Chương 108: Bí mật cái yếm

Tống Thanh Thư quay đầu nhìn lại, thấy một nữ nhân từ trong nội đường chậm rãi đi ra, dung nhanh trong suốt như ngọc, dưới ánh nến chiếu rọi trong đại sảnh làm nàng kiều diễm không gì tả nổi, mặc một bộ trang phục bằng tơ lụa màu trắng phiêu dật thướt tha, dáng người thanh mảnh cao cao gợi cảm, toàn thân nàng tỏa ra nét thiếu phụ phong tình tự nhiên.

"Tống đại ca, đây là đại phu nhân Phương Di của ta." Vi Tiểu Bảo đắc ý ôm chầm lấy bả vai Phương Di.

Nhưng trong mắt Phương Di loé ra một tia chán ghét, có điều nàng vẫn mặc kệ để Vi Tiểu Bảo ôm. Phương Di thực chất là trước đó cùng với người yêu Lưu Nhất Chu hai người đều là người của Mộc vương phủ, trước đây nghe lệnh vào cung hành thích Khang Hi nhưng không thành, Lưu Nhất Chu bị bắt còn Phương Di được Tiểu Quận chúa đưa tới nhờ Vi Tiểu Bảo cứu vì là sư tỷ của nàng. Khang Hi bảo Vi Tiểu Bảo thả mấy tên thích khác ra để điều tra xem chủ mưu đằng sau là ai, đúng lúc Phương Di vì muốn cứu người yêu nên đã nhờ hắn, Vi Tiểu Bảo thì làm ra vẻ đây là việc khó khăn nên bảo Phương Di nếu muốn cứu người yêu thì phải đồng ý làm vợ gã.

"Phương Di?" Nhìn nữ nhân trước mắt xinh đẹp như hoa này, nhàn nhạt mùi thơm của nữ nhân thành thục như là được tắm gió xuân bao vây lấy Tống Thanh Thư, thật sự cũng là một vưu vật xinh đẹp! Mái tóc đen nhánh ghim cây trâm phượng trên búi tóc, lộ ra cái cổ trắng ngọc ngà thẳng tắp.

"Bái kiến Tống đại ca..." Phương Di vừa nhìn thấy Tống Thanh Thư, trong lòng kinh ngạc than thở: “Thật là một nam nhân anh tuấn…”

"Phu nhân không cần đa lễ." Tống Thanh Thư nói rằng, "Vừa rồi Vi huynh đệ có nói với ta, hắn sắp lên phía bắc, Tống mỗ sẽ tận lực bảo vệ sự an toàn của đệ muội."

"Tống đại ca, nguyên là trước đây phu nhân tiểu đệ bị ép gia nhập Thần Long giáo, Thần Long giáo vì khống chế thủ hạ, bắt bọn họ ăn vào Báo Thai Dịch Cân Hoàn, loại dược này ác độc cực kỳ....." Vi Tiểu Bảo liền đem chuyện Bàn Đầu Đà, Sấu đầu đà nói cho Tống Thanh Thư nghe xong, tràn ngập hy vọng nhìn hắn: "Tống đại ca võ công cao cường, không biết có thể giải được loại độc này không?"

Quan sát thấy thân thể Phương Di không tự chủ run rẩy một hồi, Tống Thanh Thư liền an ủi: "Đệ muội không cần lo lắng, Báo Thai Dịch Cân Hoàn tại hạ cũng có nghe qua, tuy rằng tại hạ không hiểu lắm về y thuật, nhưng biết có người có thể giải được loại độc này."

Độc này như ruồi bâu lấy mật, làm cho nàng cả ngày lẫn đêm lo lắng đề phòng, liền vội vàng hỏi: "Thật sự sao? Mong rằng Tống đại ca chỉ điểm."

Thấy dáng vẻ đáng yêu của nàng, Tống Thanh Thư nghĩ thầm: “Vi Tiểu Bảo này đúng là diễm phúc không cạn."

"Đệ muội có thể đi Động Đình hồ tìm Độc Thủ Dược Vương, tin tưởng lấy thủ đoạn lão nhân gia người, loại độc dược này không làm khó được hắn. Chỉ là Độc Thủ Dược Vương tính cách quái lạ, nhưng ta cùng Độc Thủ Dược Vương cũng có chút quen biết, đến khi nào đệ muội khởi hành ta sẽ viết cho hắn phong thư, đệ muội mang theo hắn chắc sẽ đồng ý cứu giúp."

Phương Di đại hỉ, hơi thở trở nên gấp gáp làm cho đôi bầu vú của nàng lay động khác thường: "Đa tạ Tống đại ca!"

Vi Tiểu Bảo đứng bên bên cũng thấy có chút ăn dấm chua, chính mình giúp Phương Di nhiều thứ, cũng chưa bao giờ nhìn thấy nàng chân tâm thực lòng mà cảm kích qua mình như vậy, chắc là do nàng nhìn thấy nam nhân kia tuấn tú, tiểu nương bì này đã xuân tâm dập dờn...

Tiệc rượu kết thúc qua đi, Vi Tiểu Bảo tự mình tiễn hắn đưa tới cửa, Tống Thanh Thư hướng về cửa cung Tử Cấm thành đi đến, thỉnh thoảng còn quay đầu lại phất tay, khi chuyển qua khúc quanh góc tường, Tống Thanh Thư dừng bước lại, thu hồi nụ cười.

Nhìn bốn bề vắng lặng, Tống Thanh Thư vận lên khinh công, lại lén lút bí mật quay về tử tước phủ. Trước đây hắn đã mấy lần dạ thám tử tước phủ, mỗi lần đều tay trắng trở về, cũng không có tra được tung tích ( Tứ Thập Nhị Chương Kinh ).

"Tuy rằng ta đã biết bảo tàng Mãn Thanh ở Lộc Đỉnh Sơn Liêu Đông, nhưng Lộc Đỉnh Sơn nằm ở nơi nào, cụ thể vị trí nào ở Lộc Đỉnh Sơn, mình lại không biết gì cả, xem ra là chỉ có cách tìm kiếm bản đồ kho báu bên trong Tứ Thập Nhị Chương Kinh mà thôi" Tống Thanh Thư một bên tránh thoát tuần tra thị vệ, một bên tìm tòi.

Tống Thanh Thư nhớ mang máng trong 'Lộc Đỉnh Ký' Vi Tiểu Bảo tựa hồ đem ( Tứ Thập Nhị Chương Kinh ) giấu ở bên trong một chiếc quan tài, nhưng là tìm nhiều lần như vậy đều không tìm được cái quan tài kia, Tống Thanh Thư thầm nghĩ là chính mình nhớ lầm, lại cố ý lật tung tất cả địa phương tử tước phủ một lần nữa, vẫn như cũ không thu hoạch được gì.

Tống Thanh Thư tìm kiếm lật tung tất cả vị trí bên trong của tử tước phủ vẫn như cũ không có thu hoạch được gì, hắn thất vọng nhíu mày, nghĩ thầm e rằng mấy bản kinh này không không có nằm ở trong tử tước phủ

Đang muốn xoay người bước đi, Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, nhìn về phía xa xa một căn phòng, dưới ánh nến rọi ra, trên cửa sổ lúc ẩn lúc hiện phản chiếu bóng người, thì biết đó có thể là phòng ngủ Vi Tiểu Bảo, do dự một chút, dưới chân phát lực, dùng đầu ngón chân nhún một cái, đã bay lên rồi bồng bềnh hạ xuống bên trên nóc nhà phòng ngủ.

Nhẹ nhàng vạch ra viên ngói nóc nhà, nghe được bên trong truyền đến một nam một nữ âm thanh, Tống Thanh Thư cẩn thận từng li từng tí một đi đến nhìn tới.

"Song nhi, ngươi ngày hôm nay tại sao không đi ra gặp Tống đại ca vậy?" Vi Tiểu Bảo hỏi.

"Thân thể ta có chút không thoải mái, ngược lại có Phương cô nương tiếp khách, liền chẳng muốn đi ra ngoài." Song Nhi lười biếng nói, nhưng trong lòng nàng lại nhớ tới đêm đó bị Tống Thanh Thư sờ soạng khắp nơi trên thân thể mình, trong lòng tức giận, nên không muốn gặp mặt hắn, đương nhiên nàng không thể nói rõ cho Vi Tiểu Bảo biết.

"Ha ha… thì ra thiếu phu nhân của ta lại ghen à." Vi Tiểu Bảo giả vờ kinh ngạc nói tới, "Đến đây, để vi phu kiểm tra một chút, đến tột cùng là ở chổ nào không thoải mái a." Nói đưa liền đưa tay cỡi váy áo Song Nhi.

"Ai nha, "Song Nhi nũng nịu né tránh, đáng tiếc vẫn là chậm một bước, áo ngoài lập tức liền bị Vi Tiểu Bảo kéo xuống, lộ ra bờ vai trắng đẹp.

Nhìn thấy hai người trong khuê phòng chi nhạc, Tống Thanh Thư muốn quay đầu đi, nhưng Tống Thanh Thư đột nhiên trong đầu linh quang lóe lên, nhớ tới nội dung câu truyện, chần chừ một chút rồi lại quay đầu lại nhìn vào bên trong quan sát tỉ mỉ.

Song Nhi hai tay vẫn giữ lấy cái yếm ở trên người, không ngừng tránh né đôi tay của Vi Tiểu Bảo đang làm càn, da thịt hai bầu vú mềm nhẵn ở bên trong cái yếm mập mờ ẩn hiện.

Có điều chuyện này cũng không phải là then chốt, Tống Thanh Thư hai mắt tập trung ngưng lại, thấy rõ trên cái yếm Song Nhi tựa hồ có thêu một đồ hình phức tạp, hắn bây giờ nội công tinh thâm, ánh mắt đã sắc bén dị thường, có thể thấy rõ mặt trên thêu chính là một tấm địa đồ.

Quả nhiên, Song nhi mở miệng nói rằng: "Tiểu Bảo… bóp nhẹ tay thôi, bộ huynh không sợ làm cái yếm này… rách... hay sao..?"

"Khà khà… ta đối với tài nghệ thêu của thiếu phu nhân thì rất yên tâm, với lại còn dùng sợi tơ vàng nhuyễn thêu, không dễ mà bị rách đâu." Vi Tiểu Bảo càng nói càng đắc ý, "Hừ.. Thái hậu lão yêu bà, Thần Long giáo... ai cũng đang đang truy tìm Tứ Thập Nhị Chương Kinh, nào có biết ta đã sớm lấy bí mật bên trong, thêu lên cái yếm thiếu phu nhân Song Nhi của ta... chỉ đáng tiếc là còn lại hai bản chân kinh nằm ở trong tay Ngô Tam Quế và Bảo thân vương."

Hất hai tay của gã đang nhào nắn trên bầu vú mình, Song Nhi xùy xùy nói: "Xem huynh tự đắc quá kìa, nếu như có ngày nào đó muội cùng một nam nhân tuấn tú khác bỏ trốn, lúc đó huynh muốn khóc cũng không khóc kịp."

"Hừ…nếu là để ở trên người của đại phu nhân Phương Di kia thì thật sự sẽ có khả năng này….., " Vi Tiểu Bảo cười hì hì, "Có điều dù cho người trong cả thiên hạ đều phản bội ta, chỉ có thiếu phu nhân Song Nhi chắc chắn là ở bên cạnh ta, nên ta rất yên tâm."

"Ừm… chỉ biết nói ngọt với nhân gia......"Song Nhi e thẹn, cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào.

Do lúc nãy cùng Tống Thanh Thư uống cũng hơi nhiều rượu, kiểm tra cái yếm của Song Nhi xong rồi quay ra đi ngủ luôn. Song Nhi thì lại buồn bực, từ khi Tam phu nhân tặng mình cho Vi Tiểu Bảo mà hắn chưa có ân ái cùng nàng, hôm nay Phương Di đã quay về chắc hắn cũng không cần mình a.

Tống Thanh Thư vô tình nắm lấy được bí mật nơi cất giấu sơ đồ, thấy hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, giờ có còn ở lại cũng không còn có ý nghĩa gì nữa, hắn vội vã thả người nhảy lên cao một cái, liền phóng ra khỏi tử tước phủ.

"Vào lúc này cướp đoạt tấm địa đồ trên cái yếm của Song Nhi thì dễ như trở bàn tay, có điều nếu đánh rắn thì sẽ động cỏ "

Tống Thanh Thư trên đường hồi cung, trong lòng cân nhắc mối quan hệ lợi hại. "Lấy sớm hay lấy muộn cũng không khác gì nhau, nếu như bây giờ động thủ, thì trái lại cái được không đủ bù đắp cái mất, với lại còn hai bản kinh thư chưa lấy được, e rằng đến lúc đó cũng rất khó mà chiếm, như vậy thì có cướp đoạt địa đồ từ nơi Song Nhi cũng vô dụng. . . Chi bằng chờ cho Vi Tiểu Bảo đến lúc lấy được hai bản kinh thư còn lại thì mình mới hạ thủ.

Quyết định có chủ ý, Tống Thanh Thư như cất được tảng đá lớn nặng trong lòng, mỉm cười hướng về phía hoàng cung đi đến.