Cưu Ma Trí mặt lộ vẻ vui mừng, chuyến đi Trung Nguyên này tuy rằng không tính là thành công, nhưng cùng Mãn Thanh kết minh ước, trở về Thổ Phồn đương nhiên rất là thoả mãn.

"Nghe tiếng cao tăng Liên Hoa Sinh đời trước của Ninh Mã Tự bế quan mấy chục năm đã lâu, tu vi đã tiếp cận cảnh giới quỷ thần. Mong rằng Pháp Luân minh vương thay mặt bản tọa truyền lại, bản tọa khi nào sắp xếp được thời gian ổn thỏa, sẽ đi tới Ninh Mã Tự, lĩnh giáo tuyệt thế thần công của cao tăng." Ngồi ở vị trí đầu Đông Phương Bất Bại để chén rượu xuống, từ tốn nói.

Cưu Ma Trí vẻ mặt nghiêm túc mà nói rằng: "Ninh Mã Tự tất quét đường đón Đông Phương giáo chủ tới."

Đông Phương Bất Bại gật gật đầu, không để ý đến hắn nữa, tự rót tự uống tiếp.

Sau đó mấy ngày, Tống Thanh Thư chờ ở trong hoàng cung nhàm chán, sau khi tiệc rượu kết thúc ngày thứ hai Cưu Ma Trí liền khởi hành về Thổ Phồn, Vi Tiểu Bảo cũng về nhà ôm lão bà, Đông Phương Bất Bại hành tung bí ẩn cũng không biết ở nơi nào, chỉ còn dư lại Tống Thanh Thư cái này nhất đẳng thị vệ, không thể không ở lại trong cung.

May là Khang Hy nể tình ta là người trong giang hồ, đặc biệt khai ân không cần ứng tên điểm danh mỗi ngày, tránh khỏi mỗi ngày ở trong hoàng cung xoay quanh tuần tra.

Dựa theo Khang Hi ý tứ, hắn bình thường không phải làm chuyện gì cố định, thời điểm có yêu cầu tự nhiên sẽ thông báo hắn.

"Ai, hàng ngày trôi qua giống như cứ chờ đợi một ngày nào đó sẽ có tiểu thư đến lâm hạnh, cái cảm giác này thật khó chịu a…." Tống Thanh Thư đẩy mở cửa sổ, nhìn sao trên trời đờ ra.

"Có thích khách!" Xa xa truyền đến như có như không âm thanh, nếu không phải Tống Thanh Thư bây giờ nội lực tinh thâm, e sợ còn không nghe được.

"Hừm… thích khách nào ngu như vậy, hết chuyện chạy đến hoa viên của Từ Ninh cung?" Tống Thanh Thư lẩm bẩm mắng, bất quá nghĩ đến mình ở đây cũng đang tẻ nhạt, liền vươn mình nhảy ra ngoài cửa sổ hướng về nơi phát ra tiếng kêu phóng đến.

Cũng không lâu lắm, liền nghe tiếng binh khí giao tranh, Tống Thanh Thư lắc đầu cười cợt, Mãn Thanh thị vệ bên trong tuy rằng không có cái gì cao thủ chân chính, thế nhưng mỗi người võ nghệ tinh xảo, nếu bị bọn họ cuốn lấy thích khách chỉ sợ cũng thoát thân không được.

Chờ đến khi thấy rõ tình huống giữa trường, Tống Thanh Thư sắc mặt không khỏi khẽ biến.

Bị thị vệ đại nội bao vây tấn công là một người mặc áo đen, tuy rằng có cái khăn đen bịt mặt, nhưng vóc người thướt tha đường cong rõ ràng đã chứng minh nói cho tất cả mọi người biết đây là một nữ nhân

Có điều cái này cũng không phải trọng điểm, để Tống Thanh Thư sắc mặt thay đổi chính là trong tay đối phương đang cầm trong tay chính là Kim Xà kiếm.

"Kim Xà kiếm?" Tống Thanh Thư trong lòng cả kinh, nghĩ đến Viên Thừa Chí đã chết, hơn nữa đối phương là một cô gái, cái nào còn không rõ thân phận thích khách.

Tống Thanh Thư trong lòng đối với Hạ Thanh Thanh khâm phục vạn phần, biết được trượng phu chết trong tay Thanh đình, nàng một cô gái, lại độc thân xông vào Tử Cấm thành thủ vệ nghiêm ngặt.

Có điều lấy võ công của nàng, ám sát Khang Hy chỉ là lấy trứng chọi vào đá, bây giờ thì tính mạng có thể giữ được hay không cũng còn khó nói.

Tống Thanh Thư tâm tư hỗn loạn chốc lát, giữa trường Hạ Thanh Thanh đã rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, trên cánh tay đã trúng phải một kiếm, một thân bị vây hãm xoay sở khó khăn.

Biết không thể đợi thêm, Tống Thanh Thư xoay cổ tay một cái, vận Song Long Hấp Thủy kình lực, nhắm Hạ Thanh Thanh đang vô cùng chật vật ở giữa dùng sức kéo về sau.

Hạ Thanh Thanh đang ứng phó trường đao bốn phương tám hướng bổ tới, đột nhiên cảm giác thấy một nguồn sức mạnh truyền đến, thân thể giống như bị một bàn tay to lớn vô hình kéo hướng về phía xa xa trong bóng tối.

Trải qua kinh hoảng ban đầu, Hạ Thanh Thanh bắt đầu trấn định lại, biết tiếp tục lưu lại ở giữa sân chính mình chắc chắn phải chết, hiện tại bị hấp về phía sau, trái lại có thêm một chút hi vọng sống.

Tuy rằng trong lòng nàng từ lâu đã có ý muốn chết, có điều chưa báo thù cho trượng phu, nếu nàng chết vào trong tay của đám thị vệ thì cũng không cam lòng.

Vì là lần đầu tiên Tống Thanh Thư từ khoảng cách xa như thế hấp người sống lại, vì phòng ngừa kình lực không đủ, bởi vậy vừa bắt đầu liền sử dụng tối đa công lực của mình.

Do đó bởi vì quán tính lực hút khá mạnh, Viên phu nhân trên không trung tay chân múa máy quay cuồng thất điên bát đảo, lúc vừa hạ xuống liền cảm giác có có một bàn tay chộp vào phía sau lưng, làm cho hai bầu vú no tròn ép vào lòng ngực của một nam tử, bên dưới thì bàn tay kia đỡ lấy trên cặp mông nẩy nở của mình, bám chặt những đầu ngón tay vào tận khe mông để cố định thân hình nàng, nổi giận đan xen, nàng giãy dụa tránh thoát rồi xuất ra một chiêu kiếm hướng cặp tay kia chém tới: "Dâm tặc nhận lấy cái chết!"

"Thứ lỗi…thứ lỗi.. tại hạ thật là không phải cố tình." Tống Thanh Thư vội vã nhảy ra tránh né, bày ra hai bàn tay vẻ mặt lúng túng nói, nhưng trong đầu âm thầm bỏ thêm một câu: "Vừa mềm lại vừa săn chắc lại còn co dãn thật sự là cực phẩm a!"

"Là ngươi!" Thấy rõ Tống Thanh Thư hình dạng, Hạ Thanh Thanh ngẩn ra.

"Nơi này không phải chỗ nói chuyện, đi theo ta!" Nhìn thấy đám thị vệ đang hướng về bên này chạy lại, Tống Thanh Thư ôm chặt lấy Hạ Thanh Thanh liền chạy.

Bị hắn ôm cái eo nhỏ nhắn, Viên phu nhân nhíu mày, mấy lần muốn phát tác, nhưng kiêng kỵ truy binh đang đuổi theo phía sau lưng, nên cố nín miệng lại.

Ôm một người, Tống Thanh Thư thân hình nhưng không chút nào thấy chậm trễ, nhún mũi chân liền vô thanh vô tức tiến về phía xa mấy trượng, truy binh rất nhanh mất dấu của họ.

"Không nghĩ tới khinh công của ngươi tốt như vậy." Sau khi Tống Thanh Thư bỏ rơi đám truy binh, hắn đem Viên phu nhân mang về chỗ phòng mình, Hạ Thanh Thanh tránh khỏi thân hình hắn, rồi cởi xuống cái khăn đen che trên mặt nói.

"Cũng không tệ mà thôi." Tống Thanh Thư cười mỉa hai tiếng.

"Viên đại ca khinh công e sợ cũng không sánh nổi hắn." Nghĩ đến trượng phu đã qua đời Hạ Thanh Thanh trong lòng một trận chua xót, một đôi mắt sáng như sao mơ hồ nổi lên một tầng sương mù.

"Ai, Viên phu nhân kính xin hãy nén lại bi thương." Tống Thanh Thư trong lúc nhất thời cũng không biết khuyên như thế nào.

Giống như được nhắc nhở, Hạ Thanh Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tàn bạo mà nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư: "Ngày đó có phải ngươi cũng ở Thái sơn?"

"Không sai... ." Tống Thanh Thư cay đắng mà gật gù, nói đến chính mình cũng là đồng lõa giết trượng phu của nàng, coi như hắn muốn chống chế cũng chống chế không được.

"Hãy nhận lấy cái chết!" Hét lên một tiếng, Hạ Thanh Thanh một chiêu kiếm đâm thẳng ngực Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư biết nàng đang có phẫn uất với triều đình trong lòng nên cũng đã đề phòng, liền điểm trúng huyệt đạo dưới nách nàng, ngay lập tức toàn thân nàng tê dại không còn nhúc nhích được nữa.

Đang muốn mở miệng giải thích, đột nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân của thị vệ đại nội, Tống Thanh Thư vẻ mặt biến đổi, hai tay liền đưa đến cổ áo Viên phu nhân.

"Ngươi muốn làm gì?" Hạ Thanh Thanh trong giọng nói run rẩy tràn ngập kinh hoảng.

Tống Thanh Thư vừa nhanh chóng cởi ra bộ hắc y trên người của nàng, cười khổ nói: "Viên phu nhân, tại hạ chỉ muốn mượn y phục của nàng dùng một lát thôi, nàng có tin không?"