Lúc trước khi lên núi Đa Long cùng Vi Tiểu Bảo đã có ý định để Đa Long nhận thua, có tự tin vào hai trận Tống Thanh Thư cùng Cưu Ma Trí tất thắng, ngờ đâu bây giờ Cưu Ma Trí suýt nữa tẩu hỏa nhập ma nên có kết quả hòa. Giờ Viên Thừa Chí vừa xuất hiện Đa Long đã sợ mất mật.
Giao chiến mấy năm qua, tướng lĩnh cấp cao của triều đình chết ở dưới tay Viên Thừa Chí Kim không có một trăm cũng có tám mươi, nhiều lần đánh bại quân triều đình dẫn đến thanh thế Kim Xà doanh càng ngày càng lớn, trở thành một trong ba đại họa trong lòng Khang Hi, còn lại hai cái tự nhiên là Bình Tây Vương Ngô Tam Quế cùng với Bảo thân vương Hoằng Lịch luôn dòm ngó ngai vàng.
Đa Long trong lòng suy nghĩ, giờ có đánh cũng đánh không lại nhưng mà trực tiếp nhận thua lại liên quan tới đại cục của hoàng đế, giờ làm hỏng việc khi về kinh hoàng thưognj chắc chắn sẽ không tha thứ dễ dàng cho mình, giờ đánh không được mà nhận thua cũng không xong....
Cưu Ma Trí lúc này âm thầm điều trị chân khí đang tán loạn trong cơ thể, hoàn toàn không quan tâm tình cảnh bây giờ. Tống Thanh Thư thở dài, biết chuyện hôm nay đã không thể làm, quay đầu lại khuyên nhủ: "Đa tổng quản, ngươi trực tiếp chịu thua là tốt rồi, dù sao tính mạng vẫn là quan trọng, hoàng thượng nơi đó ta cùng Minh vương sẽ thay ngươi nói rõ, dù sao lần này Minh vương sự cố là có nguyên nhân, ta trước cũng quá mức bất cẩn, không có tính toán Trùng Hư cái kia một hồi..."
"Các ngươi ở nơi đó châu đầu ghé tai, thương lượng cái gì nữa? Không đánh liền trực tiếp chịu thua đi, chẳng nhẽ cứ kéo dài thời gian bắt chúng ta chờ đợi mãi sao." Một đạo sĩ phái Thái Sơn châm chọc nói.
Tống Thanh Thư giận dữ, nhưng trong lòng biết xác thực là phe mình đuối lý, cũng không cách nào phản bác. Thấy Đa Long sắc mặt lúc trắng lúc xanh, biết hắn muốn đi ra đấu một trận, nhưng Tống Thanh Thư luôn không muốn nhìn hắn vứt bỏ mạng sống không đáng giá như vậy, chuẩn bị mở miệng nhận thua. Vào lúc này phía sau truyền tới một lành lạnh âm thanh: "Trận thứ ba đến lượt bản tọa."
Tống Thanh Thư vui mừng quay đầu lại, chỉ thấy phía sau không biết từ lúc nào xuất hiện một người thanh niên khuôn mặt như nữ tử mặc hồng y, không phải Đông Phương Bất Bại là ai?
"Cải trang như một cô nương này là ai…?"
"Không biết, nhìn dáng vẻ yếu đuối mong manh, khẳng định không phải đối thủ Kim Xà vương rồi."
..............
Nghe được tiếng xì xào bàn tán của các đệ tử, chưởng môn các phái cũng nhìn nhau nghi hoặc, ngay cả Phương Chính đại sư kiến thức uyên bác cũng không nhận ra được người này là ai.
Đông Phương Bất Bại xưa nay rất ít khi rời khỏi Hắc Mộc nhai, tự nhiên người trong giang hồ đã gặp được bộ mặt thật của hắn rất ít, cho nên không ai nhận ra cũng là hợp tình hợp lý.
Viên Thừa Chí khi thấy Đông Phương Bất Bại vừa xuất hiện, hắn liền cảm thấy cả người tóc gáy một trận, trong lòng đột ngột sinh ra một luồng linh cảm không lành.
"Các ngươi người thứ ba rõ ràng là quan quân Thát Tử kia, tại sao lâm thời lại thay đổi người?" Tỷ thí cách lâu như vậy, Tả Lãnh Thiền rốt cục thở ra hơi, hắn cũng mơ hồ cảm giác được nguy hiểm trên người Đông Phương Bất Bại, không biết sẽ sảy ra biến số gì, theo bản năng ngăn cản nói.
Thấy Đông Phương Bất Bại cũng không thèm để ý tý gì, sắc mặt không một chút gợn sóng, Tống Thanh Thư cười khổ một tiếng, rồi giải thích: "Chúng ta cho tới bây giờ nhưng là chưa từng nói người thứ ba đến tột cùng sẽ phái ai, lại nói, các ngươi không phải cũng để cho đường đường Kim Xà vương phút chót mới ra hay sao?"
Tả Lãnh Thiền không khỏi nghẹn lời, không thể làm gì khác hơn là lạnh rên một tiếng, xoay người ngồi xuống, vận lên chân khí bắt đầu trị liệu nội thương.
Đông Phương Bất Bại cười nhạt, từng bước từng bước chậm rãi hướng về trên đài đi đến.
Viên Thừa Chí chỉ cảm thấy đối phương mỗi một bước đi, trái tim của chính mình đều không khỏi run run một hồi, khi đối phương đạp lên đài, hắn nhận ra được nội tức của mình đã bị cước bộ đối phương nhiễu loạn, hoảng hốt Kim Xà kiếm theo bản năng ra khỏi vỏ, cảm nhận được Kim Xà kiếm quen thuộc xúc cảm, Viên Thừa Chí mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Đông Phương Bất Bại không khỏi tán thưởng mà liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Các hạ chính là mấy năm gần đây được xưng Trung Nguyên võ công đệ nhất Kim Xà vương?"
"Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, cái danh xưng đệ nhất Trung Nguyên này, Viên mỗ không dám nhận." Viên Thừa Chí một bên trả lời, một bên hết sức chăm chú mà phòng bị, chính mình cũng không biết là tại sao, đối phương rõ ràng chỉ nhìn như một thiếu nữ yếu đuối mong manh, nhưng trực giác mách bảo rằng đối phương cực kỳ nguy hiểm.
"Không dám nhận?" Đông Phương Bất Bại cười lạnh một tiếng, "Liền để bản tọa đến thử xem ngươi cân lượng đi." Vừa dứt lời, người đã xuất hiện ở trước mặt Viên Thừa Chí, mấy cây ngân châm đã đâm tới trên người hắn mấy đạo đại huyệt bên trên.
"Ồ?" Đông Phương Bất Bại một trận thở nhẹ, nhận ra được trước mắt kim quang lóe lên, dĩ nhiên lui trở về tại chỗ.
Viên Thừa Chí vừa rồi đã đề phòng trước, chỉ là không ngờ tới tốc độ của đối phương nhanh như tia chớp, dù là có né tránh hạn chế lại phần nào, nếu không nhờ có 'kim ty bối tâm' hộ thể không chết thì cũng trọng thương.
"Phản ứng rất tốt, kiếm pháp cũng rất kỳ ảo." Đông Phương Bất Bại nhìn một chút ống tay áo bị đối phương dùng Kim Xà kiếm cắt một miệng nhỏ, mặt giãn ra cười nói.
Một đám cao thủ dồn dập ngơ ngác, vừa nãy trong chớp mắt, lại không ai thấy rõ động tác của hồng y nam tử.
Mạnh như Phương Chứng đại sư cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một bóng mờ màu đỏ. Tống Thanh Thư sắc mặt cũng có chút không dễ nhìn, tuy rằng trước đó đã từng đại chiến qua với Đông Phương Bất Bại cùng Quỳ Hoa lão tổ, nhưng nghĩ tới mình và Viên Thừa Chí có thể làm Đông Phương Bất Bại ra tay toàn lực thì, chính mình không có bảo y hộ thể, e sợ chỉ có bị hắn một chiêu thuấn sát.
"Các hạ đến tột cùng là ai?" Viên Thừa Chí sợ hãi không ngớt, càng đánh thì càng lâm vào thế phải phòng bị.
Đông Phương Bất Bại không trả lời, bóng đỏ lại chợt lóe lên, lần thứ hai đánh tới trước người Viên Thừa Chí.
Có kinh nghiệm lần trước, Viên Thừa Chí rõ ràng không giống vừa nãy chật vật như vậy, vội vã vận lên Thần Hành Bách Biến cùng đối phương đọ sức.
Thần Hành Bách Biến chính là thiên hạ cao cấp nhất khinh công dùng để né tránh, trong ngày thường Viên Thừa Chí vận dụng người thường căn bản đừng nghĩ dính vào góc áo của hắn, không nghĩ tới lần này đối mặt với hồng y nam tử trước mặt, lại giống như trò đùa trẻ con.
Quần hùng chỉ thấy trong trường đầu ánh thép vàng rừng rực, đó là Viên Thừa Chí đem Kim Xà kiếm pháp phát huy đến cực hạn, bảo vệ chỗ yếu quanh thân.
Làn kim quang vừa nhấp nhoáng, thì bóng người màu đỏ lập tức hóa thành một huyết ảnh hướng về kim quang đánh tới.
Lúc này chỉ có thể nhìn thấy một ánh kim quang lơ lửng không cố định, xoay tròn chung quanh, sau đó huyết ảnh lúc ẩn lúc hiện khì thì mé trên, lúc thì mé dưới trong vòng kim quang , khi thì tứ phương tám hướng đánh thẳng về phía kim quang.
Hai làn kin quang và huyết ảnh cứ vừa chạm liền tách ra, nhưng mỗi một lần tiếp xúc, ánh kim quang lại bị giảm đi mấy phần......
Bỗng một tiếng “coong....” vang lên, hai người rốt cục cũng đã phân ra.
Nhìn thẳng trong vòng đấu, ở giữa mi tâm Viên Thừa Chí có một chấm đỏ máu, hai mắt dần dần mất đi thần thái, Tống Thanh Thư trong lòng thở dài: Viên phu nhân e rằng đã trở thành quả phụ rồi