Chương 90: Bóp bóp

Tống Thanh Thư khép chặt đôi môi, ý tứ không muốn trả lời.

"Tiểu nương tử, ngươi là người câm sao?" Vẫn chỉ là nói chuyện một mình, Đông Phương Bất Bại cũng cảm thấy có chút vô vị, không khỏi nói rằng, "Có phải là bị bản tọa lời nói mới rồi đả kích? Đừng để ý, bản tọa vừa nãy chỉ là nói đùa với ngươi thôi."

Tống Thanh Thư kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm Đông Phương Bất Bại đột nhiên làm sao nhiều lời như thế, hơn nữa còn ham hố 'Sắc đẹp' của mình, hắn còn có cái kia công năng sao?

"Nếu tiểu nương tử ngươi không nói lời nào, cái kia bản tọa liền kéo xuống khăn che mặt của ngươi, nhìn xem rốt cuộc mặt mũi tiểu nương tử như thế nào." Đông Phương Bất Bại vừa dứt lời, một cái ngân châm nhẹ nhàng bắn ra.

Đinh một tiếng, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy trên Kim Xà kiếm truyền đến một nguồn sức mạnh, suýt chút nữa không khống chế được. nhưng Kim Xà kiếm vẫn bị đối phương dùng ngân châm đẩy ra, Đông Phương Bất Bại nhân cơ hội liền áp sát tới trước người Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư liền xuất chiêu Nga Mi Kim Đính Miên Chưởng cùng với Tiệt Thủ Cửu Thức tay trái đẩy, tay phải chặn, Đông Phương Bất Bại hời hợt hóa giải dễ dàng chiêu số của hắn, Tống Thanh Thư nhíu mày, đối phương trong lúc phất nhẹ tay tựa như trêu chọc hắn vậy, chính mình dùng Nga Mi Kim Đính Miên Chưởng cùng với Tiệt Thủ Cửu Thức đã là cố hết sức rồi, nhưng hắn vẫn chưa vận dụng uy lực mạnh mẽ của Hàng Long Thập Bát Chưởng, mà đánh tới đánh lui chỉ dùng công phu riêng biệt của nữ nhân.

Tống Thanh Thư nhíu mày, đối phương trong lúc phất tay đều giống như đang trêu chọc hắn vậy. Nếu như không phải Đông Phương Bất Bại vẫn muốn vén lên khăn che mặt của hắn, Tống Thanh Thư không biết đã chết bao nhiêu lần.

Hiểu được ý muốn của đối phương, Tống Thanh Thư triệt để từ bỏ hộ vệ những nơi còn lại của thân thể mình, toàn tâm toàn ý chỉ bảo vệ trên khuôn mặt mình.

Lại hơn hai mươi chiêu qua đi, Đông Phương Bất Bại càng đánh càng uất ức, đối phương đem khăn che mặt thủ đến gió thổi không lọt, mấy lần ra tay đều không thể thành công, "Tiểu nương tử, ngươi này đấu pháp quá vô lại, đây chính là ngươi buộc ta a, nếu như ngươi còn đánh như vậy, bản tọa có thể thoả thích sờ soạng những nơi còn lại."

Tống Thanh Thư một trận phát tởm, nhưng hắn vẫn đang mưu tính một đường sinh cơ, nên sẵn sang chờ đón quân địch.

"Còn không phòng thủ những nơi còn lại?" Đông Phương Bất Bại cười lạnh một tiếng, "Thật sự cho rằng bản tọa không dám sờ sao."

Vừa dứt lời, Tống Thanh Thư chỉ cảm giác mình cái mông bị vỗ một cái, nhất thời trong lòng nhảy một cái, tiếp tục cẩn thủ khăn che mặt.

"Ngươi đến cùng là xấu đến mức nào, mới không cho bản tọa nhìn thấy?" Thấy sờ soạng đối phương cái mông, mà nữ nhân này vẫn không hề bị động, Đông Phương Bất Bại nghĩ thầm: “ Ngươi là một nữ nhân, cái mông ta đã sờ, chẳng lẽ bộ ngực cũng để ta tùy ý sao? “

Có chủ ý, Đông Phương Bất Bại chiêu thức biến đổi, hai tay trực tiếp hướng về bộ ngực đối phương chộp tới, y suy diễn chờ nàng đưa tay ngăn cản sẽ có sơ hở ở trên mặt, lúc đó y có thể kéo xuống tấm khăn che mặt của nàng, để nhìn bộ mặt thật ra sao.

Tống Thanh Thư nhìn thấy chiêu thức của hắn, trong mắt lại lóe lên mừng rỡ, chẳng những không có tránh né, trái lại còn đem bộ ngực tiến lên nghênh tiếp.

"Phụp!" Một tiếng vang giòn, Đông Phương Bất Bại chỉ cảm thấy hai tay nước giàn giụa, nhất thời há hốc mồm, không thể tin tưởng mà tự lẩm bẩm, "Bóp. . . Bóp nát rồi?"

Tống Thanh Thư vẫn đang chờ chính là kinh ngạc trong chớp mắt này của Đông Phương Bất Bại, làm sao có thể bỏ qua cho cơ hội tốt như vậy, liền vận lên mười thành công lực, xuất chiêu Kháng Long Hữu Hối hai tay đánh tới trước ngực Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại máu tươi phun mạnh, cấp tốc thối lui lại phía sau.

Tống Thanh Thư song chưởng đánh tới trước ngực đối phương, chỉ cảm thấy hai tay mềm mại cực kỳ, không khỏi sửng sốt chốc lát, bụng dưới lập tức bị một cước đối phương phản công, chân khí trong người lập tức liền bị chạy tán loạn, suýt chút nữa đan điền cũng bị hủy, vội vã cưỡng chế thương thế, nhân cơ hội Đông Phương Bất Bại còn vận khí chữa thương, dùng khinh công Đạp Sa Vô Ngân, hướng về xa xa bỏ chạy.

Nhìn đối phương biến mất trong đêm đen, Đông Phương Bất Bại đứng tại chỗ, không biết là bởi vì thương thế hay là vì cái gì, trên mặt nổi lên một mảng ửng đỏ: "Tiểu tử thúi, đừng để cho ta biết ngươi là ai, không phải vậy chắc chắn sẽ ngươi chém thành muôn mảnh."

Tống Thanh Thư một đường lao nhanh, nhận ra được đã bỏ rơi Đông Phương Bất Bại, vội vã quay lại đi hoàng cung chạy đi.

Trải qua sự kiện ám sát hôm qua, Tử Cấm thành bên trong thủ vệ đặc biệt nghiêm mật, Tống Thanh Thư một đường tránh thoát mấy chục đội tuần tra thị vệ, rốt cục trở lại phòng của mình.

Mới vừa đẩy cửa ra, một thanh chủy thủ sáng lấp lóa liền gác ở trên cổ, Tống Thanh Thư một trái tim nhất thời rơi xuống tới đáy vực.

"Tống Thanh Thư, ta muốn giết ngươi vì là Viên đại ca báo....." Hạ Thanh Thanh lời còn chưa nói hết, Tống Thanh Thư đã phun một ngụm máu tươi hôn mê bất tỉnh.

"Này, ngươi lại giở trò gian trá gì…..?" Đối phương mềm nhũn mà gục ở trên người nàng, Hạ Thanh Thanh bị sợ hết hồn, vội vã đem hắn đẩy ra.

Thấy Tống Thanh Thư thẳng tắp mà ngã trên mặt đất, Hạ Thanh Thanh hơi nhướng mày, ngồi xổm xuống, tìm tòi mạch đập của hắn, chỉ cảm thấy yếu ớt cực kỳ, ngón tay đưa đến dưới hắn chóp mũi cũng chỉ có thể nói cảm nhận hơi thở mong manh.

Hạ Thanh Thanh đứng lên, nhìn Tống Thanh Thư sắp chết trên mặt đất, mặt lộ vẻ giãy dụa vẻ, cắn răng nói rằng: "Nếu ngươi sắp chết rồi, chúng ta cừu liền như vậy xóa bỏ, ngươi tự sinh tự diệt đi."

Thì ra trong lúc Tống Thanh Thư bị Đông Phương Bất Bại truy đuổi, cuối cùng thì đại chiến một trận, lúc hắn quay trở lại phòng mình thì đã quá nữa đêm, thời gian trôi qua lâu như vậy, huyệt đạo của Viên phu nhân đã tự được giải, nàng trước tiên liền vẫn mai phục tại trong phòng chờ khi Tống Thanh Thư trở về thì xuất kỳ bất ý tung ra một đòn.

Biết đợi đến lúc trời sáng thì cũng không thể chạy thoát ra khỏi hoàng cung, Hạ Thanh Thanh lấy lại thanh Kim Xà kiếm từ trong tay Tống Thanh Thư, định thay đổi y phục trên người hắn rồi tẩu thoát. Nhưng thời gian nửa nén nhang qua đi, Hạ Thanh Thanh vẫn cứ đứng im tại chỗ không nhúc nhích nhìn Tống Thanh Thư đang hôn mê bất tỉnh, tâm tình bất định, cuối cùng dậm chân một cái, cắn chặt răng: "Ta thực sự là kiếp trước mắc nợ ngươi."

Nói xong cúi người xuống đem Tống Thanh Thư dìu đến trên giường, từ trong lồng ngực lấy ra một viên Phục Linh Thủ Ô Hoàn cho vào trong miệng hắn, vận chân khí chuyển đến trong cơ thể hắn giúp tiêu hóa dược lực.

Một canh giờ qua đi, mệt tới mức trên vầng trán ướt đẫm mồ hôi chảy cả xuống giường, tự nhủ: "Đêm qua ngươi cứu ta một lần, còn thay ta băng bó vết thương, ta coi như trả lại cho ngươi đi."

Không biết quá bao lâu, Hạ Thanh Thanh đang ngủ gục trên bàn đột nhiên nghe được một tiếng rên rỉ, giật mình tỉnh lại, vội vã quay đầu lại hướng về trên giường nhìn tới, chỉ thấy Tống Thanh Thư trong miệng lẩm bẩm nói: "Nước.... Nước....."

Hạ Thanh Thanh theo bản năng rót một chén nước, ngồi vào trước giường, chậm rãi mớm vào miệng hắn.

Đang cho hắn uống nước, đột nhiên nghĩ lại, tại sao mình lại hầu hạ hắn như vậy? Vẻ mặt thay đổi, động tác đang nhẹ nhàng trước đó, liền đem chén nước đổ vào trong miệng hắn.

"Ặc..... ặc....!" Tống Thanh Thư lập tức bị sặc nước tỉnh lại, nhìn thấy Hạ Thanh Thanh bên giường, đành cười gượng: "Không nghĩ tới là Ôn cô nương lại cứu tại hạ...."