Chương 87: Toan tính của Khang Hi

Quần hùng mọi người trợn trừng bất động, ai cũng không thể tin được điều xảy ra trước mắt mình, không ai nói ra được một câu nào, giữa trường đấu bất chợt im phăng phắc một cách đáng sợ.

"Kim Xà vương làm sao có thể lại chế được?"

"Minh chủ hắn rõ ràng thần công cái thế..."

Mấy người thân tín đi theo Viên thừa chí thì cảm thấy như thiên địa đều đã sụp xuống đầu.

Nhìn theo Đông Phương Bất Bại chuẩn bị xoay người hướng về bên dưới ngọn núi rời đi, mọi người vừa kinh sợ, vừa có thể thấy hắn võ công quỷ thần khó lường, không một người nào dám ngăn cản lại.

Cuối cùng vẫn là Phương Chính hỏi theo: "Các hạ đến tột cùng là người phương nào?"

Đông Phương Bất Bại thân hình ngừng lại một chút, bóng đỏ lại lóe lên, thân hình giống như khói xanh bình thường dần dần biến mất ở xa xa, nương theo một trận cười dài truyền đến:

"Thiên hạ phong vân xuất ngã bối,

Nhập giang hồ tuế nguyệt thôi;

Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung,

Bất thắng nhân sinh nhất tràng túy.."

Nhìn thấy người phái Thái Sơn mọi người như chết cha chết mẹ, Tống Thanh Thư tiến lên nói rằng: "Dựa theo ước định của chúng ta lúc trước, ba trận chiến hai thắng, lần này là các ngươi thua, căn cứ ước định, phái Thái Sơn sẽ tiếp thu triều đình sắc phong."

Chưởng môn Thiên Môn đạo nhân vẻ mặt mờ mịt, theo bản năng tự lẩm bẩm: "Liền Kim Xà vương đều chết rồi, chẳng lẽ phái Thái Sơn thật sự muốn hủy ở trong tay Thiên Môn ta."

Tống Thanh Thư biết hiện giờ trên núi quần hung đang xúc động, cũng không dám tiếp tục kích thích quá đáng, vạn nhất bị đối phương tức nước vỡ bờ hiệp lực tấn công, thì Tống Thanh Thư cũng chỉ có cách là bỏ chạy tẩu thoát.

"Ngày mai sẽ phái sứ giả lên núi tuyên đọc sắc lệnh, hôm nay chúng ta liền xin cáo từ trước." Tống Thanh Thư nói xong liền cùng Cưu Ma Trí và Đa Long trực tiếp đi xuống núi.

"Cái gì? Viên Thừa Chí chết rồi?" Nghe được tình hình trên núi, Vi Tiểu Bảo vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, đi qua đi lại, trong lòng suy nghĩ: "Bây giờ Viên Thừa Chí vừa chết, Kim Xà doanh tất nhiên là rắn mất đầu, mình lúc này dẫn dắt đại quân đánh tới, đối phương khẳng định bị đánh cho tè ra quần. Ta Vi Tiểu Bảo lập xuống như vậy cái thế kỳ công, Tiểu Huyền Tử sẽ thưởng ta cái gì đây? ha ha..."

Quyết định chủ ý, Vi Tiểu Bảo lập tức đứng lên: "Thông báo binh sĩ các anh em, lập tức chuẩn bị xuất phát, mục tiêu là đở bên ngoài ba mươi dặm Kim Xà doanh phản tặc."

Đa Long sắc mặt quái lạ, đột nhiên đứng lên tới nói: "Hoàng thượng có khẩu dụ, Vi Tiểu Bảo tiếp chỉ."

"Con bà nó… Tiểu Huyền Tử đang chơi cái trò gì vậy?" Vi Tiểu Bảo không khỏi cả kinh, vội vã quỳ xuống tới đón chỉ.

"Tiểu Quế Tử ngươi nghe, một khi Đông Phương giáo chủ xuất hiện, ngươi lập tức mang theo binh mã cút trở về cho ta, không cho đánh những ý niệm khác, nếu như tham công liều lĩnh, đến thời điểm liền lăn đi thủ ninh cổ tháp." Nhớ tới trước khi đi Khang Hi trong bóng tối bàn giao chính mình khẩu dụ, Đa Long da mặt không khỏi giật giật.

Vi Tiểu Bảo nhưng trong lòng không phản đối, cảm thấy loại cơ hội trời cho này không thừa thắng xông lên thực sự là quá đáng tiếc, mở miệng nói rằng: "À… hình như có câu nói, cái gì tướng… ở bên ngoài, quân mệnh không... nghe, chúng ta tiếp..."

Tống Thanh Thư mở miệng ngăn lại nói: "Vi huynh đệ, nghe hoàng thượng khẩu dụ, hắn tựa hồ đã sớm ngờ tới tình huống của hôm nay, hơn nữa khẩu dụ bên trong ngữ nghiêm khắc như vậy, Vi huynh đệ vẫn là không nên tự đặt mình vào nguy hiểm."

Vi Tiểu Bảo sợ hãi cả kinh, nghĩ thầm Tiểu Huyền Tử từ trước đến giờ cao thâm khó dò, trí mưu có thể so với Gia Cát Lượng, chính mình chỉ có thấy lợi sáng mắt, may là may là...

"Đa tạ Tống đại ca nhắc nhở." Vi Tiểu Bảo được Tống Thanh Thư nhắc nhở rất nhanh tỉnh lại, "Thông báo huynh đệ, chúng ta lập tức khởi hành về kinh."

...........

Ba ngày qua đi, Yến kinh Tử Cấm thành trong ngự thư phòng.

"Hoàng thượng, lần này vi thần may mắn không làm nhục mệnh, đem võ lâm trong Đại Thanh ta chấn chỉnh một phen, các môn phái đều dồn dập quy thuận triều đình." Vi Tiểu Bảo vừa nhìn thấy Khang Hi, liền vội vã kể công.

"Được rồi được rồi, trẫm biết ngươi cực khổ rồi." Khang Hi nhẹ nhàng đáp lại một câu, rồi tiếp tục xem tấu chương.

Vi Tiểu Bảo ngẩn ra, nghĩ thầm vào lúc này Tiểu Huyền Tử phải trắng trợn ngợi khenmình mới đúng chứ, gã nghĩ rằng lời nói của mình chưa đủ cân lượng, nên trơ mặt nói thêm: "Khởi bẩm hoàng thượng, lần này chúng ta đã đập chết đại phản tặc Viên Thừa Chí."

"Ồ?" Khang Hi vẻ mặt hơi động, rốt cục thả xuống tấu chương, ngẩng đầu nhìn Vi Tiểu Bảo, tựa như cười mà không phải cười mà nói rằng, "Rõ ràng là trẫm phái Đông Phương giáo chủ lợi dụng thời cơ, đánh giết Viên Thừa Chí, làm sao thành công lao của ngươi rồi?"

"Ai nha gay go! Cướp công lao trên đầu Tiểu Huyền Tử rồi." Vi Tiểu Bảo trong lòng hơi hồi hộp một chút, may là hắn luôn luôn cơ linh thiện biến, lập tức giơ ngón tay cái lên: "Hoàng thượng quả nhiên cao thâm khó dò, ngờ tới chúng ta xảy ra sơ suất, vì lẽ đó đã sớm phái Đông Phương giáo chủ trong bóng tối tới giúp đỡ."

"Tiểu Bảo, lẽ nào đến hiện tại ngươi còn tưởng rằng trẫm là muốn chỉnh đốn cái gì võ lâm?" Khang Hi trong giọng nói khó nén vẻ đắc ý.

"Chẳng lẽ..." Vi Tiểu Bảo vẻ mặt mê hoặc, Tống Thanh Thư cũng trong lòng hơi động, kinh ngạc nhìn Khang Hi một chút.

"Không sai, chỉ là một lũ giang hồ, làm sao đặt ở trong mắt trẫm? Mục tiêu của trẫm vẫn luôn chính là Viên Thừa Chí cùng với Kim Xà doanh, trẫm sở dĩ dám coi trời bằng vung, phái các ngươi gióng trống khua chiêng càn quét bang phái võ lâm, một đường đẩy mạnh đến khu vực lân cận gần Sơn Đông, tại vì thừa biết một khi bị động, các bang phái nhất định sẽ hướng về Viên Thừa Chí xin cầu viện." Khang Hi trong mắt loé ra một tia tia sáng kỳ dị, tiếp tục nói, "Vì thế trẫm phái Đông Phương giáo chủ ẩn dấu hành tung trong bóng tối, một khi Viên Thừa Chí bị dẫn dụ ra khỏi đại bản doanh Sơn Đông, liền tìm cơ hội giết hắn, diệt trừ một đại họa trong lòng của trẫm."

"Lần này nô tài đối với hoàng thượng kính ngưỡng đúng là như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt, lại như Hoàng Hà tràn lan, phát ra mà không thể vãn hồi, " Vi Tiểu Bảo một bộ kinh ngạc không ngậm được mồm để Khang Hi rất vui vẻ, tiếp tục hỏi: "Vậy trước đối phó các môn phái mấy tỉnh khác chỉ là làm mê hoặc Viên đại đầu thôi sao?"

"Không sai." Khang Hi gật gù, "Ta nếu như trực tiếp phái các ngươi đến Sơn Đông, nhất định sẽ để Viên Thừa Chí hoài nghi, nói không chắc hắn sẽ không dễ dàng bị lừa như thế. Khi hắn nhìn thấy các ngươi càn quét môn phái các tỉnh khác, liền thật sự cho rằng trẫm là muốn chỉnh đốn võ lâm, ha ha ha ha..."

"Không biết hoàng thượng tại sao cố ý hạ lệnh ngăn cản chúng ta thừa thắng xông lên, tiêu diệt Kim Xà doanh đây?" Tống Thanh Thư hỏi vấn đề mà mình vẫn cảm thấy lẫn lộn, mặc dù hắn rất vui khi không phải nhìn thấy tình huống đầu rơi máu chảy, nhưng hành động của Khang Hi tất có thâm ý, hắn hỏi dò để sau này mình có sự phòng bị cho thỏa đáng đối với Khang Hi.

"Theo thám tử báo lại, gần một năm qua Kim Xà doanh mỗi cái đầu lĩnh đều có ý đồ xấu trong lòng, nếu không có Viên Thừa Chí áp chế, e sợ từ lâu đã rơi vào nội chiến. Bây giờ Viên Thừa Chí vừa chết, bọn họ vì tranh làm thủ lĩnh, tất có một phen gió tanh mưa máu, nếu như các ngươi lúc này đi tiến công, nói không chắc lại bức bách khiến cho bọn họ đoàn kết lại với nhau nhất trí đối ngoại, cái kia trái lại là hỏng việc." Khang Hi nhìn Tống Thanh Thư một chút, cười nhạt.

"Hoàng thượng quả nhiên cao minh, như vậy bọn chúng ta đợi bọn họ chó cắn chó, thời điểm tử thương nặng nề, lại làm cái kia người đánh cá..." Bên tai lại truyền tới tiếng nịnh nọt của Vi Tiểu Bảo, Tống Thanh Thư nhưng cảm thấy trên lưng lập tức liền chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

Chính mình trước đây tự cho là biết rõ mọi chuyện Kim Dung, tự nhiên không xem trọng các nhân vật trong thế giới này, kì thật trong thế giới này không thiếu cái gì kỳ nhân dị sĩ, không cẩn thận bị người ta bán còn kiếm tiền thay cho hắn.