"Bốn, năm đương gia gì đó đánh tới đánh lui, đến tột cùng thì ai thắng vậy?" Lúc này phía sau truyền tới một âm thanh hỏi.
"Bọn họ lửa nóng bốc lên hừng hực lão tử nào có biết đâu." Thủ lĩnh thiếu kiên nhẫn đáp, đột nhiên biểu hiện như là gặp ma, bỗng nhiên quay đầu lại.
Chỉ thấy vừa nằm trên đất Tống Thanh Thư lại cười hì hì ngồi ở trên khối đá lớn kia, mặc kệ là sơn tặc hay là đám người Lý Khả Tú, tất cả đều đứng chết trân tại chỗ.
"Ngươi không chết?" Thủ lĩnh kinh hãi hỏi.
"Ta là cao nhân mà, đương nhiên không chết dễ dàng như thế rồi." Tống Thanh Thư quay đầu lại hướng về thiếu nữ cải nam trang nở nụ cười:, "Nha đầu kia, mở to mắt để nhìn xem ta không cần động đến tay chân mà vẫn giải quyết được bọn chúng để mở mang đầu óc đây."
"Giết….!!" Làm tặc cũng có tôn nghiêm của tặc, bị sỉ nhục như vậy trước mặt mọi người một đám sơn tặc lập tức giận dữ, rút đao ra liền bổ tới.
Tống Thanh Thư vẻ mặt nghiêm chỉnh, hít một hơi thật sâu, hét to một tiếng như sấm chớp oanh động vang vọng mấy dặm , khiến cho một đám sơn tặc can đảm kịch liệt, đau đầu như muốn nổ.
Nửa nén hương thời gian, mới vừa rồi một đám sơn tặc còn sinh long hoạt hổ, dồn dập ôm đầu nằm trên đất thống khổ rên rỉ.
"Sư tử hống …!" Lý Khả Tú khiếp sợ nhìn Tống Thanh Thư, không nghĩ tới hắn tuổi còn trẻ, lại có nội lực hùng hậu như thế.
Mã thủ lĩnh sơn tặc quỳ một chân trên đất, khuôn mặt dữ tợn mà nhìn Tống Thanh Thư, cắn răng nghiến lợi nói: "Các hạ võ công đã cao cường như vậy, cần gì phải trêu đùa chúng ta như vậy."
"Vừa nãy các ngươi hai bên ngang sức nhau như thế, ta ra tay làm sao bọn họ còn cảm kích so với khi bị rơi vào tay các ngươi rồi ta mới lại ra tay chứ, trải qua tuyệt vọng lại được ta cứu lại càng cảm kích hơn a." Tống Thanh Thư chuyện đương nhiên mà nói.
Phụ tử Lý Khả Tú nghe được cũng tức xạm mặt lại, còn tên thủ lĩnh sơn tặc thì phun ra một ngụm máu tươi, suýt chút nữa thì bị tức chết.
"Trước tiên đừng ói ra, nói chính sự. Ta xem ngươi ăn nói khí độ, thực sự không giống như chỉ là thủ lĩnh của sơn tặc bình thường, ngươi tên là gì." Tống Thanh Thư nhìn hắn nói rằng.
"Long Ngạo Thiên!" Tên thủ lĩnh do dự một chút, vẫn là trực tiếp nói.
Tống Thanh Thư hơi kinh ngạc mà nhìn kỹ hắn một phen, khóe miệng nổi lên nụ cười: "Ta có một người bằng hữu có quen biết với các ngươi, ta sẽ không làm khó các ngươi, hãy mang thủ hạ đi đi, bọn họ chỉ là đầu óc bị chấn động nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, đương nhiên vị anh hùng nào đánh lén ta khi nãy chắc là phải nằm thêm mấy ngày rồi."
Long Ngạo Thiên đỡ đám thủ hạ run rẩy hướng về phía sâu trong rừng mà rời đi, trước khi biến mất quay đầu lại nhìn thật kỹ Tống Thanh Thư một chút, tựa hồ để nhớ kỹ tướng mạo của hắn ở trong lòng.
"Ngươi tại sao lại thả bọn họ chạy?" Thiếu nữ cải nam trang bĩu môi ai oán nói.
"Chỉ nhi, không được vô lễ! Ân công, đây là tiểu nữ Lý Nguyên Chỉ.... Còn không mau tới đa tạ ân công ân cứu mạng." Lý Khả Tú vội vã trừng con gái một chút.
"Không cần không cần." Tống Thanh Thư chê cười nói, "Ta cứu người mục đích vốn là không quá thuần khiết."
Lý Khả Tú sững sờ, nghe không hiểu ý đối phương vẫn nhiệt tình nói rằng: "Xin hỏi cao tính đại danh ân công."
Đối phương cũng là người trong quan trường, Tống Thanh Thư do dự một lát, cuối cùng vẫn là ăn ngay nói thật: "Lý đại nhân đừng có khách sáo như vậy, tại hạ Tống Thanh Thư, nói đến chúng ta đúng là đồng liêu đấy."
"Ngươi chính là ngự tiền thị vệ đệ nhất cao thủ Tống Thanh Thư?" Thiếu nữ kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn.
"Không nghĩ tới ta nổi danh như vậy?" Tống Thanh Thư trái lại có chút thật không tiện.
"Hóa ra là Tống đại nhân." Lý Khả Tú bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vã cùng hắn thân thiết hỏi thăm.
Một lát sau, Tống Thanh Thư mặt lộ vẻ vẻ khó khăn: "Lẽ ra nên đưa tiễn Đề đốc đại nhân một đoạn đường, chỉ tiếc rằng hoàng mệnh tại người, Tống mỗ còn phải vội vã chạy về Yến kinh phục mệnh."
Lý Khả Tú nhiều năm trà trộn quan trường, lập tức tiếp lời nói rằng: "Tống đại nhân không cần phải lo lắng, đội nhân mã tiếp ứng của ta đang trên đường đi tới, hoàng mệnh quan trọng hơn, Tống đại nhân sớm chút lên đường đi."
Lý Nguyên Chỉ mặt lộ vẻ giảo hoạt vẻ, đi tới Tống Thanh Thư bên người, làm dáng muốn bái: "Cao nhân, thu tiểu nữ làm đồ đệ đi….."
Tống Thanh Thư hoảng sợ tránh qua, vội vã đưa tay ra nắm lấy cánh tay nàng đỡ đứng lên, Lý Nguyên Chỉ tuy sinh ở phía nam, nhưng từ nhỏ nàng sinh sống ở phương bắc, cho nên trên người ảnh hưởng tính phóng khoáng, không giống như nữ nhân bình thường chú ý đến cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, còn Tống Thanh Thư sao? Hắn thì căn cứ theo nguyên tắc “có tiện nghi mà không tận dụng là khốn kiếp“ nên càng không lưu ý.
"Lý tiểu thư.. cô nương làm cái gì vậy?" Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy trong lòng sôi sục dâng trào, hắn vốn là chỉ muốn anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nữ không lấy thân báo đáp thì cũng thôi, trái lại còn muốn trở thành đồ đệ của mình, vậy thì ngày sau làm sao hắn tiếp xúc gần gũi được nàng, vì nếu như vậy thì sẽ làm trái với cương thường luân lý, cho nên làm gì mà đồng ý nhận nàng làm đệ tử?
"Tiểu nữ muốn bái công tử làm thầy, võ công của công tử cao như thế, nếu tiểu nữ có thể học được chỉ bằng một nửa… ui không, chỉ tầm một, hai phần công lực của công tử, thì so với võ công bây giờ cũng cao hơn rất nhiều." Lý Nguyên Chỉ mở to hai mắt, ngây thơ mà nói rằng.
"Hồ đồ!" Lý Khả Tú cũng cảm thấy không biết nên khóc hay cười, trong ngày thường đau lòng nhất nữ nhi này, lại không nỡ quyết tâm mắng nàng.
"Vừa rồi cô nương sử dụng Phù Dung Kim Châm, xem ra công phu của cô nương là của môn nhân Võ Đang. Trong khi ta cùng phái Võ Đang…. Ai dà." Tống Thanh Thư lắc đầu một cái, ngữ khí kiên quyết nói rằng, "Nói chung ta sẽ không nhận cô nương làm đồ đệ."
"Như vậy ư." Lý Nguyên Chỉ đầy mặt vẻ thất vọng, trong miệng lẩm bẩm nói rằng, "Nhưng là ta thật sự rất muốn đến xem trận chiến ở Tử Cấm Thành a."
"Cái gì?" Tống Thanh Thư kỳ quái nhìn nàng một cái.
Thấy mình trong lúc vô tình bại lộ mục đích thật sự, Lý Nguyên Chỉ sắc mặt cũng không khỏi ngượng ngùng, cắn răng một cái, trực tiếp nói: "Mấy ngày nay trong chốn giang hồ lưu truyền rộ lên, đó là Kiếm thánh Phong Thanh Dương của phái Hoa sơn sẽ cùng Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chủ Đông Phương Bất Bại ở trên đỉnh Tử Cấm thành giao chiến, ai có thể thủ thắng trận này, thì mỗi người nói một kiểu, đáng tiếc nhất chính là địa điểm luận võ lại ở trong hoàng cung, người trong chốn giang hồ muốn chứng kiến cũng không nhìn thấy được."
"Tiểu nữ nghĩ công tử là thị vệ đại nội mà, nên có thể mang tiểu nữ nhập cung, để cho tiểu nữ được mắt thấy một trận kỳ chiến long trời lở đất này, đến lúc quay trở về kể lại cho sư phụ cùng phụ thân nghe, ước ao chết bọn họ, hừ…!" Lý Nguyên Chỉ tốc độ nói thật nhanh, nói một hồi vẫn là âm thanh lanh lảnh dễ nghe.
Lý Khả Tú trong lòng ấm áp, chính mình trước thuận miệng nhắc qua, nói không thể mắt thấy một trận chiến của hai đại cao thủ đương thời khá là tiếc nuối. Không nghĩ tới con gái vẫn nhớ ở trong lòng, còn vẫn quan tâm chính mình.
"Dẫn người vào cung là tội chết đó." Tống Thanh Thư nghĩ thầm, nếu thật truy cứu, chính mình cũng không có làm sao, có điều trước mặt quan to một phương của Mãn Thanh, vẫn phải giả trang một tý.
Nào có biết Lý Khả Tú lão hồ ly này đã sớm chạy đến một bên an ủi gia quyến cùng hộ vệ đoàn xe, làm bộ không nghe thấy cái gì.
Lý Khả Tú kỳ thực cũng có chủ ý của mình, hắn một người Hán, từng bước một dựa vào quân công bò lên cho tới vị trí bây giờ vị, trả giá so với bất kỳ người Bát Kỳ nào nhiều gấp vài lần gian khổ cùng tâm huyết.
Nghĩ thầm nếu như con gái tiến cung ngẫu nhiên bị hoàng thượng nhìn thấy, tình huống như vậy thì quá tốt. Coi như số không may như vậy, trong kinh thành quan to quý nhân một cả một đám lớn, nếu như có thể vơ cái vương công đại thần cũng không sai a, đúng rồi, nghe nói gần nhất có Vi tước gia là người tâm phúc trước mặt hoàng thượng a.