Chương 109: Là nam hay nữ

"Đại mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, có nhớ ta không?" Trở lại phòng mình, thấy trong phòng đen thui một mảnh, ống Thanh Thư bước đến đưa tay đẩy cửa vào.

"Vèo!" Tống Thanh Thư vội vã lắc người một cái, hai ngón tay kẹp trúng mũi ám khí, nhìn lại là Kim Xà trùy, cười khổ nói: "Chỉ vào xem một chút, hai người cứ nghỉ ngơi, ta ra bên ngoài tìm một chỗ ngủ cũng được.."

Nghiêng người dựa vào một nhánh cây mé trên cây đại thụ ở trong viện, Tống Thanh Thư đang buồn bực: “Hiện tại tề nhân chi phúc, một thanh xuân tươi trẻ Lý Nguyên Chỉ, một thành thục chín muồi Hạ Thanh Thanh ở trong phòng, một căng mọng như táo chín thiếu phu nhân Song Nhi, mà cũng không nắm bắt được ai, ngày sau còn làm sao nghĩ đến chuyện mở hậu cung a.... “

"Là ai?" Một đôi thị vệ tuần tra đi ngang qua ngẫu nhiên phát hiện trên cây có bóng người, dồn dập kinh hãi đến biến sắc, rút đao hỏi.

Tống Thanh Thư lộ cái đầu đi ra ngoài: "Không có gì.. là ta đây, hoàng cung dạo này không yên ổn, tối nay ta ở trên chỗ cao quan sát bên trong hoàng cung xem có gì bất thường hay không? Các ngươi cứ đi tuần tra như thường lệ, không cần quan tâm đến ta, lỡ làm bại lộ."

"Tống đại nhân thực sự là tấm gương của chúng ta!" Mấy cái thị vệ dồn dập giơ ngón tay cái lên, cười nịnh nói.

Chờ bọn chúng đi khỏi, Tống Thanh Thư liền nằm trên cây, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ: "Thực sự là lũ ngu ngốc, ai dại gì đêm tối có thời gian rảnh rỗi giúp cho Khang Hi hộ viện giữ nhà, ta lại không phải là chó giữ nhà..”

Ngày thứ hai trời mới vừa tờ mờ sáng, nghe phía dưới có tiếng mở cửa, Tống Thanh Thư cũng mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, thấy hai nàng đang ở trong viện đang rửa mặt, hắn vội vã từ trên cây nhảy xuống.

"Sớm a!" Tống Thanh Thư hoạt động một chút vai, nhe răng nhếch miệng mà nói rằng.

"Sớm gì mà sớm…" Hạ Thanh Thanh nhẹ nhàng trả lời, đột nhiên vẻ mặt trở nên tựa như cười mà không phải cười, Ngươi tối hôm qua có ngủ ngon giấc không?"

"Cũng tốt… cũng tốt, trăng sáng sao thưa, cũng có một phong vị khác." Tống Thanh Thư cười ha ha.

Lý Nguyên Chỉ cũng không nhịn được nữa, xì xì mà bật cười: Nửa đêm hôm qua, chúng ta nghe “bịch“ một tiếng, không biết là món đồ gì từ trên cây rớt xuống vậy?"

"Có sao? Ta làm sao lại không nghe thấy?" Tống Thanh Thư vẻ mặt lúng túng nói, "À… ngày hôm nay ta còn phải đi đến chỗ thống lĩnh hộ quân để xem những bang phái kia có đưa người tới hay chưa? Ta đi trước nhé, không cùng các ngươi hàn huyên nữa..." Nói xong cũng vội vội vàng vàng chạy trối chết.

Mới vừa chạy ra cửa cổng không bao lâu, thì nghe phía sau lưng truyền đến tiếng cười khanh khách của hai nàng, Tống Thanh Thư dừng lại xoa xoa cái mông: "Tối hôm qua rơi xuống đất thật đau, con bà nó…. không biết Tiểu Long Nữ làm thế nào mà lại ngủ được trên một sợi dây thừng nhỉ?"

Đi tới Anh Vũ môn, Tống Thanh Thư hướng về thị vệ nói ra ý của mình đến, thị vệ liền vội vàng đem thống lĩnh hộ quân mời lại đây.

"Hóa ra là Tống đại nhân a." Thống lĩnh Hộ quân nhiệt tình ra đón, gã quyền lực chức quan tuy rằng so với Tống Thanh Thư cao hơn, nhưng gã biết rõ ràng Tống Thanh Thư bây giờ chính là người tâm phúc của hoàng thượng, lại biết được Tống Thanh Thư sắp thành lập bộ phận "Niêm Can Xử", cho nên càng là không dám thất lễ.

"Bái kiến thống lĩnh đại nhân… " Tống Thanh Thư thi lễ một cái, hỏi, Không biết hiện giờ có bao nhiêu đệ tử của các bang phái đã đến đây?"

"Dựa theo danh thì lẽ ra nên có 103 người." hộ quân thống lĩnh mở ra một quyển danh sách, "Có điều còn chưa tới hạn chót, bởi vậy chỉ mới lác đác đến có ba mươi mấy người.."

"Mới ba mươi mấy người a?" Tống Thanh Thư hơi hơi thất vọng, nhưng vừa nghĩ cũng miễn cưỡng đủ, tâm tình mới đỡ lo lắng. "Tại hạ bây giờ dự định sẽ mang bọn họ đi, thống lĩnh đại nhân không có ý kiến gì chứ?"

"Đương nhiên không có, hoàng thượng đã truyền chỉ xuống, bảo tại hạ tận lực phối hợp Tống đại nhân, nếu Tống đại nhân có yêu cầu gì, thì cứ nói." Hộ quân thống lĩnh một vỗ ngực, nói rằng.

"Tạm thời trước mắt thì không có, nếu có yêu cầu tại hạ sẽ đến làm phiền thống lĩnh đại nhân." Cáo từ thống lĩnh hộ quân, Tống Thanh Thư trong lòng cảm thán có quyền lực trong tay quả nhiên là rất tốt.

Có điều khi hắn nhìn thấy ba mươi mấy người sẽ là thủ hạ của mình, Tống Thanh Thư cũng không cười nổi nữa.

"Hừm… đây chỉ là một đám ô hợp dị tật a!" Tống Thanh Thư trong lòng ai thán một tiếng, chỉ vào trước mắt đám người kia nói: "Trong bang phái các ngươi không còn những người khác sao? Người thì mập như heo như thế cũng là thôi, lại còn có kẻ... lưng còng, còn có người cụt một tay…ôi chao.. ngươi cho rằng ngươi là Dương Quá a."

Mấy người bị hắn điểm danh liền vội vàng gật đầu khom người nói rằng: "Đại nhân bớt giận, ttrong môn phái những người còn lại hoàn hảo tài giỏi đều ước gì được tiến cung, thế nhưng sắc lệnh triều đình nói tới rõ ràng, mộ binh là con cháu của các chưởng môn bang phái mới được vào kinh, còn nếu không có dòng dõi, thì phải là đệ tử thủ tịch đời thứ hai, thứ ba... cho nên từng bang phái đều là chấp hành mệnh lệnh nghiêm ngặt của triều đình, mong rằng đại nhân minh xét."

Nhìn đám người dung mạo khác người này, Tống Thanh Thư trong đầu xám xịt, hắn thấy mình giống như là Tôn Ngộ Không hàng ma gặp phải đám tiểu yêu vậy.

Cáu gắt, Tống Thanh Thư đi vòng quanh: "Ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi. . . Ra khỏi hàng."

Mấy người liếc nhìn nhau, không tình nguyện đứng dậy.

Một người dung mạo khí chất phong nhã, một người tướng mạo tuấn tú, một người dương cương uy mãnh, quả thực là một ngạnh hán, hai người khác là một cặp sinh đôi, cả người cũng có khí chất khiếp người.

Tống Thanh Thư gật gù, há mồm nói rằng: "Cuối cùng cũng chọn lựa được mấy người ra dáng, các ngươi đến từ môn phái nào? Nói qua về võ công của chính mình cho ta nghe xem.."

"Tại hạ là người của Bồng Lai phái- Trần Khác, Bồng Lai kiếm pháp là sở trường." Tên nam nhân khí chất phong nhã nói.

"Tại hạ người của Phi Hạc Môn - Đồng Dư, am hiểu sử dụng bút phán quan, công phu điểm huyệt." Người tướng mạo tuấn tú nói.

"Tại hạ người của Thần Quyền Môn - Mã Lai, công phu đôi tay sử dụng không có trở ngại." Hán tử uy mãnh mở miệng tiếng rổn rảng như đại hồng chung.

"Huynh đệ tại hạ người của Thiết Chưởng bang, tu luyện chính là công phu Thiết sa chưởng." Cặp sinh đôi nói.

Tống Thanh Thư trong lòng không để ý lắm, thuận miệng đáp: "Đã như vậy, mấy người các ngươi tạm thời phụ trách huấn luyện võ công cho những người còn lại đi, chờ đến khi đến đông đủ, ta sẽ thống nhất huấn luyện cho các ngươi." Tống Thanh Thư lúc này trong lòng đang chờ đợi đến cuộc chiến vào ngày trăng tròn, thấy đám người này vàng thau lẫn lộn quá mức, hiện tại cũng lười quản, nói xong liền xoay người rời đi.

"Đại nhân, tất cả đều ở ngay đây sao?" Trần Khác do dự một chút, rồi hỏi.

"Đúng vậy, các ngươi trong khoảng thời gian này ở ngay thao trường luyện võ chỗ này huấn luyện, về ăn uống đã có thái giám đến sắp xếp, nhớ không được đi qua hướng Càn Thanh Môn phía bắc, không được tự tiện xông vào nội cung, nếu sai lời sẽ bị giết chết không cần luận tội đấy." Không biết tại sao, Tống Thanh Thư đột nhiên lại muốn gặp mặt Đông Phương Bất Bại, sau khi sắp xếp xong, liền hướng về nơi ở của Đông Phương Bất Bại bước đi.

Nghĩ đến Qùy Hoa lão tổ nói câu “Đông Phương nha đầu….”, hắn lại liên tưởng tới vào đêm đó khi đánh trúng ngực của y với cảm giác mềm mại no đủ, Tống Thanh Thư bây giờ không tránh khỏi sự nghi hoặc, xem ra có thể Đông Phương Bất Bại đúng là nữ nhân, chỉ là không biết bởi vì Quỳ Hoa Bảo Điển quá mức ảo diệu, dẫn đến nam nhân thay đổi thành nữ nhân, hay là Đông Phương Bất Bại cội nguồn vốn dĩ là nữ nhân.

Đi tới vùng phụ cận, Tống Thanh Thư từ xa xa đã cảm nhận được trong sân có một khí tức lành lạnh tỏa ra rất kinh khủng, hắn chần chừ: "Đêm đó cùng Đông Phương Bất Bại giao thủ, chắc chắn là y đã hoài nghi mình, nếu chẳng may bị Đông Phương Bất Bại nhìn ra sơ hở, chính là giấu đầu lòi đuôi, nghĩ đến đêm đó việc làm càn rở của mình, Đông Phương Bất Bại sẽ giết mình ngay lập tức không thể nghi ngờ a."

"Tống đại nhân mới sáng sớm đã đến thăm bổn tọa, không biết là có chuyện gì?" Trong phòng truyền đến một thanh âm nhàn nhạt.

Nghe được giọng nam nhân trầm thấp, Tống Thanh Thư càng thêm hiếu kỳ: "Chết thì chết, phải đánh cược một lần." Quyết định chủ ý, Tống Thanh Thư cắn răng một cái, hỏi: "Tống mỗ đến đây muốn thỉnh giáo hỏi qua Đông Phương giáo chủ thật sự là nam nhân hay nữ nhân vậy?"

"Cái gì!" Trong giọng nói Đông Phương Bất Bại tràn ngập tức giận, một làn huyết ảnh từ trong phòng bắn nhanh ra tới trước mặt Tống Thanh Thư, đôi mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi lặp lại một lần nữa thử xem?"

Tống Thanh Thư vận công dùng chân khí che kín người mình, âm thầm phòng bị, mở miệng nói: "Quỳ Hoa lão tổ có nói cho Tống mỗ nghe qua là Đông Phương giáo chủ chính là nữ nhân, Tống mỗ cảm thấy có chút khiếp sợ, nên tới đây để tìm chứng cứ là thật hay là giả."

"Tống đại nhân, có phải ngươi cho là bản tọa sắp cùng Phong lão đầu quyết chiến, nên không dám lãng phí công lực khi đấu với ngươi?" Đông Phương Bất Bại cười lạnh nói.

"Tại hạ không dám." Tống Thanh Thư âm thầm lau một vệt mồ hôi, "Đông Phương giáo chủ là người thông minh, đương nhiên tự biết cái gì nên làm gì hay không."

Tống đại nhân, bản tọa biết ngươi gần đây công lực tăng trưởng không ít, có điều ngươi cũng đừng đánh giá quá cao năng lực của mình, bản tọa nếu muốn lấy mạng của ngươi, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì đến cuộc quyết đấu sắp tới." Đông Phương Bất Bại cười nhạo nói.

Tống mỗ tuy rằng công lực thấp kém, nhưng từ trước giờ cũng chưa hề e sợ một ai…." Tống Thanh Thư nhẹ như mây gió mà nở nụ cười, "Nếu như giáo chủ thật tình muốn giết tại hạ, thì cũng sớm đã ra tay rồi."

Thấy Tống Thanh Thư tuy rằng đứng trước mặt Đông Phương Bất Bại bình thản, nhưng chúng quanh thân hình của hắn đều có chân khí đang chầm chậm di động hộ thể, ẩn giấu bên trong chặn lại tất cả thế công sẽ hóa thành vô hình, Đông Phương Bất Bại trong lòng cũng kinh ngạc thầm nhủ: “Mình muốn thủ thắng, đúng là vẫn phải tốn không ít công phu….”

“Hứ..” một tiếng, Đông Phương Bất Bại thu hồi kình lực, đứng chắp tay nhìn vầng thái dương từ xa xa lạnh nhạt nói: "Bản tọa là nam nhân hay là nữ nhân, đối với Tống đại nhân mà nói, có liên quan gì sao?"

Tống Thanh Thư trước vẫn cho là Đông Phương Bất Bại là tên bái nam ái nữ, loại này do hoàn cảnh tinh chế khi tu luyện Qùy Hoa bảo điển mà thành. Vì lẽ đó mà khi ở trên đỉnh Hoa Sơn, hắn không chút do dự đem một số đặc điểm võ công của Đông Phương Bất Bại mà hắn biết, chi tiết kể qua cho Phong Thanh Dương biết.

Cũng chớ xem thường này nói chuyện, đối với bọn hắn loại cao thủ cấp bậc này tới nói, Phong Thanh Dương đã có thể từ Tống Thanh Thư trong lời nói được đầy đủ tin tức, làm được biết người biết ta, cùng này ngược lại, Đông Phương Bất Bại nhưng đối với Phong Thanh Dương võ công không biết gì cả, chỉ dựa vào một ít võ lâm nghe đồn làm suy đoán, thật sự giao thủ với nhau, e sợ phải bị thiệt thòi.

Đừng có xem thường yếu tố này, đối với loại cao thủ cấp bậc đạt tới cảnh giới thâm sâu khó lường, Phong Thanh Dương có thể từ những đặc điểm mà Tống Thanh Thư kể lại đầy đủ, làm cho Phong Thanh Dương biết người biết tacòn chiều ngược lại, thì Đông Phương Bất Bại đối với võ công Phong Thanh Dương thì không biết gì cả, chỉ dựa vào lời đồn của võ lâm mà suy đoán, lúc thật sự giao thủ với nhau, thì sẽ bị thiệt thòi.

Khi biết được Đông Phương Bất Bại có khả năng chính là nữ nhân, Tống Thanh Thư lập trường hơi dao động, không biết tại sao, hắn theo bản năng không hy vọng nữ nhân Đông Phương Bất Bại này gặp phải bất hạnh, có thể là tật xấu ăn sâu trong xương tủy của hắn thương hương tiếc ngọc lại phạm vào, cũng có thể là do đêm đó cảm giác trước ngực Đông Phương Bất Bại mềm mại no đủ đầy tay làm cho hắn lưu luyến...

Đương nhiên tất cả những thứ này Tống Thanh Thư cũng không dám nói cùng Đông Phương Bất Bại, không thể làm gì khác hơn là trả lời: "Nếu như Đông Phương giáo chủ là nam nhân, Tống mỗ liền xoay người rời đi, không dám tiếp tục quấy rối giáo chủ thanh tu; nhưng nếu Đông Phương giáo chủ là nữ nhân, Tống mỗ có lời muốn mách cho biết, có thể ảnh hưởng đến sự thành bại trong cuộc chiến vào ngày trăng tròn sắp tới."

Tống Thanh Thư chắc chắn nếu như đối phương là nam hoặc là ái nam ái nữ, lấy loại tính cách bễ nghễ thiên hạ kia của hắn, khẳng định xem thường những lời mình vừa nói, nhưng....

"Tống đại nhân cứ nói, bổn tọa sẽ nghe qua thử xem." Đông Phương Bất Bại vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận, khuôn mặt vẫn lạnh như bang không biểu lộ điều gì.