Bên trong Đại Thanh thực sự không có môn phái nào ra hồn, cái gì Lục Hợp môn, Vi Đà môn, Thương Gia Bảo, Thanh Trúc bang, Bồng Lai phái... đều là một số ít không đủ tư cách trong giang hồ, còn phái Thái Sơn trái lại là một đại môn phái hiếm hoi.
Tống Thanh Thư đi đến các phái, ngoại trừ số ít môn phái có lộ ra một chút bất mãn, còn lại đại đa số đều là ngạc nhiên mừng rỡ vì con cháu có thể làm quan trong triều, một số người còn phối hợp rất nhiệt tình, ước gì con cháu mình có thể lập tức cùng Tống Thanh Thư tới kinh thành báo tin.
Có chút không chịu được chưởng môn các phái nhiệt tình như thế, Tống Thanh Thư vội vã lấy cớ còn phải tới các phái khác tuyên chỉ, lưu lại cho bọn hắn một ít thứ làm tin, để bọn hắn trong vòng một tháng tự mình đến kinh thành đưa tin.
Trong lòng mong nhớ Hạ Thanh Thanh đang đi về phía kinh thành, Tống Thanh Thư vẫn luôn vận dụng Đạp Sa Vô Ngân để di chuyển, một mặt là để rèn luyện để trong lúc đối địch có thể vận dụng tốt hơn, mặt khác chính là vì tiết kiệm thời gian, Hạ Thanh Thanh và hắn tách nhau ra lâu như vậy, nếu chỉ vì mình quay trở về kinh chậm một bước, dẫn đến nàng có chuyện gì sảy ra chính mình hẳn sẽ phiền muộn mà chết quá.
Tống Thanh Thư một đường phong trần mệt mỏi, vẻn vẹn bỏ ra chừng mười ngày liền đem mấy chục môn phái chạy tới một lượt.
"Gào khóc dạ, ngắn thán trường ta, như khốn với hoang dã, tất cả cũng héo tàn..." Tống Thanh Thư đang trên đường chạy về Yến kinh vừa đi vừa hát.
Tới con đường giao giới giữa Sơn Đông và Giang Tô, thì Tống Thanh Thư nghe thấy phía rừng cây trước mặt truyền đến tiếng binh khí đan xen. Tống Thanh Thư nhìn tới thì thấy một đám sơn tặc đang vây công một đoàn xe, nhìn xem trang phục hộ vệ của đoàn xe hẳn là chủ nhân là quan gia.
"Không phải chuyện của quan ta không nên quản đến.~" Tống Thanh Thư thổi cái huýt sáo, lại tiếp tục lên đường. Bản thân hắn không thích triều đình Mãn Thanh, ước gì thanh quốc càng loạn càng tốt, Khang Hi sứt đầu mẻ trán thì cơ hội của chính mình mới càng nhiều. Mãn Thanh quan chức bị cướp giết chuyện như vậy, hắn lại càng thích nghe ngóng.
"Phụ thân, con ngăn trở bọn chúng, phụ thân mau mang theo mẫu thân chạy trước đi.!" Đột nhiên bên tai truyền đến một âm thanh lanh lảnh dễ nghe.
"Ồ?" Tống Thanh Thư đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở trong đoàn xe một thiếu niên anh tuấn phong lưu, một thanh kiếm sái đến sáng lấp lóa, ngăn cản chí ít một phần ba binh lực sơn tặc.
Tống Thanh Thư thấy hắn tuy rằng một thân nam trang, nhưng vóc người yêu kiều nhỏ nhắn thướt tha, hơn nữa thanh âm như chim hoàng yến vừa nãy êm tai dễ nghe, rõ ràng chính là nữ giả nam trang.
"Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp loại tiết mục này ta thích nhất." Tống Thanh Thư sờ sờ cằm, lập tức thay đổi chủ ý, hướng về bên kia đi tới.
"Hừ…lẽ nào ban ngày ban mặt, giữa thanh thiên bạch nhật, bọn sơn tặc các ngươi lại dám công nhiên tập kích mệnh quan triều đình, trên đời này không còn vương pháp sao?" Tống Thanh Thư vừa đi tới một bên vừa làm ra một bộ dáng vẻ vô cùng đau đớn.
"Con mọt sách kia, mau rời khỏi nơi này, đám cường đạo liều mạng này không có cùng ngươi nói cái gì nhân nghĩa đạo lý đâu."
Thiếu nữ giả nam trang bên trong trùng vây nguy cấp, thấy một người trang phục thư sinh trẻ tuổi đang đi tới, không khỏi lòng tốt nhắc nhở hắn.
"Cô nương đúng là người có lòng tốt, rõ ràng là tự thân khó bảo toàn, làm sao mà còn có hứng thú quản đến chuyện vô bổ của người khác?" Tống Thanh Thư tìm tới một khối đá lớn, cẩn thận từng li từng tí thổi đi bụi bẩn bên trên, còn không quên dùng ống tay áo lau chùi một phen, dù bận vẫn ung dung ngồi xuống, nhìn nhóm người giữa trường đánh đến ngươi chết ta sống.
Bọn sơn tặc thấy có người không sợ chết tiến lại đây, còn tưởng rằng là nhân vật nào, quay lại thì chỉ là một tên thư sinh điên điên khùng khùng, cũng không lưu ý đến làm gì, tiếp tục vây công đoàn xe.
Tống Thanh Thư đánh giá một phen, hộ vệ đoàn xe đại khái cũng đã đánh mất sức chiến đấu, chỉ có cô gái kia cùng với cha nàng rõ ràng võ nghệ phi phàm, một đám sơn tặc cũng không làm được gì.
Thấy song phương giằng co, Tống Thanh Thư cũng không vội vã, trêu đùa hỏi: "Cô nương là tiểu thư quan gia, làm sao học theo những người trong chốn giang hồ vũ đao lộng thương vậy?"
"Cô nương, kiếm pháp này cũng cao thâm, tu luyện từ nơi nào vậy?""
"Cô nương... ái ui…!"
Nghe được tiếng hét thảm của đối phương, nam trang thiếu nữ phẫn nộ nói rằng: "Để ngươi hết ồn ào!"
"Phù dung kim châm của phái Võ Đang?" Tống Thanh Thư đem kim châm của đối phương phóng tới bắt được để trước mắt quan sát, trong lòng cả kinh, ngoài miệng lại nói: "Cô nương gia, châm dùng để thêu hoa, lại đem ra làm ám khí, ta cảnh cáo trước, đối với những cô nương dùng châm ta không có thích thú lắm, đừng có làm ta tức giận a."
"Ngươi…." Thiếu nữ cải nam trang bị hắn chọc tức dăm ba câu thì nổi nóng không nhẹ, bọn sơn tặc lại thừa cơ dồn dập tương bức, cô nương này liền ngàn cân treo sợi tóc.
"Chỉ nhi, công tử chỉ nói đùa với ngươi, đâu cần thiết coi là thật." Cha nàng lớn tuổi đương nhiên kinh nghiệm giang hồ dày dặn, liếc mắt đã nhìn ra Tống Thanh Thư cũng không có ác ý, "Lão phu là Giang Chiết thuỷ lục Đề đốc Lý Khả Tú, lần này cùng gia quyến đi nhậm chức, trên đường đi gặp bọn sơn tặc đánh cướp, mong rằng cao nhân xuất thủ cứu giúp."
"Tên có chữ 'Chỉ'! Danh tự này phạm vào kiêng kỵ của ta, không cứu, không cứu." Tống Thanh Thư hơi nhướng mày suy nghĩ đầu thì lắc lắc nói.
Lý Khả Tú sững sờ, thầm nghĩ những giang hồ chi sỹ này hành vi thật quái lạ, nhất thời cũng không biết nên làm gì tiếp theo.
"Hắn là cao nhân?" Thiếu nữ lạnh rên một tiếng, "Phụ thân, đừng để con mọt sách này đánh lừa, hắn điên điên khùng khùng, thì làm cái gì mà là cao nhân."
"Nha đầu, chớ xem thường người, ta thật đúng là cao nhân, ngươi cầu ta, nói không chắc ta sẽ mở lòng từ bi cứu ngươi một mạng đấy." Tống Thanh Thư cười hì hì nói.
"Cao nhân là cao bao nhiêu?" Thiếu nữ khinh thường nói.
"Như thế nào đi nữa cũng cao bằng ngọn núi này." Tống Thanh Thư trả lời.
Thiếu nữ linh động con ngươi đột nhiên xoay một cái, với chiêu thức khe hở hỏi: "Ngươi nói là cao nhân, như vậy trong vòng bao nhiêu chiêu thì ngươi có thể chế phục đám sơn tặc này?"
"Chế phục bọn họ?" Tống Thanh Thư khinh thường nói, "Ta chẳng thèm động đến tay chân, chỉ dùng miệng là được rồi."
"Hừ..chỉ lừa gạt người.?" Thiếu nữ cả giận nói.
Tống Thanh Thư đang muốn mở miệng tiếp tục đùa giỡn, đột nhiên trên đầu vững vàng đã trúng một bổng, nhất thời hai mắt đảo một cái, thẳng tắp mà ngã xuống.
"Phi!" Phía sau Tống Thanh Thư một mã tặc thu hồi tiếu bổng, mắng to xúi quẩy, "Ngồi đây ồn ào, lão tử tưởng rằng là cái gì cao thủ, nhịn ngươi lâu rồi, sớm biết chỉ có bề ngoài đẹp đẽ bên trong là củi mục, thì đã đá đít nãy giờ rồi."
Nhìn thấy cao nhân trong lòng mình bị người một bổng giải quyết, Lý Khả Tú trong lòng cả kinh, nghĩ thầm chính mình lẽ nào thật sự nhìn nhầm.
Thiếu nữ cải nam trang thấy Tống Thanh Thư không chịu được một đòn, cũng sửng sốt: "Ừm… mặc dù đối với ngươi không kỳ vọng gì, nhưng ngươi thật là quá vô dụng đi."
Này một thất thần công phu, mấy cây trường đao đã gác lên cái cổ mềm mại của nàng, thiếu nữ ngẩn ngơ, cũng không dám dị động nữa.
Thấy con gái bị bắt, Lý Khả Tú giận dữ, đáng tiếc quan tâm sẽ bị loạn, rất nhanh cũng bị chế phục.
"Hừ, Kim Xà vương chết rồi, còn lại những đương gia kia đánh tới đánh lui, lão tử vốn định kiếp một ít liền đi, khà khà, lại để lão tử bắt được một đại quan, còn tìm đến một con đàn bà, xem ra vận may cũng không tệ lắm a." Thấy đoàn xe mọi người đều bị chế phục, một người cầm đầu bọn sơn tặc ha ha cười dài.