Chương 107: Đại phu nhân

Tống Thanh Thư cũng có chút hỏa khí dâng lên: "Ngươi còn luôn miệng nói chỉ cần ta giúp ngươi báo thù, ngươi sẽ lấy thân báo đáp đây. Vừa nãy động thủ sau đó chúng ta chắc chắn phải chết, ta đi nơi nào thu ta thù lao."

Hạ Thanh Thanh bầu vú chập trùng bất định, một lát sau, hàm răng khẽ cắn nói: "Được… nếu ngươi muốn, ngày hôm nay ta sẽ giao thân thể này cho ngươi, một ngày không đủ thì ba ngày; ba ngày không đủ, ta toàn tâm toàn ý hầu hạ ngươi trong một tháng, để ngươi thừa hưởng đến chán chê... Một tháng sau, ngươi giúp ta đi giết Khang Hi, như thế nào được không?"

Lý Nguyên Chỉ lúc này ngồi xổm một bên, lấy tay chống cằm, không nói gì nhưng trong đầu thầm nghĩ: "Trời ạ, ta tại sao xui xẻo đến như vậy, làm sao lại đi chung trên một chiếc thuyền với đám giặc như thế này?"

Lúc này Tống Thanh Thư nghe đến chuyện được giao hoan một tháng với Hạ Thanh Thanh. Cảnh tượng kia quá đẹp, trong đầu ảo tưởng đến lúc nhục bổng của mình đưa vào âm hộ của Hạ Thanh Thanh, Tống Thanh Thư trái tim liền bị kích động không ngừng, thật vất vả mới lấy nghị lực áp chế dục hỏa đột ngột sôi lên: "Thanh Thanh, ta chỉ là nói đùa với nàng mà thôi, thật ra vừa rồi trong ngự thư phòng còn có một cao thủ so với Đông Phương Bất Bại cũng chẳng thua kém gì, phu phụ Quy Tân Thụ đều là bị người đó ở trong bóng tối kềm chế nên mới bị loạn đao phanh thây, lúc đó cho dù ta cùng nàng đồng loạt ra tay, cũng tuyệt đối không có khả năng thành công đâu."

"Thiên hạ làm gì mà có nhiều đại cao thủ như vậy chứ?" Hạ Thanh Thanh đầy mặt nghi ngờ theo dõi hắn.

"Ta nói chính là thật sự, " Tống Thanh Thư vội vã đem Quỳ Hoa lão tổ lai lịch nói cho nàng nghe, thấy nàng vẫn cứ bán tín bán nghi, không khỏi nói rằng: "Nếu như không tin, nàng có thể kiểm tra lại thân thể của phu phụ Quy Tân Thụ, nhìn là liền biết ngay."

Hạ Thanh Thanh hơi thay đổi sắc mặt: "Di thể bọn họ bị thị vệ đại nội mang đi rồi, lấy gì mà nhìn?"

"Nếu như ta có thể đem di thể bọn họ đoạt lại, nàng có bỏ qua cho tại hạ chuyện này không?" Tống Thanh Thư nhìn Hạ Thanh Thanh hỏi.

Nhìn thấy vẻ mặt đó của hắn, Hạ Thanh Thanh nghiến răng, lẽ nào mình còn có thể nói không, sau đó để cho sư huynh sư tẩu mất xác luôn sao? Bất đắc dĩ gật đầu, không cam lòng nói: "Được!"

"Đừng trả lời một cách miễn cưõng như thế chứ!" Tống Thanh Thư nhoẻn miệng cười, "Nhưng trước tiên ta phải đưa hai người xuất cung cái đã, trong hoàng cung hiện giờ tình hình quá nguy hiểm, ta lo lắng đến sự an toàn của hai người."

Đoàn người đi tới cửa cung, thủ vệ làm khó dễ mà nhìn Tống Thanh Thư: "Tống đại nhân, mấy ngày gần đây ở trong kinh thành giang hồ nhân sĩ quá nhiều, vì sự an toàn của hoàng cung, hoàng thượng vừa ban chỉ, trước êm trăng tròn tháng này, trừ phi có kim bài của hoàng thượng ở trong tay, ngoài ra bất luận người nào cũng không thể ra vào hoàng cung."

"Tại sao lại như vậy? Ta vừa từ ngự thư phòng đi ra đây này….." Tống Thanh Thư ngỡ ngàng nói, trong lòng hồi hộp, cũng có thể đây là trời cũng giúp hắn để có lý do gần gũi với hai mỹ nhân.

Tống Thanh Thư làm như không thể làm gì khác hơn, đành mang theo hai nàng đi vòng vèo ở trong hoàng cung, rồi tiến về chỗ ở của mình, bất đắc dĩ nói: "Đành phải mời hai nữ hiệp tạm thời ủy khuất ở lại hàn xá một thời gian rồi tính sau."

Hạ Thanh Thanh đã từng cùng hắn ở chung nên quá hiểu, làm gì mà không biết tâm tư xấu xa của hắn, chỉ là bây giờ tâm sự nặng nề, nên chẳng muốn vạch trần hắn ra mà thôi.

Lý Nguyên Chỉ thì lại càng vui vẻ khi được ở trong hoàng cung, đến nơi choáng ngợp chưa từng tới, nàng cảm thấy có nhiều điều ngạc nhiên, thứ hai là lại lo lắng sau khi xuất cung, khi đến đêm trăng tròn thì nhỡ không nhập cung được để xem trận giao đấu khoáng thế có một không hai kia thì sao?

"Hai người tạm thời ở trong phòng này đi, cố gắng đừng đi loạn, để ta đi thăm dò xem bọn thị vệ đại nội xử lý di thể phu phụ Quy Tân Thụ như thế nào." Tống Thanh Thư mang theo hai người trở lại phòng của mình, dặn dò xong liền đi tìm Đa Long.

Tống Thanh Thư thật vất vả một đường mới tìm được Đa Long, liền vội vàng tiến lên tiếp lời: "Đa đại nhân hôm nay xuất lực giết thích khách, thật là làm cho Tống mỗ mở mang tầm mắt."

"Hóa ra là Tống huynh đệ a, ai, khỏi nói." Đa Long vừa nhìn thấy là Tống Thanh Thư, mặt đầy xúi quẩy mà bắt đầu phun ra nước miếng. "Ta nhất thời bất cẩn, trúng gian kế của bọn thích khách đem bọn họ mang tới trước mặt hoàng thượng, may là cuối cùng hữu kinh vô hiểm hoàng thượng không có giáng tội, không phải vậy ca ca bị đánh vào tử lao cũng không nói được gì."

"Những thích khách làm hại các huynh đệ ngày hôm nay tổn thất nặng nề, không biết Đa đại nhân chuẩn bị xử trí thi thể bọn họ như thế nào?" Tống Thanh Thư làm bộ vô ý hỏi.

"Cái đó còn cần phải nói!" Đa Long cắn răng nghiến lợi nói, "Đem bọn họ treo ở cửa thành mấy ngày, cảnh cáo cái đám giang hồ kia, ai muốn mưu đồ gây rối, đây chính là kết cục."

"Như vậy a...." Tống Thanh Thư cố ý làm ra một bộ muốn nói lại thôi.

Đa Long quả nhiên bị lừa, gần nhất mọi việc không thuận, hắn đã như chim sợ cành cong, trong lòng hơi hồi hộp một chút, liền vội vàng hỏi: "Tống huynh đệ có phải là có cái gì lo lắng?"

Tống Thanh Thư ôm bờ vai của hắn đến một bên thấp giọng nói rằng: "Đa đại nhân ngươi có chỗ không biết, mấy cái thích khách kia lai lịch ta có biết một chút, bọn họ là phái Hoa sơn Quy Tân Thụ một nhà ba người, Quy Tân Thụ này tuy rằng được xưng thần quyền vô địch, võ công cũng cũng không tệ lắm, có điều ở toàn bộ trong chốn giang hồ cũng chỉ là nhân vật nhị tam lưu thôi. Nếu Đa đại nhân muốn phơi thây bọn chúng để cho người trong giang hồ kinh sợ, cũng tốt… nhưng chỉ dọa được bọn cao thủ tầm thường mà thôi, nhưng nếu các cao thủ hạng nhất lưu nhìn thấy thi thể hai tên thích khách này, biết được chuyện xảy ra hôm nay bên trong hoàng cung, không rõ chân tướng, trong lòng chắc chắn sẽ thầm nghĩ: 'Ngay cả bọn Quy Tân Thụ võ công bình thường như vậy, mà còn có thể một đường thẳng tới ngự thư phòng của hoàng thượng để hành thích, vậy nếu mình lẻn vào hoàng cung thì không phải dễ dàng như trở bàn tay sao?' Người trong giang hồ thì thường gan to bằng trời, ỷ vào chính mình võ công cao cường xông vào cung tới thăm dò cũng không có gì là lạ. Nhưng nếu làm kinh động đến hoàng thượng, hoàng thượng biết được tất cả mọi chuyện xảy ra là bởi vì Đa đại nhân tự chủ trương phơi xác dẫn đến việc này, thì lúc đó hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào về Đa đại nhân?"

Đa Long bị hắn mấy câu nói làm cho sợ hãi cả kinh, nói rằng: "May là được Tống huynh đệ nhắc nhở, vậy ta đem bọn họ ném tới ngoài thành bãi tha ma, ngươi thấy thế nào?"

Tống Thanh Thư nghĩ thầm như vậy thì có thể làm cho Thanh Thanh thông báo thủ hạ ở ngoài cung ban đêm đem Quy Tân Thụ một nhà thu lại, liền vội vàng gật đầu: "Hiện tại thời kỳ không bình thường, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện."

Đa Long cười hì hì, vỗ một cái Tống Thanh Thư vai: "Tống huynh đệ cùng Vi đại nhân đều như thế, mưu tính sâu xa, ngày sau nhất định thăng chức rất nhanh, đến thời điểm đó đừng quên ca ca nha."

"Hoàng thượng phái đại nhân thành lập 'Huyết Tích Tử', phái ta thành lập 'Niêm Can Xử', còn cần Đa đại nhân chỉ điểm nhiều mới phải." Tống Thanh Thư vội vã khiêm tốn, nói rằng.

Nghe được 'Niêm Can Xử', Đa Long cả kinh, lại không tốt hỏi nhiều, liền vội vàng nói: "Đó là tự nhiên, đúng rồi, ta trước tiên cần phải đi xử lý thi thể hai tên thích khách này, ngày sau chúng ta lại bàn tiếp."

"Đa đại nhân đi thong thả ~" nhìn Đa Long rời đi, Tống Thanh Thư liền vội vàng xoay người hướng về trong phòng mình đi đến.

Nghe được Tống Thanh Thư thuật lại, Hạ Thanh Thanh ngoài ý muốn liếc mắt nhìn hắn: "Vì sao việc gì đến trong tay ngươi, thì luôn có thể dễ dàng giải quyết như thế?"

"Ai ui… nếu nói vậy thì ta đành chịu nằm dưới nàng rồi." Tống Thanh Thư cười khổ nói.

Hạ Thanh Thanh nhìn hắn, trên mặt dựng lên một đoàn ửng đỏ.

"Uí trời…" một bên Lý Nguyên Chỉ cũng không chịu được, phảng phất sợ lạnh giống như vậy, đứng lên dùng sức vuốt một hồi cánh tay, "Hai người đừng có nói chuyện dạng buồn nôn như vậy được không? Trong phòng này còn có một tiểu cô nương đấy."

Nhìn Hạ Thanh Thanh quẫn bách mà lui sang một bên, Tống Thanh Thư tức giận trừng Lý Nguyên Chỉ một chút: "Ngươi mà là tiểu cô nương sao? Rõ ràng cũng đã đến tuổi bái đường thành thân rồi, chỗ nào cần to thì cũng đã to rồi…."

Lý Nguyên Chỉ tuy rằng dáng dấp nũng nịu, nhưng từ nhỏ đã được phụ nẫu nuông chiều, làm việc tùy hứng không sợ trời không sợ đất, bất quá lần này nàng đụng phải Tống Thanh Thư nên cũng coi như là gặp phải khắc tinh, nghe hắn nói tùy tiện, khuôn mặt đang tươi cười cũng liền đỏ bừng. "Không nói chuyện với Tống đại ca nữa..."

Thật vất vả khi nhìn thấy hai mỹ nhân bừng bừng sức sống kích động lòng người, Tống Thanh Thư còn chưa kịp mở miệng thì đã bị hai nàng đuổi ra ngoài, do có thêm Lý Nguyên Chỉ ở đây, Hạ Thanh Thanh kiêng kỵ thân phận của mình, nói gì thì nói cũng không thể để hắn cùng mình cùng ở chung dưới một mái hiên, Lý Nguyên Chỉ càng không cần phải nói, ánh mắt kia nhìn hắn như là nhìn thấy sắc lang như vậy….

Mới vừa đi tới ngoài phòng, một người thị vệ chạy đến trước mặt bẩm báo nói: "Tống đại nhân, Vi tước gia mời ngài đến trong phủ hắn dự tiệc." Thị vệ trong cung luôn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, sợ vô tình phát hiện cái gì không nên biết lại bị diệt khẩu. Nên tên thị vệ này tiến vào sân cũng không dám nhìn ngó lung tung vào trong, Tống Thanh Thư không chút biết sắc mà đóng cửa phòng lại nghi hoặc hỏi hắn: "Nhưng là bây giờ cửa cung không phải cấm chỉ người ra vào sao?"

Thị vệ đáp: "Vi tước gia có lệnh bài của hoàng thượng nên có thể tự do ra vào hoàng cung, hơn nữa Tống đại nhân cũng không phải người ngoài, tự nhiên không thành vấn đề."

"Tốt a." Tống Thanh Thư đang lo buổi tối không có địa phương đi đây, mừng rỡ theo hắn hướng phía ngoài cung bước đi.

"Tống đại ca, tiểu đệ biết đại ca ngày hôm nay mới vừa trở về, nên thiết yến để đại ca đón gió tẩy trần." Vi Tiểu Bảo thật xa liền từ bên trong phủ ra đón.

"Vi huynh đệ khách sáo quá." Tống Thanh Thư trong lòng không khỏi ấm áp, nghĩ thầm Vi Tiểu Bảo đối xử bằng hữu ngược lại cũng nhiệt tình.

Tửu quá ba tuần qua đi, Tống Thanh Thư thấy Vi Tiểu Bảo giữa hai lông mày tựa hồ chen lẫn một tia ưu sầu, không khỏi hỏi: "Vi huynh đệ có chuyện phiền lòng hay sao?"

Vi Tiểu Bảo chần chờ một chút, bắt chuyện trái phải: "Các ngươi đi xuống trước đi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ."

Tống Thanh Thư chỉ là thuận miệng vừa hỏi, không nghĩ tới đối phương thật sự có việc, thấy hắn trịnh trọng như thế, không khỏi hiếu kỳ lên.

"Tống đại ca, sắp tới không chừng tiểu đệ sẽ bị phái đến phương Bắc." Thấy hạ nhân tất cả đều rời khỏi sau, Vi Tiểu Bảo sầu mi khổ kiểm nói.

"Phương bắc?" Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, hỏi: "Đến Sơn Hải quan hay là thành Thịnh kinh??"

"Hoàng thượng cũng chưa có quyết, chưa ra quyết định cuối cùng." Vi Tiểu Bảo thở dài một hơi, "Có điều là tới chỗ nào thì cũng đều rất hung hiểm a.."

"Bây giờ hai nhà đó mặt ngoài đều đang cùng triều đình duy trì quan hệ, Vi huynh đệ túc trí đa mưu, ứng phó cũng không có vấn đề gì đâu." Tống Thanh Thư an ủi gã, nhưng trong lòng cũng thấy làm lạ thầm nghĩ: “Vi Tiểu Bảo nói chuyện này với ta để làm gì? “

Quả nhiên không bao lâu, Vi Tiểu Bảo tiếp tục nói: Hai nhà kia thì tiểu đệ cũng không lo lắng, chủ yếu là vùng Liêu Đông, nơi đó có sào huyệt Thần Long giáo, lần trước tiểu đệ đã đắc tội với lão con rùa Hồng An Thông, lão ta đang hận không thể lột da rút gân tiểu đệ đây này."

"Vi huynh đệ bên người có hộ vệ đông đảo, thì lão ta có biện pháp gì để mà trút hận?" Tống Thanh Thư không phản đối mà nói rằng, Hồng An Thông võ công tuy cao, còn chưa tới loại kia coi hộ vệ với không có gì cảnh giới.

"Tiểu đệ cũng không lo lắng cho mình, chủ yếu là lo lắng sau khi tiểu đệ rời kinh qua, trong phủ phòng vệ trống vắng, Thần Long giáo sẽ phái người đến đối với phu nhân của tiểu đệ gây bất lợi." Vi Tiểu Bảo nói rằng.

Nghĩ đến đêm hôm trước, chính mình giả say rượu sờ soạng âm hộ của Song Nhi, Tống Thanh Thư trong lòng cảm thấy thật là không tiện, liền vội vàng nói: "Vi huynh đệ ngươi yên tâm, chờ ta sau khi thành lập xong 'Niêm Can Xử' sẽ phái người ở trong bóng tối bảo vệ Song Nhi thiếu phu nhân.."

"Ưm…không phải là Song Nhi…" Vi Tiểu Bảo ngượng ngùng cười, quay đầu hướng nội đường hô, "Đại phu nhân, mau ra đây bái kiến Tống đại ca đi."